Tam Vô dùng sức chớp mắt, cô nhìn thấy hai dây leo xoăn tít trên đỉnh vật thể màu xanh lá, nó bước sang trái, kết quả là đυ.ng trúng xác nhện, sợ đến mức hai dây leo dựng thẳng lên, bước lại sang phải cũng đυ.ng phải xác nhện lần nữa.
Tam Vô nhìn cái thứ tròn vo đυ.ng loạn khắp nơi như con gà đang gào thét trong im lặng.
"Đó là gì thế?" Tam Vô vô thức kéo lấy Quý Lăng Bạch hỏi: "Cái thứ tròn tròn trong tuyết đó, anh thấy không?"
Quý Lăng Bạch đá vào bụng con nhện bên cạnh chân Tam Vô, "Thấy, trên đất toàn là thứ tròn tròn trong tuyết mà."
"A, đừng chạy chứ."
Tam Vô thấy thứ tròn vo lăn về phía cổng, sau đó chui vào trong lớp tuyết dày, Tam Vô bước tới và đào hố rất lâu nhưng không thể đào nó ra.
"Rốt cuộc là thứ gì vậy?" Tam Vô gọi Tiểu La tới, "Củ cải, em có thể xuống tìm nó không?"
Bàn về tìm đồ và thám thính tin tức, người tương xứng nhất chính là Tiểu La.
"Không được đâu chủ nhân." Tiểu La được bọc trong một cái áo khoác dày, "Giờ em mà xuống thì râu của em sẽ đông cứng lại mất."
Tam Vô thở dài, gọi người giơ cái l*иg sắt kia lên, bên trong là một mảng củ cải lớn, "Thực vật biến dị sao?"
"Cũng có thể là nhện biến dị, cô cẩn thận một chút." Quý Lăng Bạch nói: "Không phải nhện biến dị cũng tròn vo sao?"
"Anh không hiểu, cái thứ tròn tròn đó là.... hình bầu dục!"
Tam Vô nhíu mày, "Nếu là thực vật biến dị, sao lại không đến tìm tôi nhỉ?"
"Quên đi, dọn dẹp khu vực này trước đã." Tam Vô xoay người dặn dò mọi người: "Lão Đinh, ông cũng phải cẩn thận nọc độc trên người nhện biến dị, bọc lại bằng túi nào cũng được."
Cũng may những con nhện biến dị này không tiếp tục tấn công Tam Vô nữa, bọn chúng tản ra khắp nơi, một số cũng đã bắt đầu ẩn nấp trong tuyết.
Nhện biến dị trong đại hàn kỳ trước không tiến hóa mạnh như vậy, khả năng chịu lạnh cũng quá tốt rồi.
"Những thứ này thật khó giải quyết." Tam Vô đứng trên đài cao nhìn ra ngoài, "Núi Thiên Mã sắp tối rồi, vì lý do an toàn, mọi người mang theo quần áo và đồ dùng vệ sinh, sinh hoạt ở nhà ăn."
Tam Vô để tang thi làm thêm một lớp bạt bảo vệ bên ngoài nhà ăn.
"Không biết thành lũy của anh có bị tấn công không." Tam Vô nhìn Quý Lăng Bạch nói: "Hy vọng là bên phe của chúng ta."
Lối vào đã xây xong hết, Đại Hoàng và mọi người xoa tay nói: "Yên tâm đi chị Tam Vô, nếu thành lũy 1 muốn nói gì thì nhất định sẽ phái người đến thông báo cho chúng ta, có đường đi dưới đất, dùng xe thú thì nhanh nhất là một ngày đã tới rồi."
Sau khi làm đi làm lại nhiều lần, Tam Vô ngẩng đầu nhìn bầu trời, vẫn còn tối om.
"Dọn sạch xác nhện xong thì rửa tay chuẩn bị ăn cơm." Khi đám tang thi đáng thương nhà cô đang đói thì chân tay làm việc cũng cứng ngắc theo, như là khối gỗ hình người bị vướng mắc, "Ngày mai xúc tuyết tiếp, rau cũng để ngày mai hẵng thu."
Nhiệt độ bên ngoài cũng ngày càng thấp, Tam Vô xoa tay, thắt chặt khăn quàng cổ, "Mọi người vào ăn cơm trước đã."
Tam Vô vừa ra lệnh, tất cả mọi người chờ nãy giờ lập tức hoan hô lao vào trong nhà ăn lớn.
