Chương 7: Kẹo

Edit by Shmily

#Do not reup#

------------------------------

Thời Tích nhớ lại.

Hồi nhỏ em trai cô cũng sợ đắng, lúc bệnh cũng không muốn uống thuốc, luôn phải để cô dỗ rất lâu mới không tình nguyện bóp mũi uống hết.

Nhưng mà, nam sinh trước mặt mặt mày lãnh ngạnh như vậy, nghe nói đánh nhau cũng rất lợi hại, sẽ không giống với em trai cô hồi nhỏ sợ uống thuốc đắng đấy chứ?

Có ấu trĩ như vậy sao?

Thời Tích bị phỏng đoán này của mình chọc cười, cong cong đôi mắt đẹp, thanh âm mềm mại hỏi: "Cậu sợ đắng nên mới không muốn uống à?"

Nguyên nhân như vậy, sao Cố Trì có thể chấp nhận được, biểu tình hung lên, phủ nhận: "Nói đùa cái gì đấy, cậu cho tôi là trẻ con ba tuổi à?"

Đôi mắt nai con của cô gái nhỏ chớp chớp, nhìn nam sinh mạnh miệng trước mặt, ngón tay trắng nõn chỉ chỉ cái ly giấy trên bàn, ngữ khí hết sức vô tội: "Nếu như cậu không sợ thì uống hết cái ly này cho tớ xem đi."

Cố Trì: "..."

Bị ánh mắt như vậy của cô gái nhỏ nhìn, anh còn có thể làm sao? Nhận sợ là không có khả năng, đời này đều không thể.

Ngón tay anh hơi hơi nhúc nhích, cầm lấy cốc giấy, mặt ngoài tỏ vẻ bình tĩnh, nhận mệnh nhắm mắt lại, ngẩng đầu đem thứ đồ kia uống một hơi cạn sạch.

Đệch, con mẹ nó đắng quá.

Trong lòng anh thầm mắng một câu, bên tai lại truyền tới tiếng nói mềm nhẹ của cô gái...

"Cậu há miệng ra đi."

Cố Trì mở mắt, đối diện với đôi mắt cười đến cong lên của cô, thất thần vài giây mới làm theo lời cô nói, mở miệng.

Giây tiếp theo, một cái kẹo que bị nhét vào trong miệng.

Cô cười với anh, thanh âm mềm mại: "Ăn kẹo vào sẽ không đắng nữa."

Cố Trì hoảng thần trong chốc lát.

Hình ảnh xa xăm bị chôn sâu trong đầu đến phủ bụi chợt lóe qua.

Trong căn phòng có ánh đèn lờ mờ, trên sàn nhà là một mảnh hỗn độn, tất cả đều là bát đĩa vỡ tan thành từng mảnh, nước canh cùng đồ ăn chậm rãi chảy ở trên sàn, cho đến khi khô cạn thành một mảng dầu mỡ bẩn thỉu.

Cũng không nhớ rõ, rốt cuộc là đã phạm sai chuyện gì.

Khả năng là chẳng sai cái gì cả, chỉ là đúng lúc tâm tình người kia không tốt cho nên anh liền trở thành chỗ để phát tiết.

Một chai bia trực tiếp đập lên đầu anh, máu tươi theo mặt chậm rãi chảy xuống, nhỏ giọt trên sàn nhà, trong khoang miệng là mùi máu nồng nặc.

Đôi mắt người kia đỏ ngầu, trong mắt chỉ có oán độc, bạo lực, không có chút gì gọi là tình thương của cha.

"Sao mày không chết đi?" Ông ta giống như bị điên, mắng: "Mày với mẹ mày đều đáng chết, con kỹ nữ không biết xấu hổ cùng với đứa con hoang của ả, hết thảy đều không thể chết tử tế được."

Tiếng chửi rủa không ngừng, trong đêm tối rét lạnh như vậy vĩnh viễn cũng sẽ không có điểm dừng.

