Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Ấy Nuôi Tang Thi Ở Mạt Thế

Chương 24: Vở kịch tình làng nghĩa xóm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trương Đào sợ hãi kéo áo của Lâm Nhiễm, "Lâm tỷ, chúng ta đi thôi."

Quý ca ở đây bảo vệ người ta, ai dám chọc nổi?

Anh ta lại hối hận sao lúc ấy mình lại đồng ý ra ngoài cùng người phụ nữ này chứ.

Lớn chuyện rồi!

"Đi ư? Con mèo ngu ngốc của cô ta phóng lửa đốt tôi còn kêu tôi đi sao?" Lâm Nhiễm đẩy Trương Đào ra, vì tức giận mà trên vai phủ một lớp sương lạnh.

Tang Nhất đẩy Tam Vô ra sau lưng, người phụ nữ trước mặt này mang đến cho cậu một cảm giác vô cùng bất an.

Có thể ngồi lên vị trí phó chủ của thành lũy 1, tất nhiên Lâm Nhiễm cũng không phải thuộc dạng cuộc sống hỗn loạn*.

*Cụm này mang nghĩa là cuộc sống không mấy tốt đẹp, không có mục tiêu rõ ràng, hỗn loạn, không có lý tưởng, không có hoài bão

Ngoại việc chủ nhân thành lũy thích cô ta và muốn theo đuổi cô ta ra thì thực lực của cô ta cũng rất mạnh.

Khác hoàn toàn với người có dị năng hệ băng mà Tam Vô đã đυ.ng phải trước đây.

Cô ta giơ tay lên, hai chân trên mặt đất của Tam Vô vừa lạnh lại vừa đau.

Quý Lăng Bạch thấy cô ta vẫn tiếp tục động thủ, cười lạnh một cái rồi nhảy khỏi vai Tam Vô.

Nhưng không ngờ lại có người hành động nhanh hơn anh.

Một bóng người vòng qua Tam Vô lao ra cửa, giơ tay lên thật cao rồi tát mạnh mang theo cả sức gió.

Bộp!

Ăn một tát của ông đây đi!

Lãnh thi háo hức xông thẳng về trước.

Trước mặt Lâm Nhiễm là một bức tường băng dày, bên kia có tang thi cấp cao và động vật biến dị thì sao? Cô ta tự tin rằng với lực chiến đấu thấp tẻ đó sẽ không thể phá vỡ màng chắn che chở của cô ta.

Nhưng chỉ một lát sau, một bàn tay tái nhợt xuyên qua bức tường băng tát thẳng vào đầu cô ta.

Lâm Nhiễm đang nhất thời khinh thường thì đã bị tát bay ra ngoài, lăn ba vòng trên mặt đất, tầm mắt tối sầm đi, hoàn toàn bất tỉnh.

"Vương thi?"

Trương Đào không qua đỡ Lâm Nhiễm, ngược lại anh ta đang bị tang thi trước mặt làm cho chấn động.

Năng lực này chắc chắn là vương thi, còn là mạnh nhất trong các vương thi.

Dù hắn có cao đến đâu thì anh ta cũng không bao giờ tưởng tượng được đây là lãnh thi, suy cho cùng bất kể quy mô của lãnh thổ, chỉ cần đạt đến trình độ của lãnh thi, có được nuôi thì cũng là những người có sức chiến đấu cấp cao trong thành lũy nuôi, ai có thể nghĩ rằng sẽ có một con trong một nơi hẻo lánh và lộn xộn thế này?

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Trương Đào thấy lãnh thi còn muốn bổ một dao tới, sợ hắn sẽ gϊếŧ chết cô ta nên vội vàng ngăn trước mặt hắn, vẻ mặt đau khổ, "Vị tiểu thư này, tôi đền tội cho mọi người, chúng tôi không dám nữa."

Còn dám nữa à?

Không thấy trong mắt lão đại không chút ấm áp nào sao?

Tam Vô đưa tay về phía Trương Đào: "Thức ăn đổi lấy cô ta."

Đây là quy luật ngầm mặc định của việc tranh giành lãnh thổ, ba người râu quai nón đứng một bên thấy toàn bộ quá trình, hối hận rơi cả nước mắt.

Lúc ấy bọn họ cũng bị lấy đi thịt như vậy đấy.

"À à, phải ha, phải ha." Trương Đào liếc nhìn Quý Lăng Bạch.

Anh ta mơ hồ ra hiệu với anh, anh à! Có chuyện phải thương lượng nè!

Quý Lăng Bạch nhìn cử chỉ của anh ta, dựa vào người Tam Vô chậm rãi quay đầu đi.

Không phải là anh ăn vạ không muốn đi!

