Chương 19

Edit: Huyền

Beta: Lông Mày Kiếm

Chuyện trước kia, hình như anh thật sự hơi quá đáng, anh không ngờ sẽ để lại trong lòng Ôn Cẩn bóng ma tâm lý lớn như vậy. Nếu sợ, tại sao sau đó Ôn Cẩn vẫn luôn luôn dùng mọi thủ đoạn để câu dẫn anh lên giường?

Thẩm Nhượng không có cách nào hiểu được hành vi của Ôn Cẩn, nhìn nước mắt cô càng lúc càng nhiều, trong lòng anh cũng bắt đầu khó chịu.

Vén chăn lên, Thẩm Nhượng nhìn thấy vết đỏ trên tay và trên eo Ôn Cẩn, biết vừa rồi mình dùng quá sức, anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, nói: "Đừng khóc."

Ôn Cẩn vặn vẹo vài cái, đυ.ng phải nơi nào đó của Thẩm Nhượng, cô đẩy Thẩm Nhượng một cái, ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói vô cùng đáng thương, "Thẩm Nhượng, sao anh còn cứng được vậy? Tôi đau lắm, anh đừng có làm vậy nữa được không?"

Mấy ngày nay, cũng không biết bị ngắt bao nhiêu lần nữa, Thẩm Nhượng thật khâm phục sự nhẫn nại của mình. Anh rút mấy tờ khăn giấy, lau sạch nước mắt trên mặt Ôn Cẩn, thản nhiên nói: "Em uống say thật hả?"

"Không phải, tôi không uống rượu!" Ôn Cẩn không nghe được câu trả lời của Thẩm Nhượng, sốt ruột trong lòng, "Thẩm Nhượng, đừng làm!"

Thẩm Nhượng thấy cô có xu hướng muốn khóc, anh xoa xoa đầu của cô, nói: "Ừm, không làm."

"Thật, thật à?" Ánh mắt Ôn Cẩn đờ đẫn, cô cảm giác đầu mình lại loạn hơn. Vì sao Thẩm Nhượng có thể dễ dàng đồng ý yêu cầu của cô như vậy? Rõ ràng lần trước anh hoàn toàn không để ý tới lời của cô nói.

"Không làm." Thẩm Nhượng nhìn cô, "Em đồng ý với tôi, sau này ngoại trừ tôi, dù tình huống như thế nào cũng không được ôm người đàn ông khác."

Ôn Cẩn bỗng nhiên cảm thấy không vui nữa, nói thầm: "Tôi không có, là hắn ta ôm tôi mà."

Thẩm Nhượng nhìn cô một cách lạnh lùng, "Ôn Cẩn, cho dù là người đàn ông khác ôm em, em là vợ của tôi, vẫn nên chủ động đẩy hắn ra. Tôi chỉ cho em một cơ hội thôi, nếu còn có lần sau, tôi..."

"Anh muốn làm gì?" Đột nhiên Ôn Cẩn cực kỳ không vui vẻ, cô đẩy Thẩm Nhượng ra, trong đầu rối loạn, ý nghĩ ly hôn phảng phất lóe lên trong đầu cô.

Cô nhìn chằm chằm Thẩm Nhượng một lúc, cười ngây ngô nói: "Thẩm Nhượng, sau này tôi muốn làm gì anh cũng không quản được."

Cô sát lại gần Thẩm Nhượng, giọng nói vui vẻ: "Bởi vì tôi sẽ ly hôn với anh, sau này cũng không để ý tới anh."

Thẩm Nhượng cảm giác tim mình ngừng đập vài giây, anh ôm Ôn Cẩn vào trong ngực, nắm chặt cằm cô, giọng nói vừa lạnh lùng vừa cứng rắn: "Thu hồi lời vừa nói lúc nãy của em đi."

"Không, tôi sẽ ly hôn." Ôn Cẩn nhìn chằm chằm anh, "Sau này cũng không muốn gặp lại anh."

