Chương 26

Edit+Beta: _Tanoka_

Thẩm Nhượng nhìn vẻ mặt ngoan ngoãn của Ôn Cẩn. Ngay cả khi cô che giấu điều đó rất tốt, hắn vẫn có thể nhìn ra được sự chán ghét mà cô đang phải kiềm nén cùng với sự ghê tởm trong ánh mắt của cô.

Trong lòng lại bắt đầu cảm thấy khó chịu, Thẩm Nhượng ngoảnh mặt đi không dám đối diện với Ôn Cẩn, đưa tay lên đầu xoa nhẹ mái tóc của cô. Ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể cô, thần kinh xhiuj căng thẳng hơn một tháng cuối cùng cũng được giải toả.

Hắn đã đến gặp bác sĩ và cũng được điều trị tâm lý. Bọn họ đều nói rằng hắn không hề có vấn đề gì về thể chất cũng như tinh thần. Làm sao có thể ổn được chứ? Nếu không có vấn đề gì thì tại sao đột nhiên hắn lại thích Ôn Cẩn? Biết rõ là cô đang giả vờ khéo léo để lừa gạt hắn, nhưng hắn lại không dám mở miệng hỏi nguyên nhân.

Bởi vì hắn mơ hồ cảm nhận được rằng chỉ cần hắn hỏi lý do thì lúc đó giữa hai người sẽ không còn chuyện gì lừa gạt nhau nữa, và rồi hắn sẽ hoàn toàn mất đi Ôn Cẩn.

Thấy hắn không đáp, Ôn Cẩn khẽ siết chặt eo hắn, "Thẩm Nhượng, sao anh lại không để ý đến em? Có phải là do chuyện ở bữa tiệc ăn mừng vừa rồi không?"

Cô có thể cảm nhận được rất rõ ràng sự thích thú của Thẩm Nhượng đối với cô ngày hôm đó. Hắn vô duyên vô cớ tránh mặt cô hơn một tháng, ngoại trừ việc cô cự tuyệt chuyện trên giường với hắn, cô không thể tìm ra được bất luận là nguyên nhân nào khác.

Ôn Cẩn cảm thấy buồn nôn. Nghĩ đến kết cục thê thảm của Từ Khả ở kiếp trước, sau khi chết còn bị hắt nước bẩn, thậm chí còn phải chịu bạo lực mạng lăng trì. Mà mọi bê bối của Tần Tranh đều được Thẩm Nhượng che đậy, danh tiếng của hắn ta sau khi chết vẫn luôn trong sạch, trên mạng còn có người cảm thấy thương tiếc cho hắn ta.

Dù sao cũng đã ở bên cạnh Thẩm Nhượng mười mấy năm, cho dù có phải trải qua bao lâu đi chăng nữa, cô cũng đã biết Tần Tranh có tư cách rác rưởi đến mức nào, chuyện gì cũng đều có thể làm ra. Cô không tin hắn ta có thể dễ dàng buông tha cho Từ Khả như vậy, mà người duy nhất có thể ngăn cản Tần Tranh chỉ có thể là Thẩm Nhượng.

Chỉ cần có thể cứu được Từ Khả và giúp cô thoát khỏi Tần Tranh ở kiếp này, để cô ấy không còn phải chịu khổ sở như kiếp trước, rơi vào cảnh cửa mất nhà tan, bất kể thứ gì cô đều có thể nhẫn nhịn.

"Xin lỗi." Hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Thẩm Nhượng, thanh âm có chút nức nở, "Thẩm Nhượng, lần trước là do em không tốt, anh đừng ngó lơ em mà."

Cả người Thẩm Nhượng cứng đờ, chậm rãi cúi đầu nhìn chằm chằm Ôn Cẩn. Hắn rất muốn nói với cô rằng đừng giả vờ nữa, những gì mà cô thoả thuận cùng với Trình Tĩnh Sơ hắn đều biết cả rồi. Chỉ cần cô mắng hắn một trận giống như mắng Tần Tranh lúc nãy, sau này cũng không cần giả bộ ngoan ngoãn, bảo đảm sẽ vẫn thích hắn như trước kia, hắn liền tha thứ cho những gì mà cô đã lừa dối hắn, vĩnh viễn cưng chiều cô, bất kể cô muốn thứ gì hắn đều sẽ đáp ứng.

