Chương 3: "Kinh hỉ"

Edit: Chin

Tối hôm trước, không đợi được Thích Thần cùng ba mẹ ra ngoài xử lý thủ tục, sau khi làm việc xong Thì Dược liền bò lên giường đi ngủ.

6 giờ sáng, âm thanh giòn giã của đồng hồ báo thức cắt ngang sự tĩnh lặng trong phòng.

Ước chừng qua mười mấy giây, cô gái trên giường trằn trọc, sau đó không cam tâm tình nguyện trồi lên một cái đầu nhỏ.

Trong chốc lát, Thì Dược mới vòng quanh chăn mền chậm rãi đứng lên, mắt ngủ mơ màng tắt đồng hồ báo thức.

Cô một bên ngáp dài, một bên xuống giường đi từ từ vào toilet.

Soi gương được nửa chừng, Thì Dược chợt nhớ ra một vấn đề mà cô đã bỏ qua.

___________

Đêm qua dường như cô đang nghĩ đến việc hỏi mẹ về bệnh tình của Thích Thần.

Thật không may, vì phải dậy sớm để đi học vào thứ hai, cô đã bị dì Đường bắt lên lầu trước khi ba người họ về nhà.

Nghĩ đến đây, Thì Dược vội vàng tăng tốc độ rửa mặt, sau đó đi thẳng ra khỏi phòng lên phòng ngủ chính trên lầu hai.

Đến trước cửa phòng ngủ chính, Thì Dược đưa tay gõ cửa một cái.

...

Không có phản hồi.

Cô không hiểu nhíu mày lại, đưa tay gõ lại hai lần.

......

Vẫn không có phản hồi.

Thì Dược có chút không giải thích được thử tách ra một chút chốt cửa.

"Cùm cụp" một tiếng cực nhẹ vang lên, chủ cửa phòng mở ra.

"Tình huống gì đây..."

Thì Dược nhỏ giọng lầu bầu, kỳ quái đẩy cửa đi vào.

Trong thư phòng không ai, trong phòng khách nhỏ cũng không có.

Thì Dược nghi hoặc hướng cửa phòng ngủ mở được một nữa mà đi, vừa đi vào trong vừa lẩm bẩm ——

Xét về thời gian, lẽ ra ba mẹ phải dậy vào thời điểm này từ rất lâu rồi...Chẳng lẽ lại đi ra ngoài lo cho Thích Thần đi?

Nghĩ như vậy, Thì Dược tiến vào phòng ngủ. Những tấm rèm nặng nề được kéo chặt, cả căn phòng mờ mịt.

"Màn cửa đều quên kéo ra, đi vội như thế sao?"

Cô hướng cửa sổ sát đất mà đi tới, đưa tay kéo ra màn cửa. Với tiếng sột soạt của vòng rèm, ánh nắng ban mai chiếu vào cửa sổ. Thì Dược khẽ nheo mắt, không thể không vươn mình trong ánh nắng ban mai. Duỗi thẳng người, cô thu tay về phía dưới cúi xuống, quyết định tập ở phần eo.

Thật tiếc vì lần này cô không tập tới ba giây, Thì Dược đã nghe thấy tiếng vải sột soạt cọ xát trong căn phòng vốn dĩ cực kỳ im lặng phía sau anh, chính xác là trên chiếc giường lớn.

"..."

Động tác của Thì Dược cứng đờ. Sau đó cô chậm rãi xoay người. Căn phòng nửa sáng nửa tối với một tấm rèm mở. Thiếu niên tựa đầu ở đầu giường trần trần trụi nữa người cặp mắt đào hoa híp lại, tron con ngươi lộ ra một chút ý lạnh.

......

Ở trần?

Thì Dược ngây ngốc đem ánh mắt kéo trở về. Màu da trắng nõn nổi bật lên cơ bắp mỏng mà lưu loát, cơ ngực cơ bụng đường cong giống như là một bút phát họa, sau đó toàn bộ đi đến thân eo ở trong chăn.

