- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cô Ấy Thật Mềm
- Chương 28: Ngủ chung
Cô Ấy Thật Mềm
Chương 28: Ngủ chung
Edit+Beta: Thi
------
Chuyện Trần Bội Bội mang đứa con trong bụng của đạo diễn Lương đến bệnh viện phá thai, ở đoàn phim cũng chỉ có Khương Từ biết rõ nội tình, bây giờ lại nghe thấy một vài nữ diễn viên ngầm châm chọc mỉa mai, người liên quan, còn ở trước mắt mình…
Khương Từ muốn nói chuyện nhưng thanh âm lại nghẹn ở cổ.
Tựa hồ, dù về mặt giao tình hay lập trường, cô cũng không có tư cách gì để nói.
Bàn tay buông thõng bên hông của Trần Bội Bội siết chặt, lông mày chau lại, cô quay mặt nhìn những người phụ nữ đang thảo luận về mình. Sau khi nhìn một lúc, không nói một lời nào, xoay người rời đi.
Khương Từ cảm thấy ánh mắt của Trần Bội Bội có thể nói là tràn ngập sát khí.
-----
Buổi chiều hôm đó.
Cả đoàn phim đang gấp rút để quay kịp tiến độ, việc kiểm tra đoàn phim của vợ Lương đạo diễn dường như cũng bị mọi người vứt ra sau đầu, không có người nào tụ tập nói chuyện trực tiếp, họ đều ngậm miệng, thành thật làm việc.
Khương Từ vội vàng thu dọn trang phục bẩn của đoàn phim rồi đi giặt ủi sạch sẽ, nếu có vấn đề gì liền tìm người tới sửa lại, đồng thời phối hợp với chuyên viên trang điểm trang điểm cho diễn viên và phối quần áo chuẩn bị cho lần quay tiếp theo.
Thỉnh thoảng, cô ở trường quay nghe thấy đạo diễn nghiên cứu kịch bản, thi thoảng lại có một hai lần đối diện với tầm mắt Trần Bội Bội.
Vô cùng rõ ràng, Trần Bội Bội cố tình không nhắc đến, thái độ xa cách vẫn như thường lệ, thân thể suy yếu cố gắng chống đỡ, cả ngày không có tinh thần nên mấy lần gọi chuyên viên trang điểm đến trang điểm lại.
Tối hôm qua Khương Từ hoàn toàn bị người đại diện của mình lừa đến bệnh viện, cô cũng không phải người có tấm lòng bồ tát mà đi an ủi, giúp đỡ người khác.
Cô làm tốt công việc của mình, khi chuẩn bị xong việc thì đột nhiên nghe chuyên viên trang điểm nói có người bị đuổi ra khỏi đoàn phim.
"Chu Tiểu Thanh, diễn viên đóng vai nữ thứ tư, ngày thường nhảy nhót vui vẻ nhất đoàn phim, nói chuyện làm người khác thích, cũng không biết làm sao mà bị đạo diễn Lương cắt toàn bộ cảnh diễn khiến cô ấy đóng gói đồ đạc rời đi."
Mặt chuyên viên trang điểm không thể tin được, một người vui vẻ dễ kết thân với mọi người như vậy, nhìn cũng không giống người sẽ đắc tội với người khác.
Bản thân Khương Từ cũng là một đạo diễn, cô đã quen với việc ghi nhớ từng diễn viên trong đoàn phim, vừa nghe đến cái tên Chu Tiểu Thanh này cô liền nhớ đến một nữ diễn viên có nốt ruồi son ở khóe môi, cô ấy cũng chính là người đã bàn luận về chuyện vợ Lương đạo diễn đến kiểm tra.
Động tác sắp xếp túi chậm lại, vẻ mặt có chút suy tư.
Cô có thể nhìn ra chuyện này, chuyên viên trang điểm tất nhiên cũng nhìn ra được, tiến đến nhỏ giọng nói: “Tôi hoài nghi Chu Tiểu Thanh bị người có quan hệ mờ ám với Lương đạo diễn nhằm vào, sau đó phạm vào điều cấm kỵ liền bị đuổi đi. Phó đạo diễn Khương, cô nghĩ thế nào, còn có khả năng là người khác không?”
