Chương 16

Editor: Bạch Liên Hoa

Beta: Anh

Mấy hôm nay, Thẩm Nhượng nghiêm túc sống chung cùng Ôn Cẩn, cố gắng nhớ lại mọi chuyện một lần, phát hiện so với lúc vừa mới kết hôn với anh, Ôn Cẩn đúng là thực sự thay đổi, lại ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

Không gây sự, không quấn quýt, cũng không thích đeo bám lấy anh. Lúc anh về nhà, cô liền ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh, vì anh mà làm tốt tất cả mọi chuyện, dịu dàng chăm sóc anh đến một lỗi nhỏ cũng không có.

Trước kia, điều anh mong muốn nhất chính là Ôn Cẩn có thể ngoan ngoãn nghe lời và hiểu chuyện. Bây giờ cô chính là dáng vẻ mà trong lòng anh mong muốn, thậm chí cô còn làm tốt hơn so với những gì anh mong đợi nhưng tại sao anh lại không cảm thấy vui vẻ, trái lại anh còn không thoải mái.

Khuôn mặt của Thẩm Nhượng thể hiện sự luống cuống. Rõ ràng anh cảm thấy rằng không nên như thế này, Ôn Cẩn quá ngoan ngoãn đến nỗi trong lòng anh cảm thấy vừa lo lắng lại vừa bứt rứt.

Nhưng nếu Ôn Cẩn không phải bộ dạng ngoan ngoãn như vậy thì cô nên là bộ dạng như thế nào?

Thẩm Nhượng nhớ lại lúc trước Ôn Cẩn vẫn hay tìm anh để làm loạn. Lúc đó cô thực sự rất có sức sống, cho dù là lúc cô khóc, vẫn không nể nang gì làm phiền anh để anh về nhà sớm một chút dỗ cô vui vẻ. Nhưng thời gian của anh rất quý giá, không thể lãng phí ở trên người cô.

Ánh mắt Thẩm Nhượng thâm thúy, rốt cuộc cũng biết không đúng ở chỗ nào. Trước đây Ôn Cẩn nhìn anh với rất nhiều ánh mắt có vui vẻ, bất mãn, khổ sở, tất cả đều thể hiện rất rõ tình cảm mà cô dành cho anh. Nhưng bây giờ cô chỉ có một ánh mắt đó là nghe theo lời của anh, cũng không có ầm ĩ, chất vấn, chỉ có nghe lời cùng với lấy lòng anh.

"Thẩm tổng?" Lâm Phàm nhìn Thẩm Nhượng đã ngây người ra vài phút, trong lòng thầm buồn bực. Anh ta đã đi theo Thẩm Nhượng vài năm, chưa bao giờ thấy anh đang nghe báo cáo mà thất thần.

"Hả, còn có việc gì sao?" Thẩm Nhượng ngẩng đầu nhing Lâm Phàm, lạnh giọng hỏi.

Cho dù cảm thấy Ôn Cẩn có điều gì đó không đúng, trong lòng anh mơ hồ cũng có một suy đoán, thế nhưng anh không muốn nghĩ nữa. Ôn Cẩn thích anh mười năm thì cho dù là sau này Ôn Cẩn vẫn sẽ thích anh .Bây giờ cô có điều gì đó hơi khát nhất định là do anh xem nhẹ chỗ nào. Anh chỉ cần tìm ra lí do rồi đỗ dành cô là được.

Lâm Phàm lấy ra một tấm thư mời, nói: "Thẩm tổng, đây là thư mời họp lớp Đại học của anh, nơi tổ chức là ở Minh Thịnh."

Họp lớp? Thẩm Nhượng định từ chối, nghĩ ngợi một chút, hỏi: "Tất cả mọi người đều tham gia sao?"

Lời nói của anh đúng là để Lâm Phàm ngẩn cả người. Mấy năm qua, năm nào bạn học của Thẩm Nhượng cũng gửi đến thư mời họp lớp, Thẩm Nhượng đều thẳng thừng từ chối.