Thẩm Nhượng cố nén lửa giận, "Ôn Cẩn, bây giờ em uống say, tôi không muốn tính toán với em. Ly hôn? Cả đời này cũng không thể đâu."

"Vì sao? Anh ở cùng một chỗ với Trình Tĩnh Sơ, vì sao không ly hôn với tôi?!" Ôn Cẩn tức đến nỗi dùng cả tay chân đánh anh, "Đồ cặn bã!"

Vẻ mặt Thẩm Nhượng sững sờ, trong lòng chợt thả lỏng. Thì ra là cô cho rằng mình có người phụ nữ khác, mới muốn ly hôn. Vẻ mặt anh dịu xuống, ngăn chặn tay chân loạn xạ của cô, thấp giọng trách mắng: "Em lại nghe ai nói nhảm rồi hả? Tôi với Trình Tĩnh Sơ ngay cả nói chuyện cũng chưa từng."

Anh không cho được Ôn Cẩn tình yêu nam nữ, thế nhưng cả đời này ngoại trừ cô, anh cũng sẽ không có người phụ nữ nào khác. Những lời này, anh phải nói rõ ràng với Ôn Cẩn.

Thẩm Nhượng ôm cô, nói: "Ôn Cẩn, cả đời này tôi chỉ biết một người phụ nữ là em."

Ôn Cẩn gắng sức cào anh vài cái, không hề nghe được anh nói gì, bởi vì cô hoảng sợ phát hiện, nơi nào đó của Thẩm Nhượng còn đang chĩa vào cô.

"Thẩm Nhượng, đừng làm!"

Thẩm Nhượng bị Ôn Cẩn lăn qua lăn lại một lúc lâu, hơn nửa đêm mới ôm cô ngủ thϊếp đi.

Ngày hôm sau, khi Ôn Cẩn tỉnh lại đã là buổi trưa. Đầu cô có chút đau, hoàn toàn không có ấn tượng gì với chuyện ngày hôm qua, chỉ còn mơ hồ nhớ được, hình như cô đã gặp được Tô Yến.

Ngồi ngây ngốc trên giường một lúc lâu, cô nghe được tiếng bước chân. Ôn Cẩn ngẩng đầu, nhìn thấy Thẩm Nhượng đứng ở cửa.

Ôn Cẩn kéo chăn che kín cơ thể của mình theo bản năng.

Sau khi rửa mặt thay quần áo xong, Ôn Cẩn đi tới ngồi xuống bên cạnh Thẩm Nhượng, kéo tay anh: "Thẩm Nhượng, sao anh lại đến đây?"

Cô rất muốn hỏi Thẩm Nhượng một chút, có phải hôm qua hai người đã ngủ với nhau hay không. Trong lòng Ôn Cẩn chán ghét. Cô cảm thấy hai người bọn họ chắc cũng không có phát sinh chuyện gì, thế nhưng trên người cô có chút đau nhức, nơi nào đó cũng có chút đau.

Thẩm Nhượng nhìn cô, vốn dĩ muốn thừa lúc cô tỉnh táo, cảnh cáo cô sau này không được đến gần Tô Yến. Thế nhưng nghĩ đến trong lòng cô tự hiểu lầm mình có quan hệ với Trình Tĩnh Sơ, còn bởi vậy mà muốn ly hôn với anh, anh lặng lẽ nuốt lời xuống, nói: "Ôn Cẩn, tôi có lời muốn nói với em."

"Ừ." Ôn Cẩn cười một tiếng dịu dàng. "Anh nói đi, em nghe."

Thẩm Nhượng cúi đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô, "Em muốn tình cảm, tôi không cho em được. Thế nhưng cả đời này của tôi, ngoại trừ em ra không có người phụ nữ khác. Tôi không biết em nghe ai nói, loại chuyện hoang đường tôi đã ở cùng một chỗ với Trình Tĩnh Sơ này. Nếu như tôi thực sự bao nuôi phụ nữ, cũng không cần thiết phải gạt em."