Trương Phân ở kế bên cũng đã đuổi được hết nhện biến dị, đang cẩn thận kiểm tra lại các ngóc ngách.
Lòng đang phiền lại nghe thấy tiếng hoan hô ở nhà bên cạnh.
"Trong tình hình thế này mà họ vẫn còn cười được à?" Lâm Hạo Sinh không khỏi lắc đầu, "Chỉ có thể nói là thật may vì bên kia đều là tang thi, không có ký ức nên không biết buồn phiền."
"Đợi đã, lão đại, chắc là đủ rồi nhỉ?" Lâm Hạo Sinh nhéo mũi của mình, "Cô...."
Trương Phân đang dùng gậy chọc vào hố trong bồn cầu, nước thải bên dưới đều bị khuấy lên, mùi hôi thối nồng nặc bốc lên khiến Lâm Hạo Sinh đau cả mắt.
"Càng là nơi này thì càng phải chọc thật kỹ!" Trương Phân nín một hơi không thở, lúc nói chuyện cô có cảm giác mình đang hít vào một hơi phân, "Nếu không lúc cậu đi vệ sinh cũng sẽ cảm thấy không an lòng."
"Cậu nghĩ bị cắn vào mông có dễ chịu hay không?"
"Đấy là còn nhẹ, nếu là cầm gai đâm vào cậu...."
Lâm Hạo Sinh: "...." Đừng nói nữa, lão đại, xin cô.
"Hôm nay chúng ta ăn gì đây, lão đại?" Lâm Hạo Sinh bắt đầu chuyển chủ đề.
Nhưng không ngờ Trương Phân lại xoay người trợn mắt nhìn anh ta, "Không phải chứ? Nhìn cảnh tượng kinh khủng này mà cậu vẫn còn thèm ăn sao?"
Trương Phân nhanh chóng rút cây gậy ra, giơ lên trước mặt Lâm Hạo Sinh, "Cậu còn thèm ăn không?"
Lâm Hạo Sinh"..... Ọe."
Trong nhà ăn lớn, Tam Vô đang cố gắng giảm bớt đèn đến mức thấp nhất.
"Đừng chạy ra ngoài, tối nay mọi người ngủ lại nhà ăn đi, tránh để một người gặp chuyện mà những người khác đều không biết."
Tam Vô chủ yếu nói với Lão Đinh và hai người Giang Thiên, chỉ cần tang thi không bị đào tinh thể thì những thứ khác đều không thành vấn đề, chúng cũng không sợ độc tố của những con nhện này.
Bát canh đậu hủ nóng hổi làm ấm bụng tất cả mọi người, tang thi ăn xong thì ngồi phịch trên bàn, thay phiên nhau thở ra một hơi thật dài.
Đại Hoàng hòa quyện hoàn hảo trong đống tang thi.
"Cuộc sống thật an nhàn." Đại Hoàng liếʍ môi, vì hôm nay bọn họ làm việc rất nhiều nên mỗi người đều được một bát nước mật ong.
Đại Hoàng cảm thấy cuộc sống này quá dễ chịu.
"Chốn bồng lai tiên cảnh lúc trước chính là như thế này." Đại Hoàng lẩm bẩm.
Quý Lăng Bạch vẫn đang chậm rãi uống canh, Tam Vô đã ăn no, cô dựa vào cửa kính nhìn ra ngoài, muốn thử nhìn xem cái thứ tròn vo đó có chui ra ngoài hay không, nhưng bên ngoài lại quá tối.
"Ngoài sân chắc không có nhện biến dị đâu, đừng nhìn nữa, những nơi chúng có thể ẩn náu bọn tôi đều đã kiểm tra qua rồi." Quý Lăng Bạch nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng lên vì lạnh khi dán sát vào cửa kính của Tam Vô.
"Tôi không nhìn nhện biến dị, còn nữa, sao anh biết chúng không còn nữa, lỡ đâu có một con nhện biến dị thông minh tìm được một nơi không ai có thể nghĩ đến, ngồi sẵn chờ gϊếŧ chúng ta ở đó!"
Lúc này, trong bồn cầu nhà vệ sinh bên ngoài nhà ăn.
Một con nhện biến dị đang chống tám chân của mình mai phục ở đó.
Kích thước cơ thể của nó chỉ bằng một phần tư nhện biến dị thông thường, lớp vỏ màu tím dị thường trông cực kỳ cứng rắn, gai nhọn nhìn không sáng bóng và đe dọa như những con nhện biến dị khác, nhưng một con nhện nhỏ như nó lại là thứ gây nên thảm họa này.