Khương Từ vừa ngước mắt lên liền bắt gặp đôi mắt nhỏ đầy hóng chuyện của chuyên viên trang điểm.
Cô nhấp môi, bình tĩnh nói: “Kết cục của Chu Tiểu Thanh cũng chính muốn cảnh cáo tất cả mọi người, các cô còn muốn buôn chuyện, không sợ cùng nhau thu dọn tay đồ đạc rời đi sao?”
Chuyên viên trang điểm cũng ý thức được điều này, ngượng ngùng cười.
Khương Từ nhìn thời gian, cũng không có ý định ở lại phòng thay đồ nói chuyện phiếm, tính cách từ nhỏ của cô đã lãnh đạm, bản thân lại không thích lo chuyện bao đồng, hơn nữa trong giới thị phi nhiều, ai biết được sau khi biết nội tình từ trong miệng người khác, liền xoay người đem tin tức đồn ra bên ngoài.
Việc của cô trong đoàn phim đã xong, cô đến chỗ Lương đạo diễn chào hỏi rồi bước ra khỏi cửa.
Khương Từ lấy điện thoại ra khởi động lại máy, nhìn thấy hai cuộc gọi nhỡ của Lý Diệp Na, phiền lòng không muốn trả lời liền tắt máy, bước đi ra ngoài, một bên mở di động ra, bật điện thoại lên.
Đang chuần bị gọi taxi trở về chung cư, rốt cuộc hiện tại trong bụng cô còn có đứa nhỏ, lại có chút mệt mỏi không muốn chen chúc trên xe buýt.
Cách đó không xa, có tiếng còi xe ô tô vang lên.
Khương Từ ngẩng đầu, nhìn thấy biển số xe quen thuộc phía trước, ngón tay cầm điện thoại dừng lại.
Cô có chút ngạc nhiên khi thấy một người đàn ông mặc tây trang, đi giày da xuất hiện cách đó 3m, anh đứng thẳng người trước cửa sổ xe, tay lười biếng đút túi quần, người vừa bấm còi xe chính là anh.
“Phó Thời Lễ, sao anh lại tới đây?”
Khóe môi của Khương Từ bất giác cong lên một nụ cười, đi tới.
Ánh mắt của Phó Thời Lễ dán chặt vào cô, nở một nụ cười như có như không: “Anh không khể đến sao?”
“Không phải.” Khương Từ lắc đầu.
Cô chỉ là ngoài ý muốn, dù sao cô cũng đã nói mấy ngày nay vẫn ở chung cư nên không nghĩ đến buổi chiều anh còn tự mình lái xe đến đón.
Bây giờ lại xuất hiện quá đột ngột, cô cũng không biết phải nói gì.
Phó Thời Lễ hỏi cô: “Điện thoại em tắt máy?”
“À.”
Đôi mắt Khương Từ nhẹ chớp, đáp: “Đúng vậy, anh đến đây lâu chưa?”
Phó Thời Lễ lịch thiệp duỗi tay nhẹ ôm eo cô, đưa người đến ghế lái phụ bên kia, nhẹ giọng nói: “Có một lát.”
Anh vốn không biết lúc nào Khương Từ rời khỏi đoàn phim nên đã đến sớm hơn một tiếng, bất quá đợi bao lâu cũng không cần thiết nói rõ trước mặt cô, chỉ nói: “Anh nghĩ em sẽ không muốn nhìn thấy anh đi vào đoàn phim tìm em, nên ở bên ngoài thử vận
may.”
Chưa xong, Phó Thời Lễ nhìn vào mắt cô, ý vị rất sâu mà cười nhẹ: “Xem ra vận khí của anh không tồi.”
Khương Từ bị anh nói khuôn mặt nhỏ chột dạ không thôi.
Tâm tư nhỏ này đã bị nhìn thấu, xác thật nếu Phó Thời Lễ không nói trước mà xuất hiện ở đoàn phim, phỏng chừng cô sẽ bị dọa chết, sau đó hận không thể nhét anh về trong xe.
Nhưng đã nói như vậy, thấy anh không thể gọi điện thoại cho mình mà phải ở ngoài chờ, trong lòng cũng có chút băn khoăn.
“Đưa em đi ăn tối trước.” Phó Thời Lễ đưa tay xoa đầu cô, cử chỉ rất tự nhiên.