Không khí trong phòng yên lặng trong mười giây, bộ não nhỏ của Thì Dược cũng đóng băng trong mười giây.

Cho đến khi một giọng nói giúp cô khởi động lại:

"... Đẹp?"

Có lẽ là do buổi sáng thức dậy, giọng nói của anh khàn khàn, lười biếng, thanh âm kết thúc hơi bị nhấc lên. Giọng nói không nghe ra cảm xúc cuối cùng đã lấy lại sự tỉnh táo của.

"Ách" một tiếng, cô vùi đầu vào trong ngực, giống như đà điểu chỉ còn cách co lại.

"Đúng đúng đúng thật xin lỗi..."

Với giọng nói trầm thấp này, Thích Thần thấy tận mắt thấy màu da trắng sáng của cô gái, từ gương mặt nổi lên một tầng ửng đỏ, sau đó một mực lan đến tận cổ.

Tâm trạng u ám ban đầu của anh cuối cùng cũng biến mất. Khóe môi nhếch lên, ý cười không đáng kể.

"Cà lăm cái gì?"

"Ai...?"

Thì Dược vừa muốn ngẩng đầu phản bác, liền nhớ lại thấy hình tượng trước đó, lại vội vàng ép trở về. "Ta không phải —— "

Thích Thần: "Mấy giờ rồi?"

Thì Dược do dự một chút: "... Hơn sáu giờ?"

Thích Thần: "Biết tôi mấy giờ ngủ không"

Thì Dược: "..."

Thích Thần: "Bởi vì chênh lệch thời gian cho nên 4:30 sáng."

Thì Dược: "......"

Chột dạ hai giây, cô lấy lại phản ứng, nghĩ lại không thể ngẩn đầu, đành phải quay người lại đưa lưng về phía gian phòng ——

"Trước kia là ba mẹ ở phòng ngủ chính, em cho là bọn họ đi ra, không biết anh ở... Bên trong."

Người đứng phía sau lại như không nghe thấy lời giải thích của cô, thanh âm vẫn lười nhác như cũ.

"Vậy em biết đem người chỉ ngủ nửa giờ đánh thức, sẽ có hậu quả gì không?"

Đưa lưng về phía gian phòng cô gái tựa hồ ngây ngốc một chút.

Sau đó Thích Thần nghe thấy cái thanh âm yếu ớt kia cực kỳ cẩn thận dò xét trở về hỏi: "... Sẽ bị đánh sao?"

Thích Thần run lên. Giây lát sau, anh nghiêng mặt qua, ngăn chặn đáy mắt ý cười.

"Có thể sẽ."

Thì Dược: "........."

Mẹ ơi, anh trai là giả con muốn trả lại. Không biết có phải hay không là nghe thấy được Thì Dược "Yêu kêu gọi" sau một lúc im lặng, một tiếng gõ cửa rất nhẹ phát ra từ bên ngoài dãy phòng ngủ thứ hai——

"Tiểu Thần, con đã tỉnh chưa?"

"...!!"

Thì Dược sững sờ một lúc, gần như muốn nổ tung.

_________

Cửa phòng ngủ không hề đóng khi cô bước vào. Nếu cánh cửa ngoài cùng mở ra, người mẹ vĩ đại của cô, cô Quan Huệ sẽ có thể bắt gặp cô trong khoảng ba giây.

............ Có vẻ như không có gì nhưng tại sao cô cảm thấy chột dạ như vậy?

Thì Dược chưa kịp hiểu ra lý do lương tâm cắn rứt thì đã nghe thấy tiếng sột soạt sau lưng, rồi tấm màn trước mặt trực tiếp bị kéo bởi một bàn tay mảnh mai và xinh đẹp.

Trước mắt một cái chớp mắt đen lại, eo của cô bị ôm chặt, thân thể mất cân bằng mà ngã về phía sau. Thì Dược theo bản năng kêu thành tiếng. Chỉ là người đứng phía sau tựa hồ sớm biết, một tay khác che miệng của cô, động tác lưu loát đưa cô xách về ổ chăn. Chiếc chăn bông mềm mại phủ lên đầu cô.

