Chương 25: Về sau phải làm sao bây giờ?

Edit by Shmily

#Do not reup#

----------------------------------

Bị anh ôm quá đột ngột, trong lúc nhất thời, Thời Tích cũng quên mất phải đẩy anh ra, chờ tới lúc phản ứng lại thì đã không đẩy nổi nữa.

Cô cảm thấy sức lực trên tay anh thật lớn, eo mình sắp bị anh ôm gãy rồi.

"Cố Trì, cậu buông tớ ra."

Đáy lòng cô nổi lên từng đợt xấu hổ, mặt cũng đỏ lên, "Cậu ôm tớ đau quá."

Thanh âm cô gái tinh tế mềm yếu, giống như con mèo nhỏ, mang theo vài phần ủy khuất đáng thương, bất ngờ lại gọi được lý trí đang dần biến mất của anh trở về.

Lực đạo thả nhẹ hơn một chút, chỉ là vẫn không muốn buông ra.

Cô gái nhỏ thật sự mềm, một khắc kia ôm được cô, đáy lòng anh thỏa mãn lại kiên định, giống như có được cả thế giới.

Nhưng không buông là không thể được.

Ấm áp ngắn ngủi là anh cưỡng ép đoạt tới, cũng không biết sau khi cô bị anh mạo phạm sẽ tức giận bao nhiêu, về sau còn nguyện ý để ý tới anh hay không.

"Xin lỗi." Anh xin lỗi, hai tay rũ xuống, thanh âm khàn khàn.

Vừa rồi cách một lớp quần áo, Thời Tích cảm giác được trái tim của anh đập thật nhanh, nhanh đến có chút không bình thường.

Chỉ là ngủ trưa mà thôi, sao lại biến thành như vậy.

Cô ngẩng đầu, nhìn anh hỏi: "Ban nãy cậu gặp ác mộng sao?"

Cố Trì ngây ra, cúi đầu nhìn cô, con ngươi của cô sạch sẽ lại thanh triệt, không có ý tứ trách cứ, chỉ có sự lo lắng nhàn nhạt.

Sao lại có cô gái nhỏ vừa tốt bụng vừa đơn thuần như vậy chứ.

Sau khi bị ôm, phản ứng đầu tiên không phải mắng anh cố ý khinh bạc mình mà lại lo lắng anh gặp ác mộng.

"Ừm." Anh lên tiếng, thấp giọng nói: "Là gặp ác mộng."

Nói chưa hết lời, anh đã thấy Thời Tích vươn tay về phía mình.

Cố Trì nghĩ là cô muốn tát anh một cái. Bất quá đây cũng là thứ anh nên chịu, cũng cam tâm tình nguyện chịu.

Anh nhắm mắt, chờ cái tát kia của cô, nhưng vài giây qua đi, trên mặt không có đau đớn, ngược lại trên đầu lại cảm nhận được sự mềm mại ấm áp.

Anh bỗng chốc mở mắt ra, thấy cô đang nỗ lực kiễng chân, tay nhỏ duỗi dài ra vuốt đầu mình, nhẹ nhàng từng chút từng chút một.

Thời Tích lộ ra một nụ cười mềm ngọt với anh, thanh âm cũng ôn nhu như đang dỗ dành đứa trẻ nhỏ: "Không sao cả không sao cả, ngủ ngon ngủ ngon, đừng sợ hãi đừng sợ hãi."

Thân thể Cố Trì cứng lại.

Trong lòng bị một mũi tên bắn trúng, màu như ngừng chảy, trong nháy mắt đó, trong đầu anh chỉ còn lại duy nhất một ý nghĩ.

Mạng thì có gì quan trọng.

Chỉ cần cô muốn, anh đều có thể cho cô không chút do dự.

"Thời Tích..." Anh nhìn cô, gọi tên cô, giọng nói chứa thứ cảm xúc nặng nề, nghe có chút âm mũi, "Sao cậu lại tốt như vậy?"

"Gì cơ?' Thời Tích không hiểu lắm, chớp chớp mắt, sao tự nhiên lại khen cô.