Nhưng hắn vẫn không thể nào nói nên lời, hắn có tôn nghiêm của chính mình. Những lời này chỉ cần nói ra cũng chính là đồng nghĩa với việc chấp nhận cúi đầu trước Ôn Cẩn, đem tôn nghiêm của chính bản thân dâng hết lên cho cô, mặc cô tuỳ ý giẫm đạp.

Thẩm Nhượng đưa tay vuốt ve gương mặt Ôn Cẩn, có lẽ ngay từ đầu hắn đã không nên cưới cô.

Ôn Cẩn Nắm lấy tay Thẩm Nhượng, đặt lên eo của cô, áp sát vào người hắ, hai má nhanh chóng đỏ lên, Thẩm Nhượng, đừng giận dỗi nữa. Anh về nhà đi, em ở nhà chờ anh. Tối nay, mọi chuyện đều chiều theo anh."

Cứ xem như cô bị chó cắn một lần đi, nhẫn nhịn một chút rồi sẽ qua cả thôi. Cô có thể nhịn, nhất định có thể nhịn, chỉ cần có thể cứu được Từ Khả thì cô đều sẽ làm.

Thẩm Nhượng chỉ cảm thấy khó thở, cảm giác thống khổ như bị tra tấn tinh thần kia lại bắt đầu xuất hiện. Ôn Cẩn càng nghe lời hắn, ngoài mặt càng chiều theo ý hắn, thì hắn sẽ càng cảm thấy vô cùng đau đớn.

Nhẹ nhàng đẩy Ôn Cẩn ra, Thẩm Nhượng trầm mặt một lúc rồi mở miệng: "Em về đi. Trong khoảng thời gian này ở công ty rất bận, tôi không thể quay về được."

Sắc mặt Ôn Cẩn ngây ngốc, nắm lấy tay Thẩm Nhượng. Thận trọng hỏi: "Thẩm Nhượng, anh ..."

Nghe thấy giọng điệu cẩn trọng của cô, trong lòng Thẩm Nhượng càng thêm khó chịu. Hắn không dám nhìn thẳng vào mắt Ôn Cẩn, âm thanh cứng rắn vang lên: "Tôi không có tức giận. Lúc này công ty rất nhiều việc, thực sự không có thời gian. Ôn Cẩn, em đi về trước đi, tôi xử lý xong hết công việc liền sẽ về với em."

Chờ hắn suy nghĩ thật kỹ mọi chuyện, xác định vị trí thực sự của Ôn Cẩn trong lòng hắn, hắn liền sẽ trở về tìm cô.

Trong lòng Ôn Cẩn lo lắng, có hơi dùng sức mà kéo lấy tay hắn, "Vậy Từ Khả thì sao? Thẩm Nhượng, anh biết Tần Tranh là người như thế nào mà, cậu ta sẽ không dễ dàng từ bỏ vậy đâu. Từ Khả là người bạn duy nhất của em, cô ấy không thể nào xảy ra chuyện được."

Thẩm Nhượng thấp giọng "Ừm", "Em yên tâm, tôi sẽ ngăn cản cậu ta."

Khi Thẩm Nhượng rời đi, Ôn Cẩn lại thẩn thờ. Vừa nãy lúc ôm Thẩm Nhượng, cảm nhận được sự thay đổi từ cơ thể hắn, không còn cưỡng ép cô, thậm chí còn đồng ý giúp Từ Khả.

Ôn Cẩn cảm thấy bản thân hẳn là phải vui vẻ mới đúng, lại có thể dễ dàng khiến Thẩm Nhượng đáp ứng lời cầu xin của cô. Vậy nhưng sâu trong nội tâm cô một chút cũng không cảm thấy vui vẻ, ngược lại càng thêm bất an.

*

Thẩm Nhượng lạnh lùng trở về ghế lô. Một đám người đang đùa giỡn thấy sắc mặt hắn không tốt, toàn bộ đều dừng lại quan sát hắn.

Thường Minh hiểu ý, để mọi người rời khỏi đó trước.

