Trong tiếng gió rít gào mang theo hơi lạnh giá của buổi đêm,bãi đổ xe lúc này nhiều thêm một bóng người. Người đàn ông dáng dấp cao lớn tựa lưng vào chiếc Ferrari của mình, trên người chỉ khoác duy nhất một chiếc áo phông mỏng. Mái tóc đen bóng bị làn gió phía trước thổi bay lên, lộ ra vầng trán cao cùng đôi mắt màu xanh lục hút mắt người nhìn. Dưới tầng mắt kia là tia lạnh lẽo ngập tràn sát ý, u ám đến đáng sợ. Hắn hơi hé môi, câu lên nụ cười cao lãnh đầy ý vị nhìn người đối diện.
“Hứa Thanh Thanh, tôi nên giải quyết cô bằng hình thức nào nhỉ?”
Hứa Thanh Thanh bị âm thanh trầm thấp kia dọa sợ đến mức hai chân cũng bắt đầu run rẩy.
Ban nãy khi ả vừa bước ra khỏi nhà hàng đã bị Lâu Vĩnh bắt gặp tại cửa sau, hắn không nói lời nào nhưng cô hiểu bản thân đã bị hắn nhìn thấu không sót chuyện gì. Ả biết, nếu Lâu Vĩnh xuất hiện ở nơi này có nghĩa là kế hoạch mà cô cùng Phó Diệu Nghiên tạo ra cho Đàm Nhu Nhi đã bị hắn biết rồi.
Hai tay bấu chặt góc váy của mình, Hứa Thanh Thanh cố gắng áp chế cơn sợ hãi của mình. Ngẩng mặt nhìn vào đôi mắt rét lạnh kia, từng chữ phát ra tựa hồ như muốn lấy đi mọi dũng khí của ả:
“Cô ta không phải người tốt như ngài nghĩ đâu, lão đại đừng để vẻ bề ngoài nhu nhược của cô ta đánh lừa.”
Dừng một đoạn, Lâu Vĩnh lại nói:
“1 phút, tôi sẽ cho cô 1 phút để biến khỏi đây, sau 1 phút, cô sẽ nhận được hình phạt cao nhất của bang đảng.”
Hứa Thanh Thanh đã không còn suy nghĩ được nhiều nữa, không nói hai lời liền lập tức rời khỏi, ả biết, nếu chỉ cần nán lại thêm một chút, ả sẽ không được chết toàn thây… Hình phạt cao nhất… Thật sự sẽ đoạt mạng người mất. Tuy nhiên, ả tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua phi vụ của Đàm Nhu Nhi như vậy…
Hứa Thanh Thanh trong bụng toan tính, nếu Lâu Vĩnh không lo thì ả vẫn phải lo cho NN cũng như tổ chức, không thể vì một đứa con gái với cái gia tộc tồi tài kia phá hoại được. Nhưng bây giờ không thể trực tiếp ra tay nữa, ả chỉ có thể ngầm giúp sức mà thôi…
Bãi đỗ xe chỉ còn mình Lâu Vĩnh, trên khuôn mặt vẫn còn sự tức giận chưa nguôi ngoai. Phải mất một thời gian ngắn sau đó mới trở lại trạng thái ban đầu, bất quá dưới đáy mắt vẫn là tia lạnh giá khiến người khác sợ hãi. Cánh môi hơi mấp mái vài chữ:
“Chậc, giờ lại phải giải quyết tàn cuộc.”
…
Ở trong nhà hàng lúc này, Đàm Nhu Nhi sau những lời nói có tính sát thương cực cao của mình đã thẳng tay khiến cho Vương Hào Kiệt á khẩu, hai má tái mép như ăn phải phân. Lại nói, tuy rằng ngoài mặt đã tỏ ra không thích nhưng hắn ta vẫn lịch sự mời cô ăn hết bữa ăn trên bàn khiến Nhu Nhi hơi đề phòng.
“Tôi nghĩ bản thân không đói cho lắm, nếu Vương tổng cảm thấy năng lượng trong dạ dày không đủ để cùng tôi chuyện trò nữa thì có thể một mình thưởng thức.”
Quả nhiên như dự đoán, Vương Hào Kiệt lắc đầu không chấp thuận, còn nói lại:
“Món ăn đãi khách như vậy, ăn một mình sẽ khiến Vương mỗ đây trở thành người mất lịch sự dưới ngòi bút của cánh báo chí thì sao? Hơn cả, tôi có thể hỏi Đàm tiểu thư vấn đề nhỏ này không?”
“Ngài cứ việc hỏi.”
“Vì sao lại không ăn mấy món này vậy, là khẩu vị không hợp, hay là cô đang sợ Vương Hào Kiệt này bỏ thuốc cô?”
Đàm Nhu Nhi hơi mỉm cười, nhìn hắn ta một hồi, sau đó mới mở miệng trả lời.
“Đều không phải, chẳng qua tôi nghĩ nó sẽ không ngon mà thôi. Ngài biết mà đúng không, món ăn chỉ ngon khi cùng đúng người thưởng thức.”