Anh nói trắng ra như vậy, chắc là Ôn Cẩn đã hiểu rõ ý của anh chăng?

Trong lòng Ôn Cẩn cười khẩy, trên mặt vẫn dịu dàng như cũ. Cô ngoan ngoãn gật đầu, "Thẩm Nhượng, em tin tưởng anh. Có phải tối hôm qua em uống say, nói lung tung cái gì đó phải không? Anh đừng để bụng, em uống say lại thích càn quấy vớ vẩn."

Trong lòng Thẩm Nhượng có chút buồn bực, anh cảm thấy ngay lúc này, Ôn Cẩn không nên ngoan ngoãn như vậy. Nếu như là trước đây, nhất định cô sẽ cãi nhau rất kịch liệt, khóc còn bi thương hơn tối hôm qua.

Nghĩ đến Ôn Cẩn trước kia, tâm trạng của anh xấu đi, suy nghĩ một chút, quyết định dỗ dỗ cô, nói: "Ôn Cẩn, miễn là sau này em vẫn thích tôi, tôi sẽ không đối xử tệ với em."

Thiếu chút nữa Ôn Cẩn đã bị anh làm cho cười. Anh vừa mới nói rõ ràng cho cô biết, đời này không cho cô tình cảm nam nữ được, hiện tại lại muốn cô một mực thích anh. Anh thật sự cho rằng, cả đời này mình sẽ không rời khỏi anh sao?

Ôn Cẩn gật đầu nghe theo, nói: "Thẩm Nhượng, em vẫn luôn rất thích anh."

Thực sự kiếp trước đến trước khi cô chết đi, vẫn rất thích Thẩm Nhượng.

Thẩm Nhượng cảm thấy dường như Ôn Cẩn càng thêm ngoan ngoãn cứ như vậy mà thuận theo ý anh, bây giờ khi thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, Thẩm Nhượng lại phiền muộn trong lòng, anh chợt đứng lên, "Tôi đi trước. Mấy ngày nữa là lễ mừng của Thẩm thị, tôi sẽ cử người đón em về nhà."

Sau khi anh rời đi, Ôn Cẩn ăn bữa sáng qua loa rồi chạy tới nơi chụp hình.

Chụp hình mấy ngày nay, Ôn Cẩn cảm nhận rõ rệt rằng, không ít người đối xử với cô có chút xa cách, cũng không phải bắt nạt cô vì cô là một biên kịch mới. Ngược lại, thái độ mọi người đều có chút thăm dò, cẩn thận và dè dặt.

Cách đó không xa Phùng Thiến thu lại ánh mắt từ trên người Ôn Cần, cảm thán nói: "Đúng là có thế lực mà. Không chỉ ngày hôm sau đạo diễn thay đổi người đóng vai nam chính mà hiện tại trên Weibo, các tài khoản phương tiện truyền thông, đều đào hết gốc gác của Dịch Xuyên lên. Vài chục năm cuộc đời cố gắng của Dịch Xuyên, cứ bị phá hủy như vậy đó.’’

Trên mặt của Trình Nhiên có trang điểm khiến cho cô trông đặc biệt quyến rũ động lòng người, cô cười khẽ: "Là Dịch Xuyên tự chuốc lấy phiền toái thôi, trong cái vòng luẩn quẩn này, trừ phi thật sự đứng trên đỉnh cao, còn không, bất kỳ một người có tiền nào, cũng có thể làm cho cô mãi mãi không trở được mình."

Phùng Thiến đồng ý ra sức gật đầu: "Sau này chúng ta phải tạo quan hệ tốt với Ôn Cẩn. Địa vị của Dịch Xuyên ở trong cái vòng này cũng không tệ, có thể không kiêng dè gì mà khiến anh ta đi vào chỗ chết, người sau lưng cô ta, e là không đơn giản."

