Chương 27: Moah moah, cu cậu khoai tây (ba hợp một)

Hạ Thịnh nhìn chằm chằm về phía giao lộ, Tam Vô nhìn vẻ mặt lo lắng của anh ta khiến cô bất giác quay đầu lại nhìn.

Nơi lúc nãy vẫn còn trống không có một người đàn ông đang đứng, mặc áo trắng và quần đen, đôi giày quân đội đó khiến dáng người anh ta trông thon dài hơn.

Tam Vô đã thèm giày quân đội từ lâu lắm rồi, loại giày này có độ bền nhất, độ hiếm là tuyệt đối.

Lúc nãy cách xa nên cô không thấy rõ mặt, khi đến gần cô mới cảm thấy người đàn ông này không giống như đang sống trong thời mạt thế.

Trên người không chút dấu vết hỗn loạn trong cuộc sống, ánh mắt Tam Vô dừng trên người anh ta mấy lần rồi rút lại, chỉ vài lần liếc mắt, bóng dáng của anh ta đã hiện lên trong đầu cô, dáng người đẹp đến mê mẩn.

Nhưng trông anh ta không giống người bình thường, Tam Vô không muốn gây chuyện nên dứt khoát cúi đầu im lặng.

Nhưng một lát sau ánh mắt cô lại dính lên người anh ta.

Đôi mắt đó.....

"Quý Lăng Bạch, anh nuôi người phụ nữ này à?" Hạ Thịnh cười một cách kỳ lạ, "Nếu không thì tại sao tôi vừa đến thì anh lại xuất hiện?"

"Làm người không nên nói những lời bậy bạ." Tam Vô nhìn Hạ Thịnh, nhanh chóng phủi sạch quan hệ với người trước mặt, "Tôi chưa từng ăn của nhà anh ta một hạt gạo nào, hai người nói chuyện đi, tôi bận rồi."

Hạ Thịnh chỉ có một người thì cô còn có thể tranh luận, nhìn thấy Quý Lăng Bạch và Hạ Thịnh là biết, dường như có mối thù cũ, cô rất vui vẻ tránh sang một bên nhìn họ đánh nhau.

Tam Vô xoay người vào nhà rồi "bịch", đóng cửa lại.

Hạ Thịnh ăn một miệng đầy tro*, anh ta không ngờ người phụ nữ này lại thành thật như vậy trước mặt người khác.

*không thể đáp lại trực tiếp, cảm thấy tức giận trong lòng

Quý Lăng Bạch nhìn thần thái sáng lóa của cô, tâm trạng giống như không hề bị ảnh hưởng, vô cùng vui vẻ.

Trong lòng Quý Lăng Bạch khẽ hừ một cái.

Hạ Thịnh giận đến run tay.

Lại thế!

Lần nào cũng vậy, anh ta nghiêm túc coi người này là đối thủ, nhưng Quý Lăng Bạch vẫn luôn coi thường anh ta.

Thấy mắt của Quý Lăng Bạch vẫn dính trên cửa nhà Tam Vô, Hạ Thịnh nổi giận, "Nhìn gì mà nhìn! Anh nhìn cô ta làm gì? Không thấy tôi đang nói chuyện với anh sao?"

Quý Lăng Bạch lúc này mới dời tầm mắt lên người Hạ Thịnh.

"Có chuyện gì sao?"

Hạ Thịnh hít thở không thông, "Gần đây tôi đã đột phá đến cấp cao rồi, còn nữa, sao anh lại xuất hiện ở đây?"

Quý Lăng Bạch xoay người rời đi.

Nói lời vô nghĩ không đáng để anh đây nghe nhé.

"Quý Lăng Bạch!" Hạ Thịnh giậm mạnh xuống đất, mặt đất dưới chân Quý Lăng Bạch dần nứt ra.

Tam Vô nhìn ra ngoài qua mắt mèo, nhìn thấy những vết nứt trên mặt đất đang muốn lan sang sân nhà cô, sắc mặt liền đen lại.

Rau của cô!

