Chương 1: "Bảo bối"

Edit: Chin

Trước cửa biệt thự truyền đến "Bíp" một tiếng mật mã khóa mở ra phát ra tiếng động.

Cánh cửa màu cà phê bị người từ bên ngoài đẩy ra một đường nhỏ. Sau vài giây im lặng, khe hở dần dần mở rộng, sau đó một cái đầu nhỏ thò vào.

Rõ ràng là có sự căng thẳng trong đôi mắt của Thì Dược. Đôi của cô nhanh chóng quét qua những nơi có thể nhìn thấy.

Cửa trước, phòng khách, phòng trà, nơi nghỉ ngơi giữa nhà...

Đều không có ai cả.

Thì Dược khẽ mím môi môi buông lỏng, kìm lòng không được ngừng hô hấp bây giờ khôi phục lại.

Còn tốt còn tốt...

Xem ra bọn họ còn chưa trở lại.

Trong vô thức đem cái túi trong tay siết chặt đi đến, Thì Dược mở cửa trước đi đến tủ giày lấy ra một đôi dép nhung ngắn màu hồng xám, đặt ở dưới chân.

Cô cúi xuống vừa tháo dây buộc của đôi giày thể thao màu trắng của mình, đột nhiên nghe thấy một giọng nói——

"Là Dao Dao trở về rồi sao?"

"——!"

Thì Dược sợ đến mức suýt chút nữa đã nhảy dựng lên.

Cô gần như theo bản năng giấu chiếc túi trong tay ra sau lưng, cái eo thẳng tắp nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Vì vậy, khi cô giúp việc đeo tạp dề bước đến phòng khách thì nhìn thấy cô gái nhỏ không cao, đang ngẩng đầu đứng giữa hành lang, vẻ mặt nghiêm túc như sắp bị kiểm điểm.

Tiếc thật, đôi mắt đen láy xinh đẹp ấy đang sáng lên lộ ra vẻ mặt khẩn trương "Tôi rất chột dạ". Cô giúp việc bật cười một tiếng.

"Dao Dao, cô đang làm cái gì vậy? Đứng trước cửa nhà luyện tư thế quân đội sao?"

Nhìn thấy rõ người đi tới, Thì Dược liền hạ mặt xuống.

"Dì Đường, suýt nữa dì làm con đau tim..."

"Làm sao? Coi ta là cha mẹ con rồi à?" Dì Đường cười hỏi. "Có thể sợ đến như vậy, có phải hay không con lại vụиɠ ŧяộʍ mang món điểm tâm ngọt gì về phải không?"

Vừa nói, mắt dì Đường vừa rơi vào chiếc túi mà Thì Dược đang cầm trên tay.

"Làm gì có."

Thi Dược ngay lập tức mỉm cười khi nghe những lời đó, giống như một con mèo vừa mới trộm được con mắt tanh, hàng mi mỏng manh lóe lên những tia cảm xúc ranh mãnh.

Cô đi đến bên cạnh dì Đường, kéo cái miệng túi ra đem đồ vật bên trong lộ ra cho đối phương nhìn.

"Đây là... Làm sao để dùng túi phiếu hoa cùng phiếu hoa miệng?"*

* Câu này mình không biết dịch làm sao cho đúng nữa nên mình để nguyên.

Dì Đường run lên, bất đắc dĩ ngẩng đầu nói "Con tự mình làm đồ ngọt sao."

Thì Dược gật gật đầu.

"Con phải học cách làm, để ba mẹ không phát hiện trên hóa đơn thẻ tín dụng mà con đã lén lút đến cửa hàng đồ ngọt như lần trước."

"Con dùng hết sức thông minh của mình để ăn. Lại không sợ đau răng đúng không?"

Nhắc đến cái này Thì Dược lập tức trở nên ỉu xìu.

"Con liền... Thỉnh thoảng làm một lần..." Cô ngẩng đầu ôm lấy cánh tay của Đường Ôn "Dì Đường, con biết dì là người hiểu rõ con nhất, con cam đoan về sau cái gì đều nghe lời dì, lần này dì tuyệt đối đừng nói cho ba mẹ con biết nha."

"Con a."

Dì Đường bất đắc dĩ điểm trán cô sau đó quay người trở về phòng bếp.

"Dì có thể cái gì cũng không nhìn thấy, nếu như con bị phát hiện thì không thể trách dì."

"Được ạ."

Tiếng nói trong trẻo của cô gái cất lên.

Cô xách theo cái túi chuẩn bị lên lầu hai, dường như nghĩ tới điều gì liền hỏi dì Đường trong phòng bếp.

"Dì Đường, ba mẹ con không nói lần này ra nước ngoài làm gì sao? Ngày hôm nay còn không về sao?"

"Ông chủ chỉ nói có chút chuyện trọng yếu, cụ thể thì không nói. Tối hôm qua gọi về nói buổi tối hôm nay sẽ trở về."

"Có chuyện gì mà thần bí như vậy, ngay cả con mà cũng giấu?....Bất quá buổi tối về thì con hỏi sau."