"Cậu tốt như vậy, làm tôi lại muốn ôm cậu một cái." Thanh âm anh trở về vẻ lười biếng trầm thấp như ngày xưa, còn mang theo vài tia ý cười.

Mới vừa nói xong, anh liền nhìn thấy cô gái nhỏ giống như thỏ con bị hoảng sợ, lui về phía sau hai bước, đầu nhỏ cũng lắc như trống bỏi.

Ngữ khí Thời Tích kiên định, cự tuyệt: "Không, không được! Không được ôm!"

Sao có thể tùy tùy tiện tiện liền... liền ôm nhau như vậy được. Nghĩ tới cảm giác được anh ôm, trên mặt cô liền nóng lên, biến thành tiểu nói lắp.

Cố Trì nhớ tới ngày đầu tiên gặp mặt, cô gái nhỏ nghiêm trang nói nam nữ thụ thụ bất thân, cảm thấy có chút buồn cười, không khỏi cười ra tiếng.

Anh nhìn cô, trong mắt lộ ra tia hứng thú: "Nhưng tôi vẫn còn sợ, làm sao bây giờ đây, nếu không thì cậu xoa đầu tôi lần nữa đi?"

Thời Tích nghiêng đầu suy nghĩ, so với yêu cầu ôm một cái thì cái này cũng không tính là quá mức.

Vì thế cô nhón chân, cánh tay nhỏ dùng sức duỗi ra, mềm mại xoa xoa vài cái trên đầu anh, giống như đang vuốt lông cho con chó nhỏ.

Cố Trì nhướng mày, con ngươi đen nhánh cười cười: "Sao cậu không nói cái câu ban nãy, cái gì mà ngủ ngon ấy."

Thời Tích: "..."

Người này đúng là lắm yêu cầu.

Ngữ điệu cô mềm mại, lại nói lại câu kia một lần nữa: "Ngủ ngon ngủ ngon, đừng sợ hãi đừng sợ hãi."

Khi còn nhỏ, mỗi lần cô gặp ác mộng là bà ngoại sẽ lại dỗ cô như vậy.

Lại xoa xoa đầu anh thêm ba, bốn lần nữa, thiếu niên rốt cuộc mới buông tha cô.

Ban nãy Thời Tích đi siêu thị mua không ít đồ, mì sợi, trứng gà, cà chua, cải thìa, còn có gia vị nước tương và muối ăn.

Buổi chiều lúc cô vào bếp, chỉ nhìn qua một lượt cũng phát hiện nơi này của anh thật sự không có cái gì cả, trong thùng rác lại có mấy hộp cơm màu trắng.

"Cậu đừng suốt ngày ăn cơm hộp như vậy." Cô đứng trước cái thớt gỗ, vừa thái cà chua vừa nói: "Lần trước tớ xem được một video nói là rất nhiều cơm hộp được làm không sạch sẽ, nguyên liệu nấu ăn cũng không còn mới, có thịt đông lạnh để nhiều năm, ăn mấy cái đó vào sẽ hại sức khỏe lắm."

"Bình luận bên dưới còn có người nói là đi mua cơm bên ngoài về còn thấy cả đinh ốc với tóc trong đó cơ mà, thậm chí còn có cả móng tay, dù sao cũng rất bẩn."

Lúc ấy cô xem xong cũng lập tức gửi video này cho Thời Chiêu, bảo hắn đừng có ăn bậy ở bên ngoài nhiều.

Em trai cô lúc ấy thì đáp ứng nhanh lắm, kết quả chiều hôm sau cô tới trường tìm nó, lại thấy nó đang vừa ăn mì xào vừa ăn xiên dê nướng, lại còn nhét đầy một mồm.

Có thể nói là không làm người ta bớt lo được.

"Nấu mì dễ lắm, đun sôi nước lên rồi cho tất cả đồ vào là được, cái này an toàn hơn ăn ở bên ngoài nhiều."

Dụng tâm nói xong một đống chuyện, Thời Tích quay đầu, thấy Cố Trì đã rửa nồi xong, đứng ở một bên nhìn mình cười.