"Không cần." Trình Nhiên lạnh nhạt lắc đầu.

Người sau lưng Ôn Cẩn, thật sự có thể khiến cho cô ta ở trong vòng giải trí, thậm trí ở bất kỳ giới nào, cũng không ai dám bắt nạt. Đáng tiếc là chính cô ta cứ tự tìm đường chết, phải đẩy Thẩm Nhượng cho người khác.

Trình Nhiên nhớ tới chuyện người chị Trình Tĩnh Sơ nói với cô, trong lòng nghĩ mà khó tin.

Buổi chiều sau khi quay phim xong, Ôn Cẩn sửa lại mấy chỗ ở kịch bản rồi mới chuẩn bị rời khỏi.

Cô đứng lên xoay người, nhìn thấy Tô Yến đứng ở sau lưng cô, tay xách hộp giữ giữ nhiệt, cũng không biết đã tới bao lâu.

Hai người tìm một chỗ ở phim trường, Tô Yến dọn xong cơm canh, lấy chiếc đũa đưa cho Ôn Cẩn, ho nhẹ một tiếng, nói một cách nhỏ nhẹ vừa phải: "Đúng lúc mấy ngày nay anh phải gặp khách bên cạnh phim trường. Đồ ăn bên ngoài không hợp vệ sinh, trong khoảng thời gian này, để anh mang cơm cho em."

Anh cố ý chọn nơi đông người, cho Thẩm Nhượng muốn nói cái gì, cũng nhận không ra sai lầm.

Ôn Cẩn bận rộn từ sáng đến tối, quả thật có chút đói bụng, ăn có phần hơi nhanh, trong miệng nói không rõ ràng: "Tô Yến, tài nấu ăn của anh thật tốt."

Tô Yến lẳng lặng nhìn Ôn Cẩn, nấu cho cô một bữa cơm, trong lòng anh có một sự thỏa mãn không nói thành lời.

Ăn cơm tối xong, hai người đi dạo một vòng ở phim trường. Ở phía sau cách một khoảng, đi theo là vệ sĩ Lâm Tiêu, Thẩm Nhượng đưa cho Ôn Cẩn.

"Tô Yến." Ôn Cẩn dừng bước lại, xoay người nhìn anh, "Cảm ơn anh."

Ngay từ đầu cô đã muốn ly hôn để ở bên Tô Yến, nhưng mà là muốn bắt một người ở bên mình. Ánh mắt của Tô Yến nhìn về phía cô, giống với ánh mắt cô nhìn Thẩm Nhượng kiếp trước.

Bố nói rất đúng, Tô Yến là một người đàn ông tốt, nếu như cô thật sự muốn ở bên cạnh Tô Yến, cần phải hoàn toàn phân rõ giới hạn với Thẩm Nhượng. Không thể phụ lòng anh, càng không thể để anh liên lụy bị Thẩm Nhượng chèn ép.

Ánh mắt Tô Yến nhìn Ôn Cẩn có chút si mê. Nghe được Ôn Cẩn nói, "Cảm ơn anh", tưởng là cô nói chuyện làm cơm, ngơ ngác nói: "Không cần. A Cẩn, anh thích nấu cơm cho em."

Ánh mắt Ôn Cẩn dại ra, đột nhiên nở nụ cười, dịu dàng nói: "Tô Yến, ngày mai gặp nhé."

Thật là một kẻ ngu ngốc, ngốc giống như cô ở kiếp trước vậy

Ngày mai chính là lễ mừng một năm của tập đoàn Thẩm thị, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, qua ngày mai là cô đã có thể ly hôn với Thẩm Nhượng. Chờ xử lý chuyện lúc đó xong, cô muốn theo đuổi Tô Yến.

-------------------------------------

Như đã hứa với mọi người cứ mỗi ngày 2 chương đến khi nào hết 29 chương tặng là dừng nha. Một lần nữa xin cảm ơn các bạn nhiều lắm vì đã ủng hộ truyện của team.