Nhưng ngay sau đó, cô cảm thấy mắt mình hoa lên, mấy tia chớp được đánh xuống liên tục, Quý Lăng Bạch đã tới trước mặt Hạ Thịnh, lưỡi dao trong tay anh đặt trước yết hầu của Hạ Thịnh.

Hạ Thịnh giật mình, anh ta không ngờ tốc độ của Quý Lăng Bạch đã nhanh hơn trước.

Anh ta khó khăn lăn qua một bên mới né được.

Mặt đất không nứt tiếp nữa, Tam Vô thở phào nhẹ nhõm.

"Nể mặt anh trai cậu, tôi sẽ không gϊếŧ cậu." Quý Lăng Bạch bình tĩnh thu dao lại, ánh mắt rơi trên tay anh ta, "Khoai tây của cậu ăn ngon lắm."

Hạ Thịnh mạnh miệng, "Chúng ta kéo giãn khoảng cách đấu lại đi, tôi nhất định sẽ thắng anh."

Quý Lăng Bạch không trả lời, lại phớt lờ anh ta lần nữa.

Anh xoay người nhìn vào mắt mèo trên cửa nhà Tam Vô.

Giống như qua cái lỗ nhỏ ấy có thể nhìn thẳng vào người đang khom lưng lặng lẽ nhìn ra cửa vậy.

Tam Vô sợ hãi lùi về sau một bước.

Tại sao ánh mắt của Quý Lăng Bạch cứ là lạ nhỉ?

Cô không biết quan hệ của hai người bên ngoài thế nào, cô càng cảnh giác hơn khi thấy Quý Lăng Bạch sống ở căn nhà bên cạnh cô.

Xem ra cô phải chọn thêm nhiều người đến nhà mới được.

Không chỉ Quý Lăng Bạch, mà người đàn ông có mũi thính kia cũng phải cẩn thận.

"Chủ nhân, có muốn em ra ngoài không?" Quỳ Quỳ nhìn thấy người khác đánh nhau thì cũng rục rịch.

"Em không đánh lại người ta." Tam Vô thở ra một hơi, "Nhà chúng ta có phải hơi ít người không?"

Cô vừa dứt lời, tất cả mọi người đều đồng loạt quay đầu nhìn cô chằm chằm.

Như thế này còn ít?

Không nên có quá nhiều người ăn bớt cơm, ok không?

"Nơi này cũng quá nhỏ."

Tam Vô bất mãn nói.

"Nhìn xem, nếu toàn bộ thôn đều là của chúng ta thì sao họ có thể đánh nhau trước cửa nhà chúng ta được?" Phạm vi lãnh thổ vẫn còn quá nhỏ.

Tang Lĩnh gật đầu lia lịa, "Muốn lớn hơn sao?"

Hắn đứng lên, "Ta còn đàn em, cũng, gọi tới à?"

Tiểu Tang vỗ vỗ cái váy mà Giang Thiên tặng cho cô bé, "Em, đi, đánh địa bàn!"

Tam Vô cản Tang Lĩnh đang định mang theo cả nhà đến lại, bây giờ cô không nuôi nổi.

Quay đầu liền nghe thấy Tiểu Tang nói một câu như vậy, "Em nói gì?"

Tiểu Tang lắc đầu, "Thôn, cho chị."

Bây giờ khả năng nói chuyện của cô bé đã cao hơn lúc trước, Tiểu Tang chỉ vào mũi mình, "Em! Đánh!"

Tam Vô mất một lúc lâu mới hiểu ý của Tiểu Tang, "Em muốn trở thành lãnh thi của thôn này sao?"

Vì vị trí xa xôi của thôn này mà trong mạt thế không có nhiều người ở, trải qua nhiều năm như vậy đã hao mòn không ít, một số căn nhà cũ đã bị sập, chỉ còn khoảng hơn 50 gia đình có thể sống.

Diện tích không lớn nhưng số lượng tang thi lại rất nhiều.

"Chuyện này liệu có ổn không?" Tam Vô nhìn Tiểu Tang.

"Được!" Tang Lĩnh ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng: "Ở đây không có người mạnh, thiên phú của bé, không tệ."

