"Ông chỉ cần phối hợp với chúng tôi làm một chuyện là được rồi."
Tam Vô vỗ đầu Lý Ngọc Sơn, sau đó lại chán ghét sờ tay mình, "Mẹ nó! Mấy ngày chưa gội đầu!"
...
Bên ngoài mọi người đang dùng cơm.
Vì cảm thấy xác suất Lý Ngọc Sơn là kẻ tâm thần gϊếŧ người cao nên lúc này mọi người đều khá thoải mái.
Tuy có rất nhiều người nhưng thức ăn Tam Vô đưa tới lần này cũng không ít.
Ít nhiều gì thì mỗi người cũng được một miếng thịt và canh rau, mọi người đều giương mắt cầm chén chờ đợi.
"Đội phó Nguyễn Anh, sao hai người Quý đội vẫn chưa đến thế?" Có người kéo Nguyễn Anh lại hỏi: "Chuyện của Lý Ngọc Sơn có phải là thật không, phải cho chúng tôi một câu trả lời chính xác chứ."
Nguyễn Anh múc cho mình một muôi canh rau lớn, mọi người đều nhanh chóng phát hiện canh nhiều nhưng rau lại ít đi.
Tâm trạng của anh ta rất tốt nhìn chén của mình, thoải mái nói: "Chắc cỡ tám chín phần rồi, dù sao thì Quý đội lúc ra tay đánh ông ta cũng rất tàn nhẫn."
"Dù có thế nào thì chuyện thực vật nghe trộm mà ông ta chôn là sự thật." Nguyễn Anh lại múc thêm một muôi, "Mọi người ăn cơm trước đã, chuyện này sẽ cách giải quyết, yên tâm đi."
Anh ta vừa định nhấc chân rời đi.
Thì cánh tay đã bị người trước mặt kéo lại.
Sắc mặt của người kia rất nghiêm túc.
Nguyễn Anh hơi bối rối, "Sao vậy?"
"Anh..." Người kia hung hăng nói: "Cái muôi canh kia mau trả lại cho tôi! Tưởng tôi mù à?"
Nguyễn Anh: "...."
Sau khi húp một ngụm canh nóng, suy nghĩ của mọi người lập tức giảm xuống.
Nghĩ nhiều làm gì? Ăn uống đầy đủ mới là chuyện quan trọng nhất của cuộc sống.
Tang thi đều đã có đồ ăn mang theo nên hiện tại chúng không muốn uống canh rau.
Mọi người vây quanh củ cải và Quỳ Quỳ, đôi mắt lộ vẻ khó hiểu.
Tiểu Tang vỗ nhẹ vào vòng hoa của Quỳ Quỳ, mất bao lâu mới có thể mọc lại đây.
"Sao ngươi không nói cho chúng ta biết." Tiểu Tang bất mãn giậm chân, "Nếu biết lần trước đi càn quét núi! Ta sẽ dẫn ngươi đi đánh tang thi, những tên kia chạy nhanh quá!"
Quỳ Quỳ xòe lá cây, nó phải nuôi bao lâu mới mọc ra được, có thể tùy tiện đánh sao?
"Củ cải, em đang làm gì vậy?" Tiểu Tang thấy củ cải lại bắt đầu chui xuống đất.
Củ cải dùng lá vẽ ra hai cái tai rồi lại vẽ động tác chặt tay.
Nó phải giúp chủ nhân bắt được tên tâm thần kia, trốn dưới đất lặng lẽ quan sát!
Tuần tra mọi phương hướng!
"Một củ cải không thể giữ nhiều chức vụ như vậy." Tiểu Tang lắc đầu, cô bé thích nghe âm thanh của dịch thể nhộn nhạo trong đầu mình, cảm thấy dáng vẻ nó chui xuống đất rất mới mẻ, chủ động nói: "Ta đi với em."