Ghê lô chỉ còn lại ba người Thẩm Nhượng, cùng với bạn gái Tần tranh. Cô ta bị sắc mặt của Thẩm Nhượng doạ đến mức không dám động đậy, nép sát vào lòng Tần Tranh.

Thẩm Nhượng lạnh lẽo nhìn Tần Tranh, "Làm sao cho tình nhân của cậu cút khỏi đây đi."

Vốn dĩ đã bị ép buộc buông tay Từ Khả, trong lòng Tần Tranh vô cùng khó chịu, bây giờ chỉ ôm một người phụ nữ để giải toả lửa nóng trong người. Nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Nhượng, biết chắc chắn hắn đang thực sự vô cùng tức giận.

Sau khi đuổi cô ta đi, trong long Tần Tranh cũng đang nghẹn một bụng tức giận, khẳng định Ôn Cẩn đã nói hươu nói vượn chửi bới hắn với Thẩm Nhượng.

Tần Tranh đứng lên, bực bội nói: "Lão đại, những gì mà Ôn Cẩn ngoan ngoãn nghe lời anh đều là giả dối, anh không biết vừa rồi cô ta giống như một người đàn bà đanh đá chỉ vào mặt tôi mà lớn tiếng la lối đâu! Bất quá chỉ là một người phụ nữ mà thôi, anh có phải thực sự vì cô ta mà phải ..."

Hắn ta còn chưa nói xong, lại bị Thẩm Nhượng hung hăng đạp vào người, "Tần Tranh, đây là lần cuối cùng, Ôn Cẩn là vợ của tôi, sau này cậu mà còn không tôn trọng cô ấy, tôi đành phải không nể tình anh em này nữa. Mấy ngày nay cậu ở nhà tự mình suy nghĩ cho kỹ đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi."

Thẩm Nhượng lãnh đạm nhìn hắn ta, nói xong liền trực tiếp quay người rời đi.

Tần Tranh đau đến mức hơi cúi người, vẻ mặt khϊếp sợ nhìn Thường Minh bên cạnh, "Tôi với lão đại lớn lên cùng nhau, vậy mà anh ấy lại có thể vì một người phụ nữ, một người phụ nữ mà..."

"Tần Tranh." Thường Minh dùng sức đỡ lấy hắn ta, "Tôi còn chưa kịp nói với cậu, Thẩm Nhượng quyết định hợp tác cùng với Ôn Minh khải."

Sắc mặt Tần Tranh sửng sốt, đẩy Thường Minh ra, trong lòng không kiềm được sự thất vọng. Lão đại thực sự đã thay đổi, trước kia nếu hắn muốn làm bất cứ chuyện gì đều sẽ lưu loát dứt khoát, chưa bao giờ thay đổi giữa chừng. Bây giờ chỉ vì một người phụ nữ, hắn vậy mà lại bắt đầu nhượng bộ.

Hắn có thể vì Ôn Cẩn từ bỏ nguyên tắc một lần, chắc chắn sẽ có lần thứ hai rồi lần thứ ba. Ôn Cẩn, loại phụ nữ này, nếu lão đại muốn bao nhiêu người thì hắn ta đều có thể tìm được cả đống người tương tự như vậy, nhưng vì cái gì mà hắn ta lại có thể thua dưới tay Ôn Cẩn chứ?

Trong lòng Tần Tranh vô cùng lạnh lẽo, hắn không thể để cho Ôn Cẩn trở thành sự uy hϊếp đối với lão đại được, hắn ta muốn giúp lão đại đem cái gai Ôn Cẩn nhổ ra.

"Tần Tranh." Thường Minh nhàn nhạt nhìn hắn ta, "Lúc trước tôi đã từng nói với cậu rồi, mặc dù Thẩm Nhượng có thái độ không tốt đối với Ôn Cẩn, nhưng trong lòng Thẩm Nhượng thì cô ấy lại có một vị trí khác. Còn có Từ Khả, cô ấy đã có bạn trai rồi."

Thường Minh ngữ khí lạnh nhạt nói, "Thân là đàn ông, vì cái gì mà phải làm ra loại chuyện vô sỉ đi cưỡng ép phụ nữ như thế này? Nếu cậu nhất quyết muốn tiếp tục làm ra những loại chuyện như vậy, sau này cậu chắc chắn phải trả giá cho những gì mà bản thân từng gây ra."