"Đánh thêm mấy lần đi, không được thì tìm ta." Tang Lĩnh vỗ vai Tiểu Tang, bộ dáng trông như đại ca lo mọi việc.

Tiểu Tang kích động đến mức giậm chân.

Thấy Tam Vô có vẻ bất đắc dĩ, Tang Lĩnh nói: "Đánh nhau, tốt với bé."

"Tăng năng lực."

Khi ấy hắn lên làm lãnh thi đã đánh trong bao lâu nhỉ, hình như là hai tháng thì phải?

Dù sao từ lúc bắt đầu hắn luôn bị thương, về sau mới có thể xách đàn em không nghe lời đi khắp núi, hắn mới nhận ra mình mạnh hơn rất nhiều, nói chuyện cũng trôi chảy hơn.

Dù sao cũng là chuyện tốt.

"Bé!" Tang Lĩnh ngửi đầu Tiểu Tang một cái, "Muốn lên cấp nhanh, đánh nhau, là được."

Hắn đã nói đến vậy, Tam Vô sau khi suy nghĩ một lúc cũng gật đầu nói: "Tiểu Tang, để Đại Hắc đi cùng em nhé, không đánh lại thì chạy về, có biết không?"

Có hai cách để trở thành lãnh thi, nếu không thể hiện được sức mạnh hủy diệt tuyệt đối thì phải khuất phục được tất cả những con tang thi tương đối mạnh xung quanh, nếu đυ.ng phải một vài con tang thi có chút thông minh, hợp tác phòng thủ với nhau thì phải cứng rắn mới được.

Tang thi và thú biến dị trên cơ bản đều hoạt động trong lãnh thổ cố định.

Tiểu Tang không kịp chờ đến giờ cơm, ngồi lên người Đại Hắc lập tức mở cửa chạy ra ngoài, cô bé chỉ thiếu một bước là thành vương thi rồi, gần đây là thời điểm đang rục rịch.

Hạ Thịnh sống ở một căn nhà cách đó không xa nhìn thấy tang thi nhỏ cưỡi báo đen xông ra ngoài, không khỏi nhíu mày lại: "Người phụ nữ kia sao lại có thể nuôi nhiều thứ kỳ lạ như vậy?"

Mọi người đều biết, nếu nuôi tang thi thì người bình thường sẽ chỉ nuôi duy nhất một con, không thì sẽ cạn máu mất.

Còn giống như bọn họ, nếu lãnh thi nghe lời thì có thể nuôi chúng, nhưng càng nhiều con thì bản lĩnh càng thấp.

Máu tươi thiếu hụt không có lợi cho việc đột phá.

Phàm là người có thiên phú trong dị năng sẽ không nuôi tang thi.

Nhưng anh ta đã biết trong nhà người phụ nữ này có lãnh thi, vậy con tang thi nhỏ kia ở đâu ra?

Cô ta lấy đâu ra nhiều máu như vậy?

Còn Quý Lăng Bạch nữa, nhìn thế nào cũng giống như có quan hệ với người phụ nữ kia, nhưng người phụ nữ đó lại đối xử với anh ta như người xa lạ vậy.

"Kỳ lạ thật."

Hạ Thịnh không có điểm gì đặc biệt, anh ta cảm thấy cảm thấy bản thân mình siêu giỏi và kiên trì hơn người khác, nói khó nghe thì chính là một người xương sườn*.

*mô tả những người hoang tưởng hoặc cứng đầu, cứng nhắc và thiếu linh hoạt

Năm đó, lần đầu tiên anh ta phát hiện ra mình sở hữu dị năng hiếm, anh ta được người trong thành lũy thổi lên tận trời, cảm thấy bản thân chính là một thiên tài phi thường, đương nhiên, bây giờ anh ta vẫn thấy như vậy.

Nhưng lúc đó Hạ Thịnh là một thiếu niên 16 tuổi chưa trưởng thành, trong một lần ra ngoài hoạt động anh ta đã nhìn thấy Quý Lăng Bạch được rất nhiều người trong thành lũy 1 vây quanh tung hô.

Cùng tuổi với anh ta.

