"Lâm Nhiễm, tôi nghe nói cô chuẩn bị tuyển dụng hai mười người tạo thành một đội riêng của cô đúng không?"
Quý Lăng Bạch chỉ nói một câu đã khiến mặt của Lâm Nhiễm tái đi.
"Tôi không nghĩ cô có thể tự mình quản lý tốt, cho nên cô không cần thành lập bất kỳ đội riêng nào đâu, phó chủ cũng không có cái quyền đó."
"Em...." Lâm Nhiễm đang muốn mở miệng nói.
Quý Lăng Bạch liền ngắt lời cô ta, "Trương Đào, cậu ra ngoài với tôi, tôi có chuyện muốn dặn dò cậu."
Trương Đào lập tức mở cửa rồi đóng cửa lại.
"Quý ca, anh làm thế có ổn không?"
Trương Đào nhìn bên trong chép miệng, "Em sợ người phụ nữ này sẽ hối hận chết mất."
"Tôi chính là muốn cô ta hối hận, sau này mới không dám rảnh rỗi lại nhảy đến trước mặt tôi." Quý Lăng Bạch khó chịu với cô ta.
"Đây là bản đồ." Quý Lăng Bạch ném đồ cho Trương Đào, "Cậu mau mang về đi, để mọi người chuẩn bị rồi qua đây."
"Vâng ạ." Trương Đào cười nhận lấy, "Khi nào thì mọi người qua ạ?"
"Cậu biết chuyện thành lũy 18 đang muốn chiêu mộ người chứ?"
"Có nghe nói."
"Ngay ngày đó." Quý Lăng Bạch nói xong, lại nghĩ đến Tam Vô đang ở nhà chơi với con báo đen, liền đổi chủ đề nói: "Sao vừa nãy cậu đưa ít đồ vậy? Còn không? Lấy ra hết đi."
Trương Đào: "....."
Cuối cùng, Lâm Nhiễm chết lặng nhìn Quý Lăng Bạch đi tới, cầm đi ba túi thịt bò khô còn lại.
Trương Đào cất bản đồ đi, bước vào nhìn thấy Lâm Nhiễm như vậy cũng không khỏi thở dài.
"Lâm tỷ, thu dọn đồ đạc đi, chúng ta ngủ lại đây một đêm, ngày mai trở về."
Lâm Nhiễm ngồi trên băng ghế, tay chân lạnh ngắt căn bản nghe không lọt tai.
Trương Đào nhún vai, đến lúc cô ta phải nhìn rõ thực tế rồi.
Nữ đuổi nam cách một tầng sa, những lời này nếu đặt trên người Quý ca của bọn họ thì chẳng khác nào cái rắm.
Tam Vô còn đang nghĩ đến việc mở bếp thì không ngờ Tiểu Bạch lại trở về.
Còn ngậm theo ba túi thịt bò khô.
Nó đặt thịt bò khô lên đùi cô.
"Cái này ở đâu ra thế?" Tam Vô đương nhiên rất thèm, "Không phải là ăn trộm đấy chứ?"
Quý Lăng Bạch vừa nghe đã xù lông, anh mà lại đi ăn trộm?
Nhìn phản ứng này của anh, cô biết chắc chắn không phải.
Quý Lăng Bạch có bí mật của mình, cô cũng có, "Không phải ăn trộm với ăn cướp là được."
Mặc dù trong mạt thế có rất nhiều người không có nguyên tắc, nhưng A Tứ đã từng nói, làm người nếu ngay cả ranh giới cuối cùng cũng không còn thì dù sống hay chết cũng không khác tang thi là mấy.
Bây giờ cô không phải lo lắng về cơm ăn áo mặc, nên không cần cũng không hy vọng người bên cạnh mình đi trộm hoặc cướp lương thực của người khác, lỡ như đó là lương thực cứu mạng người thì sao?
Quý Lăng Bạch gật đầu, đàn em biếu anh, chắc cũng không coi là ăn cướp đâu nhỉ.
Đây là do con mèo cô nuôi mang về, Tam Vô cũng không đủ tốt để chia cho đám Tiểu Tang ăn, buổi tối cô thay bằng nướng thêm một con cá cho Quý Lăng Bạch.
