Edit+Beta: Thi truyenhdt.com: NhaThi1789
—–
Phó Thời Lễ sau khi tắm xong từ phòng tắm đi ra, liền thấy cô gái nhỏ đang trốn trong ổ chăn, nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu, hoàn toàn không để ý tiếng bước chân anh.
Anh lấy chiếc điện thoại, liếc nhìn màn hình.
Hình đại diện cửa sổ trò chuyện là khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của một người đàn ông, khiến Phó Thời Lễ cau mày, sau đó lại thấy bên kia gửi một biểu tượng cảm xúc đang ngủ rất dễ thương, điều này càng khiến anh chướng mắt.
“Anh làm sao vậy?”
Đầu ngón tay Khương Từ xoa trán, nhìn anh đang nhìn chằm chằm điện thoại của mình.
“Triển Tín Giai.” Phó Thời Lễ đọc tên WeChat, lại hỏi: “Là đạo diễn cùng em hợp tác?”
“Ừ.”
Miệng lưỡi người đàn ông ghét bỏ: “Ẻo lả.” ” … ”
Nghe được lời này, Khương Từ không thể bình tĩnh được nữa.
Cô chộp lấy điện thoại của mình, cho anh xem những bức ảnh tập thể hình của Triển Tín Giai đăng trong vòng bạn bè: “Sao lại ẻo lả, anh không thể chỉ nhìn vào cái tên văn nhã, hiền lành của anh ấy, nhưng anh ấy là một người đàn ông vạm vỡ cao khoảng 1,8m.”
“Nhìn đi.”
Phó Thời Lễ luôn nhìn ánh mắt sáng chói của cô, thậm chí một tí cơ bắp của Triển Tín Giai cũng không liếc qua.
Thần sắc trên khuôn mặt tuấn mỹ rất bình thường, mở miệng nói: “Em thích xem cái này?”
Khương Từ bất tri bất giác phản ứng lại, ngón tay trắng nõn cầm điện thoại, vô tội chớp mắt: “Không có a.”
“Vậy ngày nào em cũng xem bài viết trên vòng bạn bè của anh ta?” “…”
Đại khái cảm thấy Phó Thời Lễ là một người đàn ông sẽ không vô cớ gây sự, Khương Từ cũng lười so đo với anh, đặt điện thoại lên tủ đầu giường, sau đó xoay người, ôm eo người đàn ông, thanh âm ôn nhu: “Phó tổng, ngủ thôi.”
Không bằng cô giả chết.
Phó Thời Lễ mặt vô biểu tình nhìn cô nhắm mắt lại.
—
Đêm khuya.
Trung tâm thành phố S, trong một khách sạn 5 sao sang trọng.
Trần Bội Bội từ trong miệng sư huynh biết được mình bị Triển đạo diễn từ chối dù không cần thù lao đóng phim, sắc mặt tái nhợt đến mức nhìn không nhận ra.
Cô đang ngồi trên ghế sô pha, ngón tay xoa xoa huyệt thái dương, đau đầu.
Về phía Sơ Chi Nhiên sau khi truyền tin tức cho cô, mở miệng khuyên nhủ: “Tiểu Bội, hiện tại em cũng không thiếu tiền, có thể cân nhắc giải quyết cho mình, tìm phim của một đạo diễn nổi tiếng, nửa cuối năm đắp nặn lại hình tượng mới.”
Đạo lý này, Trần Bội Bội không phải không hiểu.
Chỉ là cô cũng nói thật những áp lực mình gặp phải: “Em đang độ tuổi 30, anh Chi Nhiên, em cũng đã nổi tiếng 2-3 năm nay nhưng rất nhanh có thể bị những nghệ sĩ trẻ tuổi soái ngôi.
Trong thị trường này mỗi người đều phải đắp nặn bản thân, em bây giờ đắp nặn bản thân là một cô gái nhỏ 18 tuổi, hai năm nữa gương mặt này xuống sắc, còn diễn thế nào? ”
Ngón tay Sơ Chi Nhiên gõ lên đầu gối, chỉ ra: “Em không phải có liên hệ với người đại diện cũ của Khương Từ sao, không bằng đi tầng quan hệ
này?” “Thôi đi.”