Cô bé bị thu hút bởi khuôn mặt của anh vốn đang cùng bế anh khiến anh ta thấy rất khó chịu, quyết định vạch trần cái người gối thêu hoa* đó.

*ví với những người chỉ có hình dáng bên ngoài không có học thức tài năng

Nghĩ sao làm vậy, nhưng sau đó anh ta bị Quý Lăng Bạch đâm ngược lại.

Đến giờ anh ta vẫn còn nhớ Quý Lăng Bạch đã đá văng anh ta như thế nào, sau đó còn không thèm nhớ tên anh ta nữa.

Lịch sử đen đúng nghĩa!

Cũng chính lần đó, khi tất cả mọi người nhắc tới thiếu niên thiên tài, cũng chỉ có Quý Lăng Bạch mà không có anh ta.

Hạ Thịnh vẫn luôn giằng co với Quý Lăng Bạch như vậy.

"Hay là đi xem thử một chút." Hạ Thịnh vẫn cảm thấy rất nhạy bén trong chuyện này, Quý Lăng Bạch và người phụ nữ chắc chắn không phải quan hệ xa lạ. anh ta suy nghĩ một lúc rồi cầm theo một củ khoai tây đến gõ cửa nhà Tam Vô.

"Này, anh đây đã đồng ý cho em gái một củ khoai tây rồi mà."

Tam Vô vốn không muốn để ý đến anh ta, nhưng từ mắt mèo nhìn thấy trên tay anh ta quả thật đang cầm một củ khoai tây, liền để Tang Lĩnh đi mở cửa.

Cửa vừa mở ra, Hạ Thịnh đã muốn đi vào bên trong nhưng lại bị Tang Lĩnh đẩy ra.

Trên người Tam Vô vẫn còn thơm mùi thịt, cô đang nướng thịt ba chỉ.

"Anh đã biết tôi không có quan hệ với Quý Lăng Bạch rồi." Tam Vô nhìn thứ trong tay anh, "Có chắc là cho tôi không?"

"Ừ, em gái xinh đẹp muốn ăn ngon một chút mà." Bên cạnh Hạ Thịnh có rất nhiều phụ nữ nên anh ta rất giỏi nói chuyện, "Nhưng em có thể giúp anh làm một chuyện không, không chỉ cho em khoai tây, chỗ của anh còn một củ gừng nữa đấy."

"Cắt một ít gừng, ăn cùng với thịt thái lát là ngon nhất đó."

Mặc dù biết anh ta có mục đích nhưng nhìn thấy khoai tây và gừng, mắt Tam Vô sáng lên.

"Anh muốn tôi làm gì?"

"Đơn giản thôi, nhìn thấy cái người mặt liệt sống bên cạnh em không? Đó là bạn anh."

Anh ta vừa dứt lời, trong lòng Tam Vô đã "xì" một tiếng.

Bạn bè gì, đang lừa ai vậy?

"Cậu ấy không giỏi nấu cơm, chẳng phải em đang nấu cơm sao? Em tiện tay đem qua cho cậu ấy một ít được chứ?"

Thật ra thì đưa cơm chỉ là giả, cái Hạ Thịnh muốn thấy là thái độ của Quý Lăng Bạch với cô.

"Được thôi." Tam Vô cười nói: "Đưa đồ cho tôi trước."

Sau khi cầm được đồ, cô sẽ để cho Tang Lĩnh bưng chén thịt ra ngoài.

Thấy cô sảng khoái không chút để ý đến gõ cửa nhà bên cạnh, Hạ Thịnh có chút kinh ngạc, người phụ nữ này.... là ngu thật hay là lá gan lớn vậy?

Quý Lăng Bạch đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài từ lâu, anh cũng biết, khoai tây và gừng chắc chắn sẽ dụ dỗ được cô.

Anh mở cửa, khi Tam Vô bắt gặp đôi mắt của anh, cái cảm giác quen thuộc đó lại ập tới.

"Đây là thịt." Cô cười đưa đồ đến phía trước, sau đó ánh mắt rơi trên người Hạ Thịnh, "Anh ta tặng anh."