Anh mới bảy tuổi, sức lực vẫn còn nhỏ, không có cách nào phản kháng, chỉ có thể giống con thú nhỏ bị thương, cuộn tròn ở trong một góc âm u, một mình liếʍ ɭáρ miệng vết thương.

Không có người nào quan tâm tới việc trên trán cậu bé đó còn đổ máu, cũng không có người nào quan tâm tới việc giờ phút ấy cậu bé sốt rất cao, ngay cả bố ruột của cậu cũng không thể hận cậu tại sao không lập tức chết đi.

Nhưng mà hiện tại.

Kẹo que vị sữa bò từng chút từng chút một hòa tan ở trong miệng, đầu lưỡi đắng ngắt cũng được thay thế, trong miệng chỉ còn lại vị ngọt ngào của kẹo.

Cô đang nhìn anh cười, nụ cười hồn nhiên xinh đẹp, mắt hạnh nhẹ nhàng cong lên, giống như sao sáng trên bầu trời.

Nhìn một cái thôi cũng đủ để con người ta luân hãm hoàn toàn.

Cố Trì cắn kẹo qua trong miệng, chỉ còn lại cái que nhỏ màu trắng được anh niết mạnh ở giữa hai đầu ngón tay.

Giọng nói anh khàn khàn, giống như đang áp xuống thứ cảm xúc gì đó, biểu tình nghiêm túc nói: "Thời Tích, cậu không thể tùy tiện đút kẹo cho nam sinh, hiểu không?"

Nghĩ tới việc cô cũng sẽ đút kẹo cho nam sinh khác, còn cười tới xinh đẹp như vậy, ghen ghét liền điên cuồng tàn sát bừa bãi sinh sôi ở trong lòng.

"Tại sao?" cô có chút mờ mịt, "Trước kia A Chiêu, chính là em trai tớ đó, nó sợ đắng cho nên luôn không chịu uống thuốc, lúc đó tớ cũng đều đút kẹo cho nó mà."

Cố Trì trầm mặc, anh đang suy nghĩ xem mình nên giải thích như thế nào.

Một giây, hai giây, ba giây đồng hồ qua đi.

Đôi mắt cô gái chớp chớp, hai tay nâng mặt, an an tĩnh tĩnh ngoan ngoãn chờ anh trả lời.

Có Trì nhíu mày thật chặt, trong đầu xẹt qua rất nhiều ý tưởng, rốt cuộc thì linh quang chợt lóe, biết được nên lấy lí do gì rồi.

"Ban nãy cậu cũng nói nó là em trai cậu, cậu đút kẹo cho nó thì không sao cả. Nhưng nếu cậu đút cho nam sinh khác, bọn họ sẽ cảm thấy cậu đối xử với họ như em trai, họ sẽ cảm thấy cậu không tôn trọng họ, người có lòng tự trọng cao một chút sẽ còn cảm thấy nhân cách của mình bị vũ nhục."

Nghiêm trang nói bừa xong, trong lòng anh thở dài nhẹ nhõm một hơi, biểu tình trên mặt vẫn cứ banh ra: "Cho nên về sau cậu không thể tùy tiện đút kẹo cho nam sinh khác, biết chưa?"

Ho nhẹ một tiếng, lại bổ sung một câu: "Đương nhiên cậu đút cho tôi thì không sao, bởi vì tôi biết cậu không có ý tứ này."

Thời Tích "a" một tiếng nho nhỏ.

Cô gái nhỏ vô tri đơn thuần, hoàn toàn bị hù dọa lại không khỏi có chút kinh ngạc, thì ra đút kẹo cho một nam sinh thôi cũng sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy sao.

Cô gật đầu, bộ dáng trịnh trọng nói: "Cảm ơn cậu đã nhắc nhở tớ, tớ hiểu rồi."

Nói xong lại có chút ngại ngùng, cười cười: "Trước kia tớ ít khi tiếp xúc với con trai cho nên cũng không chú ý nhiều như vậy."

