Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Ấy Nuôi Tang Thi Ở Mạt Thế

Chương 17: Có ở đó không? Đại nhân

« Chương TrướcChương Tiếp »
Quý Lăng Bạch: "...." Lòng dạ đàn bà như mò kim đáy bể.

Tam Vô tức giận, giơ tay lên đập mạnh vào một bông hoa tường vi trong đó.

Sau khi cô vừa đập xong, liền nhìn thấy nhụy hoa tường vi trước mặt đột nhiên nhăn lại, biến thành hình dáng cái miệng.

Tam Vô còn chưa kịp phản ứng, cái miệng đã trề ra và phát ra một tiếng "phụt".

Sau đó là một tiếng hát ai oán phát ra từ cái miệng quỷ quái đó.

"Cải xanh a xx trong đất vàng a, ba tuổi a xx không có mẹ nha xx"

Quý Lăng Bạch: "...." Bụi hoa này lại là hoa biến dị.

Tam Vô tối sầm mắt lại vì tức giận.

Hoa hướng dương biến dị có thể chiến đấu.

Củ cải có thể thăm dò tin tức.

Đóa hoa này....

Cô cười nhạt, giơ con dao trong tay lên: "Tốt nhất là nên chặt hết thực vật biến dị vô ích, nhường chỗ trồng vài đóa hoa hướng dương."

Quỳ Quỳ ở bên cạnh đang vẫy vòng hoa.

Chủ nhân nói đúng!

Thực vật vụn vặt vô dụng nên được băm nhỏ ép lấy nước uống!

Nghĩ đến nước rau xanh mà hôm qua Tam Vô cho nó và củ cải, Quỳ Quỳ liền thèm, thứ đó tốt hơn nước, có thể khiến từng gốc rễ trên người nó run lên vì thoải mái.

Lửa trong vòng hoa dần tăng lên, sức lực cũng lớn hơn.

Củ cải vẫn luôn vùi trong đất cũng chui ra ngoài, nhìn chằm chằm vào hoa tường vi đến chảy nước miếng.

Trước ánh nhìn chăm chú như vậy, cả thân hoa tường vi bắt đầu run rẩy.

Mắt thấy ánh sáng sắp ép đến trước mặt nó, giai điệu thê thảm kia cuối cùng cũng đổi.

"Tối nay có mưa đấy, mưa to!"

Hoa tường vi có lẽ là cảm nhận được mối đe dọa, giọng nói cũng trở nên sắc bén hơn.

Tam Vô nhướng mày nhìn nó chằm chằm.

"Thật hay giả?"

"Tối nay có mưa đấy, mưa to!" Nó lặp lại những lời này, có lẽ trao đổi bình thường không được.

Về điểm ca hát thì chẳng có ích gì nhưng dự báo thời tiết có thể miễn cưỡng chấp nhận được.

"Được, nếu buổi tối không mưa tao sẽ chặt mày."

Tam Vô thu dao lại, nhìn mảnh đất không may đã bị hoa tường vi chiếm này, đó là một mảnh đất lớn, có thể trồng không ít củ cải.

"Ồ?" Tam Vô đang cảm thấy đáng tiếc, nhưng khóe mắt đã kéo tới mảng màu đỏ phía sau hoa tường vi.

Cô vén lá cây ra nhìn, là một mảng ớt đỏ!

Những cây ớt được trồng bây giờ tuy không giống như trước, kích thước tăng gấp đôi nhưng vẫn có hình dáng đầu nhọn, dây dài rơi từ trên cành xuống, chen chúc nhau dày đặc khiến ai thấy cũng thích thú.

Tam Vô lập tức hớn hở, "Thật sự có ớt đỏ, quá tốt rồi, không cần phải phí công đi tìm."

Vốn dĩ cô định tìm thêm một số hạt giống nữa, những hạt giống cô nhặt lần trước đã sử dụng hết một nửa.

Tam Vô hái một trái cắn thử một miếng, cả khuôn mặt lập tức đỏ bừng.

"Vừa chín tới!" Cay như vậy, đến lúc đó nên cho một ít nước hầm cá nướng để khử mùi thịt tanh mới được.

Quý Lăng Bạch nghe thấy ớt, chân mèo mềm mại bước đến xem.

Đúng là ớt thật!

"Tối nay nấu lẩu đi..... Mà không được, phải có thịt."

Quý Lăng Bạch nhớ đến mùi vị của lẩu, bắt đầu cân nhắc xem mình có nên đi bắt vài con thú biến dị đổi lấy thịt hay không.