Lãnh thi đứng bên cạnh nhìn, trái tim đã không còn đập từ lâu đang chua ừng ực.
Con tiểu yêu tinh!
"Nhà chúng ta lại có thêm hai người nữa, nếu anh là lãnh thi, vậy thì sau này gọi là Tang Lĩnh." Tam Vô cười nói: "Báo đen thì gọi là Đại Hắc."
Đơn giản dễ nhớ.
Tam Vô nghĩ sau này sức chiến đấu của cô ngày càng nhiều, tên tương ứng thì người với thú mới dễ nhớ.
Nhưng một cái sân lớn như vậy có chứa đủ không?
Nếu cô sử dụng nhà bên cạnh thì lại không tiện cho cô canh giữ, có thêm người là cô lại phải cử người canh giữ.
Nói tới cách này, Tam Vô chợt nhớ tới một chuyện vô cùng quan trọng.
"Tang Lĩnh, bây giờ anh vẫn là lãnh thi đúng không? Những con tang thi nhỏ kia với thú biến dị có nghe lời anh không?"
"Có." Tang Lĩnh gật đầu, "Còn nữa, lật đổ ta, không thể."
Tam Vô nheo mắt lại.
Ý là trước mắt vẫn là lãnh thi?
Tang thi cấp thấp không có trí óc, có thì cũng chỉ là khát vọng với máu tươi, chúng uống máu người, cũng uống cả máu của thú biến dị.
Tang thi có trí óc được chia ra rất nhiều loại, chẳng hạn như một số con sẵn lòng được nuôi dưỡng, số khác thì nắm giữ một lãnh thổ và liều mạng kiếm thức ăn cho sức mạnh của chúng.
Suy cho cùng thì nó là một chuỗi thức ăn, khi con người mất đi vị trí đầu tiên tuyệt đối trên thế giới này, những gì còn lại chỉ còn là sự chọn lọc tự nhiên.
Mọi người đều đang đấu tranh để tồn tại.
"Lãnh thổ của anh rộng bao nhiêu?" Tam Vô có chút động tâm, thật ra cô đã nghĩ tới rồi, càng nhiều đồ càng tốt, có dự trữ lương thực mới không hoảng sợ.
"Đến lúc đó chúng ta sẽ trồng thêm rau ở sân nhà có tường rào bên cạnh, để cho mấy đàn em trong lãnh thổ của anh trông coi được chứ?"
Cái này có gì mà không được!
Tang Lĩnh ước gì Tam Vô có thật nhiều rau, đến lúc đó mỗi ngày hắn đều có thể ăn thêm một miếng.
Tang thi không đi vệ sinh, mọi thứ chúng ăn đều có thể chuyển hóa thành năng lượng trong cơ thể và đưa đến viên tinh thể, dù chúng không ăn cả một năm trời thì cũng không bị thối rữa, chỉ lên cấp chậm hơn mà thôi.
"Cánh rừng bên kia." Tang Lĩnh chỉ vào hai nơi, "Địa bàn của ta."
Chính là khu rừng cây có gai mà nhóm người Tam Vô đã đi săn lần trước, nơi đó thật ra không lớn, chỉ là nơi gồm bốn ngọn đồi liên tiếp tạo thành.
"Muốn tang thi, hay là, thú?" Hắn nói từng câu từng chữ, nói còn trôi chảy hơn Tiểu Tang, suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Có thể gọi đến, nếu muốn, lo bữa ăn!"
Không cho đàn em ăn, một vài đàn em cấp bậc thấp không đủ thông minh sẽ không nghe lời.
Vốn dĩ loại đàn em như thế hắn sẽ tát một cái chết tươi, nhưng nếu Tam Vô cần dùng thì đúng là không tiện tát chết nó.
Ăn một bữa là ngoan ngoãn ngay.
"Cái này đơn giản thôi, đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp."
Những tang thi giữ cửa kia dĩ nhiên không thể ăn giống như tang thi mà cô nuôi rồi, nhưng nếu làm một nồi canh cá lớn thì vẫn rất tiện lợi.
Ban đầu cô sống rất thoải mái, nhưng khi càng có nhiều cây cỏ và nhóc con nuôi trong nhà, cô bắt đầu cảm thấy nơi này nhỏ đi.