Trần Bội Bội lộ ra vẻ mặt châm chọc: “Em vốn dĩ nghĩ hai tháng nữa hợp đồng với người đại diện của công ty hết hạn sẽ có thể lợi dụng được Lý Diệp Na, nói không chừng có thể quen biết được Từ Uyển Nghi – vị tai to mặt lớn kia, tài nguyên sau này cũng có người hỗ trợ.
Kết quả, đi sai một bước, tất cả đều sụp đổ.”
Ai biết cuối cùng Lý Diệp Na đã chấm dứt quan hệ hợp tác với con gái Từ Uyển Nghi.
Sơ Chi Nhiên nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhưng không kém phần tiều tụy của học muội, suy nghĩ mấy lần, đưa cho cô một chiêu: “Em đắc tội với Khương Từ, cô ấy lại có một người chồng tài giỏi, dù đưa tiền đầu tư bộ phim này, Triển đạo diễn cũng chưa chắc dám nhận.
Tiểu bội, em vẫn nên bồi tội với Khương Từ thật tốt, thái độ ngay thẳng, đừng gây thù chuốc oán.”
Đã là nghệ sĩ, cái đầu tiên không thể đắc tội chính là đạo diễn.
Nếu không, chỉ cần lan truyền một tin đồn sẽ tổn hại đến cơ hội nhận được vai diễn trong tương lai.
Lời dạy của Sơ Chi Nhiên, Trần Bội Bội hiểu ý nhưng không nghe vào.
Sau khi tùy tiện qua loa lấy lệ, liền rời khỏi khách sạn.
Khi cô đang đợi thang máy, lại bị người đại diện Sơ Chi Nhiên – Đào Tiệp gọi lại.
“Trần tiểu thư xin dừng bước.”
“Chị Tiệp.” Trần Bội Bội không thân với cô, cũng gọi theo Sơ Chi Nhiên.
Đào Tiệp cười nói: “Mượn một bước nói chuyện.”
Trần Bội Bội gật đầu, cùng cô đi đến ban công ngoài trời.
Đào Tiệp cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng: “Trần tiểu thư, muốn đóng phim của Triển đạo, cũng không cần phải nhún nhường trước mặt Khương Từ.”
Trần Bội Bội bị những lời này của cô hấp dẫn, cầu chỉ điểm: “Chị Tiệp có cao kiến gì?”
Đào Tiệp chỉ ra: “Khương Từ tìm nhà đầu tư để quay phim mới nhưng chưa đầy một tháng sau cô ấy lại kết hôn, thậm chí chuyện này đều được sắp xếp hoàn hảo, tại sao lại vậy?”
“Điểm mấu chốt, Khương Từ từ con gái của một vị tai to mặt lớn trong giới giải trí trở thành một phu nhân phú hào trẻ tuổi.
Nghe nói chồng so với mẹ cô ta còn hào phóng hơn nhiều lần, sao cô không thu phục nhà tư bản đứng sau Khương Từ?”
Những lời này Trần Bội Bội hiểu rõ, cô nheo mắt: “Chị Tiệp, chị đây là muốn em tự nhảy vào hố lửa sao?”
Đào Tiệp cười không rõ ràng: “Chị chỉ muốn nói rõ cho em, có một số phụ nữ thời gian cởϊ qυầи áo có thể so với những người phụ nữ khác đấu tranh mười năm, em nghĩ Khương Từ còn không phải là? Cô ấy tắm rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài, vác bụng bầu bước vào cửa Phó gia.”
Chuyện Khương Từ mang thai, không được nói trong giới.
Ngay cả trong Phó gia, thai nhi chưa đầy ba tháng nên rất ít người biết chuyện này.
Trần Bội Bội giật mình: “Cô ấy mang thai?”
Đào Tiệp có cách riêng biết được chuyện này: “Khương Từ ở tiệc rượu leo lên người Phó Thời Lễ, được Phó Thời Lễ bắt gặp, đêm đó liền cùng người phát sinh quan hệ.
Còn nghe nói cô ta không dùng biện pháp tránh thai, nếu không làm sao trong bụng lại hoài thai được? Nhìn mặt cô ta không ngờ lại là một bạch liên hoa.”
