- Chắc chỉ nhìn lầm thôi mà, chẳng phải chúng ta đang dùng cái đèn pin nhỏ kia sao? Nhiều khi là bị chói mắt thôi ấy mà.
- Đúng đúng đúng, chắc thế đấy.
- Nhắc mới nhớ, trên thẻ ghi gì vậy?
Chỉ một câu đã khiến người dồn hết sự chú ý tới tấm thẻ sự kiện trên tay của Tiểu Mễ.
Lớp phó thể thao thuận tay cầm tấm thẻ và đèn pin lên, soi vào rồi đọc từng chữ rõ ràng:
- Sự kiện: Bạn vô tình phát hiện ra tủ quần áo phong ấn ma nữ.
Không lâu nữa ả sẽ ra khỏi tủ, đi vòng quanh các phòng của homestay trong vòng 3 phút. . . Đồng thời, sau thời gian này, nàng sẽ dẫn theo 1 người trong số những người còn lại. . .
Lớp phó thể thao đọc xong, giọng điệu trở nên rất cổ quái:
- Sau khi tủ quần áo xuất hiện, các bạn sẽ có 5 phút để chuẩn bị. Người được chọn sẽ là ‘Đứa trẻ may mắn’ hay ‘đứa trẻ xui xẻo’? Chắc chắn ma nữ thích đứa trẻ có thành tích tệ nhất rồi.
Vừa dứt lời, xung quanh bỗng im bặt.
Vài giây sau mới nghe lớp phó thể thao cười nói:
- Ờ thì, hình như lần đầu tiên rút phải sự kiện thế này nhỉ? Hẳn chỉ là chơi trốn tìm. . .
Chưa nói hết câu, một tiếng ‘Ầm’ đã vang lên, căn phòng đột nhiên rơi vào bóng tối mù mịt khiến họ lại hét lên!
Trong bóng tối, chỉ có ánh sáng từ chiếc đèn pin trên tay lớp phó thể thao.
Mọi người đều vô thức đi về phía cậu ta, nhưng ngay sau đó lại có một tiếng ‘Bốp’ vang lên. Nguồn điện dự phòng được khởi động, đèn được bật lên, căn phòng sáng trở lại.
Nhưng chẳng ai thấy vui vẻ gì nổi nữa.
Một nguyên nhân là vì bên ngoài cửa sổ vẫn tối đen. Có trời mới biết, giờ mới hơn 3 giờ chiều, sao sắc trời lại mù mịt như thế được cơ chứ?
Một nguyên nhân khác là cái tủ kia.
Trong góc phòng đáng lẽ trống không bỗng nhiên lại xuất hiện một cái tủ khổng lồ.
Cái tủ này có màu sẫm, làm bằng sắt, bề mặt phủ đầy vết gỉ sét, bên ngoài bị quấn một vòng dây xích thô, trên xích dán rất nhiều lá bùa ngổn ngang, ở giữa còn có một cái ổ khóa to đùng.
Không ai biết làm thế nào mà thứ này lại đột nhiên xuất hiện ở đây được.
Lớp phó thể thao ở gần nhất, cẩn thận bước tới nhưng bị lớp trưởng kéo về.
Cậu ta nuốt nước bọt:
- Cái quái gì thế này?
- . . .
Không ai trả lời câu hỏi của cậu ta.
Nhưng dường như trong đầu tất cả mọi người đều đang nghĩ tới cùng một đáp án.
Cái tủ phong ấn ‘ma nữ’.
Trong phòng nhất thời rơi vào một sự im lặng quỷ dị.
Đúng lúc này, chẳng biết là bắt đầu từ ai mà mọi thứ dần trở nên hỗn loạn:
- Đm, vậy giờ là thế nào đây? Thật sự bị ma ám à?!
- Đừng hoảng, tất cả đừng hoảng hốt! Thế giới đều là duy vật mà. Đừng có sợ! Đừng chạy lung tung đấy!
- Chuyện này là một trò chơi khăm đúng không? Ai làm đấy? Thừa nhận đi, tôi hứa sẽ không đánh đâu.
- Chủ homestay đâu rồi? Chắc cũng ở gần đây thôi đúng không? Gọi điện cho ông ta đi!
- Hay là ra ngoài hết đi, tôi không muốn đợi ở đây đâu.
Có người vọt tới bên cửa, xoay tay nắm vài cái nhưng cửa chính không hề nhúc nhích chút nào.
Cửa sổ thì mở được nhưng đẩy ra thì lại là một vách tường màu đen, có vẻ như được làm bằng xi măng, rất kiên cố.
Điện thoại đã chết máy hết nên giờ chỉ còn là một cục gạch vụn, chẳng gọi được gì hết.
Những phòng khác trong homestay vẫn có thể vào được, nhưng chẳng có một ai, cửa sổ cũng bị tường đen chặn lại hết.
Trong phòng nào cũng có thêm một cái tủ sắt lớn.
Đã tới nước này rồi thì ai dám không tin được, cũng chẳng thể tự lừa mình dối người được nữa.
Cho dù muốn tạo trò chơi khăm không thể làm tới mức này được.
Họ trở về lại sảnh lớn, trên trán đầm đìa mồ hôi lạnh.
Lớp trưởng đang cố gắng trấn tĩnh, nhưng bất chợt trong cái tủ kia lại vang lên tiếng đập ầm ầm.
Khắp phòng lại vang lên một tràng tiếng hét nữa, tất cả mọi người đều tụm lại, run như cầy sấy.
- Gì đây, rốt cuộc là chuyện gì thế này? Đừng nói là kế hoạch của ông chủ homestay đấy nhé. . .
- Ông chủ gì chứ, trò boardgame này có phải do homestay chuẩn bị đâu, là thằng Chung Tư Gia đem tới đấy!
- Thằng Chung Tư Gia nào? Là thằng Chung Tư Gia kia hay sao? Thật hay đùa vậy, tôi nhớ cậu ta đâu có tới!
- Nó tự tới, tôi còn tưởng là ai gọi nó tới chứ.
Cố Thần Phong vừa bảo vệ Cố Tiểu Nhã vừa nói.
- Nó tới trước cả mọi người nữa, ngồi một lúc thì bảo phải tới bệnh viện với cha mình nên đi trước, chỉ để lại hộp board game này thôi!
Cố Thần Phong cũng chẳng nghĩ gì nhiều, sau đó mọi người đã tới đông đủ nên bèn mở ra chơi, ai ngờ lại gặp phải chuyện thế này cơ chứ!
. . . Đợi đã.
Giống như là đã nghĩ đến chuyện gì đó, cậu ta đột nhiên quay sang lớp trưởng đang tỏ vẻ bình tĩnh, chợt nhớ tới vụ ‘động kinh’ lúc nãy của lớp trưởng, chợt như hiểu ra gì nên biểu cảm ở trên mặt lại tiếp tục biến đổi.
Nhắc mới nhớ. . . Sao vừa rồi họ lại muốn chơi tiếp trò board game này nhỉ? Rõ ràng vừa có người gặp chuyện mà? Trong tình huống đó chẳng phải nên tìm bác sĩ trước hay sao?
Trong đầu Cố Thần Phong rối mù, chợt bên tai cậu ta vang lên một giọng nói:
- Chung Tư Gia? Là ai thế?
Cậu ta giật mình, quay đầu lại nhìn mới phát hiện Từ Đồ Nhiên chẳng biết đã ở bên cạnh mình từ khi nào.