Làm ruộng mà! Một cái sân nhỏ sao đủ? Chưa kể là nhà cô có nhiều miệng ăn như vậy.
Nhưng bây giờ không phải là thời đại thịnh vượng như ngày xưa, sao cô dám trồng những thứ này ngoài hàng rào cho mọi người xem?
Trồng ở nhà bên cạnh rồi cử người trông coi là được.
Sắp tới, nếu có chuyện gì xảy ra, cô sẽ dẫn đám Tang Lĩnh qua đó.
Sớm muộn gì người khác cũng biết cô có thể trồng rau, nhưng trước khi ngày đó đến, cô phải có đủ khả năng tự vệ mới được.
Vốn dĩ cô nghĩ rằng, đợi sức chiến đấu bên cạnh cô nhiều thêm chút nữa rồi tìm một thành lũy có lương tâm để hợp tác đôi bên cùng có lợi.
Dù sao chỗ bên kia cũng lớn hơn, sau này mọi người đều biết năng lực của cô, có một thế lực lớn bảo bọc, độ an toàn cũng cao hơn.
Nhưng hôm nay sau khi nghe Tang Lĩnh nói xong, cô có một ý khác.
Không phải là cô không ở lại trong thành lũy, mà dù người cấp trên có coi trọng cô thế nào đi nữa thì đó cũng là địa bàn của người ta.
Cô đã phải chịu đựng đủ việc ăn nói khép nép không có quyền lên tiếng rồi, giống như A Tứ đã chết kia.
Thay vào đó, tốt hơn hết là tạo một địa bàn, đào tạo thêm sức chiến đấu cho riêng mình.
Tam Vô càng nghĩ càng có thêm động lực, cúi đầu nhìn bàn tay của mình.
Hối thúc dị năng, hạch dị năng đã sáng hơn trước đó rất nhiều.
Ăn rau do cô trồng có hiệu quả hơn tinh thể của tang thi cấp thấp, so với tinh thể của tang thi cấp cao, Tam Vô muốn nuôi chúng hơn.
"Tốc độ lên cấp chậm hơn mình tưởng, nhưng chẳng phải mọi người nói lên cấp từ cấp thấp tới cấp trung không khó sao?"
Tam Vô lẩm bẩm.
Quý Lăng Bạch ở bên cạnh nghe thấy lời này cũng duỗi bàn chân ra nhìn một chút.
Điều đáng ngạc nhiên là hạch dị năng của anh không phải màu tím cấp cao như mọi người nghĩ, trong lòng bàn tay anh là một ánh sáng màu vàng nhạt tỏa ra.
Ai có thể nghĩ rằng người nắm trong tay thành lũy 1, là người có sức chiến đấu cao nhất trong thành lũy, cũng chỉ là người có dị năng cấp trung.
Anh rất muốn nói với cô rằng, không phải việc lên cấp từ cấp thấp tới cấp trung dễ, mà là người có dị năng mang tư chất giống vậy, lên cấp dễ dàng, đồng thời dễ kết thúc, cả đời khó tiến bộ được.
Bản thân dị năng cũng có ba, sáu, chín loại, dị năng càng tốt, càng hiếm thì việc lên cấp lại càng khó khăn.
Rõ ràng Tam Vô và anh đều là người như vậy.
Tam Vô không biết sự khác biệt đó, cô cảm thấy mình nên ăn nhiều thêm một chút.
Tam Vô vốn muốn đào một cái hầm, nhưng sau đó mới phát hiện trong sách không dạy cách đào, cô cũng không có dụng cụ.
"Hầm sẽ giao cho hai người Giang Thiên vậy, để bọn họ tìm cách cho mình."
Sau khi Tam Vô load lại hết tất cả mọi chuyện trong đầu, cô vui vẻ vỗ đầu Đại Hắc nói: "Đại Hắc, mày ngủ một giấc đi, sáng sớm mai chúng ta đổi lấy cái gì tươi ngon ăn."
Đám Tang Nhất vừa mới đánh hơi được một nhóm tang thi cấp thấp không có trí óc ở gần đó, lấy đi thật nhiều tinh thể, vừa đúng lúc có thể cầm đi mua đồ ăn.