Sau khi tất cả mọi âm thanh đều yên lặng, cô nghe thấy tiếng khóa cửa ngoài của phòng ngủ thứ hai nhẹ nhàng. Cánh cửa được đẩy ra. .

||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||

Quan Huệ bước vào, thấy bóng tối bên trong cánh cửa phòng ngủ khép hờ, sau khi do dự, bà quay người bước ra ngoài.

Lúc này, dưới lớp chăn bông trong phòng, Thì Dược đang nắm chặt đầu ngón tay trên lòng bàn tay đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.

Cô gần như có thể cảm nhận được — chỉ cách một lớp vải mỏng, l*иg ngực dính sát vào lưng được bao phủ bởi những đường cơ rắn chắc nhấp nhô, nhiệt độ hừng hực xuyên qua bộ đồ ngủ trên cơ thể cô, ôm trọn cả cơ thể vào trong vòng tay người kia như bị nướng chín.

Thì Dược cố gắng di chuyển người về phía trước một cách mất tự nhiên, nhưng ngay khi cô vừa di chuyển, cô nhận thấy một làn hơi nóng phả vào gáy mình. Thì Dược thân thể đột nhiên cứng đờ.

Sau khi dừng lại hai giây, để chắc chắn rằng không có âm thanh trong phòng, cô giơ tay vùng vẫy.

Ngay trước đó, cánh tay ôm eo cô đột nhiên kéo ra. Trước phản ứng của cô, chiếc chăn bông đã bị người phía sau nhấc đi. Cùng lúc đó,anh đứng dậy xoay người ngồi ở phía bên kia giường, quay lưng lại với cô.

Liền nghe một âm thanh nghiêm túc ——

"Ra ngoài."

"..."

Thì Dược bị hù đến cứng đờ, có chút ủy khuất muốn nói chuyện, nhưng vẫn là không nói ra miệng. Bắt đầu mang theo một chút bối rối, cô mang dép lê liền chạy cực nhanh ra ngoài.

Phía sau cô, người con trai đang chống khuỷu tay và đầu cúi xuống cuối cùng cũng từ từ nâng tầm mắt lên. Mười ngón tay đan trước mặt trắng bệch do dùng lực quá mạnh. Trong đôi mắt đen láy ấy ẩn chứa một cảm xúc chật vật.

*****

"Cái gì? —— anh trai!"

Tam trung cao năm thứ hai ban 7 ngoài cửa trên hành lang, một nữ sinh ghé vào cửa sổ suýt chút nữa đã nhảy lên tại chỗ.

"Mình nghe nói những người em trai và em gái hơn mười sáu tuổi, nhưng đây là lần đầu tiên mình nghe đến anh trai đó! - Mọi chuyện diễn ra như thế nào? Chúng trù* a? Còn hay không mình cũng muốn chúng trù một cái!"

*Mình không rõ ngay chỗ này là nói cái gì nên mình để nguyên

"... Tôn Tiểu Ngữ, mình không có đùa giỡn với cậu." Thì Dược bất đắc dĩ nói.

Tôn Tiểu Ngữ nháy nháy mắt, gặp Thì Dược thần sắc không giống làm bộ, không khỏi sửng sốt.

"Cậu thực sự có thêm một người anh trai vô căn cứ? Không phải... chuyện này là sao?"

"Kỳ thật cũng không tính là vô căn cứ. Thời điểm mình bảy tám tuổi liền gặp qua anh ta, bất quá về sau anh ta xuất ngoại...Mà lúc ấy vừa lên tiểu học, mình thật sự không có ấn tượng gì."

Tôn Tiểu Ngữ há to miệng, "Mình nghĩ là đối với bọn họ anh ta đã là trình độ lớn nhất nuôi thả, có thể nhìn thấy cậu với người anh trai kia hoàn toàn không phải một cấp bậc? Chú dì thật sự là càng ngày càng để cho mình bội phục."

"..." Thì Dược nhịn không được liếc cô một chút, "Cậu không nhây nữa thì chúng ta nói chuyện tiếp."

