Chương 18: Đoàn Kết

Lớp phó học tập lại hơi nhíu mày:

- Rất xin lỗi, nhưng tôi có thể hỏi một câu tế nhị chút được không? Làm thế thì có lợi gì cho cậu?

Thực ra những người khác cũng hơi lo lắng.

Nói thế này, nếu đổi lại là người khác, với tình bạn học 6 năm của họ thì chắc chắn họ sẽ tin tưởng; nhưng còn Từ Đồ Nhiên thì. . .

Không phải là không tin, chỉ là hơi vô lý thôi.

Không phải ai cũng giỏi tự tẩy não như Cố Tiểu Nhã, đa số mọi người đều còn nghi vấn với việc Từ Đồ Nhiên hành động riêng lẻ ban nãy.

Giờ cô lại đưa ra một đề nghị bất lợi hẳn cho mình như thế. . . Rốt cuộc mục đích của cô là gì đây?

Dù có là vì bảo vệ Cố Thần Phong thì cũng không cần làm tới mức này đâu nhỉ? Trong tình huống thế này, cô hoàn toàn có thể chỉ định đối tượng chịu trách nhiệm chứ không cần thiết phải gánh hết cho họ.

Dường như nhìn ra sự do dự của họ, Từ Đồ Nhiên nói lần nữa, giọng điệu đã bình tĩnh hơn rất nhiều:

- Đúng thật là không có lợi ích trực tiếp nào cho tôi hết. Nhưng về lâu dài thì nó sẽ có đảm bảo tỷ lệ sống sót cao hơn. Vẫn chưa hiểu à? Trò chơi này muốn chia rẽ chúng ta, rõ ràng nếu như thế thì sẽ khiến nó được lợi. Nói ngược lại thì là nó không muốn chúng ta đoàn kết lại với nhau đấy. Càng như thế thì chúng ta càng phải đoàn kết với nhau chứ, đúng không?

. . . Đoàn kết.

Chữ này xuất hiện tựa như một liều thuốc an thần khiến cơn sóng trong lòng mọi người dịu lại.

Lớp phó học tập nhìn chằm chằm vào Từ Đồ Nhiên, khuôn mặt luôn căng cứng cuối cùng cũng thả lỏng.

- Nếu cậu thật sự bị loại thì trong thời gian truy sát, tôi sẽ ra sức bảo vệ cậu.

Cô ta đang nói thật lòng, xem như đã chấp nhận đề nghị của Từ Đồ Nhiên.

Có người tỏ thái độ đầu tiên, những người khác cũng dễ gật đầu hơn nhiều.



Chỉ còn Cố Thần Phong chật vật nhìn Từ Đồ Nhiên như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, chỉ nói:

- Được rồi, vẫn chưa biết ai rút được mà. Không cần vội chỉ ra người đâu. Hơn nữa chưa chắc gì những người khác chịu không nổi. . .

Cậu ta nhìn sang cái bàn, mất tự nhiên đổi chủ đề cuộc trò chuyện:

- Tới lượt ai rồi?

Từ Đồ Nhiên cũng không trông mong mình thành công ngay từ lần đầu tiên, nghe thế thì cười một tiếng rồi yên lặng lùi sang một bên.

Lớp trưởng cũng được hồi sinh đi lên trước, ném xúc xắc. Rất may là lần này cậu ta không phải rút thẻ sự kiện.

Sau đó thì quay lại thứ tự chơi như bình thường, lớp phó học tập và lớp phó thể thao lần lượt tung xúc xắc.

Tin xấu là họ phải rút thẻ sự kiện trong vòng này, tin tốt là thẻ họ rút không hề có hình đồng hồ.

Lớp phó thể thao bị yêu cầu uống hết một ly nước lê gai.

Nước lê gai là do họ mang tới, nhưng lúc này đã trở nên kỳ lạ.

Lớp phó thể thao uống được một nửa thì sắc mặt tái xanh, sau khi uống hết thì chạy ngay tới chậu hoa trong góc sảnh lớn móc họng nôn, ọe ra một bãi rong rêu.

Cây rong vừa tiếp xúc với đất trong chậu hoa đã lập tức chui vào bên trong, lớp phó thể thao kinh ngạc nhìn thấy rồi bất chợt nổi giận, vọt tới bàn định xé tấm thẻ sự kiện kia, kết quả là xé hồi lâu, tấm thẻ không sao mà cánh tay của cậu ta lại xuất hiện một vết rách lớn, máu chảy bê bết.

Lớp phó học tập thì ổn hơn nhiều.

Cô ta bị yêu cầu đi tới phòng vệ sinh ở cuối hành lang tầng 1 và ở một mình trong vòng 5 phút.

Vì để tăng thêm lòng dũng cảm cho cô ta, Từ Đồ Nhiên luôn đứng ở cửa phòng vệ sinh, thỉnh thoảng nói vài câu với cô ta.

Mãi tới khi hết 5 phút, lớp phó học tập mới tái mặt bước ra.

- May mà có cậu ở bên ngoài.



Cô ta sợ hãi nói.

- Vừa rồi tôi cứ nghe có người đang gọi tên tôi bên ngoài.

Từ khi bắt đầu bữa họp lớp này, Từ Đồ Nhiên chưa bao giờ gọi tên thật của cô ta cả.

Nếu không phải nhận ra điểm này trong lúc quan trọng nhất, suýt chút cô ta đã đáp lại rồi.

Nếu lỡ đáp lại thì sẽ ra sao đây?

Lớp phó học tập không nghĩ ra được, cũng chẳng dám nghĩ.

Sau hai lần trải nghiệm các sự kiện kinh dị, mọi người càng trở nên náo loạn hơn.

Tinh thần đang được nâng lên nhờ hai chữ ‘đoàn kết’ của Từ Đồ Nhiên đã bắt đầu sa sút.

Đoàn kết ư? Đoàn kết thế nào đây? Không phải tất cả thẻ sự kiện đều có thể chuyển nhượng, nhiều thẻ là nhiệm vụ đơn nên chỉ có thể tự thực hiện.

Lỡ chết rồi thì cũng chết một mình thôi.

Lúc đầu họ cứ nghĩ tấm thẻ sự kiện có hình đồng hồ kia là cực kỳ ác độc.

Giờ nghĩ lại nhiều khi nó lại nhân từ nhất.

Trong lúc mọi người đang bàng hoàng, đã tới lượt Cố Tiểu Nhã.

Cô ta rút một tấm thẻ sự kiện, trên thẻ là hình đồng hồ.

Kim trên đồng hồ rõ ràng đang chỉ 10 giờ.

Đúng như họ đoán, tấm thẻ sự kiện khiến lớp trưởng suýt mất mạng đã xuất hiện rồi.