Con rắn đen như nhìn thấy con quái vật nào đó, cái đuôi của nó run rẩy dữ dội, đột nhiên bỏ chạy ra ngoài.
"Sao lại như thế! Trần Nhất Tí, kêu con rắn đó trở lại mau!" Giang Thiên sợ hãi hét lớn.
Nếu không có rắn đen, khi trở về chắc chắn vị đại nhân kia sẽ không bỏ qua cho anh ta.
Con rắn đen làm gì còn có thể nghe lời anh ta nói chứ, nó đã bị Quý Lăng Bạch dọa biến mất dạng rồi.
Tam Vô nhíu mày, theo bản năng xoay người lại.
Dưới ánh trăng nhìn thấy một con mèo đang đứng trên đỉnh hàng rào, chỉ nhàn nhạt nhìn cô.
"Tiểu Bạch." Tam Vô đưa tay ra, "Lại đây."
Quý Lăng Bạch đáp lại bằng một nụ cười lạnh.
Nằm mơ sao?
"Sau khi chỉnh đốn hai người này, chúng ta về mở một hộp cơm tự sôi nhỏ nhé." Tam Vô cười một tiếng.
Một khắc sau, Quý Lăng Bạch đã ngồi trên vai cô, cái đuôi nhỏ và dài quấn quanh cổ Tam Vô, hơi cọ vào cô.
"Đừng quậy." Tam Vô dùng tay hất nhẹ đuôi của anh.
Quý Lăng Bạch nhìn cô.
Ánh mắt ý vị thâm trường*.
*Ý vị thâm trường: sâu xa, có ý tứ
Hóa ra cô sợ nhột ở cổ.
Tam Vô nhìn Quý Lăng Bạch đang ngồi trên vai mình, lại khẳng định lựa chọn không dùng dao chém chết nó là đúng đắn.
Không biết nó đã hồi phục bao nhiêu sức chiến đấu, nhưng cái bóng đen vừa trốn thoát ra ngoài chắc chắn là công lao của Quý Lăng Bạch.
Giang Thiên và Trần Nhất Tí trước mặt đã không còn sức phản kháng.
Nhưng người phụ nữ kia lại là người không thể chống đỡ được trước.
Mùi máu trên người cô ta đã thu hút một đám tang thi, một con tang thi cấp thấp đã kéo chân cô ta, nó dùng sức kéo cô ta về phía sau cùng một vài con tang thi.
"Không! Tôi không muốn chết, mau cứu tôi!" Người phụ nữ liều mạng vùng vẫy.
Liều mạng đổi lấy cái nhìn của Tam Vô, "Tôi sẽ báo đáp cô, thật đấy, cái mạng này sẽ là của cô."
"Tôi muốn cái cuộc sống tồi tệ của cô làm gì? Ở mạt thế ai lại chẳng muốn sống?"
Mặt Tam Vô không cảm xúc, "Chính cô tự tìm đường chết thì đừng trách người khác."
Nơi đó của cô ta đã tụ lại năm sáu con tang thi cấp thấp.
Cô lao vào đó cứu cô ta ư? Sợ là kẻ ngu không muốn sống mới đồng ý.
Tiếng kêu thảm thiết của người phụ nữ nhanh chóng biến mất sau khi cô ta bị kéo đi ngày càng xa.
Nhìn thấy càng ngày càng có nhiều tang thi vây quanh vì mùi máu.
Tam Vô nhìn Giang Thiên và Trần Nhất Tí đã bị nện đến không còn sức, nói: "Tang Nhất, Tiểu Tang, Quỳ Quỳ và củ cải, các em trở lại đây, chúng ta về nhà."
Tiểu Tang thở dài thất vọng.
Cô bé còn chưa chơi đủ, nhưng phải nghe lời của chủ nhân.
Tang Nhất cũng vội vã chạy tới.
Nhìn thấy phản ứng nhanh hơn trước của Tang Nhất, Tam Vô sững sờ một lúc.