Chỉ số thông minh và khả năng tiến hóa của nó bao gồm cả chất độc trên cơ thể đều mạnh hơn rất nhiều lần so với những con nhện biến dị khác.
Lanh trí như nó đã sớm phát hiện ra nơi này tuy có sóng năng lượng ít nhưng lại có vài biến động đặc biệt nổi bật!
Ví dụ như người đàn ông xuất hiện trên mái nhà hôm nay.
Không ai ngờ được nó sẽ núp trong nhà vệ sinh, khi người đàn ông kia tới bài tiết, nó sẽ gϊếŧ chết bằng một cú, uống máu của dị năng đẳng cấp như vậy, nó chắc chắn sẽ tiến hóa thêm lần nữa.
"Mắng" một tiếng, móng vuốt của nhện biến dị cắm trong cái hố sắp không trụ được nữa rồi.
Cái bụng sạch sẽ không tì vết của nó sắp dính phải cái đống ô uế bên dưới!
Nhện biến dị hít sâu một hơi.
Vội vàng đẩy người lên! Nhưng một hơi thở này đều không ổn, thối đến nỗi con mắt của nó trợn trắng cả lên.
Sau khi nhện biến dị tiến hóa sẽ mất đi khứu giác, nhưng nó là nhện hoàng, làm sao không có được khứu giác do thượng đế ưu ái cho?
Chỉ là khứu giác lúc này không giúp được gì.
Nhện hoàng duỗi thẳng tám chân, phải sống! Vì tương lai huy hoàng, nhất định phải trụ vững!
Nó không tin những kẻ đi bằng hai chân như con người lại không đi vệ sinh, chúng là loài sinh vật ăn rất nhiều! Chỉ cần nó trụ được thì sẽ có kết quả tốt!
Nhện hoàng đang cố gắng động viên chính mình.
"Lát nữa đừng ra ngoài vào buổi tối, bên trong nhà ăn có nhà vệ sinh, mọi người có thể giải quyết nhu cầu ngay trong nhà vệ sinh đó." Trong nhà ăn, Tam Vô đang phát bữa ăn khuya cho tang thi, mỗi người một quả trứng sống, vì ban đêm sẽ lạnh hơn, đốt lửa nấu sẽ rất dễ thu hút những con nhện biến dị đã rút lui bên ngoài.
Tang thi ngủ ở bên ngoài, Tam Vô đưa những người khác ngủ trong nhà kho trong cùng của nhà ăn, tang thi không đốt lò sưởi cả đêm cũng không sao, nhưng người thì không thể, nếu bị bệnh sẽ rất phiền phức.
Tam Vô lấy ra một cái lò sưởi nhỏ, đám người Đại Hoàng nhìn một đống rau trong nhà kho, hạnh phúc muốn xỉu.
Đại Hoàng ôm một cây rau diếp lớn, hạnh phúc trượt trong đống củ cải, cảm thấy cuộc đời của mình đã quá viên mãn không còn gì hối tiếc.
Tam Vô quấn chăn quanh người mình thành một em bé tằm khổng lồ.
Quý Lăng Bạch đắp một cái áo khoác mỏng, ngồi bên cạnh cô trông vô cùng "nhỏ bé".
Tuy nơi này có chút đông đúc nhưng mọi người chen chúc một chỗ cũng ấm áp hơn, đám người Đại Hoàng cũng mệt, chẳng mấy chốc trong nhà kho nhỏ liên tục vang lên tiếng ngáy.
Quý Lăng Bạch nghe đến nhíu mày, quá ồn khiến anh không thể ngủ được.
Anh đứng dậy, bỏ thêm hai que củi vào lò sưởi, ánh lửa đè bóng anh xuống đất, cọ lên gò má của Tam Vô.
Tam Vô ngủ không ngon, Đại Hoàng cách cô gần nhất, ngáy như sấm.
Chăn bông của Tam Vô là được vợ Lão Đinh đặc chế, vừa dày vừa ấm, Đại Hoàng vô thức cọ vào chăn của Tam Vô, Quý Lăng Bạch lập tức đá người ra chỗ khác, da của Đại Hoàng dày, hạnh phúc lăn lộn trong đống củ cải, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của rau, lại bọc chăn ngủ tiếp.
Quan trọng là những tên này đều không tắm, trên người còn có mùi hôi, Quý Lăng Bạch không thể chịu được.
