Chương 33: Anh Yêu Em

Ánh mắt Lucy rời khỏi hai người đang nắm chặt tay nhau ở đối diện, mở lời mời Diệp Chính Thanh: "Diệp tổng, buổi trưa có thời gian, cùng nhau ăn bữa cơm được không?"

Diệp Chính Thanh không hề có biểu hiện dư thừa nào, ánh mắt nhạt nhẽo xa cách: "Ngại quá, buổi trưa không rảnh." Nói xong anh không nhìn Lucy nữa, cúi đầu nhìn Hạ Chỉ, phút chốc biến thành gương mặt cưng chiều, lại cười nói: "Đi ăn cơm?"

"Dạ." Hạ Chỉ gật đầu, sau đó mới nhớ ra, liếc nhìn Kim Ca đang ở xa xa. Kim Ca ra vẻ mặt chán ghét phất tay với cô một cái, đi đi, đi đi. Diệp Chính Thanh kéo Hạ Chỉ đi.

Vừa ra khỏi cửa, một cơn gió lạnh thổi tới, Hạ Chỉ co rúm cổ lại. Diệp Chính Thanh nắm tay cô cho vào túi áo, nhất thời lập tức trở nên ấm áp. Hạ Chỉ dịch người ôm lấy cánh tay của anh, cười rộ lên đôi mắt cong thành hình trăng non, Diệp Chính Thanh nghĩ tới "Thiên sứ mỉm cười" đang rất nổi tiếng trên mạng, nhịn không được xoa xoa tóc cô: "Em biết dáng vẻ bây giờ của em giống loài vật nào không?"

Hạ Chỉ nhớ đến chuyện rất nhiều năm trước, hỏi: "Hamster?"

Diệp Chính Thanh mỉm cười lắc đầu: "Chó Shiba."

Hạ Chỉ nhíu mày, cái quỷ ma gì vậy, thế mà lại nói cô giống một con chó sao?

Diệp Chính Thanh dùng tay trái lấy điện thoại ra, tìm được bức hình kia trên mạng đưa cho Hạ Chỉ xem.

Hạ Chỉ nhích đầu lại nhìn, chỉ một cái nhìn như vậy, trái tim đã tan chảy, ngẩng đầu trong mong nhìn Diệp Chính Thanh, một đôi mắt sáng lấp lánh: "Anh, sau này chúng ta cũng nuôi một con chó Shiba đi!"

Tim tan chảy không chỉ có Hạ Chỉ, tim Diệp Chính Thanh cũng tan ra không khác gì một thác nước, không tình nguyện bóp bóp bàn tay nhỏ nhắn trong túi áo, lạnh lẽo được anh làm nóng, nóng lên thì dễ ra mồ hôi, ngón cái của Diệp Chính Thanh lau mồ hôi trong lòng bàn tay cô, làm Hạ Chỉ có hơi ngứa, muốn rút ra khỏi sự gò bó của anh, lại bị anh giữ chặt, đồng thời, tay kia kéo người cô qua, cúi đầu hôn một cái lên đôi môi hơi bĩu ra, ánh mắt đen láy sáng trong nhìn cô, đầy ý cười nói: "Có thể, nhưng mà..."

Hạ Chỉ che miệng, trừng mắt nhìn Diệp Chính Thanh: "Anh, anh lại hôn lén em!"

Diệp Chính Thanh một tay ôm eo cô, gương mặt cười đắc ý, đẩy tay cô ra: "Chúng ta quang minh chính đại một lần nữa nhé?"

Hạ Chỉ: "..."

Lên xe, hôm nay Diệp Chính Thanh tự mình lái xe, Hạ Chỉ hỏi: "Tài xế đâu ạ?"

Anh nắm tay lái: "Nghỉ một ngày."

"Ơ?"

Diệp Chính Thanh đưa tay qua xoa tóc cô: "Muốn đi ăn ở đâu, làm tài xế miễn phí cho em."

Hạ Chỉ ăn sáng muộn nên hiện giờ không quá đói. Cô lấy điện thoại ra, dựa vào sở thích của Diệp Chính Thanh, suy nghĩ đến mấy chỗ ăn cơm. Ở Chương Nguyên này, chỗ ăn vặt rất nhiều, những chiêu bài có mùi vị đặc sắc phải tìm trong ngõ hẻm, không phải là "lão Chương Nguyên" ở Chương Nguyên nhiều năm rất khó tìm được.