Tần Tranh nhìn chằm chằm về phía Thường Minh đang rời đi. Anh vừa đẩy cửa ra, Tần Tranh liền mở miệng: "Thường Minh, anh cho rằng tôi cũng vô dụng giống anh, sẽ trơ mắt nhìn người phụ nữ của mình gả cho người khác sao? Người phụ nữ mà Tần Tranh tôi coi trọng sẽ không thể nào thoát khỏi tôi, tôi sẽ khiến cho cô ấy cam tâm tình nguyện ở bên cạnh tôi."

Thường Minh quay đầu nhìn hắn ta một cách lạnh lùng, sau đó mở cửa rời đi.

Tần Tranh tức giận đến mức đạp bàn mấy cái, sau một hồi trấn tĩnh lại, lấy điện thoại bấm số gọi cho trợ lý.

"Chuẩn bị cho tôi một phần đại lễ, tôi có thứ muốn tặng cho Ôn Minh Khải."

*

Ôn Cẩn ngày càng cảm thấy bất an nhìn các thành viên trong đoàn phim đang bận rộn làm việc ở cách đó không xa. Đã hai tháng trôi qua, kể từ lần cuối cùng cô gặp Thẩm Nhượng, cô đã không còn gặp được hắn hai tháng rồi, cô cảm thấy Thẩm Nhượng đang có gì đó không ổn.

Mấy ngày qua, không hiểu sao cô lại cảm thấy tâm phiền ý loạn, dường có linh cảm đang sắp chuyện gì đó xảy ra.

Ôn Cẩn đứng ngồi không yên, cô chạy đến chỗ đoàn phim, lẳng lặng nhìn Từ Khả, cố hết sức nhớ lại khoảng thời gian này ở kiếp trước, tìm xem có chút thông tin nào về Từ Khả hay không.

Cô nhớ rõ là có, nhưng là chuyện gì? Vào ngày nào? Không thể nhớ ra khiến cô càng thêm lo lắng, trên trán Ôn Cẩn bắt đầu đổ mồ hôi.

Sau khi Từ Khả quay xong một cảnh, nhận lấy khan long từ tay trợ lý, lau mồ hôiu trên trán. Cô bước lên kéo Ôn Cẩn qua một bên, mồ hôi nhễ nhại, sắc mặt không tốt, giọng điệu có chút lo lắng, "A Cẩn, có có chuyện gì vậy?"

"Mình không sao." Ôn Cẩn nhìn chằm chằm cô ấy, "Từ Khả, Tần Tranh có tìm cậu gây phiền phức gì không?"

Trong lòng Từ Khả buồn bực. Không hiểu tại sao Ôn Cẩn lại như thế, cứ mỗi lần nhìn thấy cô đều sẽ hỏi đến vấn đề này, còn dặn dò cô phải chú ý Tần Tranh. Rõ ràng là cô cùng với Tần Tranh không hề có qua lại gì với nhau.

Cô ấy lắc đầu, "Không có."

Ôn Cẩn thở phào nhẹ nhõm, còn muốn tiếp tục nói gì đó thì bị Từ Khả ngắt lời.

"Ôn Cẩn, mình có chuyện muốn nói với cậu." Cô ấy kéo tay Ôn Cẩn, nhẹ nhàng đặt lên bụng mình, nhỏ giọng nói: "Mình mang thai rồi."

Sắc mặt Ôn Cẩn sửng sốt.

"Thật sự rất khó tin đúng không?" Từ Khả nở nụ cười, "Hàn Tấn nhìn bề ngoài là một kẻ trầm mặc ít nói, không thể tin được lại là người làm chuyện lớn, một phát trúng đích."

Trong lòng Ôn Cẩn không kiềm được sợ hãi, "Từ Khả, trước hết cậu đừng đóng phim nữa, về nhà nghỉ ngơi đi, đầu tiên cứ sinh hạ đứa trẻ bình an trước đã."

"Từ Khả, chuẩn bị!"