Chắc không phải là ảo giác của cô đúng không, Tang Nhất bây giờ có vẻ thông minh hơn chút, phản ứng cũng nhanh hơn rất nhiều.
Mấy người họ vừa vào và đóng cửa lại, đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Giang Thiên và Trần Nhất Tí vang lên bên ngoài, thêm tiếng gào rú của đám tang thi.
"Chủ nhân, hai người kia thì sao? Mặc kệ bọn họ à?"
Quỳ Quỳ vỗ bộp bộp vào là cây.
Sau sự việc ngày hôm đó, nó cảm thấy mình không còn là hoa hướng dương ngốc bạch ngọt nữa.
Bây giờ nó là Quỳ Quỳ "tàn nhẫn"!
Quý Lăng Bạch vùi vào vai cô ngáp một cái, cơn buồn ngủ lại ập tới.
Động tác của cô gái nhỏ có thể nhanh hơn một chút không?
Nếu là anh đã trực tiếp gϊếŧ sạch sẽ.
Ở thế giới bây giờ, việc nước sông không phạm nước giếng đã là sự lương thiện lớn nhất rồi.
"Tiểu Tang, đi lấy nước cho chị." Tam Vô không trực tiếp trả lời câu hỏi mà trầm ngâm nhìn về phía cửa.
Mãi cho đến khi tiếng hét và vùng vẫy của hai người bên ngoài đã yếu dần, Tam Vô đứng trên đỉnh tường, cô múc nước sau khi đã lọc sạch thẩy về phía xa.
Những tang thi đang liên tục tấn công Giang Thiên và Trần Nhất Tí đột nhiên dừng lại.
Bọn chúng bắt đầu khịt khịt mũi, sau khi xác định được phương hướng lập tức sà về hướng có nước đọng và nằm xuống liếʍ.
"Cái gì thế! Cái quỷ gì thế!" Trên cánh tay Giang Thiên có nhiều vết thương do tang thi cắn, lúc này đang trợn mắt há hốc mồm nhìn đám tang thi đang bị dẫn đi, không dám tin nói: "Cô đã làm gì!" Những con tang thi cấp thấp chết tiệt này sao lại nghe lời như vậy?
Triệu chứng của Trần Nhất Tí có chút nghiêm trọng, một miếng thịt trên bắp chân anh ta đã bị xé sống, lúc này người đã bắt đầu co giật, miệng sùi bọt mép.
"Tang Nhất, ra ngoài nhặt hai người kia về." Tam Vô lại thẩy một gáo nước ra xa hơn để đánh lạc hướng đám tang thi.
Quả nhiên, những con tang thi đó lại chạy đến chỗ xa hơn.
Quý Lăng Bạch trầm ngâm nhìn cảnh này.
Những gì người phụ nữ này làm ra không chỉ thu hút tang thi cấp cao mà tang thi cấp thấp cũng như vậy.
Nước này cũng chỉ là nước bình thường, chẳng qua là sau khi qua tay cô.... Nếu như năng lực của cô không bị hạn chế, sẽ có thể chế tạo ra nước và thức ăn vô hạn.
Quý Lăng Bạch mím môi, đó chắc chắn là một chiến lực mạnh mẽ.
Tiếc rằng thể lực của người phụ nữ này quá yếu.
Anh thấy một ngày cô chỉ có thể xử lý một ít thức ăn và nước, còn luôn mệt mỏi thở hổn hển, có lẽ là do dị năng của cô đã dùng hết.
Nếu như anh đoán không lầm thì dị năng của cô là đem thứ đã bị ô nhiễm trả lại như cũ, thậm chí còn tối ưu hóa nó.
Còn Tam Vô, người đã giữ Giang Thiên và Trần Nhất Tí, đối với họ không chỉ có lợi mà cô còn muốn kiểm tra năng lực của mình một chút, vốn dĩ cô định để hai người biến mất, nhưng về sau cô lại nghĩ ra một việc mấu chốt, nếu giữ hai người đó lại.... Có lợi hơn là chết.