Chẳng qua là anh còn phải quan sát người phụ nữ Tam Vô này thêm nữa!

Trương Đào hiểu ra, là bây giờ không định đi cùng anh ta à?

Anh ta thật thà bước tới xe cầm đi một bọc đồ lớn.

"Đây là 5kg thịt ba chỉ, một túi đùi gà, phải rồi phải rồi, còn có hai thứ rất tốt đấy." Thái độ của Trương Đào đối với Tam Vô vô cùng tốt, dù gì cô cũng là người phụ nữ của lão đại, hoàn toàn khác cái người đang nằm trên đất kia.

Tam Vô đứng sau lưng lãnh thi nhìn, sau đó trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.

"Thứ này bây giờ ở bên ngoài không tìm được đâu, nếu xào lên cùng thịt chắc chắn rất ngon." Trương Đào nhét tất cả đồ vào tay Tam Vô.

Anh ta nói không sai, bởi vì hai thứ tốt kia chính là hai củ tỏi.

Đó là đồ Lâm Nhiễm đặc biệt lấy từ phòng thí nghiệm của thành lũy 1.

Tam Vô có thể xác định hai người này là cư dân của những thành lũy khác, hoặc là người có thân phận không hề thấp.

Vẻ vui mừng hiện rõ trên khuôn mặt cô làm Trương Đào thở phào nhẹ nhõm.

Quý ca chắc hẳn rất hài lòng, một lát nữa có khi Quý ca được ăn thịt và tỏi băm nhuyễn cũng nên.

Tam Vô nhận lấy đồ rồi đóng cửa lại, cô không định để cho Quý ca mà đã đào một cái hầm chôn củ tỏi xuống đất.

Tam Vô cười và tưới nước cho nó.

Đây là tỏi đó!

Để giữ gìn những thứ này phòng thí nghiệm đã phí rất nhiều công sức suy nghĩ, cô nghe nói những nhà nghiên cứu ở các thành lũy khác đã từ bỏ việc cải thiện gen của những loại đất màu tím, họ muốn dồn hết công sức vào lĩnh vực thủy canh.

Nhưng nước bây giờ đã không giống nước của trước kia nữa, nghe nói trong hoàn cảnh hiện tại, để pha chế dung dịch dinh dưỡng không hề đơn giản, mấy năm đầu tiên Tam Vô dám chắc không ai có thể thành công.

Nhưng bây giờ..... Không biết nghiên cứu đến đâu rồi.

Đối với con người, vấn đề không còn là diện tích đất trồng lớn nữa mà là tìm cách trồng thành công.

Nếu như cô có người có thể tin tưởng được trong thành lũy, cô có thể để họ mang một số loại cây mà cô đã trồng về để họ nghiên cứu.

Nhưng chắc chắn lúc này cô sẽ không dại dột đến làm lộ việc, nếu không người bị đem ra giải phẫu có khi là cô cũng nên.

Về lòng người, ai có thể nói chính xác chứ?

Bản thân cô không có sức chiến đấu, cô không thể tin tưởng hoàn toàn vào lời của người khác.

Tam Vô để thịt ở một góc râm trong nhà.

Cô quay đầu nhìn con báo đen đang nép mình vào góc tường, vẻ mặt 'có chết cũng không phục' nhìn cô, không thuyết phục được nó, cô đành phải múc một muôi nước và mấy miếng thịt lớn đặt trước mặt nó.

Bên ngoài lại có tiếng gõ cửa, cô còn tưởng là hai người Trương Đào quay lại, nhưng mở cửa ra lại là ba người râu quai nón.

Tam Vô nhíu mày, "Có chuyện gì sao?"

Vốn dĩ mấy người râu quai nón đã không dám trêu chọc cô, bây giờ biết bên cạnh cô lại có thêm một con tang thi vô cùng mạnh lại càng không dám chọc.

"À, chúng tôi đến để hỏi một chút, lão đại, cô có biết chuyện thành lũy 18 đang tìm người không?" Râu quai nón đắn đo nói: "Ngoài việc trồng giá đỗ, còn cả chuyện thành lập đội nữa."

Tam Vô nhìn thẳng vào anh ta.

Râu quai nón xấu hổ không dám nói nữa.

Xung quanh cô có sức chiến đấu cao như vậy, có thể lập đội đó là lợi thế của bọn họ.

"Nếu như lão đại không ngại, chúng ta có thể cùng nhau." Lão Nhị thấy đại ca không nói ra được, liền dứt khoát nói giúp anh ta.

"Xin lỗi, tôi không thành lập đội."

Tam Vô trực tiếp đóng cửa lại.

Ngày chiêu mộ đó cô nhất định sẽ đi, nghe Giang Thiên nói, tên súc sinh Vương Hạo Sinh kia cũng sẽ theo ra ngoài.