Thì Dược cúi xuống khóe mắt mắt nhìn đến cái túi trong tay, cười một tiếng: "Dì Đường, vậy chờ con một lúc rồi xuống tới làm đồ ăn."

Nửa giờ sau, Thì Dược đứng ở góc cầu thang với mái tóc dài ướt đẫm áo choàng tắm, để lộ khuôn mặt xinh xắn ướt đẫm nhưng cau mày chua chát.

"Dì Đường..."

"Ai." Dì Đường trả lời từ trong phòng bếp đi tới."Làm sao vậy?"

"..." Thì Dược chậm rãi từ phía sau lôi ra một bộ quần áo ở nhà màu trắng hồng tới.

Cô đưa tay đem bộ quần áo trước sau dạo qua một vòng, sau đó mười phần không thể luyến tiếc nhìn về phía lầu kêu một tiếng dì.

"Dì Đường, cái này không phải là dì giúp con mới mua quần áo ở nhà chứ."

"Đúng vậy, có phải con mặc không vừa không?"

"... Không phải là không vừa."

Thi Dược đến tự mình đo lại, sau đó tay kia kéo đôi tai thỏ dài rũ xuống trên lưng quần áo mặc ở nhà.

"Con hiện tại năm hai cao trung, mặc bộ đồ này bị người khác nhìn thấy sẽ bị cười chết mất."

"Ôi, quần áo mặc ở nhà, người ngoài làm sao có thể thấy được."

Dì Đường dường như nhớ lại điều gì đó, bà đột nhiên vui vẻ và nói: "Không phải là dì không mua đồ người lớn cho con mà là dì đã nói chiều cao và kích thước của con. Mọi người đều cho rằng những người dưới một mét sáu là tốt nhất nên đến khu quần áo trẻ em rộng lớn. Nơi đó có nhiều lựa chọn. "

Thì Dược: "...??"

Khu quần áo trẻ em?

Cái thế giới tràn đầy ý ác này.

Nhìn thấy dì Đường chuẩn bị rời đi, Thì Dược như "chết đi sống lại" nói: "Con nhớ ngoài một bộ vừa bị loại ra, nên hẳn còn hai bộ—"

Dì Đường cười cười, đưa tay đi lên chỉ: "Ở trong phòng giặt quần áo."

Thì Dược: "..."

"Nếu con thật sự không thích, hôm khác dì ra ngoài mua cho con bộ khác. Hôm nay mặc đỡ cái này đi."

"......Được ạ."

Lúc này, Thì Dược chỉ có thể trở lại phòng ngủ thứ hai trên lầu hai để thay quần áo.

********

Sắp được ăn đồ ngọt nên đã cứu vớt được tâm tình của Thì Dược.

Kéo chiếc mũ ra sau có hai cái tai thỏ, cột tóc đen thẳng đứng đơn giản, Thì Dược vui vẻ đi xuống lầu cầm theo túi phiếu hoa cùng phiếu hoa miệng, đi thẳng vào phòng bếp.

"Hôm nay con muốn làm cái gì" Dì Đường hỏi.

Thì Dược hơi gấp và cười nói: "Bánh trứng đường màu hồng và xanh da trời, giống như kiểu lâu đài nhỏ, tan chảy trong miệng dì thấy thế nào?"

Dì Đường gật gật đầu: "Nghe không tệ, cần nguyên liệu gì không. Nhìn xem trong nhà có đủ chưa."

Thì Dược buông cái túi xuống, bắt đầu lựa chọn nguyên liệu để nấu.

Hai phút sau, Thì Dược đặt trứng, nước chanh, đường, màu thực phẩm và tinh bột lên bàn nấu sau đó thật khó.

"Dì Đường, trong nhà không có hạnh nhân vụn sao?"

"Hôm qua dì mới dùng hết." Dì Đường ngẩng đầu đi đến bồn rửa tay "Buổi tối dì mới định đi mua một ít, nếu muốn dùng thì ở nhà đợi một chút dì đi lái xe đi mua rất nhanh sẽ về tới."

"Dì Đường thật tốt."

Dì Đường nói đùa: "Đối với ai cũng không tốt, cũng không thể không đối tốt với đại bảo bối Dao Dao của chúng ta, đúng không?"

Thì Dược xấu hổ khi nghe đến cái tên này mà cô vẫn chưa thoát khỏi từ năm mười tuổi.

"Con đã mười sáu rồi..."

"Mười sáu liền không chịu làm đại bảo bối của dì Đường rồi sao."

Thì Dược nói không lại, đành phải tước vũ khí đầu hàng: "Con làm, mười sáu cũng vậy, dì Đường vui vẻ sao?"

"Cái này còn tạm được."

"..." Khi dì Đường ra ngoài mua hoa quả sấy khô Thì Dược cũng không hề nhàn rỗi.

Cô lấy quả trứng trước, đυ.c một lỗ nhỏ trên vỏ trứng rồi cho lòng trắng trứng vào một chiếc bát trong suốt. Sau đó đổ nước cốt chanh vào, dùng máy đánh trứng đánh bông lòng trắng trứng thành bọt đặc. Sau đó thêm đường theo từng phần, máy đánh trứng cũng được điều chỉnh từ tốc độ thấp đến tốc độ cao trung bình.