Hạ Thịnh: "....." Cô bán đứng tôi cũng thật sảng khoái.

Ánh mắt của Quý Lăng Bạch rơi trên người Tam Vô, dưới con mắt kinh ngạc của Hạ Thịnh, anh không chút do dự cầm lấy chén thịt, "Cô....."

Anh muốn hỏi, trong nhà cô có phải thiếu mất ai không?

Sao mà vẫn ăn uống như thường vậy?

"Quên đi." Quý Lăng Bạch lườm cô, sau đó đưa tay ra, "Cho tôi muối."

Dáng vẻ "đúng lý hợp tình" này của anh khiến Tam Vô nghẹn lại.

Anh ta thật sự không coi mình là người ngoài sao?

Hạ Thịnh đang suy nghĩ từ khi nào mà Quý Lăng Bạch trở nên hiền lành và không chút phòng bị như vậy?

Nếu đổi lại là anh ta gõ cửa, Quý Lăng Bạch có khi còn không thèm mở cửa, nếu có mở cũng chỉ đá cho anh ta một cái.

Tam Vô kỳ lạ nhìn anh chằm chằm, xoay người nói với Hạ Thịnh: "Nghe thấy không? Bạn anh muốn muối kìa."

Hạ Thịnh: "....."

Cô chỉ phụ trách đưa đồ ăn, thứ đắt như muối.... phải thêm một củ khoai tây mới được.

Cô phớt lờ hai người đàn ông không thể giải thích được này, xoay người vào nhà mình.

Hạ Thịnh đắc ý nhướng mày nhìn Quý Lăng Bạch, "Quả nhiên, anh biết cô ta?"

Cảm giác quen thuộc lộ hẳn trên lông mày không thể lừa người khác.

Quý Lăng Bạch không trả lời anh ta, hỏi ngược lại: "Cậu không đến thành lũy 18 hỏi tại sao chúng lại phái người tới nằm vùng trong địa bàn của anh cậu mà lại chạy tới đây làm gì?"

Hạ Thịnh thu lại nụ cười, "Sao anh biết.... Hay là thành lũy 1 của anh cũng bị cài người nằm vùng?"

Giọng anh ta hơi cao lên.

Quý Lăng Bạch nói tiếp: "Còn nữa, chuyện thành lũy 18 trồng được giá đỗ, cậu biết không? Còn là rất nhiều giá đỗ, loại mà mọi người đều có phần."

"Không thể nào!"

Hạ Thịnh hoàn toàn bị lời của Quý Lăng Bạch làm cho lệch lạc, "Hai thành lũy của chúng ta cũng không hề có kỹ thuật như vậy."

"Không tin cậu có thể đến thành lũy 18 hỏi." Quý Lăng Bạch ung dung nói.

Hạ Thịnh do dự hai giây giữa chuyện của Tam Vô và thành lũy, anh ta không chút do dự mà chọn thành lũy.

Thấy anh ta cuối cùng cũng đi, Quý Lăng Bạch mới thu hồi tầm mắt.

Anh nhìn bên trong chén thịt, không có tương ớt, không có rau.... Ăn chẳng ngon.

Tam Vô đang chấm miếng thịt nướng mọng nước vào trong tương ớt, thổi nhẹ hai cái rồi bỏ vào miệng.

Tang Lĩnh ăn cũng không quên khen: "Ăn ngon, ăn ngon."

"Bữa nào tôi sẽ tìm cách thôn tính cái thôn này, vậy là có thể nuôi thêm hai con lợn rồi." Tam Vô nói với bọn họ: "Lợn được nuôi bằng nước và thức ăn của chúng ta từ nhỏ chắc chắn sẽ ngon hơn."

Tang Lĩnh thầm nghĩ, vậy chắc phải gọi đàn em đến hết mới được.

Để cho bọn nó xúc shit.

Nhóm Tam Vô bên này đều đang vui vẻ dùng bữa, nhưng bên trong thành lũy 18 lại là một đám mây đen bao trùm.

