Bên này, thang máy quay lại sảnh lớn.
Trong khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, Từ Đồ Nhiên không hề bỏ sót vẻ mặt của mọi người.
Đủ loại câu hỏi đập vào mặt, có người hỏi tại sao lần này quay lại trễ thế, có người thấy lạ vì sao cô vẫn còn trong thang máy.
Từ Đồ Nhiên thuận miệng đối phó vài câu rồi chỉ vào trong thang máy:
- Còn một chỗ nữa. Mọi người đã quyết định được ai chưa?
- . . .
Bên ngoài rơi vào một khoảng lặng ngắn.
Cuối cùng trong ánh mắt không cam tâm của một số người, Cố Tiểu Nhã bước ra.
Lúc Từ Đồ Nhiên đi tới đi lui, mọi người trong sảnh lớn cũng không hề rảnh rỗi.
Lớp trưởng luôn duy trì trật tự, trấn an mọi người, lớp phó học tập thì ở bên cạnh cầm giấy bút tô tô vẽ vẽ, cố gắng đưa ra phán đoán.
Còn Cố Tiểu Nhã, sau khi cân nhắc kỹ càng, cô ta cảm thấy mình rất có thể là con người trong số những người ở đây.
Tất nhiên lớp phó học tập cũng biết mình là con người.
Nhưng cô ta cần ở lại sảnh lớn để đánh giá tiếp và giúp lớp trưởng khống chế tình hình.
Bây giờ chưa thể đi được.
Nhưng với Từ Đồ Nhiên thì ai đi vào cũng thế thôi.
Vì trước khi cửa thang máy đóng lại, cô đã lấy ra con dao gọt trái cây kia ngay trước mặt Cố Tiểu Nhã.
- Xin lỗi nhé. Vì trí nhớ của tôi cũng bị ảnh hưởng nên không thể nhìn bằng mắt thường được. . . Bởi vậy tôi phải dùng vài cách khác để phân biệt.
Cô đứng chặn trước cửa thang máy, gật đầu áy náy với Cố Tiểu Nhã đang hoảng hốt áp sát tường, ấm áp mở lời.
- Không sao, không sao đâu, đừng căng thẳng. Tôi hỏi cậu vài chuyện, cậu chỉ cần gật hoặc lắc đầu thôi.
Cố Tiểu Nhã trợn tròn mắt, chần chừ một lúc rồi khẽ gật đầu.
- Tốt lắm. Thế thì xin hãy lắng nghe câu hỏi thứ nhất.
Từ Đồ Nhiên nhìn chằm chằm vào mắt cô ta:
- Cậu còn nhớ sau khi tôi ‘sống lại’ đã rút được thẻ sự kiện với nội dung gì không?
- . . .
Cố Tiểu Nhã kinh ngạc nhìn cô, cố gắng nhớ lại như đầu óc lại như bị nhét một đống sương mù vào, hoàn toàn không nhớ nổi gì.
Khựng lại một lát, cô ta chậm chạp lắc đầu.
Một lát sau đó, thang máy về tới tầng hầm.
Cánh cửa kim loại mở ra, Cố Tiểu Nhã bước ra với đôi chân mềm nhũn.
Từ Đồ Nhiên vẫn đứng trong thang máy, còn vẫy tay với Cố Tiểu Nhã rồi nói:
- Xin lỗi nhé, nghỉ ngơi cho khỏe đi.
Sau đó thì ấn nút mở cửa rồi đi lên trên cùng thang máy.
. . . Hệt như một nhân viên trực thang máy tận tâm vậy.
Cố Thần Phong bước tới đỡ Cố Tiểu Nhã, để cô ta ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi rồi nhân tiện hỏi thăm về cách đánh giá của Từ Đồ Nhiên.
Cố Tiểu Nhã không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Mày còn nhớ sau khi cậu ấy ‘sống lại’ đã rút được thẻ sự kiện gì không?
- . . . Hở?
Cố Thần Phong mơ màng.- Gì vậy?
Cậu ta không hề có chút ấn tượng nào.
Nét mặt của Cố Tiểu Nhã cũng ngơ ngác, cô ta quét mắt qua khắp phòng, không thấy búi tóc sừng dê bèn định hỏi thì liếc thấy cây rìu dựng cạnh ghế, biểu cảm chợt đóng băng.
- Nhắc mới nhớ, lúc nãy cậu ấy kiểm tra mày thế nào vậy?
Yên lặng hai giây, cô ta mới hỏi Cố Thần Phong.
- Cậu ấy không có kiểm tra, chỉ bảo là tin em thôi.
Cố Thần Phong không hề lo lắng mà nói thật. Nhưng nói xong lại thấy hối hận.
Một giây sau, cậu ta thấy Cố Tiểu Nhã nghiêm mặt đứng dậy, im lặng kéo giãn khoảng cách với mình rồi tiện thể đá cây rìu sang một bên.
Thiếu điều viết luôn trên mặt dòng chữ ‘Mày rất khả nghi, chớ có đυ.ng tới bà đây’.
Cố Thần Phong:
- . . .
Dù cậu ta thật sư không muốn thắc mắc về kết quả Từ Đồ Nhiên phán đoán, nhưng lúc này đây trong lòng Cố Thần Phong lại nghi ngờ sâu sắc.
Cô gái này có phải là chị ruột của cậu ta không thế? Chắc chắn là chị ruột của cậu ta không??
Sau một lúc nữa, thang máy đáp xuống lần nữa.
Lần này là Tiểu Mễ đi ra từ bên trong.
Sau đó lần lượt là lớp phó học tập, lớp phó thể thao.
Lần gần chót không có ai đi ra thang máy, trong thang chỉ có Từ Đồ Nhiên và một đống bột phấn màu xám.
Thêm lần nữa mới thấy lớp trưởng chật vật chạy trốn ra khỏi thang máy.
Trạng thái của cậu ta rất tệ, quần áo xốc xếch, trên cánh tay còn bị trầy nữa.
Lớp phó học tập bước lên nhìn thấy thế nên nhíu mày:
- Bị sao thế?
- Cậu ta bị hai người còn lại trên lầu chặn lại.
Từ Đồ Nhiên bước ra khỏi thang máy, chầm chầm nói.
- Chúng sốt ruột nên muốn giành cơ hội cuối cùng vào thang máy với cậu ta.
Thực ra lúc trước chúng đã cướp được một lần rồi, tiếc là tên ác quỷ may mắn xông được vào chưa kịp tới tầng hầm đã bị Từ Đồ Nhiên đâm một dao.
Ngay lúc cô bước chân vào tầng hầm, bên tai mọi người đều vang lên một tiếng ong ong, bộ não vốn bị đầy sương mù thoáng chốc đã tỉnh táo lại.
Những ký ức bị bóp méo cũng trở lại như ban đầu. Họ nhìn nhau, thấy trên mặt tất cả mọi người đều là sự hạnh phúc.