Mặc dù cô có thể lọc sạch độc của tang thi, nhưng cô chỉ lọc sạch cho mình, người khác có tác dụng tương tự hay không thì cô không biết, nhưng cô mơ hồ cảm thấy mình có thể.
"Tôi! Tôi sẽ không bỏ qua cho cô!"
Toàn thân Giang Thiên co quắp lại, "Tiện...."
Còn chưa kịp nói hết đã bị Quỳ Quỳ dùng lá cây đập mạnh một cái.
Đừng tưởng rằng đã biến thành tang thi thì có thể mắng chủ nhân của nó.
Muốn ăn đập sao? Có tin tôi hút cả não anh ra không!
Tam Vô đặt hai tay lên đầu Giang Thiên và Trần Nhất Tí.
Một khắc sau, Quý Lăng Bạch đã nhìn thấy điều anh cho là chuyện bất khả tư nghị*.
"Bất khả tư nghị: không thể tưởng tượng nổi
Trạng thái hóa tang thi của hai người đang dần chuyển biến tốt đẹp?
Sao có thể!
Trong thành lũy, dù bị mất rất nhiều khoa học kỹ thuật nhưng y học vẫn luôn được nghiên cứu tại đó.
Những tiến sĩ lớn tuổi ưu tú nhất trong thành lũy 1 cũng không có cách nào với tình trạng hóa tang thi.
Người phụ nữ sao có thể!
Anh khϊếp sợ đến mức đôi mắt bạc tròn xoe.
Tam Vô cảm thấy dị năng trên người mình đang nhanh chóng tiêu hao, chỉ kéo dài trong ba phút, dị năng của cô đã hoàn toàn trống rỗng.
Giang Thiên và Trần Nhất Tí cũng trở nên yên lặng.
Cô đặt mông ngồi xuống đất, ngẩng đầu lên đúng lúc bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của Quý Lăng Bạch.
Tròn xoe trông hơi đáng yêu.
"Hai con hàng này có lẽ ngày mai mới tỉnh." Tam Vô cười híp mắt đạp Giang Thiên một cái.
Cô cũng không sợ sau khi hai người tỉnh lại sẽ lật mặt.
Bởi vì cô đã sử dụng dị năng của mình để động tay động chân trên người họ.
Sau khi xác nhận cô thật sự có thể lọc sạch độc của tang thi trong cơ thể người khác, cô cảm thấy hệ số an toàn của mình lại tăng thêm rất nhiều.
Trong tâm trạng vui vẻ, Tam Vô chắp tay sau lưng đi tới cánh đồng rau yêu quý của mình để xem những loại cây trồng mới đang phát triển.
Kết quả vừa đến một lần, cô đã choáng váng.
Không đúng nhỉ?
Không đúng!
Cái thứ màu hồng nhạt phấp phới theo chiều gió là gì vậy?
Ngay cạnh một khúc củ cải nhỏ, một bụi hoa tường vi màu hồng nhạt đã nở rộ.
Màu hồng chói lọi mềm mại, trong không khí phảng phất một mùi hương quyến rũ.
Lỗ tai Quý Lăng Bạch run lên, không ngờ đó lại là hạt giống hoa.
Đã mười năm không nhìn thấy hoa tường vi.... Con gái chắc chắn sẽ thích.
Quý Lăng Bạch nhìn chằm chằm vào Tam Vô.
Không thấy cô gái nhỏ này đang sững sờ sao?
Tam Vô sững sờ hít một hơi thật sâu, sau đó dùng cái muỗng đập thật mạnh vào hoa tường vi.
"Mẹ nó!"
"Không thể ăn cũng không dùng được!"
"Tao muốn mày làm gì chứ!"
Tác giả có lời muốn nói: Quý Lăng Bạch: Tôi vẫn có chút hiểu biết lòng dạ phụ nữ, Tam Vô chắc chắn sẽ thích.
Tam Vô: Hừ! Hoa phí của!