- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cô Ấy Thật Mềm
- Chương 52: Khương Từ… Bắt Gian
Cô Ấy Thật Mềm
Chương 52: Khương Từ… Bắt Gian
Edit+Beta: Thi truyenhdt.com: NhaThi1789
—–
Ngồi xe đến hội sở trước.
Khương Từ biết tối nay Phó Thời Lễ xã giao bên ngoài nên nhắn tin cho anh lúc nào xã giao xong thì đón cô về nhà, nhân tiện nói chuyện sinh con.
Tin nhắn này vẫn nằm trong điện thoại của Phó Thời Lễ ở trạng thái chưa đọc.
Anh ở tiệc tối mặc một thân tây trang màu xám bạc đứng ở chính giữa đại sảnh rộng lớn dưới ánh đèn pha lê lộng lẫy, lịch lãm chỉn chu trò chuyện rất vui vẻ với một vị trong ngành ngân hàng.
Chỉ trong chốc lát, liền có một người phụ nữ ăn diện lộng lẫy chủ động tiến lên kính rượu.
Phó Thời Lễ uyển chuyển từ chối người phụ nữ, thái độ mang theo cảm giác xa cách
Một người bạn tốt chêu chọc nói: “Phó tổng sau khi kết hôn bị vợ quản lý nghiêm đến mức không dám uống một ly rượu sao?”
Môi mỏng Phó Thời Lễ mang theo nụ cười như có như không, tùy ý để bạn cười nhạo cũng không uống bất kỳ ly rượu nào của phụ nữ, một cơ hội đến gần cũng không cho.
Không giống anh, bạn tốt giao tình nhiều năm này tư thái có vẻ buông thả.
Ỷ vào thân phận chưa có gia đình, thường xuyên nhiễm hương thơm của phụ nữ bên ngoài, chỉ vào một chỗ: “Có người nhờ tôi đề cử một nữ minh tinh cho cậu, cái người mặc lễ phục màu đen kia?”
Phó Thời Lễ nhìn sang, thấy một người phụ nữ xinh đẹp đứng giữa đám người cách đó không xa, đôi môi đỏ mọng phối hợp với bộ lễ phục quyến rũ, động lòng người.
Đường cong dáng người được khắc họa hoàn hảo, có khả năng phi thường thu hút sự chú ý của đàn ông.
“Vòng eo con bướm của tiểu thư Trần Bội Bội này tôi thấy còn không lớn bằng bàn tay đàn ông, nắm chặt là có thể bẻ gãy.” Nói chuyện với đàn ông, sẽ không kiêng dè gì, bạn tốt nở một nụ cười thâm thúy: “Từ phía sau khẳng định sẽ rất phấn khích.”
Giữa hai lông mày của Phó Thời Lễ không có màu sắc phù phiếm của đàn ông.
Điều mà anh chú ý chính là khuôn mặt của Trần Bội Bội dưới ánh đèn hơi cứng lại, tựa hồ suy nghĩ muốn quan sát sang bên này nhưng lại cụp mắt xuống, suy nghĩ dao động.
Trước kia anh chưa từng gặp cô nhưng lại nghe một vài sự tích của cô.
Đối với bạn tốt không có ý tốt, thần sắc Phó Thời Lễ trầm tĩnh, môi mỏng nhẹ mở: “Theo tôi được biết, vị Trần tiểu thư này hai tháng trước ở bệnh viện làm một cuộc phẫu thuật nhỏ, mới vừa mất đứa con chưa thành hình trong bụng.”
Sắc mặt bạn tốt có chút phức tạp, ngay lập tức mất hứng thú với Trần Bội Bội.
Những người đàn ông có đẳng cấp càng cao thì những điều này càng phải kiêng kỵ.
Không thiếu phụ nữ bồi, hà tất dính vào những loại phụ nữ này.
Lời nói của Phó Thời Lễ vừa dứt, ánh mắt nhìn xung quanh tiệc rượu, Trần Bội Bội đang hỏi thăm ở đây cũng không tránh thoát.
Anh bình tĩnh thong dong như vậy khiến trái tim Trần Bội Bội run lên, trở nên khẩn trương.
[Con đĩ con điên ôi dồi con lon, đm loại diem]
Nếu đổi lại là một người đàn ông trung niên như Lương Chính, trên tay có tiền nhưng lại không có khí độ đàn ông, đáy lòng Trần Bội Bội có lẽ còn có tự tin thu phục.