Tam Vô mỉm cười quay lại nhìn hai người còn đang choáng váng phía sau.

Lúc Giang Thiên và Trần Nhất Tí tỉnh lại, cả người như nhũn ra, hoa mắt chóng mặt.

Ba giây sau, Giang Thiên chống mông ngồi dậy, bất chấp khắp nơi trên người đều đau, vừa nhìn thấy Tam Vô, sắc mặt anh ta lập tức tái mét vì sợ.

"Chúng ta... Còn sống sao?"

Anh ta nhớ rõ ràng mình đã bị cắn mấy nhát.

Tại sao không biến thành tang thi?

Trần Nhất Tí cũng mím chặt môi, chỉ là ánh mắt nhìn Tam Vô mang theo sự sợ hãi tột độ.

Không biết người và chuyện gì đã xảy ra luôn khiến người ta sởn gai ốc.

"Chuyện tại sao không biến thành tang thi không phải rất dễ thấy sao?" Tam Vô ngồi trên băng ghế đối diện, Quý Lăng Bạch chê móng vuốt đạp phải sàn nhà bẩn, nhảy vào vòng tay Tam Vô.

Giang Thiên nhìn con mèo đang nằm trong vòng tay của Tam Vô, không khỏi co người lại.

Lúc đó anh ta đã nhìn thấy, thời điểm con rắn đen chạy trốn, chính con mèo này đã đứng trên đỉnh tường.

"Tôi đã cứu hai người." Tam Vô cười nói.

Giang Thiên không khỏi giật giật khóe miệng, gì mà cô ta đã cứu họ?

Muốn gϊếŧ chết họ cũng là cô ta!

"Cô có thể giải được sự biến hóa tang thi sao?" Trần Nhất Tí chợt phản ứng lại, kinh ngạc kêu lên.

"Tôi mà có được khả năng đó thì tốt rồi." Tam Vô xì nhẹ một tiếng, "Vậy chẳng phải tôi có thể cứu thế giới sao?"

Chỉ là hai cái thi hóa này không đủ sâu để dị năng của cô có thể hồi phục lại như cũ.

Giang Thiên bên cạnh đã bình tĩnh lại, sau đó anh ta lại run rẩy, mặt trắng bệch chỉ tay về phía vườn rau của Tam Vô, "Cái, cái, cái này...." Đó là rau cải! Người phụ nữ này có thể trồng được rau cải!

Quỳ Quỳ bên cạnh khinh thường, không phải là vườn rau của chủ nhân sao?

Thật không có kiến thức!

Giang Thiên đảo mắt nhìn xung quanh, đột nhiên cười với Tam Vô, "Vâng, vâng, lần này may mà có cô cứu chúng tôi."

"Bắt đầu từ hôm nay, cô chính là ân nhân của hai anh em bọn tôi!"

Những lời chính nghĩa mà anh ta nói, Tam Vô chỉ nhìn chằm chằm cười, không nói lời nào.

Giang Thiên và Trần Nhất Tí nhìn nhau, tiếp tục nói: "Chuyện lần này tất cả đều là hiểu lầm, chúng tôi chỉ là nghe theo ả đàn bà đó nói, tìm nhầm người."

Ánh mắt của Giang Thiên dừng trên người Tang Nhất.

Họ không biết đây có phải là loại tang thi hệ sức mạnh mà thiếu gia đã chỉ định hay không, nhưng chẳng sao cả, có đồ về giao nộp là được rồi, lừa người phụ nữ này về thành lũy trước đã rồi nói sau.

"Cô gái nhỏ, cô xem hai người chúng tôi bây giờ cũng không có gì để báo đáp cô, hay vậy đi, cô cùng bọn tôi đến thành lũy 18 một chuyến, ít nhất cũng phải cho chúng tôi một cơ hội để báo đáp cô chứ?"

Quý Lăng Bạch giương mắt nhìn hai người họ như kẻ ngốc.

Tam Vô, cô gái nhỏ này đã lộ nhiều năng lực như vậy, vào thành lũy 18 còn có thể an toàn ra ngoài sao?

"Cô chưa đến thành lũy của chúng tôi phải không, ở đó tốt hơn bên ngoài rất nhiều." Giang Thiên kích động đến mức mở miệng nói phun cả nước miếng.

Những thứ này trong thành lũy đều là những gì tán hộ hướng tới.