Khương Từ gật đầu, bộ dáng tuấn mỹ của người đàn ông ngược lại được phản chiếu trong đôi mắt đen nhánh, ánh mắt phá lệ mềm mại.
Ăn ở ngoài dù sao cũng không ngon bằng ở nhà.
Phó Thời Lễ trực tiếp đưa người về nhà, trước khi xuống xe còn giải thích: “Anh đã nhờ bảo mẫu làm đồ ăn mà thai phụ nên ăn, trước 9 giờ sẽ đưa em về.”
Khương Từ dùng đầu ngón tay cởi dây an toàn, vừa nghe anh nói như vậy, dường như lại không cảm thấy cảm kích.
“Tôi lại chưa nói đến việc anh cố ý đưa tôi về nhà.”
Cô vừa nói xong đã định xuống xe, mũi chân chưa kịp chạm đất thì cánh tay của người đàn ông đã ôm lấy cô, ánh mắt khẽ nhìn về phía đôi giày cao gót dưới chân cô.
Tối hôm qua Khương Từ nghỉ ở chỗ này của anh, không có quần áo thay, tất nhiên cũng chỉ có thể đeo giày của ngày hôm qua.
Cô vừa thấy như vậy, theo bản năng nói: “Trở về sẽ đổi.”
Phó Thời Lễ không nói tiếp chuyện này.
Nhưng mà Khương Từ nhìn hai tay anh đang ôm eo mình, xe vẫn đậu ở hoa viên mà hai người vẫn chưa vào biệt thự, cảm thấy có chút kỳ quái, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông, đôi mắt lộ ra vẻ mờ mịt.
Lúc này Phó Thời Lễ cúi đầu, ánh mắt thâm thúy dừng trên mặt cô một lúc, lòng bàn tay đặt trên eo cô không hề nhúc nhích, vừa khô ráo lại vừa ấm áp.
Không có lý do, làm nhịp tim Khương Từ tăng nhanh, thân thể cũng hơi ngả về phía sau, cố gắng muốn tạo ra chút khoảng cách.
Sau đó lại nghe thấy anh thuận miệng nói: “Buổi tối trong biệt thự có người, không thuận tiện để hôn, ở chỗ này đi?”
“……”
Khương Từ theo bản năng nhìn đôi môi mỏng dưới sống mũi cao thẳng, còn mơ hồ nhớ độ ấm của nó, xấu hổ mà đỏ mặt, vươn tay đẩy l*иg ngực anh ra: “Bên ngoài càng không được.”
Hôn trong xe, không phải sẽ bị xem miễn phí sao?
Da mặt cô rốt cuộc không dày như đàn ông, hơn nữa hai người còn chưa thân thuộc, bảo cô hôn anh ở ngoài là không thể.
Phó Thời Lễ đành phải buông cô ra, bàn tay thon dài theo thói quen đúc vào túi quần lấy hộp thuốc lá và bật lửa ra, động tác thuần thục chuẩn bị bật
"..."
"Ở trước mặt phụ nữ mang thai, anh lại hút thuốc?” Khương Từ khẽ nói, âm cuối kéo dài.
Động tác châm thuốc của Phó Thời Lễ dừng lại, mặc dù là một người đàn ông lịch thiệp cũng sẽ nghiện thuốc lá, lúc hút thuốc có thể khiến anh khống chế được cảm xúc, tự nhiên anh cũng quên cô gái bên cạch không được ngửi mùi thuốc lá.
Có lẽ là do anh đòi hôn không thành, thậm chí còn không thèm xin lỗi, chỉ vào biệt thự trước mặt: "Em vào trước đi."
“……” Khương Từ xoay người rời đi.
Ai quan tâm anh ta có hút thuốc hay không, hai người lại không ngủ cùng nhau.
Biệt thự.
Bảo mẫu tỉ mỉ chuẩn bị bữa tối đầy đủ dinh dưỡng, khi Khương Từ một mình bước vào, còn cố ý đánh giá cô, nhiệt tình đi đến cầm túi xách cho cô: “Khương tiểu thư, cô hiện tại có đói không? Tôi là dì Thái, chăm sóc chế độ ăn uống của Thời Lễ hằng ngày cũng đã hơn mười năm, cô đừng khách khí.”