Sáng hôm sau.
Đây là lần đầu tiên Tam Vô ngồi trên người báo đen, nó không dùng sức quá nhiều mà Tam Vô đã thấy siêu nhanh.
Một lát sau đã đến nơi giao dịch.
Bên ngoài nơi giao dịch có rất nhiều người xếp thành một hàng dài, Tam Vô nhíu mày, bình thường không nhiều tán hộ như vậy.
Các tán hộ cũng nhìn thấy Tam Vô.
Không còn cách nào, thật sự là vì Tam Vô quá bắt mắt.
"Đó là thú biến dị cấp cao à?"
"Là người vì chuyện chiêu mộ mà tới sao? Vì chuyện này mà hai ngày nay rất đông người đấy."
"Tôi là tán hộ lâu đời mà còn chưa từng nhìn thấy cô ta."
"Báo đen là loài rất kiêu ngạo, người phụ nữ này.... E là sức chiến đấu đứng đầu trong bậc cấp cao quá."
Cấp cao và cấp cao cũng có sự khác biệt rất lớn, ví dụ như râu quai nón không thể sánh bằng Lâm Nhiễm, nhưng Lâm Nhiễm ở thành lũy 1 lại không đủ tầm bằng chủ thành lũy."
Lâm Nhiễm có lẽ rất có duyên với Tam Vô, cô ta đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị quay về rồi.
Vất vả lắm tâm trạng mới tốt lên một chút, ngồi trên xe thú nhìn ra ngoài cửa sổ lại thấy người phụ nữ đó đang cưỡi trên người con báo đen.
Cô ta nghiến răng muốn xuống xe, nhưng Trương Đào lại nhìn cô ta chằm chằm bằng đôi mắt sáng ngời.
"Lâm tỷ, đó là cửa thành lũy đấy, nếu bây giờ cô muốn xuống xe gây chuyện, bị người bên đó phát hiện ra làm hỏng nhiệm vụ mà Quý ca đã giao cho chúng ta, hậu quả e là...."
Trương Đào cười thuyết phục cô ta, nhưng trong lòng đã khó chịu đến mức gãi đầu.
Gây rối, gây rối và gây rối, gây rối cái gì chứ!
Nếu bây giờ cô đi xuống không phải sẽ làm hư đồ ăn sao?
Cũng may, hôm qua sau khi Lâm Nhiễm nhận được lời cảnh cáo cùng với bị cắt đi một phần thực quyền thì cô ta không dám gây rối nữa.
Nhưng mà!
Cô ta không muốn gây rối, nhưng nhìn thấy Tam Vô lấy một miếng thịt trong túi ra bắt đầu nhai.
Lâm Nhiễm đã tức đến run người, đó lẽ ra là thịt bò khô của cô ta mà!
Là món ăn vặt mà cô ta thích nhất!
Ngay cả một miếng cô ta cũng không nỡ ăn!
Quan trọng là như vậy còn chưa đủ, Tam Vô lại còn đút cho con súc sinh báo đen kia một miếng.
Báo đen vui vẻ nhai, càng nhai mặt càng xanh mét, cuối cùng hừ một tiếng phun ra.
Thứ gì thế, ăn chẳng ngon chút nào.
Thịt mà Tam Vô nấu cho bọn họ đều dùng nước đã lọc sạch, thêm các loại rau củ khác nhau, dĩ nhiên rất giàu năng lượng và ngon, cái thứ thịt trâu này cũng chỉ là thịt trâu bình thường thôi, đối với thú biến dị thì chẳng khác nào ăn thịt sống.
Mùi vị lạ lùng.
"Không được lãng phí lương thực, nếu không sau này không cho mày ăn nữa đâu đấy." Tam Vô vỗ đầu nó.
"Cô ta, cô ta lại dám cưng chiều một con súc sinh như vậy!" Đôi mắt của Lâm Nhiễm đỏ bừng vì tức giận.
Trương Đào ở bên cạnh nghĩ, chẳng phải Quý ca của anh ta đi theo cô ấy cũng trong bộ dạng hóa thú đó sao?
Nếu Tam Vô không đối xử tốt với thú biến dị, Quý ca cũng sẽ không dùng tâm niệm người nhà đối xử với cô như vậy.
