Bên này, trong homestay.
Cánh cửa homestay bị đẩy ra lần nữa, thiếu nữ mặc váy đỏ thò đầu vào, trên tay ôm một hộp board game.
Trò board game này là thứ mà cô ta đã nghĩ cách lấy được từ tay đám học sinh. Trước khi đi cô gái đeo kính kia còn cố nén sợ hãi, định cất chiếc hộp rồi đem ra ngoài đốt nhưng đúng lúc bị cô ta bắt gặp được. Cô ta bèn đi tới ‘hàn huyên’ đôi câu với đối phương, dùng một hộp chocolate để đổi lấy hộp board game này.
- Cô nên biết rằng việc sử dụng năng lực với người thường là một hành động bất hợp pháp nhỉ?
Người đàn ông bước vào homestay sau lạnh lùng nói. Đó chính là tài xế đã cùng quan sát tình hình bên ngoài với cô ta.
- Đừng có soi mói. Vậy sao ban nãy anh không làm đi hả?
Thiếu nữ bất mãn.
- Hơn nữa tôi cũng có làm gì đâu. Chỉ là tí ‘trị liệu’ thôi. Với lại nếu anh có gan nói tôi thì sao không dám nói Dương Bất Khí đi?
Thiếu nữ không cam lòng nghĩ, cô ta chỉ dẫn dắt một cô bé thôi, còn ai kia trực tiếp nhúng tay vào trị thương cho người khác kìa, với mức độ ‘chữa trị’ của Dương Bất Khí, người ta không phát giác mới là lạ đấy.
Nhưng cô ta không dám nói những lời trong lòng này ra. Thứ nhất là vì Dương Bất Khí cũng xem như cấp trên của cô ta, hơn nữa bản chất anh rất lạnh lùng, giữa hai người họ không có khái niệm nói đùa; thứ hai, lúc này anh cũng đi theo vào nhà. Dù là sếp nhưng lại luôn đứng phía sau.
Thiếu nữ quay đầu lại, nhìn một thanh niên cao to đi vào cửa. Dáng người thẳng tắp, khuôn mặt tuấn tú đoan chính, đôi mắt màu hổ phách rất có thần nhưng dưới mắt lại là một quầng thâm nhàn nhạt khiến anh trông có vẻ hơi mệt mỏi.
Cũng khó trách. Đã hai ngày rồi anh không được nghỉ ngơi.
Đáng lẽ Dương Bất Khí đang ở bên ngoài điều tra chuyện khác. Được một nửa thì chẳng hiểu sao lại xuất hiện trường hợp khẩn cấp ở đây, thế là anh vội vàng tìm người thay thế rồi nhanh chóng chạy tới đây. Nghe nói lần này có vài người bị mắc kẹt trong ‘Vực’ cấp cao. Dù có rất ít hy vọng sống sót, nhưng anh vẫn mong cứu được dù chỉ là một người.
Nhưng sau khi tới nơi, anh lại không hiểu nổi tình hình ở đây.
Lúc anh tới, đám học sinh đang đổ xô nhau ra như ong vỡ tổ. Ai nấy đều còn đầy đủ tay chân, đầu óc cũng rất sáng suốt. Ít nhất là có thể ứng phó được với những câu hỏi logic của anh, miệng khá kín, không hé răng nửa lời về những chuyện xảy ra trong ‘Vực’.
Tất nhiên, nếu anh muốn hỏi tới thì họ cũng chẳng qua nổi.
Dương Bất Khí nghĩ họ mới thoát khỏi cảnh hiểm nghèo, không chịu nổi kí©h thí©ɧ nữa nên cũng chẳng dây dưa, chỉ kiểm tra thân phận của họ một chút rồi cho đi. Duy chỉ có một nữ sinh đang hôn mê trong đó khiến anh chú ý. Rõ ràng trên người cô có những vết thương được hình thành trong Vực.
Thực ra vết thương đó không mấy nghiêm trọng. Trong Vực, ngoài cái chết ra thì chẳng có gì là to tát cả, vết thương hình thành trong đó ra ngoài hiện thực cũng sẽ yếu đi rất nhiều, chỉ cần dưỡng vài ngày là khỏi ngay.
Nhưng sau khi chạy thoát khỏi Vực lại bị hôn mê. Chuyện này hơi khác thường, mạng lưới có chậm cũng không phải chậm kiểu này.
Dương Bất Khí muốn tìm hiểu sâu hơn nhưng chính chủ vẫn đang hôn mê, hỏi những người khác thì chẳng ai biết gì, anh chỉ có thể để lại số điện thoại để chờ tiếp xúc sau. Vì để khiến đối phương có ấn tượng, anh còn cố tình chữa hết các vết thương của cô.
Còn chuyện đã xảy ra trong Vực. . . Cũng chẳng cần vội. Họ tự có cách tìm hiểu.
Dương Bất Khí liếc mắt nhìn qua hộp board game trên tay thiếu nữ váy đỏ, cô ta ngầm hiểu ý, vội mở hộp ra, trút hết những thứ bên trong lên bàn.
Sau lưng Dương Bất Khí còn có hai đồng nghiệp nữa đi theo vào. Lần này họ tới cả thảy là 6 người, những người còn lại đều ở ngoài trông coi, vừa là để tìm ra manh mối, vừa để đối phó với ông chủ homestay có thể sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào.
Hai đồng nghiệp kia di chuyển xung quanh sảnh lớn, một trong số đó nói:
- Vực mà mọi người nói lấy phòng này làm trung tâm à?
- Đúng thế. Nhưng chúng tôi tới muộn quá nên không biết đã xảy ra chuyện gì.
Thiếu nữ váy đỏ đưa ghi chép mình đã làm trước ra.
- Đám học sinh đó định xử lý hộp board game này. Thái độ khá mất tự nhiên. Vì thế tôi nghi ngờ Quái Dị tạo ra Vực này có liên quan tới nó.
- Trò chơi thẻ bài à?
Tài xế nhìn đống thẻ rồi nhíu mày.
- Đừng nói là giấu trong thẻ này đấy nhé?
- Cũng có thể.
Người bên cạnh gật đầu.
- Trước đây tôi có xử lý một sự cố, đám Quái Dị trốn trong đống mạt chược. Chỉ cần ai đó chơi gian là sẽ hoàn thành một nghi thức, đủ một vòng sẽ khiến người ta vô thức rơi vào Vực. . . Mọi người thấy gài ghê không.
Những người khác nghĩ tới chuyện này, ai cũng oán hận ‘Sao lại có đám quái vật mặt dày vô liêm sỉ như thế chứ?’. Duy chỉ có Dương Bất Khí là không có phản ứng gì mà chỉ đọc lướt qua sổ ghi chép, sau đó đi tới cạnh bàn, gẩy đống đồ trên đó.
- Sai rồi.
Anh lắc đầu.
- Không phải nằm trong thẻ.
- Hả?
Mọi người ngây ra.
- Quái Dị đó không nằm trong thẻ mà là ở đây.
Dương Bất Khí cầm cây đèn pin nhỏ đã lăn ra ngoài mép bàn lên.