Anh thấy lông mày của Tam Vô nhíu chặt lại, tóc của cô lại dài thêm rất nhiều, một nửa quấn trong chăn bông, một nửa ở bên ngoài, có lẽ là không thoải mái lắm nên Tam Vô cứ cọ qua cọ lại không ngừng.
Gỗ trong lửa cháy khô phát ra tiếng răng rắc.
Quý Lăng Bạch đưa tay ra, dừng một lúc rồi vòng qua mặt cô, nhẹ nhàng vén mái tóc đang quấn trong chăn của cô ra.
Một lát sau, đôi cánh từng khiến Tam Vô nhớ thương trong lúc say rượu từ từ duỗi ra phía sau anh, đôi cánh đã trở nên lớn hơn, mềm mại bao phủ cả người Tam Vô, hai bên cánh còn che tai của Tam Vô lại, chặn hết tất cả âm thanh bên ngoài.
Lông mày đang nhíu chặt của Tam Vô cũng dần thả lỏng, nửa bên gò má của cô vùi trong đôi cánh mềm mại, như được bao bọc trong giấc mơ kẹo đường.
Quý Lăng Bạch lắng nghe tiếng thở của cô, bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Ban đêm yên tĩnh, tất cả mọi người đều chìm vào giấc ngủ.
Chỉ trừ.... Cái bồn cầu trong nhà vệ sinh.
Tám chân của nhện hoàng giật giật như bị động kinh vậy, không ổn rồi!
Nó không di chuyển được!
Nó muốn ra ngoài, không nhịn nổi nữa.
Tám móng vuốt của nó run run, không ngừng leo lên, loạng choạng như một con nhện già khú khụ tuổi thọ không cao vậy.
Đêm nay, hiếm khi có trăng xuất hiện, trong đống tuyết dày trên mặt đất, hai dây leo cuộn tròn đột nhiên "phù" một tiếng.
Mượn ánh sáng từ vầng trăng, một quả bí đao lớn từ dưới nhô lên, dây leo của nó được chia làm bốn, hai dây chống đỡ trên mặt đất, dùng một lực rất lớn mới có thể chống được thân hình mập mạp của nó, nó còn phải cẩn thận không đè gãy dây leo của mình.
Bí đao liếc nhìn xung quanh, nó thở hổn hển đi lấy chổi.
Chuẩn bị quét tuyết trên l*иg sắt trước, sau đó quét tuyết trên cửa nhà sau, rồi hái tất cả rau vào thùng.
Hôm nay nó mới ra đời, nghĩ đến trong nhà có quá nhiều người, bí đao đã mắc cỡ đến mức khó thở, nó còn không dám nói chuyện với chủ nhân, vừa nghĩ tới bàn tay của chủ nhân sẽ chạm vào da của bí đao, nó đã khẩn trương đến nỗi dây leo trên đỉnh đầu đều quấn rối vào nhau.
Làm, làm việc nhà trước đã.
Bí đao nghĩ.
"Rắc rắc, rắc rắc"!
Một âm thanh kỳ lạ đột nhiên phát ra từ hướng khác, bí đao cẩn thận dời chổi qua đó.
Hôm nay nó vừa mở mắt ra đã thấy bên ngoài có rất nhiều nhện lạ đang đánh nhau với chủ nhân.
Nó là một quả bí đao vừa nhát gan lại vừa mắc cỡ, ước mơ của nó là được trở thành một nàng tiên ốc, nó thật sự không giỏi chiến đấu.
Một thứ màu tím bước ra từ trong cái bồn cầu nhà vệ sinh.
Nhện hoàng cảm nhận được bầu không khí mát mẻ và không gian tự do bên ngoài.
Nó phải thực hiện một trận chiến cuối cùng, tự do chỉ là chuyện tạm thời thôi!
Bí đao run rẩy giơ cây chổi trong tay lên, dây leo của nó rất mỏng manh, phải cẩn thận không để bị gãy.
Không, không thể để cho nó đi được.
Bí đao giơ cao cây chổi lên, đung đưa dây leo nhưng không dám đánh mạnh xuống, dù sao nó cũng chỉ là một quả bí đao nhát gan.
Cây chổi cứ vậy vỗ nhẹ lên người nhện hoàng.
"Bùm"!
Như thể bị trúng một thiên thạch lớn từ trên trời rơi xuống, nhện hoàng lao thẳng xuống hố sâu như một quả đại bác.
Nhà vệ sinh, nổ tung.