Mặt Vương Hạo Sinh tràn đầy lo lắng nhìn Vương Hải nói: "Cha, cái bà già chết tiệt kia đến đây chế nhạo những người nằm vùng chúng ta cài vào, còn thêm cái tên Hạ Thịnh là cái giống gì chứ, ra vẻ chủ thành lũy hỏi chúng ta chuyện giá đỗ là chuyện gì? Ai truyền tin cho hắn ta?"

"Không cần ai truyền, những tán hộ gần đây không lẽ không biết sao?"

Vẻ mặt Vương Hải ảm đạm.

"Không thể động vào người của thành lũy 2, nếu chúng không quay về thì chắc chắn thành lũy 2 sẽ khai chiến với chúng ta."

"Con chuẩn bị thế nào rồi? Bà già kia và Hạ Thịnh rõ ràng là muốn chặn chúng ta ở đây, cha phải kéo chúng tới." Vương Hải nhìn con trai mình hỏi.

"Chỉ cần cha có thể kéo thì bên phía con sẽ không thành vấn đề." Vương Hạo Sinh nói một cách chắc nịch, "Con sẽ không kéo, sau khi vào rừng con sẽ lo liệu."

"Lần này con nghe nói sẽ có rất nhiều người có dị năng cấp trung và thậm chí là cấp cao, đến khi lấy được tinh thể, thực lực của cha nhất định sẽ có đột phá."

Vương Hải gật đầu, nghĩ đến ngày đó là thấy hứng thú dâng trào, "Mang theo nhiều người đi, nhất định phải nắm bắt thời điểm cơ thể thay đổi, nếu biến thành tang thi hoàn toàn, chúng ta sẽ phải thiệt hại không ít người đấy."

"Yên tâm đi cha, con có thể tính."

Tam Vô nhìn chằm chằm củ gừng và khoai tay trong tay mình mà chảy nước miếng, sau đó nhịn đau gieo đồ xuống.

"Cố lên, bọn mày là hạt giống duy nhất trong vườn này, ra trái nhiều một chút."

Đợi đến khi có thật nhiều loại, có phải cô sẽ được ăn thả ga không?

Gừng là nguyên liệu quan trọng, còn khoai tây là lương thực chủ yếu.

Tam Vô vui vẻ lập tức quên mất chuyện Quý Lăng Bạch đã bỏ trốn.

Thế là một ngày trôi qua, Quý Lăng Bạch nhà bên cạnh vẫn không nghe thấy động tĩnh Tam Vô đi tìm mèo.

Ngày hôm sau còn tệ hơn, cách thật xa cũng có thể nghe thấy tiếng cười ở nhà bên cạnh.

Trước kia là Tam Vô không ngủ được, lần này đến lượt anh không thể vào giấc.

Cũng đúng, trong sân nhỏ của cô nuôi nhiều thú cưng như vậy, sao có thể để ý tới một con mèo chứ.

Ha!

Anh không nên lo Hạ Thịnh mà quay lại xem Tam Vô có gặp rắc rối hay không.

Dù sao người ta cũng đang rất hạnh phúc kia mà.

Quý Lăng Bạch không vui, anh cũng không muốn nhìn thấy người khác hạnh phúc.

Anh dứt khoát thu dọn đồ đạc, chạy thẳng tới thành lũy 18.

Vương Hải vì làm chuyện trái với lương tâm mà phải đi chiêu đãi Hạ Thịnh thật tốt, nhưng cái người Hạ Thịnh này...... Nói thế nào nhỉ, một câu cũng khiến người ta tức chết.

"Vương chủ, không khí trong thành lũy của ông không tốt lắm ha."

Hạ Thịnh chậm rãi uống trà, "Một số người bình thường không có dị năng đó, ông không coi người ta là con người có đúng không?"

Anh ta liếc nhìn Vương Hải, "Nếu ông đã cài người vào thành lũy của chúng tôi rồi thì cũng phải nói người của ông học hỏi kinh nghiệm một chút chứ? Học tập thái độ của chúng tôi đối với cư dân, có thấy sự chính trực và yêu thương trên người của anh tôi không? Đừng có như một cô gái mắt chỉ nhìn thấy một phần ba mảnh đất của mình, bây giờ số lượng loài người của chúng ta càng ngày càng ít đi thì chúng ta phải đoàn kết lại chứ."

