- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cô Ấy Ngọt Như Kẹo
- Chương 20: Mang thù
Cô Ấy Ngọt Như Kẹo
Chương 20: Mang thù
Edit by Shmily
#Do not reup#
-----------------------------------
Buổi tối ngày thứ sáu, 11 giờ hơn.
Cố Trì đang nhíu mày gắt gao nhìn chằm chằm đề thi Tiếng Anh trước mặt.
Bên phía kia của phòng khách, hạt dưa, cánh gà, cổ vịt, mực nướng, lon bia rượu bày đầy một bàn trà.
Màn hình TV đang chiếu hình ảnh không thích hợp với thiếu nhi, thanh âm phát ra khiến cho người ta mặt đỏ tim đập huyết áp lên cao, hai tên con trai ngồi trên sofa đồng thời nuốt nuốt nước miếng.
Một tên có mái tóc đỏ chót kêu lên: "Trì ca, anh thật sự không tới xem một chút sao?"
"Đúng thế, nữ chính bộ này đặc biệt xinh đẹp đó." Một tên lông xanh khác nói.
"Không xem."
Cố Trì cúi thấp đầu, liếc mắt cũng không thèm liếc, lạnh nhạt nói: "Bật nhỏ tiếng thôi, còn quấy rầy tôi làm bài tập nữa thì đi ra ngoài hết đi."
Tóc đỏ và lông xanh lập tức ngậm miệng, tập trung tinh thần xem phim tiếp.
Cố Trì ở một mình, cho nên nhà của anh là nơi tụ họp ăn chơi lý tưởng nhất, dần dà bọn họ tới nơi này của anh cũng đã trở thành thói quen.
Bất quá đối với những cái phim kia, bản thân anh cũng không có hứng thú gì mấy, lúc nhàn rỗi nhàm chán mới xem qua vài lần.
Nhưng hiện tại, so với giấc mơ vẫn chưa thực hiện xong kia của anh thì cái này quả thực là đần độn lại vô vị.
Một tiếng qua đi, Cố Trì rốt cuộc cũng làm xong một bài đọc Tiếng Anh, trong lòng khó có được khi toát ra chút cảm giác thành tựu nho nhỏ.
Môi anh cong lên, quay qua đối chiếu đáp án, lại sai hơn nửa.
Cố Trì: "..."
Anh nhíu mày thật chặt, nhịn xuống xúc động muốn xé bài thi, nhẫn nại tính tình, bắt đầu xem đáp án chi tiết.
Cùng lúc đó, phim trong TV cũng đã chiếu xong, trên bàn la liệt vỏ chai bia rượu cùng mấy cái chân gà cổ vịt đã bị gặm xong.
Triệu Văn Lượng với Tiền Tiến ngồi ở trên sofa, không nói một lời, biểu tình có chút dại ra, bắt đầu cùng nhau phân tích bộ phim vừa rồi một chút.
Sau một lúc lâu, Triệu Văn Phượng mới giả bộ như người từng trải bình luận: "Khá đa dạng đấy chứ, dáng người của nữ chính kia cũng không tệ, nhưng mà gương mặt sao giống giống nhau thể nhỉ?"
"Thôi đi mày." Tiền Tiến cười nhạo: "Xem phim con heo mà mày còn yêu cầu nhiều diễn viên đẹp à? Chỉ cần mặt nhìn được và dáng người không tệ đã là tốt lắm rồi, mày đừng có cá rồi còn muốn thêm tay gấu nữa*, trừ minh tinh ra thì ngoài đời thực mày đã nhìn thấy được bao nhiêu tiểu tỷ tỷ vừa có mặt xinh mà dáng lại đẹp?"
*Cá và tay gấu không thể có cả hai: Ý kiểu được voi đòi tiên.
"Sao lại không thể muốn cả hai!" Triệu Văn Lượng duỗi cổ, rất có tự tin phản bác lại, "Nửa tháng trước tao vừa thấy xong, một tiểu tỷ tỷ đặc biệt xinh đẹp, đặc biệt thanh thuần, dáng người tốt, eo còn rất nhỏ!"
"Ai? Thấy ở đâu? Có WeChat không?" Tiền Tiến ngồi thẳng người, hứng thú hỏi.