Tiểu Tang ríu rít nói, củ cải không muốn phản ứng lại với cô bé lắm, tang thi nhỏ này không còn đáng yêu như trước nữa, gần đây cô bé càng ngày càng nói nhiều, mỗi ngày chỉ biết quấn lấy chủ nhân.
Không thèm mang cô bé theo cùng.
Củ cải nghĩ Tiểu Tang nói đùa, vậy nên nó thở một hơi chui thật xa.
Quỳ Quỳ quay đầu chạy đến một nơi trống trải để tắm nắng.
Nó cần phải tích lũy một ít năng lượng mới có thể sử dụng chiêu này, phải nhanh chóng khôi phục lại!
Nếu không chủ nhân sẽ cảm thấy gai tay khi sờ vào vòng hoa của nó.
Hai đứa bọn chúng đều không chú ý, Tiểu Tang nắm lấy tóc mình rồi đột nhiên ngồi xổm xuống bắt đầu đào hố.
Chuyện cô bé muốn làm thì sẽ lập tức thực hiện.
Mọi người xung quanh nghĩ như thế nào cũng mặc kệ, cũng may lúc này tất cả mọi người đều đang chờ đồ ăn bên kia, quanh đây chỉ có tang thi.
Những con tang thi khác không thông minh bằng Tiểu Tang.
Đến bây giờ vẫn là lão đại làm gì thì chúng làm đó, Tam Vô không ở đây, hiện tại Tiểu Tang là mạnh nhất ở chỗ này, Tiểu Tang bắt đầu đào hố, bầy tang thi cũng đào hố theo.
Đúng lúc Nhện Hoàng Tây dẫn đàn nhện trở về sau khi ra ngoài đi dạo một vòng.
Nhìn thấy một bầy tang thi đều ở đây đào đất, tưởng là có chuyện gì quan trọng nên chúng vội vàng chạy đến đào cùng.
Đôi chân to khỏe quen với việc làm ruộng từ lâu, bầy nhện con này là mạnh nhất trong Sinh Thành của Tam Vô.
Trong nháy mắt, bụi trong sân bay đầy cả lên, gió thổi bay tán loạn, từng cái hố lớn lập tức xuất hiện.
Đàn nhện nhìn bầy tang thi, bầy tang thi nhìn về phía Tiểu Tang.
Tiểu Tang từ từ nắm xuống cái hố của mình, bên dưới hơi gồ ghề, cô bé dùng sức san những chỗ gồ ghề nhọn hoắt kia cho bằng phẳng, thở dài một hơi.
"A ~ thích quá đi ~"
Bầy tang thi bên cạnh hiểu ra, chôn cô bé xuống đất rồi ấn cho bằng phẳng.
Bản thân cũng nhanh chóng theo sát phía sau Tiểu Tang, chôn mình xuống hố rồi đắp đất lên.
Trước mắt.... chỉ toàn là một mảng tối đen.
Nhưng âm thanh vang lên bên tai lại rõ ràng hơn.
Chỉ là bùn đất cứ chui vào mũi và tai khá khó chịu, bầy tang thi mày chau mặt ủ, vừa động một xíu thì bùn đất đã rơi vào trong miệng.
Không vui chút nào!
Sao củ cải có thể tồn tại dưới lòng đất tối tăm và ẩm ướt thế này vậy?
Đàn nhện: "?" Mấy con hàng này đang làm gì vậy?
Nhện Hoàng Tây nhìn chằm chằm vào cái hố đang dần dần san bằng, nó dùng bộ não quý giá làm lão đại nhiều năm để suy nghĩ.
Đây chẳng phải là cách mai phục mà bọn chúng dùng để săn mồi trước đây sao?
Nhện Hoàng Tây không ngừng run rẩy, lập tức hạ lệnh cho toàn bộ nhện trốn trong đất để mai phục.
Cuối cùng thì! Đã đến lúc Nhện Hoàng Tây nó được tỏa sáng và lập công rồi.