Nhưng khi đối mặt với Phó tiên sinh nổi tiếng trong ngành đầu tư, phụ nữ xinh đẹp khả năng anh đã gặp vô số lần.
Trần Bội Bội còn thấy vị Kha tổng người đề cử cô kia, không tiếp tục nói chuyện với Phó Thời Lễ bây giờ đang uống rượu với một người đàn ông trung niên hói đầu.
Cả tiệc rượu, thỉnh thoảng, sẽ nhìn cô mỉm cười.
Trần Bội Bội ngẩng khuôn mặt trang điểm tinh xảo nở nụ cười ưu nhã, luôn chuẩn bị thật tốt phô bày dáng vẻ xinh đẹp nhất của bản thân.
Tiệc tối kết thúc, nhiều người đàn ông đem theo phụ nữ cùng nhau rời đi.
Trần Bội Bội hoảng thần liền nhìn theo thân ảnh Phó Thời Lễ, đáy lòng bỗng dưng căng thẳng, đang muốn nắm làn váy đuổi theo lại bị một người phục vụ ngăn lại.
“Xin hỏi, cô là tiểu thư Trần Bội Bội sao?” Trần Bội Bội không rõ tình huống: “Là tôi.”
“Kha tổng bảo tôi đưa cô đi.” Trên tay người phục vụ cầm thẻ phòng, thái độ cung kính.
Trần Bội Bội ở trong giới nhiều năm, đã quen với việc người giàu có rất nhiều quy tắc về vấn đề này, việc bảo mật cũng phải làm tốt.
Cô rũ mi, lòng bàn tay nắm làn váy bỏ xuống.
—
Bên ngoài.
Phó Thời Lễ tây trang phẳng phiu bước đến bên xe, chưa kịp lên xe đã thấy Kha Chú cũng đi theo sau.
Bàn tay thon dài của anh dời khỏi tay nắm cửa, nhướng mày nói: “Không phải đã hẹn với Quý tổng đi đánh bạc à?”
“Lão Quý coi trọng vị Trần Bội Bội kia.” Kha Chú cười nói: “Tôi nói chuẩn bị tặng cô ta cho cậu, anh ta hỏi có thể làm nhân tình của anh ta hay không, cậu không phải không có hứng thú sao, nên để lão Quý cầm đi rồi.”
Trong mắt Kha Chú, chỉ cần không phải phụ nữ có quan hệ hợp pháp với anh cũng chỉ chơi cho vui, ai thèm lấy thì lấy.
“Cho tôi đi nhờ, tài xế bận việc.”
Phó Thời Lễ không để anh lên xe, thấp giọng nói: “Tôi đi đón vợ, ngược đường với cậu.”
Kha Chú: “…”
Phó đại thiếu gia trở nên ngoan ngoãn nghe lời phụ nữ từ khi nào vậy, nhìn có chút vặn vẹo.
Trước khi lên xe, Phó Thời Lễ phân phó tài xế gọi taxi cho anh rồi trực tiếp rời đi.
Anh đi đón Khương Từ lộ trình chỉ mất hai mươi phút, rất gần.
Trên đường, nam trợ lý ngồi trên ghế lái phụ nói: “Phó tổng, vợ Quý tổng là một người phụ nữ nổi tiếng ghen tuông, một khi đã tức giận đến cả bạn bè bên ngoài lên lổng với chồng cô ấy đều dùng một gậy đánh chết.
Kha thiếu gan cũng lớn thật dám dính líu với Quý tổng.”
Phó Thời Lễ dựa vào lưng ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Anh gõ ngón tay dài lên đầu gối, suy tư một lúc mới mở mắt ra, mở miệng nói: “Liên hệ một chút với Quý phu nhân.”
Nam trợ lý: “Vâng.”
—
40 phút sau.
Trong một căn phòng khách sạn xa hoa, một người đàn ông giẫm lên váy phụ nữ rơi trên mặt đất đi vào phòng tắm tắm rửa.
Ánh đèn mờ ảo, một thân thể trắng nõn gầy yếu, vô lực nằm trên giữa chiếc giường lớn, chăn bông che phần dưới eo, nửa thân trên bại lộ, tóc bết mồ hôi rối tung trên ngực.
Hít sâu, chờ hơi thở dịu đi.