Tam Vô không rảnh để xem người khác nghĩ gì, cuối cùng cũng đến cô đổi đồ, cô lấy tinh thể trong túi ra, "Hôm nay đổi được loại thịt gì?"
Không phải muốn đổi cái gì thì sẽ có cái đó, phải coi trong thành lũy có thể đổi được gì.
"Có móng dê, thịt ba chỉ, tôm Đại vương và sò điệp."
"Tôm Đại vương và sò điệp sống sao?" Mắt Tam Vô sáng lên.
Tôm Đại vương mà thành lũy nói khác với những loại tôm trước đây, bởi vì nó đã tiến hóa đến mức bố mẹ cũng không nhận ra.
Trong tất cả các loài tôm, trừ tôm hùm khỏe mạnh ra, con duy nhất có thể sống sót là tôm Đại vương đã biến dị này.
Con tôm Đại vương lớn nhất có thể dài đến nửa mét, đầu và thân to, càng còn to hơn cả tôm hùm, thịt càng rất già, ăn không ngon, nhưng dễ nuôi, chỉ cần bắt đại một con bọ băm nhỏ ra ngâm trong nước, chúng sẽ tự hấp thu hết các chất dinh dưỡng bên trong đó.
Sò điệp cũng có cách nuôi giống như vậy, con lớn nhất có thể dài lên tới cỡ hai con trai sông lớn.
Hai con này đều rất dễ nuôi, sống khỏe có thể phát triển lớn hơn.
Tam Vô không ngờ vận may của mình lại tốt như vậy, tình cờ đυ.ng phải hai con khác nhau, cô mang đủ tinh thể rồi.
Lần này cô mang theo một số lượng lớn, khoảng hai mươi viên.
"Tôi muốn 3kg thịt ba chỉ, tôm Đại vương và sò điệp có con nhỏ hơn không? Con nhỏ thì cho tôi mười con mỗi loại, con lớn thì hai con mỗi loại, đều phải sống hết."
Người trao đổi thấy con báo đen đang nhìn chằm chằm vào cô mọi lúc.
Đương nhiên là muốn cái gì có cái đó, huống hồ mức giá mà Tam Vô ra cũng hợp lý.
Sống có giá trị hơn chết nhiều, nếu lấy chết thì Tam Vô có thể lấy mấy lần đều được.
Tôm Đại vương và sò điệp nhỏ dù là người không có đủ nguồn nước vẫn sẽ nuôi được, nên thành lũy đã chuẩn bị toàn con nhỏ chưa lớn.
Tam Vô xách đồ không để cho Đại Hắc đi quá nhanh, đợi đến lúc bọn cô trở về thì những miệng ăn trong nhà đã đói meo cả rồi.
Tang Lĩnh đờ đẫn nhìn quả trứng nóng hổi mà con gà mái mới đẻ hôm nay, nước miếng sắp chảy ròng ròng rồi.
"Được rồi, chị mang đồ ăn về rồi đây." Tam Vô để đồ ăn lên bàn rồi nói, "Mau bật lửa lên đi, Quỳ Quỳ em đi bắt cá, mỗi người hai con, rửa cho sạch."
"Tang Nhất và Tiểu Tang đi đào giun biến dị, băm nhỏ làm mồi cho cá...."
Cô trở lại một cái là lập tức sắp xếp mọi chuyện, có chuyện làm đồng nghĩa với việc sắp có cơm ăn.
Tang Lĩnh vỗ đầu báo đen nói: "Mày, đàn em, gọi tới."
"Gọi.... Mười, phải ngoan ngoãn."
Báo đen lập tức xông ra ngoài
Nó nghe thấy rồi!
Trong ngôi nhà này, làm nhiều thì được ăn nhiều!
Chuyện này cô đã sắp xếp cho Tang Lĩnh làm, trong lúc đó Tam Vô đang xử lý tôm Đại vương.
Cắt bỏ đầu tôm đi, tách thịt ở thân và vỏ tôm ra, Tam Vô chạy đến vườn rau nhìn một cái.
Tỏi trồng cách đây hai ngày trước đã mọc mầm rồi, lá tỏi xanh non trông rất mềm và ngon.