Một cơ hội tốt như vậy, sao cô có thể không đi được.

Tam Vô đè nèn sự thù hận và sát ý trong lòng xuống, ngước mắt nhìn con báo đen đang cúi đầu thẳng tắp nãy giờ.

Lúc này nó đang cúi đầu vùi cả mặt mình vào trong cái chậu nhỏ, đồ ăn bên trong đã hết sạch, còn đang vươn lưỡi liếʍ quanh cái chậu.

Báo đen cuối cùng cũng hiểu!

Tại sao lão đại lại đi theo sau người phụ nữ này.

Trong này chứa năng lượng có ích cho nó, so với ra ngoài săn thịt sống thì năng lượng trong đây còn nhiều hơn, món này cũng ăn rất ngon nữa!

Lãnh thi không hề vui chút nào, nếu biết trước hắn đã không mang nó tới rồi, còn tưởng là để đổi thức ăn ai ngờ lại để chia thức ăn!

Báo đen không xoay quanh lãnh thi nữa, ánh mắt nóng bỏng của nó nhìn sang Tam Vô.

"Nhìn tao cũng không được thêm nữa đâu, sau này nghe lời tao, đóng góp nhiều thì được ăn nhiều." Dù sao Tam Vô cũng nuôi một con mèo, cô biết rõ bản tính họ nhà mèo đều rất chân thật.

Nhưng báo đen cũng rất ngoan, rất dễ dụ.

Nó dùng móng cào nhẹ chân Tam Vô, còn cọ đầu tỏ vẻ thân thiết.

Ý muốn của bọn chúng đơn giản hơn con người rất nhiều, có lợi thì ai mà khó dễ với người trông coi cơm nước chứ?

Tam Vô sờ đầu nó bắt đầu cảm thán.

Quả nhiên, họ nhà mèo là họ nhà mèo, Quý Lăng Bạch là Quý Lăng Bạch, đối lập như vậy, họ nhà mèo ngoan hơn hẳn.

Cô bóc phốt hai con họ nhà mèo xong lại vui mừng.

Ngày mai cô sẽ cưỡi báo đen đi săn.

Cô vui vẻ đến mức không phát hiện sau lưng mình có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm.

Quý Lăng Bạch nhìn Tam Vô vui vẻ sờ con mèo khác, không vui bước ra ngoài.

"Tiểu Bạch, mày đi đâu thế?"

Tam Vô hỏi một câu, Quý Lăng Bạch không đáp lại, nhảy lên tường đi ra ngoài.

Tam Vô lo cho sự an toàn của nó, nhưng đến cả thành lũy nó cũng có thể cho nổ thì có gì mà phải lo.

Vậy là ăn đêm....... Xem ra lại có thể mở bếp nữa rồi.

Sau khi Quý Lăng Bạch ra ngoài, anh không hiểu tại sao mình không vui nữa.

Suy nghĩ một lúc, anh cảm thấy nhất định là do tên ngốc Trương Đào đưa người phụ nữ kia tới làm phiền mắt anh.

Đi qua một khúc cua, mèo đã không thấy đâu, thay vào đó là một người đàn ông vô cùng đẹp trai.

Quý Lăng Bạch vốn là con lai, sống mũi cao và ngũ quan sắc bén, kết hợp với gen phương đông, tổng thể trông không quá thô nhưng khá sắc, ngũ quan vừa phải nổi bật.

Đẹp nhất chính là đôi mắt.

Nhưng tiếc là hiện giờ đôi mắt này đang không vui lắm.

Đi theo ký hiệu chỉ dẫn đưa anh đến một căn nhà, bên ngoài là xe thú đang đậu, ngựa biến dị đang ăn tối.

Lâm Nhiễm trong nhà lại đang nổi điên.

"Tại sao anh không gϊếŧ ả phụ nữ kia! Tang thi của cô ta là cái giống gì chứ?"

"Coi như vương thi cũng mạnh đi, nhưng đó chỉ là do tôi khinh thường mới xảy ra sơ sót." Cô ta đúng thật là khinh thường mới không kịp đề phòng để bị tát đến choáng váng, "Anh tặng đồ cho cô ta? Trương Đào, anh nghĩ là anh ai lại dám làm chủ đưa những thứ đó?"

"Tôi sẽ đi tìm cô ta ngay bây giờ."

Trong thành lũy Lâm Nhiễm là một mỹ nhân băng giá, bao năm sống êm đềm đột nhiên bị mất mặt như vậy, cơn giận dữ của cô ta liền dâng lên trong phút chốc, không giống như mỹ nhân băng giá nữa mà ngược lại là giống một người phụ nữ đanh đá.

"Tôi...."