Trần Bội Bội nghiến răng dữ dội mới chịu đựng cơn buồn nôn giữ dội trong dạ dày vì bị một con heo trắng sờ.
Trước khi cô quẹt thẻ phòng, bị lừa vào.
Còn tưởng rằng người đàn ông trong căn phòng này là Phó Thời Lễ.
Kết quả còn chưa kịp nhìn rõ người đã bị một người đàn ông trung niên nồng nặc mùi rượu ôm lấy, gấp gáp đè cô xuống giường.
Trần Bội Bội bị dọa không nhẹ.
Cô muốn hét lên, nhưng miệng lại bị che lại.
Một cổ rượu xú vị tập mặt mà đến, đè ở trên người nam nhân ghê tởm tới gần, thở hổn hển trên trán cô, nói: “Bảo bối, em không phải muốn tiền sao? Bồi anh chơi trò chơi này, xong muốn cái gì cũng được.”
Thứ Trần Bội Bội thiếu không phải tiền, mà là danh vọng và lợi ích.
Suy cho cùng, sức lực phụ nữ cũng không thắng nổi sức vũ phu của đàn ông, mạnh mẽ bị đè.
Chờ làm xong, người đàn ông tự xưng là Quý tổng này khuyên cô: “Đi vào đều đã đi vào, không cần giả vờ thanh cao, lão tử có nói rằng sẽ không trả tiền cho gái mại da^ʍ sao?”
Cổ tay Trần Bội Bội bị niết phát sưng, đột nhiên hết hy vọng, ngừng giãy giụa.
Cô thừa nhận đã sử dụng cơ thể này hầu hạ một số lão nam nhân và các nhà đầu tư giàu có, ngủ với đạo diễn và nhà sản xuất nhưng trước nay chưa bao giờ bị sỉ nhục bằng lời nói như vậy.
Những người đàn ông đó nắm giữ tiền bạc và tài nguyên để dỗ cô, là tâm can bảo bối.
Quý tổng rất giống mấy tên 800 năm mới đi ăn vụng, không phải người phụ nữ của mình ông ta sẽ không đau lòng, thậm chí bαo ©αo sυ cũng không mang.
Nửa giờ tra tấn cô đau đớn muốn chết, xong việc, trên chiếc giường hỗn độn này, tên hói đầu này còn chạm trán cô mấy cần, còn thực hiện nụ hôn kiểu Pháp kéo dài mười phút với cô một cách ghê tởm.
Trần Bội Bội áp xuống hình ảnh hiện lên trong đầu, sau khi có sức lực, mới run rẩy bước xuống giường.
Người đàn ông kêu Quý tổng kia vẫn đang tắm rửa trong phòng tắm.
Trần Bội Bội mặc chiếc váy dạ hội nhàu nhĩ lên người, cố nén cảm xúc muốn rời đi ngay lập tức, dù gì cô đã đến bị làm đến nước này rồi, cũng không có khả năng tình nguyện ngủ mà không lấy lại chút lợi ích nào.
Trần Bội Bội chuẩn bị tâm lý thật tốt muốn đàm phán với Quý tổng, nhưng lại bị tiếng chuông cửa phá vỡ.
Cô không nghĩ nhiều, thấy cửa phòng tắm đã lâu không mở, cô liền đi ra mở cửa.
Hành lang bên ngoài.
Sau khi Trần Bội Bội mở cửa ra, cô nhìn thấy một người phụ nữ trung niên thân hình cao gầy cùng hai vệ sĩ hùng hổ bước vào.
“Quý Khánh Nguyên, ông ra ngoài cho tôi.”
…
Đi ra ăn vụng lại bị bắt tại chỗ.
Thời điểm Quý Khánh Nguyên bị kéo ra khỏi phòng tắm, thậm chí một cái quần tứ giác cũng chưa mặc.
Bị trói ở chân giường, sau đó bất ngờ bị Quý phu nhân dùng dùi cui độc ác đánh, hoàn toàn không còn bộ dáng uy vũ cưỡi trên người cô lúc trước, quỷ khóc sói gào.
Một màn này, làm người bị đẩy ngã trên mặt đất – Trần Bội Bội nhìn thấy, sắc mặt tái nhợt.
Lấy kinh nghiệm nhiều năm qua của mình, lập tức chỉ ra chính Quý tổng đã cưỡng ép mình.