[Xuống! Tất cả nằm xuống!] Nhện Hoàng Tây liên tục ra lệnh.
Hôm nay nó muốn đánh một trận lớn.
Nhện Hoàng Tây hưng phấn ngồi bên cạnh Tiểu Tang, chân nhện của nó chạm vào đầu Tiểu Tang, cô bé mất hứng đánh nó một cái.
Tại sao cái con nhện này không ngồi trong bồn cầu đi!
Không phải bọn chúng rất thích ngồi trong bồn cầu sao?
Nhện Hoàng Tây tưởng là Tiểu Tang đang muốn cướp công của nó, nó càng cảm thấy nên cắm rễ vững vàng ở đây thì hơn.
Công lần này phải thuộc về nó!
Chưa được bao lâu thì tiếng bước chân của hai người truyền đến.
Nhện Hoàng Tây hưng phấn, mục tiêu tới chưa nhỉ?
"Ai da." Một giọng nữ hốt hoảng vang lên, cố ý nhỏ giọng lại nghe dính dính, "Lỡ như bị người ta nhìn thấy thì sao?"
"Hay là về phòng đi." Người phụ nữ có chút do dự.
"Không sao, không có người khác, ở bên ngoài em không thấy kí©h thí©ɧ hơn sao?" Bên cạnh truyền đến giọng của một người đàn ông, còn có tiếng sột soạt muốn cởϊ qυầи áo.
"Vậy, vậy anh có muốn kết hôn với em không?" Giọng của người phụ nữ dịu đi.
Người đàn ông có chút gấp gáp, "Giờ đã là mạt thế rồi, kết hôn hay không có gì quan trọng chứ? Em sống chết giữ quần áo làm gì? Nếu em không theo anh, anh sẽ thổi bùng chuyện của hai chúng ta!"
"Em, em không nói nữa." Thấy người đàn ông nhất thời thay đổi ý định, người phụ nữ có chút hối hận, nhưng người đàn ông khoảng chừng 40 tuổi cứ kéo cô ta đi, còn dùng lời ngon ngọt dụ dỗ.
Nhện Hoàng Tây nghe đến chấn động!
Hừ! Tra nam!
Chân nhện của nó nhanh chóng duỗi ra, dùng một cái gai nhỏ đâm vào mắt cá chân của người đàn ông rồi lại sột soạt thu chân lại.
"A!" Người đàn ông kêu thảm một tiếng, "Chân của tôi, sưng lên rồi!"
Nhện Hoàng Tây khẽ hừ một tiếng, nó đã khống chế lượng độc tố, người đàn ông này phải ngoan ngoãn ở trên giường ít nhất một tháng, ăn phân đi, tên tra nam!
Người phụ nữ nhân cơ hội bỏ chạy, người đàn ông nhìn xung quanh không phát hiện được gì liền mắng một câu rồi vội vàng chạy tới phòng y tế.
Nhện Hoàng Tây hưng phấn, nó chờ đợi.
Rất nhanh, một cô bé khác đi tới, hai tay của cô bé không ngừng vươn về phía trước, trên tay còn có một cây gậy gãy, cô bé bị mù bẩm sinh.
Cô bé vừa khóc vừa dò dẫm đi về phía trước, nhưng trước đó cũng vì không có gậy nên cô bé bị ngã đến chảy máu.
Đứa trẻ này cứ quanh quẩn một chỗ không dám đi lung tung.
Nhện Hoàng Tây bị tiếng khóc của cô bé làm cho phiền, bò ra khỏi đất tìm cho cô bé một cái gậy rồi để dưới chân cô bé, sau đó lại chui về.
[Không đúng!]
Nhện Hoàng Tây cảm thấy không đúng lắm, [Ta tới đây không phải để làm việc tốt mà!]
Nó tức giận nhìn về phía Tiểu Tang, con nhóc đó muốn mai phục ai kia chứ!