"Ồ, không được, tôi không thể nói cô gái được, sẽ xúc phạm những em gái xinh đẹp mất."

Hạ Thịnh nói chuyện thẳng thắn đến nỗi Vương Hải nâng ly trà cũng không xong.

Nếu không phải tên nhóc thối này có một người anh lợi hại thì ông ta đã đập chết người này từ lâu rồi.

Hạ Thịnh ăn nói ngay thẳng, uống một hơi nước vào miệng.

"Chủ nhân!" Có người chạy vội từ bên ngoài vào, "Không xong rồi."

Hắn hạ giọng nói bên tai Vương Hải: "Quý Lăng Bạch của thành lũy 1 cũng tới rồi."

Hạ Thịnh ở một bên nghe trộm liền phun một ngụm nước ra ngoài.

Lại phun đúng vào mặt Vương Hải, Quý Lăng Bạch vừa bước vào đã thấy một màn như vậy.

Vương Hải xanh mặt, "Đúng là khách quý, đội trưởng Quý sao lại tới đây?"

Tại sao Quý Lăng Bạch lại tới đây?

Chẳng lẽ người nằm vùng trong thành lũy 1 cũng bị phát hiện sao?

Nhìn thấy Quý Lăng Bạch, đầu Vương Hải lập tức dậy sóng, còn sợ hơn gấp ba lần nhìn thấy Hạ Thịnh.

Hạ Thịnh thì chỉ thấy phiền phức nhưng Quý Lăng Bạch lại là nỗi kinh hoàng.

Thái độ của thành lũy 1 thế nào nhỉ?

"Quý đội, chỉ có một mình cậu tới thôi à?" Vương Hải nhìn ra sau lưng anh.

"Tôi chỉ đến để xem giá đỗ, dĩ nhiên là đi một mình rồi." Quý Lăng Bạch tự nhiên nói, không hề có cảm giác chột dạ khi làm nổ phòng thí nghiệm, "Tôi nghe nói các ông có thể trồng được giá đỗ thủy canh à?"

Quan trọng là sau khi anh nói xong còn nhìn Hạ Thịnh một cái, Hạ Thịnh nhướng mày nhìn anh, vui như nhị cẩu tử* vậy.

*tên gọi mang nghĩa chế giễu

Ánh mắt đó lập tức bị Vương Hải đang căng thẳng nhìn thấy.

Vương Hải âm thầm nghiến răng.

Cái tên mồm miệng Hạ Thịnh này! Còn nói cho Quý Lăng Bạch nghe? Là sợ nơi này của ông ta chưa đủ phiền phức sao?

"Giá đỗ thủy canh...... Lúc trước phòng thí nghiệm bị cháy, rất nhiều nguyên liệu mất theo, cần phải có thời gian để thu thập lại."

"Không sao, tôi có thể chờ." Quý Lăng Bạch ngồi xuống ghế, "Tôi thấy phong cảnh ở quanh đây có vẻ không tệ, ở lại thành lũy của các ông hai ngày, Vương chủ sẽ không để ý đâu nhỉ?"

Vương chủ như ông ta có thể làm được gì?

Vương chủ chỉ có thể cười ra khuôn mặt nhăn nheo.

Thành lũy 1 là thành lũy mạnh nhất trong tất cả các thành lũy, ông ta có thể đắc tội sao?

Trước có Hạ Thịnh, sau có Quý Lăng Bạch, Vương Hạo Sinh hoàn toàn yên tâm trốn trong phòng không ra ngoài.

Vương Hải cẩn thận dẫn hai vị đại gia dạo quanh thành lũy mấy ngày, càng nghĩ càng thấy bất an, chỉ vài đêm trước ngày bắt đầu hoạt động, ông ta đã bắt đầu viết thư.

Con đại bàng biến dị cấp cao mà ông ta nuôi đang đợi ở bên cạnh.

======

Chương này dài nên mình chia thành 2 phần nhé