Chương 18: Gặp mặt tại buổi tiệc

Chẳng mấy chốc cuối tuần đã đến. Đứng trước cửa dinh thự xa hoa lộng lẫy, sân vườn rộng lớn mang theo mùi thơm tươi mát từ cỏ mới, Đàm Nhu Nhi bất giác cảm thấy choáng ngợp.

Thì ra, đây là lí do vì sao con người lại thích theo đuổi danh tiếng và tiền bạc đến vậy. Chỉ cần nhìn đến những đồ vật xa xỉ được trưng bày từ cổng chính vào đến trong nhà là có thể cảm nhận sự hào nhoáng của đồng tiền.

Đàm Nhu Nhi đột nhiên xuất hiện suy nghĩ, rằng những người sống trong nhung lụa, theo đuổi hào quang của danh vọng kia liệu có hay không tìm thấy hơi ấm khi trở về nơi họ gọi là nhà?

Hay là cũng như cô, lạc lõng trong chính gia đình mình được sinh ra?

Nắm lấy tay Đàm Ôn Tường, xung quanh là tiếng chào hỏi xã giao, cứ vài giây là Đàm Nhu Nhi phải cúi người chào một lần. Bên tai nghe thấy tiếng khen ngợi khách khí của những người kia, cô chỉ mỉm cười cảm ơn. Kịch bản cũ, cô đã quen rồi...

Hôm nay cô được chọn cho một bộ váy cánh màu trắng tinh, phần cánh tay được đính vài viên kim cương mà theo lời cha nói, giá trị ngàn đô. Bên ngoài khoác thêm chiếc áo mỏng, tạo hiệu ứng lớp chồng lớp, kết hợp với khuôn mặt bánh bao cùng đôi mắt to tròn vô cùng đáng yêu ngọt ngào của cô càng khiến cô như một công chúa nhỏ.

Đàm Ôn Tường sau khi giới thiệu cô với những vị chủ tịch, lãnh đạo lớn, liền căn dặn cô kết giao với mấy thiếu niên mà ông chỉ định rồi tiếp tục bỏ đi, lẩn trong đám người ăn mặc lộng lẫy, biến mất một cách nhanh chóng.

Nhìn về phía những người mà Đàm Ôn Tường chỉ định, trong con mắt đen tuyền không khỏi tràn ra tia trào phúng. Tất nhiên, cô sẽ không nghe lời ông, nhấc chiếc váy lên cao, Đàm Nhu Nhi đánh mắt về bốn phía, tìm xem chỗ ngồi thích hợp để an tĩnh một chút.

Vào thời khắc đôi mắt xinh đẹp kia đang ngơ ngác như nai vàng. Từ đằng sau, bóng dáng xinh đẹp của Lâu Mạn Mạn chậm rãi đi tới, miệng nhỏ cười lên ý tinh ranh.

"Hù!"

Đàm Nhu Nhi thật sự bị dọa sợ gần rớt tim ra ngoài, cả cơ thể giật nảy, hét lên một tiếng "A" rõ to.

Một số người vì tiếng hét mà quay người lại nhìn. Vài thiếu niên cao lớn của danh gia vọng tộc khác nhờ chuyện này mà trông thấy mồi lớn, không hẹn mà cùng mon men tới gần vị trí mà tiểu thư của Lâu gia xuất hiện.

Nhưng mà còn chưa kịp thấy người, đã bị khí thế cùng ánh mắt sắc bén của Lâu Vĩnh đứng phía xa gò ép đến không thể thở được. Đương nhiên, bọn chúng cũng không ngu ngốc đến mức vì tìm đối tượng hào môn mà đối đầu với Lâu Vĩnh, cái tên điên có thể tay không đấm chết người.

Lâu Mạn Mạn tuổi nhỏ không nhìn ra sự việc, chẳng qua vì lúc bước vào cuộc dạ tiệc này nhìn thấy bóng dáng quen thuộc nên cô bé nhanh chóng tiến lại. Cũng không ngờ trước được rằng thật sự là Nhu Nhi.

Cô bé vui vẻ không ngừng, những tưởng đi dạ tiệc cùng anh trai hôm nay sẽ là một cực hình, thật không tưởng tượng ra sẽ gặp tri kỷ.

"Ahh, Nhu Nhi, cậu cũng ở đây sao? Mẹ ơi, cậu mặc váy xinh đẹp thật đấy, lại nhìn búi tóc dễ thương này... Ahh, thật làm mình bất ngờ quá."