Một lúc lâu sau, Nhện Hoàng Tây chờ đến nỗi sắp chuẩn bị thϊếp đi thì cuối cùng cũng có thứ gì đó đang giẫm lên đầu nó.
"Anh buông em ra!" Giọng của Lâm Nhiễm vang lên trên đầu Nhện Hoàng Tây.
Lâm Nhiễm hất tay Lạc Mính Thành ra, tức giận nói: "Lạc Mính Thành, anh điên rồi sao!"
"Tại sao trước đó em không để anh nói ra chuyện của Lý Ngọc Sơn?" Lạc Mính Thành không thể tin nổi, hỏi một câu.
Lâm Nhiễm lạnh lùng nhìn Lạc Mính Thành, "Không phải em làm là vì anh à!"
Cô ta nhìn xung quanh, sau khi đảm bảo không có ai ở gần đây liền kéo Lạc Mính Thành nói: "Lúc trước Lý Ngọc Sơn tìm đến em, nói ra rất nhiều điều kiện tốt, chỉ cần chúng ta hợp tác với ông ta hạ gục Quý Lăng Bạch, ông ta lấy một thành lũy, chúng ta nhận lấy một cái khác, đến lúc đó anh sẽ là bảo chủ chân chính!"
Lâm Nhiễm hơi kích động, "Người của thành lũy 1 không biết đến sự hợp tác của chúng ta với ông ta, tất cả đều sẽ hận Lý Ngọc Sơn, không có Quý Lăng Bạch, anh làm bảo chủ nhiều năm như vậy, bọn họ sẽ theo bản năng tìm đến anh làm trụ cột!"
Lạc Mính Thành bình tĩnh nhìn Lâm Nhiễm, vẻ mặt nặng nề.
"Cho nên em mới không hy vọng Lý Ngọc Sơn xảy ra chuyện? Dù những người đó là do ông ta gϊếŧ?" Sắc mặt Lạc Mính Thành cứng ngắc như bị đông cứng mấy giờ liền, giống như chỉ cần dùng sức chút là sẽ nứt da ngay, "Lâm Nhiễm, em không phải vì anh, mà là vì chính em."
Lâm Nhiễm ngẩng đầu lên, đầu ngón tay run rẩy, lửa giận trong lòng tuôn trào, "Vậy bây giờ ý của anh là gì? Muốn chấm dứt với tôi sao? Được thôi! Đừng kết hôn nữa!"
Giọng của Lạc Mính Thành lạnh như băng, "Có lẽ không nên kết hôn."
"Ban đầu em thích người khác, anh chưa từng ngại chuyện đó, thường ngày em có chút nóng nảy, anh cũng có thể cưng chiều, yêu thương em."
"Nhưng anh không thể tha thứ việc em sử dụng tất cả mọi người trong thành lũy làm bàn đạp! Sao em lại trở thành bộ dạng như bây giờ?"
Lâm Nhiễm giậm mạnh chân bước lên một bước, tát mạnh vào mặt Lạc Mính Thành, khóe mắt đỏ hoe vì bị chọc tức, điên cuồng nói: "Anh! Anh dám đối xử với tôi như vậy?"
Nhện Hoàng Tây bị giẫm phải, hoa hết cả mắt, suýt chút nữa nó đã không nhịn được xông ra đập chết người phụ nữ đó.
"Bảo chủ!" Vài giọng nói từ bên cạnh truyền đến, người đàn ông lúc trước bị Nhện Hoàng Tây đâm trúng dẫn theo một số người có dị năng vội vàng kiểm tra quanh đây xem có dị thú nào xâm lấn không thì vừa hay nghe được nửa đoạn sau.
Bọn họ lạnh lùng nhìn Lâm Nhiễm, "Lâm Nhiễm! Cô thực sự định hợp tác với Lý Ngọc Sơn, cái tên tâm thần đã gϊếŧ người trong thành lũy của chúng ta sao?"