Hôm nay khi Khương Từ rời khỏi biệt thự, dường như chưa gặp qua dì hiền lành trước mắt này, cũng có chút không hiểu, lễ phép nói: “Chào dì Thái.”
Dì Thái dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, nói: “Trước kia tôi chuyên môn chăm sóc Yến Lan ở cữ, sau đó liền ở lại Phó gia, đứa nhỏ Thời Lễ này, cũng là tôi nhìn thằng bé trưởng thành, hôm nay thằng bé lại tới tìm tôi nói phiền tôi vất vả mấy tháng.”
“……”
Cho nên nói, người nhà Phó Thời Lễ đều biết?
Khóe môi tươi cười của Khương Từ hơi cứng lại, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Dì Thái lại nhìn thấu suy nghĩ của cô một lần nữa, lấy giọng điệu của những người từng trải, nói: “Đừng căng thẳng, mẹ Thời Lễ còn chưa biết gì, Thời Lễ nói muốn cho cô chút thời gian.”
“Là như vậy.” Khương Từ vẫn không cười nổi.
Thời gian có thể là bao lâu?
Từ phu nhân nhà cô sớm đã biết chuyện, phỏng chừng mấy ngày nữa sẽ đến dạy dỗ cô.
Dì Thái vô cùng nhiệt tình kéo tay cô, lại hỏi mấy chuyện mang thai.
Trong lúc nói chuyện, Khương Từ ngẩn ngơ một lúc,
không có chút kinh nghiệm nào mà trả lời, điều này khiến cô có cảm giác phiền toái xưa nay chưa từng có, nhẹ nhàng thở ra, ngồi phát ngốc trên sô pha.
Phó Thời Lễ hút một điếu thuốc kéo dài đến nửa giờ.
Anh bước vào biệt thự, một thân tây trang đắt đỏ gần như không nhiễm mùi thuốc, cởi hai viên cúc áo, ánh mắt nhàn nhạt quét về phía cô gái đang cúi thấp đầu, mở miệng hỏi: “Đang nghĩ gì?”
Khương Từ bị giọng nói của anh làm kinh hoàng, theo bản năng nhìn về phía sau.
Cô muốn nói bây giờ cô có chút hối hận khi đồng ý giữ đứa nhỏ.
Cô nuốt lời nói vào trong miệng, nghĩ anh là người ngoài giới giải trí mà nói sang chuyện khác: “Đạo diễn trong đoàn phim tôi ngày thường ở trước mặt truyền thông, mặt đều không cảm xúc khoe về gia đình của mình, nói đến vợ con liền cười. Không ai có thể đùa giỡn với tình cảm của một người chồng dành cho vợ mình, của người ba dành cho con cái. Kết quả là, tôi phát hiện vỏ bọc bên ngoài của ông ta bị sụp đổ, ông ta đã ngầm nɠɵạı ŧìиɧ với nữ diễn viên trong đoàn."
Phó Thời Lễ ngước mắt lên nhìn cô, tựa hồ rất có kiên nhẫn nghe, cởϊ áσ khoác tây trang đặt lên tay vịn ghế sofa, nhẹ giọng nói: “Phẩm hạnh đạo diễn này không tốt, em sau này đừng tiếp xúc với ông ta.”
Khương Từ phảng phất như tìm được thứ cô nghĩ trong câu nói của anh, mắt sáng lấp lánh nhìn anh.
Phó Thời Lễ còn nghiêm trang mà nói với cô: “Cũng đừng học ông ta.”
"Hả?” Khương Từ có chút mờ mịt.
“Thân phận của em và ông ta giống nhau.” Phó Thời Lễ có sự nghiệp thành công trong giới đầu tư, nên biết rõ người phụ nữ nào cũng muốn ngủ cùng những người có địa vị cao, tự nhiên anh rất quen thuộc với quy tắc ngầm trong giới giải trí của một vài minh tinh, nói rõ điều này, hỏi cô: “Tương lai nếu có nam diễn viên nào muốn dùng quy tắc ngầm với em, em sẽ từ chối như thế nào?"
- Hết chương 28 -
Chương 29 mình đã đăng ở WordPress r nha!!!
Ai không biết thì có thể vào phần giới thiệu tài khoản của Thi nhé !!!!!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cô Ấy Thật Mềm
- Chương 28: Ngủ chung