Hoắc Kỳ Vũ không ngờ Lâu Vĩnh lại ở chỗ này, nhưng cũng nhờ lời nói của hắn mà bản thân có thể bình tĩnh trở lại.
"Quả nhiên tôi không nhìn lầm, cậu thật sự trở về thành phố V quỷ quái này?" - Hoắc Kỳ Vũ vừa định thần lại đã trưng ra nụ cười ngả ngớn, một 9 một 10 đối chọi với Lâu Vĩnh.
Lâu Vĩnh rời khỏi bức tường đang tựa vào, đôi mắt lam nhẹ lướt qua bó cúc trắng trên tay người đối diện, sau đó nhẹ nhàng buông lời khuyên.
"Cách xa cô ấy ra, bé con của tôi chẳng qua là vì cảm thấy cậu có cùng hoàn cảnh với em ấy mà thôi. Bất quá nếu biết được chính xác đầu đuôi câu chuyện của cậu thì không chắc... Chuyện thương trường tôi cùng cậu tự mình giải quyết. Nhưng nếu cậu có ý định xấu với bé con, tôi không chắc làm ra chuyện gì với cậu đâu."
Bàn tay giữ bó cúc trắng dùng lực, phần bao giấy đã bị nhăn lại từ lúc nào. Trong đôi mắt nâu phản chiếu ngọn lửa tức giận.
"Tôi cũng không phải loại người câu dẫn bạn gái người khác vì mục đích, nhưng nếu bé con trong lời cậu nói ngược lại câu dẫn tôi... Thì tôi không chắc."
Lâu Vĩnh nghe xong liền bật cười lớn, âm thanh trầm thấp gửi đến người đối diện.
"Không cần phải lo, bé con của tôi sẽ không bao giờ để cậu vào trong mắt đâu. Không phải theo định kì đến tìm người sao? Vậy thì đi tìm rồi phắn về thành phố của cậu đi, NN của tôi đang ở nơi cũ chào đón cậu về."
Làm địch thủ bao nhiêu năm, Hoắc Kỳ Vũ tất nhiên hiểu rõ chiêu khích tướng này của Lâu Vĩnh. Nhún vai tỏ vẻ không quan tâm, hắn ta bước từng bước nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Dù sao thời gian là thứ không nắm bắt được, hắn ta tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Lâu Vĩnh nhìn bóng lưng người kia dần biến mất, một lần nữa quay đầu lại nhìn cô gái nhỏ của mình đang vui vẻ đem bó hoa gói gọn cho khách hàng, khóe môi cũng vì nụ cười của cô mà cong lên.
Làm sao bây giờ, bé con của hắn thu hút thật nhiều ong bướm. Hại hắn phải lo lắng quá đi...
...
Sau khi Hoắc Kỳ Vũ rời khỏi cửa hàng cũng là lúc Đàm Nhu Nhi tiếp đón vị khách đặc biệt khác. Tiếng chuông trên thành cửa vang lên, bước vào là cô gái với đôi mắt nâu linh động, vóc người nhỏ nhắn quen thuộc, nhìn dáng điệu trông vô cùng hớt hải.
"Xin chào chủ hàng hoa, ở đây có bán 1 cây hoa thiên điểu không?"
"Ah..."
Vào khoảng khắc hai ánh mắt giao nhau, Đàm Nhu Nhi bất ngờ òa lên một tiếng.
"Chị Linh Châu?"
"Ấy, cô bé bị cướp hôm nọ này? Nhìn em nhỏ vậy mà đã là bà chủ của một cửa hàng rồi sao? Khâm phục thật đấy."
Linh Châu khá bất ngờ khi gặp lại cô bé, nhưng rồi từ bất ngờ chuyển sang khâm phục, cô bé này tầm chỉ mới 18, 19 là hết đát. Tuổi nhỏ như vậy đã có ý thức kinh doanh, còn làm cô chủ, xem ra cũng thực thông minh. Nghĩ lại ngày đó cô bé này trước khi cô chạy tới trợ giúp chẳng phải cũng đã nhìn ra được mánh khóe lừa gạt người bọn trộm hay sao... Haiza, người ta tuổi trẻ tài cao, vậy mà bản thân vẫn phải lông bông với hàng tá chuyện không đâu vào đâu...