"Ở tiệm net nhà tao, cô gái đó hình như là bạn học của Trì ca, nhìn vô cùng xinh đẹp, thanh âm lúc nói chuyện cũng dễ nghe, là kiểu vừa ngọt ngào vừa ôn nhu ấy."
Hắn hắc hắc cười tà: "Sau hôm ấy, có vài tối tao còn nhịn không được mà tưởng tượng tới."
Vừa mới dứt lời, trên mặt đột nhiên đau xót, vừa quay qua liền phát hiện thứ đập vào mặt mình là cái bút nước màu đen.
Triệu Văn Lượng che đầu, vô cùng khó hiểu, còn có chút ủy khuất: "Trì ca, tự dưng anh ném em làm gì?"
Cố Trì lạnh mặt nhìn hắn: "Đêm hôm ngủ không ngủ, nghĩ linh tinh cái gì?"
Lại dùng ngữ khí ra lệnh nói: "Đem những thứ dơ bẩn trong đầu cậu xóa sạch sẽ đi, bằng không tôi sẽ gϊếŧ cậu đấy."
Triệu Văn Lượng càng ủy khuất hơn: "... Không phải. Lòng yêu cái đẹp thì ai chả có chứ, em cũng đâu có làm gì đâu, chỉ nghĩ thôi cũng không tính là phạm pháp mà."
"Còn nữa..." Hắn ủy khuất vội vàng biện minh cho mình, "Bạn cùng bàn kia của anh eo nhỏ chân thon, nam sinh tuổi dậy thì bình thường nào mà chẳng tâm viên ý mã sau khi nhìn thấy chứ, tưởng tượng một chút cũng là chuyện rất bình thường mà."
"Trì ca, Lượng Tử nói đúng mà." Tiền Tiến tiếp lời: "Nam sinh tuổi này có được mấy tên là Liễu Hạ Huệ đâu, không phải đều rất đói khát sao?"
Cố Trì trầm mặc.
Sau khi trầm mặc xong, liền giục hai tên kia thu dọn đồ ăn thừa rồi nhanh chóng cút đi.
Lúc này đã gần 12 giờ.
Nhưng Cố Trì biết, Thời Tích khẳng định vẫn còn chưa đi ngủ, cô gái nhỏ chăm chỉ học hành như vậy, chưa tới 12 giờ thì sẽ chưa tắt đèn.
Tự hỏi vài phút, anh mới gọi điện thoại qua, giả vờ như để hỏi bài, sau khi hỏi xong, anh mới nói: "Cậu xem dự báo thời tiết ngày mai chưa?"
Thời Tích thành thật trả lời: "Chưa xem, sao vậy?"
"Chính là..." Cố Trì cong môi, giống như lơ đãng nhắc tới, "Không phải ngày mai là đại hội thể thao sao, tôi xem dự báo thời tiết thấy bảo hình như ngày mai trời sẽ giảm nhiệt. Cậu chú ý giữ ấm, mặc nhiều một chút, đừng để bị cảm lạnh, rốt cuộc thì..."
"Bây giờ đang là thời điểm học hành vất vả, nếu bị bệnh thì sẽ bỏ lỡ rất nhiều bài mới."
Thời Tích cầm điện thoại, cảm kích nói: "A được, tớ biết rồi, cảm ơn cậu đã nhắc nhở nha."
***
Ngày hôm sau là đại hội thể thao toàn trường, toàn bộ trường học đều được bao phủ bởi bầu không khí nhẹ nhàng, vui vẻ.
Lúc Thời Tích tiến vào lớp học thì có không ít nam sinh nhịn không được nhìn về phía cô.
Hôm nay cô mặc một cái áo hoodie màu hồng nhạt, quần bút chì màu đen, đeo thêm một đôi giày trắng.
Tóc búi ra đằng sau, gương mặt nhỏ nhắn trông có vẻ càng thêm tinh xảo.
Đám nam sinh có cảm giác, trước kia mỗi ngày tiểu học ủy chỉ mặc đồng phục cột tóc đuôi ngựa thôi đã rất đẹp rồi.