Lần này Hạ Chỉ đưa Diệp Chính Thanh đi chính là một nơi như thế, nằm ở trong ngõ hẻm rẽ bảy chỗ ngoặt tám nơi. Lối đi hẹp, xe con cỡ nhỏ không thể đi vào, bọn họ xuống xe ở đầu ngõ đi bộ vào một ngõ hẻm. Buổi trưa an tĩnh, ánh mặt trời màu vàng nhạt chiếu lên đá xanh trên mặt đường, người dân ngồi ở trước cửa uống trà nói việc nhà. Đi khoảng chừng năm mươi mét, thấy bảng hiệu bằng gỗ, một mũi tên nằm ngang, Hạ Chỉ chỉ chỉ vào bảng hiệu viết ba chữ "Sơn Hải Tọa" nói: "Chính là chỗ này."

Diệp Chính Thanh theo Hạ Chỉ đi vào, đánh giá bên trong tiệm, mặt tiền cửa hàng không lớn lắm, bố cục kiểu gia đình, không nhiều khách lắm, nhưng bố trí rất ấm áp, có chút cảm giác văn nghệ, chủ tiệm là một đôi vợ chồng người Vân Nam, nhã nhặn thân thiết, dường như bọn họ rất thân thuộc với Hạ Chỉ: "Đã lâu không tới, hôm nay lão Kim không tới cùng à?" Nói rồi lại quan sát Diệp Chính Thanh bên cạnh Hạ Chỉ, trong lòng lẩm bẩm nhưng vẫn không nói gì.

Hạ Chỉ cũng không giải thích, không hề có ý giấu giếm, vừa thân thiết kéo tay Diệp Chính Thanh quen cửa quen nẻo đi vào bên trong vừa nói: "Bà chủ, hai người, gần cửa sổ."

"Được rồi!" Bà chủ dẫn họ vào ghế ngồi.

Vừa ngồi xuống Hạ Chỉ đã đưa thực đơn cho Diệp Chính Thanh, giải thích: "Đồ ăn Vân Nam ở tiệm của họ là chính tông nhất, đảm bảo anh ăn một lần sẽ muốn quay lại."

Diệp Chính Thanh rời mắt khỏi thực đơn hoa hòe lòe loẹt, lạnh nhạt lườm cô: "Em tới thường xuyên à?"

Hạ Chỉ nghe ra nhắn gửi trong lời nói của anh, nhớ lại cô vẫn chưa giải thích, vì vậy mới nói: "Ông chủ tiệm này là bạn của Kim Ca, lúc mới khai trương Kim Ca thường dẫn vài người bạn tới đây để cổ động, tới nhiều lần thành khách quen, hơn nữa, tiệm của họ quả thực rất tuyệt." Cuối cùng Hạ Chỉ còn không quên nói một câu quảng cáo, Diệp Chính Thanh cười: "Anh chỉ hỏi thử thôi, nói kỹ càng như vậy, sợ anh ghen sao?"

Hạ Chỉ bẹp bẹp miệng: "Anh không ghen à?"

Diệp Chính Thanh lắc đầu mỉm cười, vẻ mặt cưng chiều.

Hạ Chỉ kéo kéo tay anh: "Được rồi, gọi món đi."

Gọi hai món tủ của tiệm và vài món khác, lại thêm cơm lam, một bàn đầy ắp. Mặc dù Hạ Chỉ không có khẩu vị gì, nhưng lúc chính thức ăn thì phát hiện mình có thể ăn được rất nhiều, đây cũng là một chuyện rất thần kỳ, có lẽ do buổi sáng làm việc quá mệt.

Đã lâu cô không ngồi cùng Diệp Chính Thanh ăn một bữa cơm, ăn ăn một hồi lại không động đũa nữa, ngơ ngác nhìn anh, Diệp Chính Thanh búng lên các trán đầy đặn của cô, cười nói: "Nhìn cái gì vậy?"

"Thật thần kỳ mà." Hạ Chỉ chống cằm nhìn Diệp Chính Thanh, biểu cảm mang chút nghi ngờ: "Anh lại có thể ngồi đối diện em ăn cơm, cảm giác như là đang nằm mơ."

Diệp Chính Thanh suýt chút nữa cười ra tiếng: "Sau này mỗi ngày đều ngồi đối diện em ăn cơm, được không?"

"Không ăn sẽ bị nguội đó." Anh gắp một khối thịt gà cho vào trong bát cô: "Ăn nhiều một chút, hiện giờ em quá gầy, quá gầy không tốt, không có lợi cho sức khỏe." Ánh mắt của anh nhìn cô như nhìn một món ăn.

Hạ Chỉ cảm thấy anh mình càng nói càng nghe không hiểu. Thôi, cô vẫn nên ăn đi, anh nói sẽ không sai, mập một chút có phải sẽ đáng yêu hơn không.