Đàm Nhu Nhi ở trên gác, nghe được lời khen này của Linh Châu thì bật cười, ôm trong ngực một chậu hoa nhỏ, ba đài hoa màu cam vàng rực rỡ cùng với ba hoa màu lam ánh tím.
Cô theo đường thẳng của bậc thang mà bước xuống. Đi đến trước mặt của Linh Châu, đặt chậu hoa nhỏ vào l*иg bàn tay chị ấy.
"Hoa thiên điểu của chị. Chị cũng thật may mắn, chỗ em chỉ có duy nhất một chậu thiên điểu trồng này thôi."
Linh Châu nghe vậy thì cười khoái chí, ôm chặt chậu hoa trong lòng, như muốn thông qua chậu hoa này mà ôm lấy người cô ấy tâm niệm.
Dưới lớp mi cong nhẹ, giọt nước mắt đã rơi xuống.
Đàm Nhu Nhi nhìn một màn này mà đơ người trong giây lát, không tưởng tượng được sẽ có một ngày cô nhìn thấy một người ôm hoa mà nước mắt tuôn rơi như vậy. Là trường hợp đầu tiên nên Đàm Nhu Nhi có chút lúng túng...
Nhưng cũng không cần đến Nhu Nhi an ủi, Linh Châu đã nhanh chóng dùng tay phải của mình quệt nhanh giọt nước bên gò má, trả lại khuôn mặt tươi tắn như không có chuyện gì xảy ra.
"Cô bé, cảm ơn em nhiều lắm nhé. Bây giờ đã qua hè rồi nên hiếm có chỗ bán hoa thiên điểu như này lắm. Trước khi tới đây chị đã đi qua không biết bao nhiêu cửa hàng hoa rồi. Ha ha, vẫn là có duyên gặp lại em."
Thần thái thay đổi quá bất ngờ khiến Đàm Nhu Nhi dù có khả năng thích ứng nhanh vẫn chưa thể quen được. Cô nhận tiền của chị gái này trong vô thức, cho đến khi tiếng chuông gió trên cánh cửa 'leng keng' thành tiếng mới có thể đem cô trở lại với hiện thực.
Trước khi Linh Châu rời đi, Đàm Nhu Nhi vẫn kịp nghe thấy một câu nói chứa đựng tình cảm của chị ấy phát ra, có chút tiếc nuối, có chút hối hận, lại có chút mong chờ.
"Em nói xem, mất đi rồi có thể tìm lại được không?"
Liệu có thể tìm lại được không đây, khi đến chính bản thân mình còn không rõ mình đang tìm ai ở giữa thế gian vô vàn người này.
Liệu có thể tìm lại được không, khi thời gian đã phủ lên những trang kí ức nhạt màu tầng tầng lớp lớp hạt bụi.
15 năm rồi, điều duy nhất Linh Châu còn nhớ chính là vào ngày này hàng năm, bản thân đều sẽ mua một cây thiên điểu trồng trong sân vườn. Cây này chết sẽ có cây khác thay thế. Nhưng lí do vì sao nhỉ? Cô đã quên mất rồi, có lẽ từng có nguyên do cho chuyện này, nhưng theo thời gian cô đã đem nó trở thành chuyện bị quên lãng rồi.
Đàm Nhu Nhi mím môi, nhìn lại đóa thiên điểu đang nở rộ trong bàn tay của Linh Châu, cô biết, đối với câu hỏi này, cô không cần phải trả lời. Nhưng giữa l*иg ngực ấm áp đang vang lên tiếng đập rộn ràng của trái tim, dường như hối thúc cô nói ra.
"Sẽ tìm được, chẳng qua kết quả tìm được có đúng với ý mình hay không mà thôi. Nhưng chị hãy tin em, rồi sẽ tìm được thôi."
Chẳng phải trước kia cô cũng tưởng chừng như đã mất đi người bao bọc mình duy nhất vào năm 8 tuổi đó hay sao? Nhưng anh ấy không hề biến mất... Cho dù đã rời xa cô cả hàng vạn cây số, Lâu Vĩnh vẫn tiếp tục quan tâm tới cô theo cách riêng của anh ấy.
Linh cảm của Nhu Nhi mách bảo, chị ấy cũng sẽ như vậy.
Linh Châu quay lưng về phía cô, vậy nên cô không hề biết, vào lúc cô nói ra lời ấy, khóe môi của chị ấy đã dần cong lên.
Đúng vậy, rồi sẽ tìm được thôi.