"Được rồi Được rồi." Tôn Tiểu Ngữ nói, "Vậy cái người anh trai kia là do dì sinh sao?"

Thì Dược cau mày: "Không phải, anh ta cùng mình đều không cùng một họ.... Nhưng ba mẹ mình không chịu nói cho mình biết là anh ta là ở đâu ra."

Tôn Tiểu Ngữ sờ cằm, làm như thật nói: "Nhìn như vậy thật đúng là rất có thể là chúng trù a."

Thì Dược: "..."

Thì Dược: "Tôn, Tiểu, Ngữ."

Tôn Tiểu Ngữ hì hì cười một tiếng, quay người vừa mới chuẩn bị chạy, thì nghe thấy trên hành lang chuông điện vang dội.

Vì sợ tiếng chuông điện không thể che được tiếng ồn ào của học sinh sau giờ học kéo dài, họ buộc Thì Dược và Tôn Tiểu Ngữ phải bịt tai lại và chạy nhanh về lớp.

Dập hết tiếng chuông rồi vội vàng về chỗ ngồi, Thì Dược vất vả nhét Tôn Tiểu Ngữ ngồi vào trong, chưa kịp ngồi xuống thì tiếng chuông đã kết thúc.

Ngay khi giáo viên dạy toán vừa bước vào lớp nhìn lên, liền bắt gặp trong lớp một cô gái cái duy nhất đứng đấy, lộ ra phá lệ "Hạc giữa bầy gà*"

*Hạc giữa bầy gà: Ý chỉ một người tài giỏi nổi bật lẫn trong số đông những người bình thường.



Giáo viên dạy toán nhương mày, "Bạn học Thì Dược, em có cái gì muốn nói sao?"

"... Không có không có."

Ở trong lớp không có ác cười phá lên, Thì Dược đỏ mặt nhanh chóng rút về chỗ ngồi. Thì Dược đỏ mặt nhanh chóng chạy về chỗ ngồi

...

Khi cả lớp đến, phần giải bài kiểm tra cuối học kì trước đã hết, giáo viên dạy toán lật một vài tờ giáo trình và nói với học sinh.

"Có gì không hiểu không? Các em thảo luận với nhau, nếu còn thắc mắc thì đến hỏi cô."

Ngay khi lời nói vừa dứt, bất kể có vấn đề gì hay không, học sinh trong lớp bắt đầu nhìn xung quanh và bàn tán qua lại.

Điểm toán của Thì Dược khá tốt nên nó sẽ không phải là vấn đề đáng lo ngại vào lúc này.

Mà nên có vấn đề —— Tôn Tiểu Ngữ cùng mọi người trò chuyện cực kỳ cao hứng, hiển nhiên cũng không rảnh để ý đến cô.

Buồn bực ngán ngẩm các loại trong chốc lát, Thì Dược liếc mắt nhìn giáo viên dạy toán ở trên bục giảng cúi đầu nhìn giáo trình, liền vụиɠ ŧяộʍ cúi đầu xuống đem điện thoại giấu trong ngăn bàn đem ra.

"Bạn có một tin nhắn chưa đọc."

Thì Dược nhấn vào ——

Thái hậu nói: "Dao Dao, mẹ sẽ cho con một điều bất ngờ là anh trai Thích Thần của con"

Tin tức im bặt.

Thì Dược: "...???"

Cái này còn không lo lắng sao?

Thì Dược muốn bóp nghẹt can đảm để "Tôi sẽ không hỏi", nhưng cuối cùng cô không chịu nổi sự tò mò và chăm chú gõ trả lời:

"Có chuyện gì với anh ấy?"

Sau khi gõ xong, Thì Dược đột nhiên cảm thấy sau lưng hơi lạnh.

Và... tại sao cuộc thảo luận xung quanh lại trở nên yên tĩnh hơn?

"..."

Một điềm báo cực kỳ đáng sợ đã bắt lấy trái tim của Thì Dược.

Cô ngẩng đầu lên--

Đối diện với cô là khuôn mặt tươi cười của giáo dạy toán "hiền lành hiền lành".