Có thế nào Hạ Chỉ cũng không lường được, lúc đó cô cứ thuận theo tự nhiên mà ở cùng Diệp Chính Thanh, tất cả những tưởng tưởng trước đây, chuyện cô lo lắng, hiện giờ xem ra đều là dư thừa. Diệp Chính Thanh không hận cô, cũng không tức giận với cô, cô còn bởi vì vậy mà nhận được tình yêu, niềm vui bất ngờ ập đến, như một món quà lớn không tưởng tượng được, vui mừng, vô cùng cảm động, có vài phần cảm xúc nho nhỏ không tự tin và lo được lo mất đan xen nhau.

Hạnh phúc trước mắt khiến Hạ Chỉ sinh ra một cảm giác không chân thật.

Làm sao không phải là Diệp Chính Thanh được chứ?

Bởi vì trân trọng, vì không dễ có được, nên mới dè dặt cẩn thận, sợ cảnh trong mơ dễ vỡ.

Cơm nước xong, Hạ Chỉ ngáp liên tục, Diệp Chính Thanh thấy vẻ mặt mệt mỏi rã rời của cô, kế hoạch buổi chiều được định sẵn đã bị làm xáo trộn.

"Về nhà ngủ một giấc đi." Anh đề nghị.

"Còn anh?"

Anh nhận ra sự thất vọng và quyến luyến trong ánh mắt của cô, và niềm vui được chiếm giữ không thể giải thích dần dâng lên: "Tất nhiên là ở cùng em. Buổi chiều hôm nay, anh không đi đâu cả." Anh đảm bảo với cô.

Hạ Chỉ lo lắng nói: "Còn công ty thì sao? Có ảnh hưởng gì không?"

"Có người khác rồi, không cần anh phải phí tâm."

Lúc này Hạ Chỉ mới yên lòng.

Chào tạm biệt ông bà chủ, hai người đi ra ngõ nhỏ, vẫn tay trong tay, từ ánh mắt và các chi tiết nhỏ có thể nhìn ra sự ăn ý cùng tình cảm sâu đậm không chút che giấu, gương mặt người đang yêu đều là ngọt ngào, dù cho trong cảnh khó khăn, lòng họ vẫn vui sướиɠ, chỉ vì đặt đối phương ở trong lòng mình.

Hạ Chỉ cảm thấy hiện giờ mình như con chim xanh đang vui sướиɠ bay lượn trên bầu trời, cuối cùng cô đã có thể thể hiện tình yêu này ra ngoài một cách quang minh chính đại, không phải trốn tránh, không cần giấu giếm, không còn đau khổ vì cầu mà không được, cũng không cảm thấy có lỗi với ai.

Bởi vì, người cô yêu cũng yêu cô, thời thời khắc khắc đều nhớ cô, sáu năm nay chưa từng quên cô.

Như vậy là đủ rồi.

Nhớ mãi không quên, cuối cùng được đáp lại.

Cô thật sự tin.

Diệp Chính Thanh lắc lắc tay cô: "Tên Hạ Chỉ này là do chính em lấy?"

"Là Kim Ca." Chuyện này nói ra dài dòng, Hạ Chỉ chỉ nói trọng điểm: "Khi đó em cùng anh ấy làm nhϊếp ảnh gia, anh ấy chê tên em khó nghe, nên lấy cái tên này."

Diệp Chính Thanh híp híp mắt, im lặng rít hai chữ "Hạ Chỉ" giữa răng môi một lần.

"Anh cảm thấy thế nào? Hạ Chỉ dễ nghe hay là Ấu Thanh dễ nghe?" Cô nghiêng mặt sang một bên, một luồng sáng chiếu lên mặt, cô hơi híp mắt lại, đưa tay che ánh sáng trên trán, gió thổi tóc đen hai bên, nụ cười mê người như vậy, khiến cho lòng người say.

Đối với người lúc nào chỗ nào cũng có thể khiến cho lòng anh ngứa ngáy khó chịu, Diệp Chính Thanh cũng không còn cách nào. Anh ôm eo cô, thu sức lại, kéo người vào trong lòng, khẽ nói bên tai cô: "Hạ Ấu Thanh, anh yêu em."

Bỗng nhiên nghe được âm thanh hoa nở, ở bên tai hết nụ hoa này đến nụ hoa khác, giống như pháo hoa bắn trong đêm tối, đùng đùng đoàng đoàng, lần lượt mở ra.

Dường như hương vị của hạnh phúc.

Thì ra chỉ đơn giản như vậy.