Thứ này thu hoạch nhanh hơn giá đỗ và rau xanh trước kia, hơn nữa sau khi thu hoạch một đợt lá, nó có thể mọc lại, sau khi mọc lại có thể ăn mầm tỏi, ăn xong mầm tỏi mới có thể đào tỏi.
Tôm rim tỏi ngon dữ dằn.
Bây giờ vẫn chưa thể khử chua, trộn lá tỏi rồi phủ lên tôm là được.
Cô không thả tôm nhỏ và sò điệp nhỏ vào trong hồ cá, ở đó đã chật ních rồi, cá nhỏ ngày nào giờ đã béo ú rồi.
Tam Vô đem mấy cái bồn tắm lớn trong biệt thự ra dùng, vừa đúng lúc có thể nuôi tôm và sò điệp.
Ngay khi nhà Tam Vô đang náo nhiệt chuẩn bị ăn cơm, thì bên ngoài có mấy chiếc xe thú chạy theo một hàng liên tiếp, di chuyển mạnh mẽ về phía thành lũy 18.
Cửa sổ của chiếc xe thú ở giữa và cũng là lớn nhất đang chìa ra một bàn tay lắc lư.
Bên cạnh anh ta là một bà lão tóc bạc, bà ngồi ổn định, không đồng ý với việc chìa tay ra của người đàn ông: "Thiếu gia, lần này anh không nên ra ngoài."
Người đàn ông bên cạnh bà lười biếng dựa vào xe, khuôn mặt tuấn tú, giữa hai lông mày mang theo chút cứng đầu.
Người đàn ông không thèm để ý, xua tay, "Trong thành lũy quá ngột ngạt, tôi cũng đã đột phá đến cấp cao rồi, không sau đâu."
Bà lão bên cạnh thở dài, "Lần này chúng ta tới thành lũy 18 là để ra oai với bọn họ trước."
"Tôi biết mà, dám cài người vào thành lũy của chúng ta, lá gan của Vương Hải đúng là rất lớn."
Người đàn ông là em trai của chủ thành lũy 2, cũng là người nhà duy nhất còn lại của anh ta, nói chuyện rất ngang tàn và tự tin.
Nếu biết Vương Hải dám cài người vào cả thành lũy 1, có lẽ bọn họ sẽ xúc động mắng một tiếng 'ngu ngốc'.
"Phải rồi, tôi mang khoai tây ra ngoài ăn được chứ? Đến lúc đó tôi sẽ nướng muối ăn." Người đàn ông cười.
"Thiếu gia! Hay là gửi lại đống khoai tay đó về đi, khoai tây thủy canh trong phòng thí nghiệm của chúng ta đã sống mười năm rồi, lại bị cậu mang đi một nửa."
Hơi khác so với Tam Vô nghĩ, không phải phòng thí nghiệm chưa trồng được mà là hiệu suất quá thấp.
Thấp đến mức thành lũy cũng không có cách nào đủ cho một người ăn no được, cho nên cũng không khác gì trước kia, người bình thường ở bên ngoài càng không biết.
"Ai da không sao đâu." Người đàn ông ngoáy lỗ tai, "Tôi còn mang theo cả gừng nữa, đến lúc đó chúng ta cắt sợi bỏ vào bánh bao ăn."
"Biết đâu sau này có người trồng được rau sống thì sao?"
Anh ta nhướng mày, "Lúc đó chúng ta chắc chắn phải bắt người về làm tổ tiên mới được."
Trong lòng bà lão nói một câu, 'nhóc con cậu cũng chỉ được cái mồm thôi'.
"Gì thế? Bà mau nhìn xem, những cái kia là cái quái gì vậy?" Người đàn ông nheo mắt lại, kinh ngạc nói.
Ngay trước mặt họ là một khu rừng cây có gai, một con báo đen đang đi chậm ở phía trước.
Theo sau là một hàng tang thi cao thấp mập ốm khác nhau, báo đen đi hai bước lại ngoái lại nhìn, sợ chúng đi lạc.
Những con tang thi này, chúng nghe lời một cách kỳ lạ, một con kéo áo một con, một đoàn tàu thật dài nối đuôi nhau đi thẳng về con đường phía trước.