"Trong đó có thịt và nguyên liệu nhiều không đếm xuể, với năng lực của cô, đến thành lũy nhất định sẽ được trọng dụng." Nhất định sẽ bị giam lại, làm việc không thấy mặt trời vì bọn họ, đó!

"Người anh em của chúng tôi có vài quan hệ trong thành lũy, đưa cô vào và cho cô thân phận dân cư đều không thành vấn đề, còn có thể để cho mọi người chăm sóc cô nữa." Chào hỏi để mọi người dạy dỗ cho con tiện nhân này một bài học!

"Đúng rồi, nhà mà thành lũy chúng tôi chia cho những người có dị năng đều vô cùng tốt, có cả điện, trong thành lũy còn có...."

"Ừ, trong thành lũy có điện, người có dị năng được ở khu vực có đèn điện sáng rực." Tam Vô chậm rãi nói tiếp lời anh ta, "Trong thành lũy còn có một nơi, gọi là khu khốn khổ, biết không?"

Giang Thiên và Trần Nhất Tí ngẩn người.

"Chắc hẳn các người không biết, khu khốn khổ không những không có điện mà ba bữa ăn còn không đủ."

"Mọi thứ bắt được đều phải nộp lên, hằng năm mùa đông giá rét, mùa hè nóng bức, bởi vì ăn không đủ no nên người chết đói có thể xếp thành một ngọn núi nhỏ."

"Nếu người phụ nữ bị người có dị năng nhìn trúng sẽ trở thành nữ nô, một là chết trên giường hai là sống không bằng chết."

Trán Giang Thiên toát đầy mồ hôi lạnh.

"Làm sao cô biết được?"

Tam Vô xoay con dao sắc bén trong tay, "Bởi vì tôi chính là người đã bước ra khỏi thành lũy 18."

Cô đứng lên, Tang Nhất lập tức đưa tay đè đầu Giang Thiên và Trần Nhất Tí xuống mặt đất.

Tam Vô nhìn xuống hai người họ, giọng nói lạnh lùng.

"Không biết vị thiếu gia trong thành lũy kia, hiện tại thế nào nhỉ?"

"A Tứ nhà tôi năm đó đã chết dưới tay của vị thiếu gia đó, nhắc mới nhớ, chuyện cũng đã xảy ra mấy năm trước."

Nghe vậy, Giang Thiên mặt cắt không còn giọt máu.

Hỏng rồi hỏng rồi!

Lần này, ông đây đã bị tên cặn bã đó liên lụy chết!

Ngay sau đó, Giang Thiên cảm nhận được một bàn tay lạnh lẽo đang siết chặt cổ mình, giống như muốn bẻ gãy cổ anh ta ngay lập tức.

Giang Thiên bắt đầu run rẩy.

Nếu là trước đây, chết thì cũng đã chết rồi, nhưng bây giờ anh ta có thể sống! Cũng không biến thành tang thi!

Anh ta thật sự rất sợ chết.

"Tôi...."

"Đừng căng thẳng, tôi giữ lại các anh chắc chắn là có việc." Tam Vô nhéo gáy anh ta một cái, Giang Thiên không thể nhìn thấy, một mảnh da thịt sau gáy anh ta đã thối rữa đang mưng mủ.

Đó là minh chứng cho thấy độc tố của tang thi vẫn chưa hết hoàn toàn, mà Tam Vô cũng không có ý định dọn sạch nó cho anh ta.

"Tôi cần tai mắt ở thành lũy 18." Tam Vô cười khẽ, "Tôi nói vậy các anh có hiểu không?"

Giang Thiên gật đầu như giã tỏi, "Hiểu rồi hiểu rồi, tôi.... tôi và Trần Nhất Tí từ nay sẽ là người của cô." Hừ! Con nhóc này quả nhiên là dễ lừa, về thành lũy trước đã rồi nói sau.

"Nhớ lời của anh hôm nay, trong thành lũy có động tĩnh gì đều phải truyền lại cho tôi, nhất là vị thiếu gia đó của các anh, hiểu chưa?"

Cả hai cùng gật đầu.

Tam Vô mặc kệ họ nghĩ gì trong lòng.

"Phải rồi, không phải tôi là ân nhân cứu mạng của các anh sao? Tôi sẽ cho các anh một cơ hội báo đáp."

"Tôi sắp phải nấu cơm rồi, lại đúng lúc thiếu thịt, lấy cho tôi mười cân thịt tươi tới đây, thịt gì cũng được, thêm hai con gà còn sống, hai con vịt, một đực một cái."