"Gần như là vậy. Có điều buổi họp lớp năm nay là do lớp trưởng lớp Đại học của anh tổ chức."

Sắc mặt Thẩm Nhượng ngừng lại một chút, anh nhớ tới lớp trưởng lúc học Đại học vì một người con gái khóc đến chết đi sống lại, anh đã từng xem thường anh ta. Có điều nghe nói bây giờ anh ta đã kết hôn với người đó.

"Chuẩn bị một chút, tôi muốn đi đến Minh Thịnh."

Thẩm Nhượng đi đến ngồi xuống hàng ghế đã ghi sẵn trong thư mời, vốn dĩ bầu không khí rất náo nhiệt, bỗng nhiên trở nên yên tĩnh. Tất cả mọi người đều ngẩng đầu, mặt đầy khϊếp sợ nhìn anh.

Mặc dù bọn họ đều học chung một lớp, thế nhưng bọn họ đều biết Thẩm Nhượng không cùng một đẳng cấp với họ. Không nói đến bối cảnh gia đình, bây giờ sự ghiệp của anh cũng vô cùng thành công, bọn họ cũng chỉ có thể đứng ở dưới nhìn lên mà thôi. Không ai ngờ đến, anh thực sự sẽ tham gia buổi họp lớp ngày hôm nay.

Hứa Dịch là người đầu tiên phản ứng lại. Là người tổ chức buổi họp lớp lần này, hắn không nghĩ Thẩm Nhượng lại cho hắn mặt mũi, thật sự tham gia buổi họp lớp.

"Thẩm Nhượng". Hắn đứng lên vẫy vẫy tay về phía anh, cười hì hì nói: "Vừa vặn bên cạnh tôi còn có một chỗ trống."

Vừa lúc anh cũng có việc muốn hỏi Hứa Dịch. Thẩm Nhượng quay sang gật đầu với một bàn lớn người mà anh không có ấn tượng gì, đứng lên đi đến chỗ ngồi bên cạnh Hứa Dịch.

Lúc mới bắt đầu mọi người còn có chút câu nệ, rất nhanh bầu không khí lại bị Hứa Dịch làm cho sôi nổi lên. Trên bàn có không ít nữ nhân nhìn Thẩm Nhượng với ánh mắt quyến rũ.

Trong lòng Thẩm Nhượng ghét bỏ, cố nén lại sự khó chịu, không biết nên làm sao để mở miệng hỏi Hứa Dịch lúc trước hắn làm cách nào để người phụ nữ đã từng bỏ hắn lại đồng ý gả cho hắn.

Đời này, trừ khi anh không cần Ôn Cẩn nữa chứ Ôn Cẩn vĩnh viễn không thể nào vứt bỏ anh. Anh chỉ là thấy nhàm chán, muốn biết Hứa Dịch năm đó làm như thế nào.

Không ít người uống rượu có chút say, thế nhưng vẫn không có ai dám đυ.ng vào Thẩm Nhượng.

Thẩm Nhượng thấy thời cơ đã đến, hạ thấp giọng, ngữ khí cứng nhắc đem nghi hoặc trong lòng ra hỏi Hứa Dịch.

Mặt Hứa Dịch mang vẻ thụ sủng nhược kinh, nghĩ ngợi trong lòng một chút, làm mặt quỷ với Thẩm Nhượng. Xem như Thẩm Nhượng có bao hiêu bản lĩnh, nhìn cao ngạo, lạnh lùng, giống như không có tình người, đóng cửa lại còn không phải giống như hắn là sợ vợ sao.

Chớp mắt hắn liền kéo gần khoảng cách của mình cùng Thẩm Nhượng, học theo anh thấp giọng nói: "Thực sự rất đơn giản, không biết xấu hổ luôn quấn lấy cô ấy, ở trước mặt cô ấy quỳ vài lần, cuối cùng thì cô ấy cũng mềm lòng thôi."