Đợi nhấc máy đánh trứng lên, bám ở đầu quả nhiên lòng trắng trứng sương dài nhỏ nhọn mà đến, Thì Dược khóe miệng thỏa mãn nhếch lên.

—— Lòng trắng trứng sương đến đây đã cơ bản đã hoàn thành, chỉ cần lại thêm chút tinh bột nữa là tốt rồi.

Thì Dược đặt chiếc bát thủy tinh lên bàn nấu ăn, sau đó quay lại lấy hộp đựng tinh bột.

Vừa bóp hộp bằng một tay, cô nghe thấy tiếng đóng cửa đột ngột vang lên ở lối vào.

Do tập trung tinh thần nhiều Thì Dược bị âm thanh đột ngột vang lên dọa đến tay run một cái, hộp tinh bột lạch cạch một cái đập xuống đất.

Sương bột bỗng bốc lên dưới chân.

Theo bản năng ngồi xổm xuống cầm cái hộp Thì Dược cũng đi theo gặp họa.

"Phốc... Khụ khụ khụ..."

Vừa vặn bị sặc Thì Dược nhất thời ho đến tê tâm liệt phế.

Đôi mắt cô nhắm chặt. Cô một bên nhào về phía trước một bên hướng về dì Đường cầu cứu.

"Dì Đường dì Đường, nhanh lên đi giang hồ cần cứu..."

Một chuỗi tiếng bước chân từ phòng khách truyền tới đến cửa phòng bếp thì dừng lại.

Thì Dược lo rất nhiều, vội vàng hướng về phía âm thanh truyền tới đưa tay ra.

"Con bị tinh bột bắn vào mắt thấy không rõ, dì Đường dì mau đỡ con đến bên bồn rửa tay —— con rửa một cái."

Cửa phòng bếp đứng đấy người không biết làm sao động cũng không động.

"Khục khục... dì Đường" Thì Dược đè ép tiếng ho khan, khó chịu thúc giục lên tiếng.

Người kia dường như tỉnh táo lại, mở chân đi tới, khom người đỡ lấy cánh tay Thì Dược, đem cô kéo lên.

Thì Dược được người kia cách ống tay áo dìu lấy cánh tay đến bên bồn rửa tay.

Không biết có phải là ảo giác hay không mà Thì Dược trên cổ tay có sức lực lớn cực kì giống như mang theo một loại run rấy nào đó.

Mò tới bên cạnh bồn rửa tay Thì Dược cảm thấy có chút đau đầu.

Chẳng lẽ lại là dì Đường bị mình chọc tức?

Cô do dự một chút nghĩ ra miệng định nhờ giúp đỡ nhưng lại nuốt trở về, tự mình đưa tay ra với lấy vòi nước chốt mở.

Chỉ là vừa vươn tay ra, đầu ngón tay của cô liền chạm đến mu bàn tay của một người khác, hơi lạnh truyền về đại não. Thì Dược tay trên không trung liền dừng lại.

Liền trong chớp mắt này, chốt mở bị mở ra, dòng nước một tiếng chảy xuống.

Thì Dược thậm chí không nghĩ đến cảm giác kỳ lạ trong chốc lát, nhanh chóng cúi người xuống rửa mắt.

Đôi tai thỏ trên cái mũ của bộ đồ mặc ở nhà và chiếc đuôi ngựa dài vì cúi xuống nên đã trượt khỏi vai cô.

Động tác bị chậm trễ, Thì Dược lại ngược lại không ra tay chỉ có thể âm thanh mền mại mà nói: "Dì Đường, dì đừng nóng giận nha... Có thể hay không giúp con xách một chút đuôi ngựa cùng lỗ tai thỏ? Có một chút vướng víu."

"..." Lần này một hồi lâu cũng không có ai đáp lại.

Vừa gặp rắc rối trong lúc làm đồ ăn cộng với cảm giác khó chịu khi sặc tinh bột lúc này, Thì Dược cảm thấy ủy khuất.

Cô nửa là đùa nửa là khó chịu mở miệng: "Dì Đường, dì vừa mới nói con là đại bảo bối của dì... Bây giờ lại liền một cái đều không giúp con."

Giống như bị khuất phục bởi vấn đề này, rốt cuộc người bên cạnh cũng có động tác.

Thi Dược cảm thấy mái tóc dài và đôi tai thỏ xõa xuống bên má đã được xách lên.

Trong nội tâm cô mềm nhũn, đã thành công trấn an nên tiếp tục rửa mắt.

Sau vài lần rửa, khi chuẩn bị tắt nước, cô đột nhiên cảm thấy đuôi ngựa dài và tai thỏ đồng thời bị người khác giật nhẹ.

Một giọng nam xa lạ khẽ lay động không khí.

"Em tròn mười tuổi sao?"

Giọng nói sạch sẽ tràm ngâm một chút và kết thúc bằng một nụ cười rất nhạt.

"...'Đại bảo bối mà'?"

Thì Dược: "——?"