Bọn họ hận không thể đi tới và tát cho Lâm Nhiễm mấy bạt tai.
Lạc Mính Thành quá thành thật và ngay thẳng, thậm chí còn hơi tuyệt vọng, tất cả mọi người đều lo lắng thay anh ta.
"Cô đi cùng chúng tôi đến gặp Quý đội, lần này nhất định phải đuổi cô ra khỏi thành lũy, không ai bảo vệ được cô đâu."
Lâm Nhiễm lau khóe mắt, nghe thấy không?
Hôn sự của cô ta thất bại, Lạc Mính Thành lại biến cô ta thành kẻ ngốc, khiến cô ta trở thành trò cười lớn nhất trước mặt tất cả các thành lũy.
Vai của cô ta run lên, cứng đầu không chịu lên tiếng.
"Chuyện này tạm thời đừng nói cho Quý đội biết." Lạc Mính Thành vội vàng xoay người, anh ta nhìn Lâm Nhiễm, "Tôi sẽ nói chuyện với cô ấy một chút, cho tôi thêm thời gian được không?"
Vài người có mặt tại đó hơi do dự.
Lâm Nhiễm bên cạnh nhìn những người đó bằng ánh mắt thâm độc.
Dưới sự sỉ nhục tột cùng, cô ta thậm chí còn muốn gϊếŧ những người nghe được cuộc trò chuyện này, cùng lắm thì cô ta bỏ trốn làm một tán hộ!
Ít nhất còn tốt hơn là phải chịu nhục trước mọi người.
Lâm Nhiễm siết chặt nắm tay, ngay khi suy nghĩ của cô ta đạt đến mức khiến miệng cô ta điên cuồng nhếch lên và mất đi lý trí, Tiểu Tang bên dưới cuối cùng cũng không nhịn được nữa, lập tức ngồi dậy.
Cả người Lâm Nhiễm bị văng ra ngoài, đập mạnh vào bức tường gần đó nhất.
Lạc Mính Thành và mọi người sửng sốt.
Nhưng ngay sau đó, từng con tang thi trong nền đất dưới chân bọn họ nhanh chóng ngồi dậy.
Cùng lúc đó, Nhện Hoàng Tây gần như bắn ra khỏi mặt đất, bay đến bên cạnh Lâm Nhiễm, đá mạnh vào người cô ta khiến cô ta bất tỉnh ngay tại chỗ.
Ả phụ nữ thối tha dám đạp lên đầu nó? Lại còn là hai lần!
"Mọi người, mọi người ở đây làm gì vậy?" Lạc Mính Thành ngạc nhiên hỏi.
Tiểu Tang nhổ bùn trong miệng ra, vuốt tóc nhìn Nhện Hoàng Tây, kiên quyết nói: "Làm việc tốt!"
Cô bé chỉ vào người phụ nữ Lâm Nhiễm kia, "Tiểu Tây, cõng trên lưng, mang đến cho chủ nhân!"
Rồi lại xoay người hung dữ nhìn Lạc Mính Thành, "Muốn ta cho ngươi thời gian? Nằm mơ!"
Lạc Mính Thành còn muốn khuyên vài câu, theo sát phía sau Tiểu Tang.
Kết quả là vừa mới đi được một đoạn đã phát hiện mọi người đều đang đến cùng một chỗ.
"Xảy ra chuyện gì rồi?" Lạc Mính Thành nắm lấy người đang chạy nhanh nhất - Nguyễn Anh rồi hỏi.
Nguyễn Anh nhìn anh ta rồi nói: "Quý đội nói đã biết kẻ gϊếŧ người là ai, cũng biết tại sao người đó lại phải làm ra chuyện chặt tay, kêu mọi người tập họp lại."
"Ai! Ai nói cho anh ấy biết?" Lạc Mính Thành trợn tròn hai mắt.
"Lý Ngọc Sơn."