"Còn đồ dùng hằng ngày nữa, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, muối và dầu nhất định phải có, thêm một vài bộ quần áo cho con gái."

Giang Thiên và Trần Nhất Tí: "...." Người phụ nữ này đang mơ ngủ à.

Chờ đến lúc bọn họ trở về thành lũy, ai đáp ứng cho cô ta chứ?

Bọn họ không chỉ không đáp ứng cô ta mà còn đưa người đến nhà cô ta, tra tấn thật mạnh mẽ để trút hận trong lòng!

Sau khi Tam Vô thả ra, hai người lập tức rời đi.

Bọn Quỳ Quỳ đều vô cùng lo lắng.

"Chủ nhân, có khi nào hai người họ không trở lại nữa không? Lỡ chúng mang thêm nhiều người tới thì phải làm sao?"

Tam Vô vừa vui vẻ hái ớt, vừa nói: "Không đâu, bọn họ lúc đi thì chạy nhanh như thế, lúc quay lại cũng không chậm hơn đâu."

Sau khi Giang Thiên và Trần Nhất Tí chạy ra ngoài liền bắt đầu cười nhạt.

"Còn muốn để chúng ta làm việc cho cô ta ư? Người phụ nữ đó điên rồi!"

"Đến lúc bắt được cô ta, tôi sẽ ném vào ổ nữ nô để cho mấy anh em vui vẻ một chút, sau đó nhốt lại để cho đội nghiên cứu khoa học thu thập vật mẫu, hai anh em chúng ta cũng coi như là lập công." Giang Thiên vui vẻ nói.

Trần Nhất Tí bên cạnh đột nhiên hoảng sợ nhìn anh ta: "Giang Thiên, anh.... Mắt của anh...."

Giang Thiên cũng nhìn thấy mắt của Trần Nhất Tí.

Một màu trắng đυ.c ngầu bắt đầu lan ra.

Đó là...... Là chuẩn bị biến thành tang thi!

"Làm thế nào bây giờ! Nếu người trong thành lũy phát hiện, họ sẽ gϊếŧ chúng ta mất." Trần Nhất Tí tuyệt vọng nói.

Tim Giang Thiên đập kịch liệt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chắc chắn là do người phụ nữ đó! Chúng ta phải quay lại lần nữa."

Trần Nhất Tí lo lắng, "Nhưng nếu chúng ta tay không trở lại, người phụ nữ kia sẽ quan tâm chúng ta sao?"

Giang Thiên: "...."

Ba người râu quai nón không đợi người phụ nữ kia quay lại, chỉ nghe thấy những tiếng hét thảm thiết không ngừng vang lên.

Lão Nhị nuốt nước miếng hỏi: "Đại ca, chúng ta... Hay là chúng ta đến chỗ người phụ nữ kia xem thử đi?"

Xem thử xem có đồ tốt nào rơi ra không, dù không rơi ra thì cũng có thể vào nhà cô ta nhỉ?

Ba anh em bọn họ cảm thấy thi thể của Tam Vô chắc chắn là đã lạnh.

"Cũng được." Râu quai nón buồn bực nói.

Chết thì chết thôi, ở thời đại này nơi nào chẳng có người chết.

Ba anh em lặng lẽ bước ra ngoài, còn chưa tới cửa đã thấy Giang Thiên và Trần Nhất Tí xách bao lớn bao nhỏ vội vàng chạy tới đây.

"Đại, đại ca, làm thế nào bây giờ!" Lão Tam vừa thấy hai người kia liền run rẩy, "Họ gϊếŧ người phụ nữ kia rồi, có phải cũng sẽ gϊếŧ chúng ta diệt khẩu luôn không?"

Nhưng hai người kia đã trực tiếp chạy ngang qua họ, tới trước cửa nhà Tam Vô gõ liên tục.

Giang Thiên khinh thường nhìn về phía ba anh em, lúc này đầu anh ta đầy mồ hôi, kêu lớn: "Cô gái nhỏ.... À không, đại nhân, đại nhân, cô có ở đó không?"

Cái dáng vẻ và giọng điệu nịnh nọt của anh ta chẳng khác gì những con chó phản chủ ngày xưa!

"Đại nhân, chúng tôi mang đồ tới biếu cô, cô mau mở cửa ra đi, đại nhân."
« Chương TrướcChương Tiếp »