Thẩm Nhượng không dám tin nhìn hắn, lạnh nhạt nói: "Tôi không thể quỳ trước mặt phụ nữ được."

Làm như vậy là tổn thất rất nặng đến sự tôn nghiêm của đàn ông, anh nhất định sẽ không làm.

Hứa Dịch không cho là đúng liếc mắt nhìn anh, nói: "Người anh em, cậu quá bảo thủ rồi. Đóng cửa lại quỳ một cái, đây mới là chồng. Vợ chồng tình cảm. Phụ nữ ấy, cậu đem tất cả tiền của cậu đưa cho cô ấy, nhớ kĩ đừng cùng cô ấy tranh đúng sai, cô ấy nói cái gì cũng đều đúng, không quan tâm đến chúng ta có sai hay không, ngay lập tức đều giành lấy tất cả cái sai mà ôm hết lên người mình. Nếu như sai lầm nghiêm trọng quá thì quỳ xuống vừa ôm chân cô ấy vừa khóc là có thể đem các cô ấy dỗ đến ngoan ngoãn. Các cô ấy vừa lòng thì ngày tháng sau này của đàn ông chúng ta mới dễ sống."

Hắn nói xong một câu, sắc mặt Thẩm Nhượng lại đen lại một chút. Đến khi hắn nói xong thì sắc mặt Thẩm Nhượng đã không có cảm xúc gì, trong mắt đều là ghét bỏ cùng khinh bỉ, vô cùng hối hận khi đến tham gia buổi họp lớp này. Hứa Dịch không biết nói lung ta lung tung cái gì nữa, hắn có phải là đàn ông không vậy? Chẳng lẽ là đầu óc có vấn đề?.

Hứa Dịch rót đầy một chén rượu, đầu có chút choáng, hắn cười khà khà vài tiếng, vừa mới chuẩn bị chia sẻ chút kinh nghiệm, điện thoại di động liền rung lên mấy lần, hắn đắc ý nói: "Thấy được không? Đây là vợ của tôi. Cứ cách một tiếng đồng hồ là lại gửi đến mấy cái tin nhắn, sợ tôi ở bên ngoài có người khác, như thế này chắc chắn là rất yêu tôi."

Sắc mặt của Thẩm Nhượng điềm tĩnh. Trước đây Ôn Cẩn cứ cách vài phút là lại gọi điện hoặc gửi tin nhắn đến cho anh. Anh trầm mặc một lúc, quay sang nhìn Hứa Dịch, "Nếu như một người phụ nữ trước đây luôn quấn quýt lấy cậu, gọi điện, nhắn tin không ngừng, bỗng nhiên lại trở nên ngoan ngoãn, hiểu chuyện, cũng không tiếp tục quấn lấy cậu, cũng không gửi tin nhắn hay gọi điện thoại cho cậu thì có ý gì?"

Không biết vì sao, Thẩm Nhượng cảm thấy mình có chút khẩn trương.

"Hả, như vậy cơ à". Hứa Dịch cảm thấy đầu mình càng ngày càng choáng váng, hắn liền vung tay nói: "Nếu như vậy thì chỉ có một lí do đó là người phụ nữ kia đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi, không thèm để ý nữa, lấy chồng của mình ra xem như người xa lạ."

*****

Thẩm Nhượng nhớ lại lần trước khi anh mua dây chuyền cho Ôn Cẩn. Anh ngồi ở trên giường nhiều lần nhớ lại mấy lời mà Hứa Dịch nói, từ đầu đến cuối anh đều không muốn tin.

Ôn Cẩn từ trong phòng tắm đi ra, thấy Thẩm Nhượng không nói gì chỉ im lặng nhìn cô làm cho tim cô đập càng ngày càng nhanh, chẳng lẽ anh đã biết cô ngoan ngoãn nghe theo lời anh là có mục đích.