Ấn tượng của Trần Trần Bội Bội về Khương Từ vẫn luôn tồn tại hai chữ “thanh cao”, không nghĩ tới cô lại là loại người này.
“Đừng mong một người đàn ông có tiền sẽ thủ thân như ngọc, thưởng thức mỹ nữ là bản năng trời sinh của đàn ông.
Bọn họ mỗi ngày đều đợi những người phụ nữ khác nhau.” Đào Tiệp đã nói đến nước này, nói với cô: “Em có thể tìm Lý Diệp Na, lúc trước chính cô ấy đưa Khương Từ đến tiệc rượu, kết giao với vị họ Phó kia.”
[Xin lỗi mn nhé nhm mình k nhịn được.
Đm lũ lon, cc trèo lên đc giường anh Lễ nhà chị t, đm bọn lon dơ bẩn, con diem mơ tưởng, ditcu ] “Chị đối với Khương Từ, tựa hồ……” Hai chữ “ác ý” này Trần Bội Bội chưa nói ra.
Nhân duyên trong giới của Đào Tiệp rất tốt, nghệ sĩ dưới trướng lại không bày trò, cô rất thích giúp đỡ người khác.
Cô mặc một thân tây trang nữ màu xanh lá cây đứng ở trên ban công, tay khoanh trước ngực, mỉa mai nói: “Loại người leo lên đàn ông thành công một cái liền không thương tiếc đá người đại diện của mình, trong giới chúng tôi đó là điều cấm kỵ.”
Vì đó là điều cấm kỵ, cho nên nhìn thấy, chân liền muốn giẫm lên.
Trần Bội Bội thụ giáo, nhìn mắt Đào Tiệp.
—-
Thứ Hai.
Khương Từ liên hệ với Học viện Nghệ thuật tìm một số nhân tố mới đến thử vai.
Cô có yêu cầu rất cao với nữ chính và các nữ phụ trong phim, gần như là khắc nghiệt.
Thời gian cả một buổi sáng, số người còn lại không đến một phần ba.
Đường Hàm Hàm cũng đến xem náo nhiệt, còn nài nỉ Khương Từ cho diễn vai phụ.
“Chị dâu, người chị vừa chọn trông không đẹp bằng em.”
Khương Từ nhấp một ngụm trà cẩu kỷ, giọng nói thanh thanh: “Ừ, tốt nhất em nên xem đi.”
“Cho nên cho em đóng một vai đi.”
Khương Từ vẫn giữ vững lập trường, cô là người cố chấp không dễ bị bất cứ điều gì làm dao động, chưa kể thời gian quay phim cùng đoàn là cuối năm, đến lúc đó, cô đến thôn sơn chịu khổ thì thôi, còn mang theo Đường Hàm Hàm, dì hai của Phó Thời Lễ sẽ nghĩ như thế nào?
“Hàm Hàm, nếu em muốn đóng phim, sau Tết Âm Lịch, chị sẽ hỏi xem có vai sinh viên vườn trường nào hợp không rồi để em thử.”
Đường Hàm Hàm làm việc mười phần nhiệt tình, đối với việc đóng phim rất háo hức muốn thử: “Sang nửa đầu năm sau phim của chị đã công chiếu rồi đoạt giải thì em mới bắt đầu diễn, không được không được!”
Khương Từ nhìn cô, giả vờ lấy điện thoại ra nói: “Vậy để chị gọi hỏi anh họ em?”
“Cáo trạng sao?” Đường Hàm Hàm chớp đôi mắt.
Khương Từ nhẹ nhàng đâm một nhát: “Đúng vậy.” “…”
Tiền tiêu vặt của Đường Hàm Hàm đã tiêu hết sạch, phần lớn phải dựa vào kẹp tiền Phó Thời Lễ cứu tế, ngày thường đi dạo phố mua quần áo đều tìm anh họ chi tiền, nào dám cãi lời.
Khương Từ nắm được điểm yếu của cô, uy hϊếp thành công, còn dỗ dành cô: “Được rồi, tối nay đoàn phim muốn cùng nhau ăn một bữa cơm, chị dẫn em đi gặp nam chính số 1 nhé?”
“Sơ Chi Nhiên?” Đôi mắt đen của Đường Hàm Hàm lại sáng lấp lánh.