Vậy mà khi cởi bỏ vẻ nghiêm túc đó ra thì giá trị nhan sắc còn biubiubiu bay thẳng lên a!
Thời Tích đi vào từ cửa trước, đến chỗ của mình ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, cô nhìn bốn phía xung quanh một lượt, thấy ngoài cô mặc quần dài với Cố Trì mặc áo thun màu đen khoác áo khoác ra thì tất cả những bạn học khác đều mặc đồ mùa hè mát mẻ.
Cô nhìn về phía Cố Trì, có chút nghi hoặc: "Mọi người đều không biết hôm nay trời hạ nhiệt sao?"
Cố Trì dừng một chút, sau đó mặt không đỏ tim không đập, lừa gạt cô gái nhỏ không có chút áy náy nào: "Chắc là bọn họ giống cậu, không có thói quen xem dự báo thời tiết."
Lúc này, Lý Giai Hảo cũng đi vào lớp.
Cô ấy trực tiếp phóng tới trước người Thời Tích, thấy Thời Tích hôm nay mặc áo hoodie màu hồng nhạt.
Màu hồng nhạt kỳ thật là rất kén người mặc, nếu nhìn không xinh đẹp thì mặc vào sẽ có cảm giác quê mùa, còn dễ làm tối màu da của mình.
Nhưng ngũ quan của Thời Tích rất tinh tế, làn da lại trắng như sữa bò, áo hoodie màu hồng nhạt ở trên người cô cũng hoàn hảo mang dáng vẻ của mỹ thiếu nữ thanh xuân phơi phới.
Chỉ là Lý Giai Hảo có chút không hiểu được: "Tích Tích, sao cậu mặc dày thế, không sợ nóng sao?"
Thời Tích giải thích: "Dự báo thời tiết nói hôm nay thời tiết sẽ hạ nhiệt đó."
Lý Giai Hảo càng hoang mang hơn.
Mẹ cô ấy rõ ràng nói là hôm nay nhiệt độ còn nóng hơn mấy hôm trước bảy, tám độ mà?
Chỉ là hiện tại cũng không có thời gian rối rắm cái này, cô ấy kéo cặp ra, từ bên trong lôi ra dụng cụ trang điểm.
Ba mẹ cô tự nhiên sẽ không cho cô tiền mua đồ trang điểm, những thứ này đều là cô tiết kiệm tiền tiêu vặt dành dụm lắm mới mua được.
"Tích Tích, tớ nhất định sẽ trang điểm cho cậu thật xinh đẹp!" Cô ấy vỗ vỗ ngực, thề son thề sắt bảo đảm.
Thời Tích cảm giác được thanh âm cô ấy cũng cao lên mấy quãng, cảm giác được là rất vui vẻ.
Trên thực tế, Lý Giai Hảo là thực sự đang cao hứng muốn hỏng luôn rồi. Cô ấy có cảm giác như trở về tuổi thơ, cái cảm giác trang điểm cho búp bê Tây Dương ấy.
Huống chi, hiện tại trước mặt cô ấy lại còn là một búp bê Tây Dương xinh đẹp tinh xảo như vậy!
Đầu tiên cô lấy ra một lọ kem nền, đối chiếu với mặt Thời Tích một chút, lại thả trở về.
Làn da của cô gái trước mặt trắng còn hơn cả sữa bò.
Lại cầm lấy một cái bút kẻ mắt, giơ lên nửa ngày lại không biết nên xuống tay ở chỗ nào.
Cách nhau gần tới như vậy rồi mà cô vẫn không thể tìm ra chút tỳ vết nào trên mặt Thời Tích.
Mụn trứng cá hay tàn nhang gì đó căn bản không hề tồn tại, da thịt bóng loáng phấn nộn như là trứng gà bốc vậy.
"Tích Tích, da cậu đẹp như vậy, bình thường bôi những loại kem dưỡng gì thế?" Là một người cuồng skincare, Lý Giai Hảo khiêm tốn thỉnh giáo cô.
Thời Tích nhớ lại một chút, không rõ lắm nói: "Lúc đi mua sắm, nhân viên ở Watsons có đề cử cho tớ vài loại, tên là gì thì tớ cũng không nhớ rõ lắm, buổi tối về tớ chụp cho cậu nhé."