Thì Dược: "..."

Cô giáo dạy toán vươn tay ra, "Đến, để cô xem một chút là cái gì mà có sức hấp dẫn như vậy."

Thì Dược chậm rãi đưa di động đưa trước đi. Ngay lúc đưa, cô nhìn thấy trên màn hình xuất hiện dòng nhắc tin nhắn mới. Chỉ tiếc không đợi Thì Dược nhìn thấy thì cô giáo trực tiếp lấy đi.

Cái này còn chưa hết. Trong lớp học vốn đã yên tĩnh, giọng nói của giáo viên toán cực kỳ nhẹ nhàng--

"Bạn học Thì Dược, tôi đã nhìn ra, Em hôm nay biểu đạt khát vọng thật sự mãnh liệt. Đã như vậy, cô cho em một cơ hội đi theo tôi lên đây diễn thuyết."

Thì Dược vùng vẫy giãy chết: "Cô em sai rồi..."

Thật tiếc khi cô giáo dạy Toán cũng không có thương tiếc đối với cô. Cô quay lại bục với một nụ cười, chỉ tay vào khoảng trống bên cạnh bục ở bên cửa.

"Đến, cầm bài thi, đứng ở nơi này."

Thì Dược cầu cứu không có kết quả, đành phải nhận lệnh cầm bài thi đi lên. Sau đó cô như quả cà tím bị sương muối, đứng ở bên góc bục giảng.

Cô dạy toán trên bục giảng thõa mãn thu hồi tầm mắt, cầm tờ giấy tổng kết những điểm khó, dễ cuối cùng.

Chỉ là phần khó chưa kết thúc, cửa phòng học đột ngột bị gõ. Cô giáo dạy toán sững người một lúc, rồi hình như nhớ ra điều gì đó.

Cô nhìn về phía những học sinh không hiểu chuyện gì đang xảy ra và nói: "Giáo viên chủ nhiệm của các em đã nói hôm nay sẽ có học sinh mới đến, hẳn là đã đến —— đều ngồi ngay ngắn lại, đừng cho bạn học mới lưu lại ấn tượng xấu."

Trong lớp nghe nói có học sinh mới chuyển trường đến đều kề tai vào nhau thảo luận. Cô giáo dạy toán đi xuống bục giảng mở cửa. Khi đang đứng bên bàn giáo viên, Thì Dược nhanh chóng giơ tay chọc vào chiếc điện thoại được đặt ở cạnh bàn trong lúc giáo viên không chú ý.

Tin tức mới bị cô mở ra, quả nhiên là đến từ Quan Tuệ

——

"À, mẹ đã gửi nó khi gõ xong. Thực ra thì không có gì đâu, nhưng hôm nay anh trai Thích Thần của con sẽ chuyển đến lớp của con."

Thì Dược: "......"

Thì Dược: "???"

Thì Dược sững sờ không thể tin được, quay đầu lại nhìn về phía cửa lớp. Giáo viên dạy toán lúc này đi ngang qua, lộ ra người đang đứng ngoài cửa.

Chàng trai đeo ba lô đen một bên vai mảnh khảnh, lông mày nhạt nhòa bước vào với đôi chân dài với gương mặt đẹp lạnh lùng. Khoảnh khắc nhìn thấy rõ ràng học sinh chuyển trường, toàn bộ lớp học đều yên lặng, sau đó các cô gái bắt đầu trao đổi ánh mắt đầy phấn khích.

Xem ra nếu giáo viên toán học không có ở đó, một số người không thể không cổ vũ. Nhưng vào lúc này Thì Dược đang đứng dưới bục giảng tầm mắt của cô dừng ở không trung.

Tốc độ của nam sinh đột ngột dừng lại, đôi mắt hoa đào khẽ nhúc nhích. Trong một giây tiếp theo, ánh mắt ban đầu không chú ý đã trực tiếp dán chặt vào cô gái.

Cô gái có vẻ sợ hãi không cầm được cuốn sách trên tay, trong tích tắc liền rơi xuống đất.