Trợ lý đạo diễn hướng về phía hai người la lên. Từ Khả khẽ vỗ tay Ôn Cẩn, "Yên tâm, còn vài ngày nữa là quay xong rồi, sắp tới đều sẽ ở trong nhà, không có vấn đề gì đâu."

"Không phải, Từ Khả nghe mình nói đã ..."

Ôn Cẩn còn chưa nói xong, Từ Khả đã theo trợ lý rời đi.

Nhất định có chỗ nào đó xảy ra vấn đề. Ôn Cẩn nhìn chằm chằm Từ Khả, tim đập càng lúc càng nhanh, cô cảm thấy không thể đợi mọi chuyện xảy ra mới bắt đầu nghĩ cách, cô muốn đi tìm Tần Tranh.

Tuy rằng Thẩm Nhượng cho cô lời hứa, nhưng làm sao có thể tin được hắn có thật lòng giúp cô hay không, nói không chừng hắn chỉ là thuận miệng cảnh cáo Tần Tranh vài câu. Lỡ như Tần Tranh không nghe Thẩm Nhượng nói, vẫn không chịu buông tha cho Từ Khả thì phải làm sao bây giờ?

Ôn Cẩn không an tâm, đột nhiên có xúc động muốn trực tiếp đến công ty Tần Tranh nói chuyện rõ ràng.

"Chị dâu, cô vậy mà vẫn còn tâm tình đi tìm tôi sao?"

Tần Tranh nhìn Ôn Cẩn cười cười, "Lão đại mấy ngày trước cho người điều tra cô một số việc. Cô đoán xem anh ấy đã tra ra được những gì nào?"

Ôn Cẩn lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn ta, "Tần Tranh, cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?"

Tần Tranh tiếc nuối lắc đầu, "Tôi chỉ muốn nói cho cô biết một tin tức xấu. Cô hẳn là biết người tên Tô Yến nhỉ? Ha, nghe nói hắn ở nhà cô cũng được mấy năm, mà ông Ôn cũng vô cùng thích hắn ta. Nhưng đáng tiếc, sau này hắn không chừng có thể biến thành kẻ tàn tật đó. Mà cũng không trách ai được, ai bảo hắn lại đi thích một người phụ nữ đã có chồng rồi cơ chứ."

Giọng nói Tần Tranh tạm ngừng một lát, nhìn Ôn Cẩn, "Chị dâu à, cô là người phụ nữ của lão đại, sau này vẫn nên duy trì khoảng cách với những người đàn ông khác mới phải. Tô Yến có thể giữ được một cái mạng, cũng là do hắn có vận khí tốt mà thôi."

Ôn Cẩn không biết bản thân làm thể nào để rời khỏi văn phòng của Tần Tranh. Ngay lúc này cô đứng ở trước trước của phòng bệnh, ngây ngốc nhìn Tô Yến đang nằm trên giường bệnh.

Trên mặt anh không hề có chút sức sống. Cho dù anh yên tĩnh nằm ở đó, chỉ cần nhìn thấy anh, trong lòng Ôn Cẩn liền cảm thấy an tâm.

Là do cô hại Tô Yến.

Ôn Cẩn đẩy cửa ra, nhìn chân bị thương của anh, lại nghĩ đến những gì mà Tần Tranh nói, cố nén nước mắt, "Tô Yến."

Tô Yến cho rằng bản thân nghe nhầm rồi, anh ngẩng đầu nhìn về phía cửa, gương mặt tái nhợt lập tức hiện lên sự vui mừng, "A Cẩn, sao em lại đến đây?"

Mới vừa nói xong, sắc mặt Tô Yến đột nhiên thay đổi, ánh mắt của anh trở nên lãnh đạm. Đôi chân của anh có khả năng rất lớn sẽ bị tàn phế, cho dù Ôn Cẩn ly hôn. Anh cũng không có tư cách gì để ở bên cạnh cô.

****

Không biết mọi người như thế nào nhưng Tanoka sắp thi rồi, cho nên sắp tới Tanoka off một khoảng thời gian ngắn để tập trung ôn thi nha. Sẽ quay lại sớm thôi, hứa đó!

THI TỐTTTTTTTT

LUV U ALL <333