Mặt cô đỏ lên, xấu hổ nói: "Có... Có phải là tớ nói nhiều quá rồi không."

Kỳ thật cô cũng không phải người nói lắm, trước kia cho dù là bạn học hay giáo viên đều đánh giá cô là người có tính cách an tĩnh ngoan ngoãn.

Nhưng mà thật kỳ lạ, ở cùng một chỗ với anh, cô giống như không tự chủ được mà nói nhiều hơn, cũng không biết vì cái gì.

"Không." Cố Trì cười, "Tôi thích nghe cậu nói chuyện."

Thanh âm thiếu nữ ngọt ngào, dễ nghe hơn so với chim hoàng oanh, nghe xong còn khiến cho lòng người cảm thấy vui mừng.

Thời Tích có chút vui vẻ, cười rộ lên: "Vậy lời tớ nói, cậu có nhớ kỹ chưa?"

"Ừ, nhớ kỹ."

Chỉ cần là cô nói, anh đều nhớ kỹ.

Một sợi tóc rơi xuống từ sau tai cô, cọ qua gương mặt, ngứa, Thời Tích dùng tay định vuốt lên.

Bất quá mới cắt cà chua xong, trên tay còn dính nước, cô chỉ có thể dùng mu bàn tay vuốt lên, nhưng mãi vẫn không thể vuốt lên được.

Cố Trì đi qua, đứng ở trước mặt cô, duỗi tay đem tóc mai nhỏ xinh của cô vén ra sau tai.

Tay anh không hề né tránh đυ.ng vào vành tai cô, nho nhỏ, còn đặc biệt mềm.

Chỉ là chạm nhẹ một chút, lại thấy tai của cô gái nhỏ hồng lên.

Sau đó, mảng hồng nhạt ấy lại lan tràn tới trên mặt.

Thời Tích có chút xấu hổ, gương mặt nóng lên, cũng không biết tại sao mình lại có phản ứng mãnh liệt như vậy.

Trước kia chưa có ai chạm qua lỗ tai cô cả, không nghĩ tới chỉ bị nam sinh chạm vào có một cái thôi mà đã... đã có cảm giác như điện giật vậy.

"Mẫn cảm như vậy sao..." Cố Trì buồn cười, nhìn gương mặt đỏ hồng của cô gái, có chút ý vị thâm trường.

Hỏi, "Về sau cậu phải làm sao bây giờ?"

"Cái gì làm sao bây giờ?" Thời Tích ngây thơ hỏi, nhìn anh, có chút không hiểu hàm ý mơ hồ kia của anh.

"Không có gì." Cố Trì nhịn cười, không có giải thích ý tứ kia cho cô.

Còn nhỏ như vậy, cái gì cũng không biết, đối với quan hệ nam nữ lại hoàn toàn như một tờ giấy trắng.

Anh dời đề tài đi: "Dầu sôi rồi, có phải có thể thả mì rồi không?"

Thời Tích quay đầu lại nhìn, dầu trong nồi đã sôi, bắt đầu phát ra tiếng xèo xèo.

Cô cũng không hỏi nữa, nhanh chóng chỉnh nhỏ lửa lại, cẩn thận bỏ cà chua vừa cắt xong vào nồi, lại múc thêm một bát nước đổ vào trong.

Cuối cùng là thả mì, đánh trứng gà, bỏ cải thìa đã rửa sạch sẽ vào.

Bước làm rất đơn giản, chưa tới mười phút đã nấu xong.

Hai người ngồi đối diện nhau, Thời Tích nhìn anh, hai mắt sáng lấp lánh, có chút chờ mong, lại có chút khẩn trương: "Cậu nếm thử xem có ăn được không."

Đây là lần đầu tiên cô nấu mì cho người khác ngoài em trai.

Cố Trì dùng đũa gắp mì lên, nếm một chút, tán dương, "Ăn ngon lắm."

Trù nghệ được khích lệ, Thời Tích rất vui vẻ, đôi mắt cong cong: "Nếu vậy thì cậu nhớ ăn nhiều một chút, trong nồi vẫn còn."

Cố Trì cũng cười: "Được."