Cô ta còn chưa nói hết câu thì một bóng người từ bên ngoài ung dung bước vào, bắt gặp một đôi mắt khiến cô ta vừa quen thuộc vừa nhớ nhung.

Lâm Nhiễm nuốt hết những lời còn lại, mặt đang biến sắc chợt nở một nụ cười nói: "Quý Lăng Bạch, anh.... anh không sao chứ? Sao anh vẫn chưa trở lại thành lũy?"

Quý Lăng Bạch lạnh lùng nhìn cô ta, "Tại sao cô lại tới tìm tôi? Những người còn lại trong đội đâu?"

Người mạnh nhất trong thành lũy 1 không phải là chủ thành lũy, những người mạnh nhất đều được tập hợp trong đội riêng của Quý Lăng Bạch, kể cả chủ thành lũy cũng không dám đắc tội với họ.

Huống hồ Quý Lăng Bạch dầu muối không ăn, tính khí lại xấu, nếu lúc ấy không phải anh chê làm chủ thành lũy rất phiền thì anh đã là chủ từ lâu rồi.

Nhưng những lực chiến đấu mạnh nhất đứng đầu trong thành lũy đều là người của anh, có làm hay không cũng không khác lắm.

Từ năm ngoái Lâm Nhiễm đã nộp đơn xin gia nhập đội của Quý Lăng Bạch, chỉ là chưa từng được thông qua.

"Thế nào? Em tới làm anh không vui à?"

Lâm Nhiễm nở một nụ cười, sự theo đuổi mãnh liệt và thẳng thừng của cô ta đối với Quý Lăng Bạch, người mù cũng có thể nhìn ra được.

"Ừ." Quý Lăng Bạch lạnh giọng, "Tôi không vui."

Nụ cười trên mặt Lâm Nhiễm lập tức sụp xuống.

Cô ta không hài lòng với câu nói của Quý Lăng Bạch, nhưng lại không dám chọc giận Quý Lăng Bạch, liền dứt khoát đặt lửa giận lên người khác.

"Trương Đào, đi với tôi, đi tìm người phụ nữ kia." Nếu cô ta dốc hết sức thì chưa chắc đã thua.

Ai ngờ Trương Đào lại bĩu môi nói: "Tôi đi theo Quý ca, tôi là người trong đội Quý ca mà."

Ở trong đội của anh, nhưng sức chiến đấu không tốt lắm, Trương Đào nghĩ thầm vì trên đường đi không có chỗ dựa nên mới gọi cô ta một tiếng 'Lâm tỷ', vậy mà cô ta thật sự coi mình là chị à?

Trong lòng anh ta chẳng có nghĩa lý gì hết.

Lâm Nhiễm giận đến nỗi thở cũng không thông, "Được thôi, vậy thì tôi tự đi."

Cô ta bước ra ngoài, Trương Đào cẩn thận quan sát biểu cảm của Quý Lăng Bạch.

Vẻ mặt Quý ca bình tĩnh, cũng không hề có ý định mở miệng nói chuyện, chắc là không giận đâu nhỉ?

Quý Lăng Bạch không định nói chuyện, anh lấy một con dao phi nhỏ từ trong cái túi đặc biệt ở khuỷu tay, cổ tay hơi run lên, lưỡi dao lạnh lẽo cắt đứt một sợi tóc của Lâm Nhiễm, lướt qua tai cô ta đâm thẳng vào cánh cửa trước mặt cô ta!

Sống lưng của Lâm Nhiễm cứng đờ lại.

Sợi tóc bị cắt đứt vẫn còn lơ lửng giữa không trung chưa rơi xuống.

Cô ta không dám tin quay đầu lại, "Anh có ý gì?"

Quý Lăng Bạch thản nhiên nói: "Cảnh cáo cô tốt nhất đừng đi tìm cô ấy."

Tay của Lâm Nhiễm run lên, giọng nói cũng trở nên sắc bén, khuôn mặt tái nhợt hét lên: "Vừa rồi anh đã thấy gì? Hay là anh biết cô ta? Em mới là phó chủ của thành lũy 1! Cô ta là cái gì chứ?"

Quý Lăng Bạch rút dao lại, cười như không cười nói: "Nếu cô dám đứng trước mặt gây chướng mắt tôi lần nữa, tôi có thể khiến cô mất đi vị trí phó chủ ngay lập tức đấy."

Lâm Nhiễm lùi lại một bước, chống cửa tránh để bản thân thất lễ.

Trước kia Quý Lăng Bạch cũng từng khó chịu với cô ta nhưng chưa từng nặng lời như vậy.

Lần này cô ta rõ ràng không làm gì anh, cũng không phải việc của anh, vậy mà anh lại khó nhịn nổi?
« Chương TrướcChương Tiếp »