Bên này, Từ Đồ Nhiên ngồi ghế, ngắm nghía tấm danh thϊếp chỉ có 3 chữ Dương Bất Khí đang được đặt ngay ngắn trên bàn, trên mặt lộ ra biểu cảm suy tư.
Lúc này đây, cô đã về tới chỗ ở tạm của mình. Nhà của nguyên thân ở chỗ khác, bình thường ở trong ký túc xá trường, còn chỗ hiện tại là chung cư thuê ngắn hạn, diện tích rất lớn, ánh sáng cũng rất ổn, được trang trí theo kiểu cao cấp nên tổng thể chất lượng khá tốt.
Hành lý của nguyên thân không nhiều, từ sau khi quay về, Từ Đồ Nhiên đã lục lọi hết mọi thứ rồi. Nhưng vẫn giống như trước, không hề tìm được bất cứ manh mối gì về vụ ‘người yêu online’ kia cả.
Chuyện này khá thú vị đấy.
Nếu ‘người yêu online’ này thực sự tồn tại thì Từ Đồ Nhiên chưa chắc đã có thể nghĩ tới khả năng kẻ đó liên quan tới cái chết của nguyên thân; nhưng hiện tại lại khác.
Bởi vì quá sạch sẽ.
Sạch như thể có người đang cố gắng xóa đi những dấu vết từng lưu lại vậy.
Nhờ đó mà Từ Đồ Nhiên càng thêm kiên định hơn với suy đoán trước đó.
Rất có thể nguyên thân chết là vì cô ấy tự nguyện ‘hiến dâng’ trái tim cho một thực thể nào đó không biết tên.
Hơn nữa thực thể không biết tên đó chắc chắn hiểu rất rõ nguyên thân. Vì thế hắn. . . hoặc có thể gọi là nó, mới nghĩ ra việc dùng danh nghĩa của Cố Thần Phong để tiếp cận nguyên thân.
Sau cái chết của nguyên thân, vị trí nhân vật của tiểu thuyết sẽ bị trống. Để tiếp tục cốt truyện, hệ thống tắc trách kia đã kéo cô vào thế giới này. . . Như thế thì có thể hợp lý hóa mọi chuyện từ sau khi cô xuyên vào rồi. Còn chuyện tại sao nguyên thân lại bị ‘thực thể’ bên ngoài cốt truyện để mắt tới rồi chết như thế, Từ Đồ Nhiên không thể nào biết được.
Tuy nói là hiện tại ‘không thể nào biết được’ nhưng cô vẫn thấy khá hứng thú với chuyện này. Nguyên thân đã cho cô cơ hội được sống lại thì cô tìm kiếm sự thật thay cô ấy cũng là lẽ đương nhiên, chứ đừng nói là ‘người yêu online’ kia nghe có vẻ rất nguy hiểm. . .
Có nghĩa là sao? Đó là điểm chết chóc đấy!
Trong đầu Từ Đồ Nhiên tự động đánh đồng ‘người yêu online’ và một lượng lớn điểm chết chóc, sau đó cô lập tức suy nghĩ cách để tìm ra kẻ đó.
Suy đi nghĩ lại, Từ Đồ Nhiên nghĩ tới Dương Bất Khí.
Tất nhiên cô không ngốc tới mức xem anh là bác sĩ thật. Hơn nữa từ hành động của anh, có vẻ anh không hề muốn giấu sự đặc biệt của mình. Những vết thương được chữa lành kia chính là bằng chứng. Anh hy vọng Từ Đồ Nhiên nhìn ra được ‘sự đặc biệt’ của mình rồi chủ động liên lạc.
Nghĩ đi nghĩ lại, khi ấy anh xuất hiện ngoài homestay rất có thể không phải sự tình cờ gì hết. Có lẽ bản thân anh có liên quan nhất định tới những ‘thứ’ như trong homestay kia.
Nói cách khác, anh chính là ‘người trong ngành’.
Mà trong những tình huống kỳ lạ thế này, có lẽ một ‘người trong ngành’ sẽ cung cấp được nhiều thông tin hơn.
Từ Đồ Nhiên vừa suy nghĩ vừa lưu số điện thoại của Dương Bất Khí lại. Dù trong lòng vẫn muốn liên lạc với anh, nhưng cô đang khá băn khoăn.
Một mặt là vì cô không biết ‘người trong ngành’ như Dương Bất Khí sẽ xử lý với lời cầu cứu này như thế nào. Nếu anh mặc kệ cũng chả sao, Từ Đồ Nhiên chỉ sợ anh sẽ dùng biện pháp phòng hộ đặc biệt gì với mình, thế thì không lo chết nhưng cũng đánh mất cơ hội liều chết rồi.
Hơn nữa, lỡ như gọi thật thì nói thế nào nhỉ?
- Xin chào, tôi là Từ Đồ Nhiên, đáng lẽ tôi đã chết vì bệnh tim rồi, nhưng sau một cơn mê tôi đã sống lại, đang tìm người thần bí gϊếŧ mình để báo thù. Nếu anh có thể hỗ trợ, giúp tôi báo thù thành công, tôi sẽ hậu tạ.
Nói thế thì khác nào Từ Đồ Nhiên biến bản thân thành đối tượng bị nhắm tới của cái ứng dụng chống gian lận kia đâu.
Mặt khác là vì giờ Từ Đồ Nhiên vẫn chưa hiểu lắm. Tại sao anh chỉ đưa mỗi danh thϊếp cho mình?
Chắc là chưa thấy cảnh tượng cô thê thảm nhất đâu nhỉ?
Từ Đồ Nhiên cầm tấm danh thϊếp trên bàn quan sát thật kỹ, sự suy tư trong đáy mắt càng lúc càng hiện rõ.
Tạm thời cô không có đáp án cho câu hỏi này, nhưng một phen quan sát này lại giúp cô phát hiện ra một chuyện thú vị hơn nữa.
Trên tấm danh thϊếp mà Dương Bất Khí đưa cho cô có hoa văn ẩn.
Chỉ có khi nghiêng mảnh giấy tới một góc độ nhất định và đủ ánh sáng thì mới thấy được. Thoạt nhìn trông nó có vẻ là một ngọn đuốc đang nhảy múa cuồng loạn trong gió.
Từ Đồ Nhiên hơi giật mình, bỗng chốc nảy ra một ý tưởng rất thú vị. Cô mở nhật ký ra, sau đó lấy bút chì rồi nhanh chóng vẽ ra một bản hoa văn ngọn đuốc ẩn trên danh thϊếp, sau khi cẩn thận tô lại đường viền thì mở trình duyệt trên điện thoại ra, bắt đầu tìm kiếm.
Nhưng tiếc là không tìm được thứ gì hết. Công cụ tìm kiếm ngu ngốc chỉ cung cấp được một đống hình ảnh đề xuất và một số ký tự không liên quan gì.
Từ Đồ Nhiên bất đắc dĩ đành tắt trình duyệt đi. Lúc cô định đặt điện thoại xuống thì chợt nhìn lướt qua một biểu tượng màu cam, ánh mắt lập tức khựng lại.
Ngay sau đó, chỉ thấy cô mở giao diện Taobao ra.
Sau đó thì nghiêm túc quét bản phác họa kia, sau đó ấn vào chọn ‘Tìm tương tự’.
. . . Quan trọng là cô thật sự tìm ra được.