Màn đêm buông xuống, cho dù anh không muốn cũng phải thả người về.

Để muộn quá ngồi xe sẽ không an toàn, huống chi cũng không có lý do gì để giữ người ta ở lại nữa.

Đèn đường đầu phố sáng lên, anh đưa cô tới trạm xe bus.

Thời Tích xem biển số xe hiện ở trên màn hình điện tử, xe bus cô cần lên cách nơi này hai trạm nữa mới tới.

Vì thế, cô liền ngồi xuống cái ghế chờ, kéo cặp ra, lấy một tờ ghi chú với một cây bút từ bên trong.

Ánh sáng mờ nhạt không rõ, Cố Trì chỉ nhìn thấy cô lót cặp sách ở dưới, cúi đầu, không biết đang viết cái gì.

Mặt bên của cô gái nhỏ sạch sẽ trắng nõn, lúc cúi đầu lộ ra cần cổ tuyết trắng, an an tĩnh tĩnh không nói lời nào, nhưng vẫn đẹp đến nao lòng.

Người qua đường cũng nhịn không được nhìn về phía cô nhiều hơn một chút.

Qua vài phút, chờ xe bus kia tới, Thời Tích cũng vừa vặn viết xong.

Cô xé tờ ghi chú ra, nhét vào tay anh, sau đó vẫy vẫy tay với anh: "Tớ về đây, tạm biệt, cậu về nhà nhớ nghỉ ngơi cho tốt nhé."

"Ừ, tạm biệt."

Anh đứng tại chỗ, thấy cô bước chân nhẹ nhàng, chạy lên xe bus, móc khóa hình con cừu treo ở trên cặp theo bước chân của cô hơi lắc lư lay động.

Thời Tích tìm một cái ghế gần cửa sổ ngồi xuống.

Cửa xe đóng lại, xe bắt đầu lăn bánh, cô cách một tấm kính, thấy anh còn chưa đi, lại hướng về phía anh cười, tay nhỏ vẫy vẫy với anh.

Cố Trì cũng cười, tay hướng về phía cô chào tạm biệt, trong lòng có cảm giác mềm mại vô cùng.

Đèn đường rực rỡ về đêm, xe cô đi lại tấp nập, biển quảng cáo gắn đèn led bật sáng, bên trên là một người mẫu ảnh tóc quăn môi đỏ, cười vũ mị động lòng người.

Nhưng tất cả những phồn hoa náo động đó, đối với anh mà nói, còn không bằng sự dịu dàng mà cô đối xử với anh.

Chờ xe bus chạy đi không còn nhìn thấy bóng dáng nữa, Cố Trì mới cúi đầu, xem tờ giấy nhỏ cô vừa đưa cho mình.

Giấy ghi chú màu hồng nhạt hình đám mây, bên trên là vết bút nước mực xanh, thanh tú lại đoan chính.

Cô viết thực đơn, dạy anh cách nấu mì cà chua trứng.

Mỗi một bước đều viết rất kỹ càng tỉ mỉ, ngay cả muối, nước tương bỏ bao nhiêu, phải nấu bao nhiêu phút mới không bị nhũn.

Cuối cùng còn vẽ một cái mặt to đáng yêu cười ngọt ngào.

Chỉ là một tờ giấy mỏng manh nho nhỏ mà thôi, nhưng đối với anh nó lại rất nặng.

Anh cười nhẹ, vấn đề bối rối dưới đáy lòng rốt cuộc cũng có đáp án.

Cũng không cần tự hỏi nhiều về chuyện trước kia chỉ nhìn thấy một cái hình bóng nho nhỏ của cô đã thích tới như vậy, còn tâm tâm niệm niệm một thời gian dài.

Bởi vì bản thân cô thực sự quá tốt.

So với ánh dương ấm áp ngày xuân, gió mát ngày hè, trăng sáng đêm thu, hay cả tuyết đầu mùa đông đều tốt đẹp hơn hết thảy.

Cho nên, bất luận là từ lúc nào, cô dùng cách gì xuất hiện trong cuộc đời anh.

Anh đều đã được định là sẽ chỉ thích cô.