Lý Giai Hảo: "..."
Được rồi, cô xem như đã hiểu rõ cái gì gọi là thiên sinh lệ chất khó không có chí tiến thủ* rồi.
*Câu này mình không biết nghĩa, bạn nào biết thì bình luận chỉ mình với nhé~
Skincare 7749 bước cũng không sánh bằng người ta tùy tùy tiện tiện rửa mặt, hức.
Phấn má, kem che khuyết điểm đều không có đất dụng võ, cuối cùng chỉ có thể đơn giản mà kẻ mắt, tô son lại uốn mi cho cô một chút mà thôi.
Câu nói trên mạng quả không sai chút nào, ngoại hình càng xinh đẹp thì càng tiết kiệm đồ trang điểm! Lại càng đỡ tốn tiền!
Hu hu hu cô rốt cuộc cũng biết nguyên nhân mình nghèo rồi QAQ.
Lúc Lý Giai Hảo trang điểm cho Thời Tích, Cố Trì một tay chống cằm, yên lặng ngồi bên cạnh nhìn.
Chỉ thấy gương mặt cô gái nhỏ vừa trắng vừa tinh xảo đang hơi hơi hướng về phía trước, cần cổ như thiên nga cũng trắng tới phát sáng.
Đôi môi anh đào màu hồng nhạt, tô thêm chút màu đỏ của son môi, phảng phất như một đóa hoa hồng nở rộ.
"Xong rồi!" Đại công cáo thành, Lý Giai Hảo đóng nắp son lại, giơ cái gương nhỏ lên cho cô nhìn: "Tích Tích, cậu thấy vừa lòng không?"
Thời Tích nhìn mình trong gương, kỳ thật cũng không có trang điểm nhiều lắm, nhưng cả người nhìn qua dường như có khí sắc hơn rất nhiều.
Cô cười cười với Lý Giai Hảo: "Cảm ơn cậu, trang điểm đẹp lắm đó."
Lý Giai Hảo cũng vô cùng vui vẻ, hài lòng thưởng thức tác phẩm của mình trong chốc lát mới phất tay áo rời đi, lui về phía sau tự mình trang điểm cho mình.
Thời Tích muốn đi uống nước, lúc chuẩn bị đứng lên thì phát hiện Cố Trì đang nhìn mình chằm chằm.
Nhìn còn hết sức chuyên chú, hơn nửa ngày cũng không thấy anh chớp mắt.
Cô nghi hoặc, nghiêng nghiêng đầu: "Cậu sao vậy?"
"..."
Nhìn lén bị người ta bắt được, Cố Trì lại không hề có chút xấu hổ nào.
Anh thanh thanh giọng nói, vừa mới chuẩn bị nói gì đó, cô gái nhỏ đột nhiên cảnh giác lên, chân mày lá liễu nhíu nhíu: "Có phải cậu..."
Người từng bị một đám côn đồ vây đánh trong ngõ nhỏ, mặt không đổi lòng không hoảng, lúc này tim lại đột nhiên đập nhanh hơn vài nhịp.
Vạn nhất bị hỏi câu "Có phải cậu thích tớ không?" hoặc là "Có phải cậu yêu thầm tớ" gì gì đó.
Anh nên trả lời thế nào đây?
Thừa nhận hay phủ nhận bây giờ?
Đang cau mày suy nghĩ, chỉ thấy cô gái nhỏ giật giật cánh môi đỏ bừng, sau đó tức giận nói...
"... Cậu lại muốn nói hôm nay tớ ăn mặc ấu trĩ giống như học sinh cấp hai, rồi trang điểm xong lại già y như bà cô đúng không?"
Cố Trì: "..."
Cho tới hôm nay anh mới biết được, thì ra cô gái nhỏ còn có thuộc tính mang thù.
Lại... thật sự con mẹ nó... quá đáng yêu đi.
-------
Tác giả có lời muốn nói: Chúc mừng Trì ca đã trở thành người đầu tiên Tích Tích ghim vào quyển sổ mang thù của mình a :))
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cô Ấy Ngọt Như Kẹo
- Chương 20: Mang thù