"Thẩm Nhượng", Ôn Cẩn nhẹ nhàng gọi tên anh, nhanh chóng tiến vào l*иg ngực anh, "Người của anh thật là lợi hại, nhanh như vậy đã chọn xong diễn viên cùng tổ chế tác đều rất tốt, ngày mai là em có thể gia nhập đoàn phim rồi."

"Ừ." Giọng điệu của Thẩm Nhượng lạnh nhạt, cúi đầu nhìn Ôn Cẩn.

Không hề bất ngờ, lại gặp được khuôn mặt nghe theo, ánh mắt ngoan ngoãn vâng lời của cô.

Anh cảm thấy rất khó chịu, liền nâng cằm Ôn Cẩn lên, lỗ mãng hôn môi cô.

Ôn Cẩn không biết tại sao Thẩm Nhượng lại tức giận, nhắm mặt lại để che đi sự căm ghét trong ánh mắt mình, đưa tay lên ôm cổ Thẩm Nhượng, cố gắng đáp lại nụ hôn của anh.

Động tác của Thẩm Nhượng từ từ ôn nhu lại, tay anh linh hoạt cởi bỏ váy ngủ của Ôn Cẩn ra, mãi cho đến khi chạm vào nơi nào đó mới ngừng động tác lại.

Đôi mắt của Ôn Cẩn trong suốt,hai gò má hồng hồng, "Thẩm Nhượng, em lại làm anh mất hứng nữa rồi à?"

Cô cố gắng nghĩ đến biểu hiện của mình mấy ngày hôm nay, vẫn ôn nhu ngoan ngoãn, thực sự là không có chỗ nào có vấn đề hết. Bây giờ việc đoàn phim đang ở lúc mấu chốt nhất, nhất định không thể để cho Thẩm Nhượng đổi ý được.

Thẩm Nhượng đưa tay che khuất hai mất của cô, trong lòng không hiểu tại sao lại không muốn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn này của cô, lạnh nhạt nói: "Đúng thật là em chọc cho anh mất hứng."

Một lát sau, Ôn Cẩn nhẹ nhàng cầm lấy tay anh, ngồi trên đùi anh, ôm lấy cổ anh rồi oan ức mở miệng: "Thẩm Nhượng, em bây giờ tất cả mọi chuyện đều nghe theo lời anh nói, cũng không có suốt ngày đi làm phiền anh, chẳng lẽ em lại làm gì sai chọc giận anh rồi hả?"

Thẩm Nhượng muốn nói cho cô biết là anh không cần cô nghe lời, chỉ hi vọng cô giống như trước kia cứ như vậy quấn quýt lấy anh. Khóe miệng kéo nhẹ vài lần, Thẩm Nhượng vẫn không thể nói câu đó ra khỏi miệng. Tôn nghiêm của anh không cho phép anh nói ra những điều trong lòng.

"Ôn Cẩn,em có thích anh không?"

Sắc mặt Ôn Cẩn thoáng có một chút sửng sốt, rất nhanh đã đáp lại câu hỏi của anh: "Thích".

"Em lặp lại một lần nữa đi." Thẩm Nhượng xoa xoa tóc cô, chăm chú nhìn vào mắt của cô.

Ôn Cẩn cảm thấy Thẩm Nhượng thực sự có bệnh, cố gắng chịu đựng sự khó chịu, nói tiếp: "Thích, em rất thích anh, Thẩm Nhượng. Em vẫn luôn rất thích anh."

"Thích" Hai chữ này đủ để làm trong lòng Thẩm Nhượng yên tâm hơn một chút.*.Anh giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô, "Nhớ kĩ lời mà em đã nói."

(*)trong convert và raw từ "Thích" có hai chữ.

Thẩm Nhượng nghĩ, cho dù là anh không thích Ôn Cẩn, nhưng mà nếu một này nào đó Ôn Cẩn không thích anh nữa, hoặc là lừa dối anh thì anh không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.