"Không sao." Cố Trì cong cong môi, không hề có chút hổ thẹn nào khi lừa gạt con gái nhà người ta, điệu bộ càng thêm trầm trọng, "Sau này có gì không hiểu thì cứ hỏi tôi."

"Ừ, cảm ơn cậu."

Bọn họ nói chuyện một lúc sau thì tiếng chuông kết thúc giờ tự học cũng vang lên.

Ngày hôm qua ngủ muộn, sáng nay lại phải dậy sớm, lúc này Thời Tích có chút mệt.

Cô nằm bò ra bàn, muốn ngủ trong chốc lát, hai mắt còn chưa kịp nhắm lại thì Lý Giai Hảo ngồi bàn trên đột nhiên quay đầu, trong miệng còn ngậm nửa miếng bánh mì.

Biểu tình cô nàng hưng phấn, nuốt bánh mì xuống, túm lấy tay Thời Tích hoảng loạn nói: "Tích Tích, cậu nhìn ra cửa kìa!"

Thời Tích một lần nữa ngồi dậy, ánh mắt đảo qua. Không chỉ cô mà rất nhiều nữ sinh trong lớp cũng nhìn qua.

Ở ngoài cửa có một nam sinh đang đứng, diện mạo văn nhã tuấn tú, áo đồng phục chỉnh chỉnh tề tề, khí chất ôn nhu như ánh mặt trời, nhìn qua rất thông minh, bộ dáng giống như học sinh ba tốt.

"Là Tần Miễn của lớp hai đó, Tích Tích, cậu nói xem hắn tới lớp mình tìm ai nha?"

Thanh âm Lý Giai Hảo có chút lớn, Cố Trì vốn đang cúi đầu chơi game, nghe vậy ngẩng đầu nhìn qua chỗ cửa.

Một thằng con trai, bề ngoài tạm được, nhưng cũng chỉ có thế.

Anh cũng không có phản ứng gì đặc biệt, cúi đầu chuẩn bị chơi điện thoại tiếp, thẳng tới bên tai vang lên tiếng nói mềm nhẹ của cô gái nhỏ...

"Có thể là tới tìm tớ."

Cố Trì: "???"

Điện thoại anh cũng không thèm chơi nữa, híp híp mắt, liền thấy cô gái nhỏ đứng lên, một đường đi tới trước mặt nam sinh kia, không nghe rõ hai người nói gì, nhưng anh thấy cô cười một cái.

Lý Giai Hảo: "!!!!"

Lý Giai Hảo đập bàn một cái "bộp", vẻ mặt kích động nói với bạn cùng bàn: "Trời ơi, Tích Tích quen biết Tần Miễn?!! Cảm giác như bọn họ rất thân thiết thì phải, trên tay Tần Miễn còn cầm một cái túi như quà nữa, không phải là tỏ tình đấy chứ?"

"A a a a tớ phát hiện hai người bọn họ đứng chung siêu siêu xứng đôi, giá trị nhan sắc đều cao, thành tích còn tốt, hoàn toàn có thể biến thành câu chuyện tình yêu chàng thi đỗ Bắc Đại, nàng vào được Thanh Hoa nha! Hu hu hu đến lúc đó tớ có thể đăng bài trên diễn đàn rồi!!"

Một mình cô nàng kích động tới mức lải nhải không ngừng, nam sinh bên cạnh mở miệng vài lần muốn đáp lời, nhưng lại đáng thương tới mức không có cơ hội xen mồm.

Cố Trì mặt không biểu cảm nghe xong, trong nội tâm chỉ còn lại một chữ "Đệch" được viết hoa in đậm.

Đừng tưởng là anh không nghe thấy, tiết tự học buổi tối ngày hôm qua, nữ sinh tóc ngắn này còn nói anh với Thời Tích xứng đôi đấy.

Nữ sinh ngày nay liền một chân đạp hai thuyền như vậy sao?

Hủy couple còn nhanh hơn so với lật sách?