Quý phu nhân cười lạnh, dơ tay tát cô một cái.
Khuôn mặt của người đẹp không chịu được sự đánh đập này, ngay lập tức nóng lên, sưng đỏ.
[Ôi vừa lòng t lắm con đĩ, đm đánh nữa đi]
Thân thể Trần Bội Bội run rẩy không thôi, cũng không dám giơ tay chạm vào, đôi mắt tràn đầy hoảng sợ: “Quý phu nhân, tôi không quyến rũ chồng bà, là ông ta uống say cưỡng ép tôi lên giường.”
Lần này, đáy lòng oán giận của Trần Bội Bội không có nơi bộc phát.
Mục tiêu đêm nay của cô rõ ràng không phải tên Quý Khánh Nguyên đầu hói xấu xí, kinh tởm này, nhưng ai biết được.
Quý phu nhân chỉ vào khuôn mặt trắng bóng của cô, mắng: “Con nhỏ không biết xấu hổ, vô liêm sỉ chuyên đi ngủ với chồng người khác tao đã thấy nhiều rồi, bị bắt lại giả bộ là người bị hại, loại bạch liên hoa, mày ngủ với chồng tao bây giờ lại khóc với tao?”
“Hai người đánh đến khi cô ta không còn mặt mũi nhìn người nữa cho tôi.” Quý phu nhân mới không thèm quan tâm đến cọng hành nào của Trần Bội Bội.
Bà độc đoán lại ác độc, cho dù Quý Khánh Nguyên ở tuổi trung niên xấu xí giống một con heo thì bà cũng không cho phép bất kì người phụ nữ nào có thể chạm vào ông ta.
Trong phòng cả nam lẫn nữ khóc rống lên một hồi, ước chừng nửa tiếng mới dừng lại.
—
Đã mười giờ đêm.
Phó Thời Lễ ôn nhu đỡ Khương Từ xuống xe, trở về biệt thự.
Dọc theo đường đi hai người vừa nói chuyện vừa cười đùa.
Khương Từ nói với anh: “Em họ anh vì muốn diễn vai phụ, cả tối thậm chí Sơ Chi Nhiên cũng không nhìn lấy một cái mà quấn lấy Triển Tín Giai không ngừng kính rượu, nói những lời tốt đẹp.
Anh ấy thẹn thùng lại khó từ chối nên uống đế mặt đỏ bừng, em mới biết Triển Tín Giai chỉ cần chạm vào một giọt rượu mặt sẽ đỏ như Quan Công.”
(*) Quan công: Quan Công là nhân vật lịch sử Trung Quốc.
Trong dân gian xem ông như một biểu tượng của tính hào hiệp, trượng nghĩa và trung thành, luôn chống lại kẻ ác và sẵn sàng bảo vệ những người bị áp bức.
Nhân Vật Quan Công cũng được hình tượng hóa trong tác phẩm Tam Quốc Diễn nghĩa của La Hán Trung.
Ngày nay tượng quan Công được đặt trong nhà như một vị thánh chuyên trấn áp hung khí và chống tà ma ngoại đạo.
Trên đường đi, Phó Thời Lễ đã nghe từ trong miệng cô mười lần cái tên Triển Tín Giai này.
Đôi lông mày tuấn tú của anh cau lại, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Anh uống rượu cũng sẽ đỏ.”
“Anh cũng thế sao?” Khương Từ cuối cùng cũng đem lực chú ý nghiêm túc đặt trên người Phó Thời Lễ, thấy anh đi xã giao về, cả người đầy mùi rượu nhưng mặt cũng không bao giờ đỏ.
Cánh tay Phó Thời Lễ bảo vệ bên eo cô, chậm rãi đi, cúi đầu cố ý ghé vào lỗ tai cô nói: “Sao lại không, có một địa phương trong quần sẽ đỏ lên.”
Hai má Khương Từ nhanh chóng nóng lên, không biết vì bị hơi thở anh gây nên hay nghe hiểu lời ám chỉ trong câu nói của anh.
Phó Thời Lễ nhìn cô chằm chằm, môi mỏng lại phun ra ba chữ: “Cũng cứng.”
“Phó Thời Lễ!”
“Anh nói đến bắp đùi, em nghĩ đi đâu vậy?” Người đàn ông rất nghiêm túc..
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cô Ấy Thật Mềm
- Chương 52: Khương Từ… Bắt Gian