Đây là thần tượng của cô năm trước.
“Ừ, đúng vậy.” Khương Từ thấy lực chú ý của cô bị dời đi, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Buổi chiều, cô xem xong buổi thử vai trực tiếp này liền kêu mọi người trở về đợi thông báo.
Gần 6h, đưa Đường Hàm Hàm đến một hội sở xa hoa.
Trên đường, Đường Hàm Hàm còn nói: “Chị dâu, chị đi taxi thế này thật bất tiện, sao chị không lấy xe anh họ em?”
Khương Từ ngồi trong xe, sườn mặt tinh xảo, chiếc cằm mềm mại, người không có thịt mấy, thoạt nhìn vẫn không giống như bà bầu, nói: “Chị không ra ngoài thường xuyên.”
Chuyện bên đoàn phim đã có Triển Tín Giai chạy ngược chạy xuôi lo liệu, công việc của cô hầu như đều làm ở nhà.
Khương Từ đối với việc này yêu cầu rất thấp, có khi cô vẫn còn ngồi tàu điện ngầm đến đoàn phim, giống như trong bụng không không có con, cửa lớn không lo cửa nhỏ không ngại.
Tâm thái của cô ấy rất khỏe mạnh.
Phó Thời Lễ cũng không nói cô không thể ra ngoài, thậm chí anh còn cảm thấy ở nhà nhiều sẽ buồn chán, tâm trạng sẽ u ám.
Đường Hàm Hàm còn nhỏ chưa hiểu chuyện, chỉ biết ngồi xe chuyên dụng sẽ thuận tiện hơn, không quên phàn nàn: “Phó Giai Thành, vợ anh ấy.” Khương Từ mờ mịt nhìn qua.
“Chính là Sầm Tiểu Mạn, là người lần trước chưa kịp ăn cơm đã bị đuổi về nhà.” Đường Hàm Hàm nói: “Không phải cô ấy cũng mang thai sao, đây đã là đứa thứ ba.”
“Đứa thứ ba?”
Không nhắc đến Sầm Tiểu Mạn, Khương Từ gần như đã quên mất người này.
Cô chỉ nhớ rõ dường như cô ấy đối với cô không có thiện ý.
Đường Hàm Hàm gật đầu nói: “Cô ấy là bạn học của Phó Giai Thành, sau khi tốt nghiệp ? nhanh chóng mang thai.
Chưa đầy một tháng đã nghỉ việc ở nhà dưỡng thai làm Phó Giai Thành phải tìm một bảo mẫu 24/7 chăm sóc cô ấy.
Lần mang thai đầu tiên đó, người không biết lại tưởng cô ấy mang thai long phụng, kết quả hạ sinh lại là một bé gái.”
Khương Từ không cần hỏi đại khái cũng đoán được.
Đứa con thứ hai của Sầm Tiểu Mạn cũng là một bé gái.
Đường Hàm Hàm nghiêng người lại gần, nói nhỏ: “Em nghe dì cả nói, mẹ chồng Sầm Tiểu Mạn nói đời này cô ấy không có số sinh con trai.
Sầm Tiểu Mạn không tin, liền đi kiểm tra, nghe nói siêu âm là con trai.”
Cô nói xong, liếc mắt nhìn bụng Khương Từ bị áo khoác che chắn, tốt bụng nhắc nhở: “Chị dâu, đến lúc đó chị sinh một bé trai, Sầm Tiểu Mạn, người phụ nữ này nhất định sẽ coi chị như một cái đinh trong mắt.”
Khương Từ sửng sốt, theo bản năng nói: “Phó gia có quy định bất thành văn đều phải sinh con trai sao?”
“Hả, cái này chị phải hỏi anh họ em.” Đường Hàm Hàm nói với cô: “Ở Phó gia, đồng trang lứa với anh họ em không có con gái, đều là con trai.”
Hỏi Phó Thời Lễ?
Khương Từ nghĩ lại, tựa hồ cô chưa bao giờ nói qua vấn đề giới tính của con với anh.
Nhưng là, cô nghĩ rằng đứa con trong bụng này tốt nhất là một đứa con gái, sau đó cô cũng chưa nghĩ đến muốn sinh thêm đứa thứ hai..