"Mạn Mạn, dừng lại, không xoay nữa, thật là làm mình chóng mặt..."

Còn chưa để Đàm Nhu Nhi nói xong, Lâu Vĩnh bên cạnh đã nắm lấy bàn tay múp míp của em gái để dừng lại việc cô bé xoay Nhu Nhi thành vòng tròn. Đôi mắt ngọc bích khẽ cau lại, yết hầu rung động, phát ra âm thanh khàn khàn.

"Không được xoay nữa."

Nhận ra ý cảnh cáo của anh trai, Lâu Mạn Mạn chỉ đành bĩu môi thu tay lại.

Đang định nói thêm mấy câu với Nhu Nhi, bỗng nhiên từ đâu xuất hiện bóng dáng cao lớn, chắn trước mặt Lâu Mạn Mạn.

Lúc nãy từ đằng xa, Đàm Ôn Tường nhìn thấy một màn hình ảnh Đàm Nhu Nhi đẩy tay của Lâu Mạn Mạn ra, cùng với ánh mắt sắc lạnh của Lâu Vĩnh nhìn vào khoảng không. Ông không thèm suy nghĩ mà quy chụp tội lỗi là Đàm Nhu Nhi gây ra, sau đó làm cho Lâu thiếu gia tức giận...

Không được, ai mà không biết, đối với thành phố V này, người có tiếng nói ngang với thị trưởng chính là Lâu gia, Lâu Hà Uy trong giới kinh doanh làm việc quyết liệt, đứa con trai cho dù nhiều tai tiếng nhưng lại vô cùng tài giỏi... Ông thật sự không muốn vì đứa con gái ngốc nghếch mà mất đi cơ hội làm ăn lớn, liền lập tức chạy tới.

Đôi mắt xếch của ông ta ngập tràn ánh sáng sùng bái, khoang miệng hé mở, vô cùng tự nhiên mà cất ra những lời nói khó hiểu:

"Đây không phải thiếu gia cùng tiểu thư của Lâu gia sao? Thật xin lỗi, Nhu Nhi của tôi còn nhỏ, lại rất hay gây chuyện, mong hai người thông cảm bỉ qua cho nó nhé. Lâu thiếu gia, nếu cậu cho cơ hội, tôi sẽ dắt nó tới cùng cậu đàm phán sau bữa tiệc."

Nói đoạn, Đàm Ôn Tường nhìn cũng không nhìn lại đã kéo Đàm Nhu Nhi rời khỏi, bỏ lại Lâu Mạn Mạn bối rối và Lâu Vĩnh với ánh nhìn âm trầm, không khỏi can thán một tiếng.

Vì sao một người cha hèn kém tận trong xương cốt lại có thể sinh ra đứa con gái có khí chất như vậy chứ?

"Anh trai, ông chú kia là cha của Nhu Nhi hả, sao lời nói khó hiểu như vậy nhỉ?"

Như phát hiện ra chuyện gì đó, đôi mắt màu lam của Mạn Mạn lóe lên tia sáng...

"Nhu Nhi bạn ấy không hề nghèo nha? Nhưng vì sao lại kiếm nhiều tiền như vậy làm gì chứ?"

"Anh..." - Lâu Mạn Mạn không nghe thấy anh trả lời, bất mãn quay đầu để nhìn Lâu Vĩnh chất vấn. Lại không ngờ khi quay ra phía sau liền nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của anh Chấn Nam, bạn nối khố của anh trai Mạn Mạn. Toàn bộ câu hỏi đều bị ném ra phía sau, đơ người một lúc.

Chấn Nam cong cong khóe môi, đưa tay bẹo nhẹ bên má của Mạn Mạn, giọng nói ấm áp truyền đến bên tai cô bé:

"Lâu Vĩnh vừa rời khỏi rồi, cậu ấy nhờ anh chăm sóc em một lát. Công chúa nhỏ, em muốn ăn gì nào?"

Lâu Mạn Mạn nghe xong liền cười mỉm, cũng may anh trai vẫn có chút tác dụng.

...

Đàm Ôn Tường kéo Nhu Nhi đi một quãng đường dài rồi mới dừng lại tại khu vườn rộng lớn. Cho dù đang là ban đêm, nhưng nhờ ánh đèn thắp sáng mà vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy cây cối xung quanh mang vẻ đẹp huyền diệu đang thi nhau khoe sắc.

Chẳng qua, vào giờ phút này, người trong cuộc không có tâm trạng gì mà ngắm cảnh.

"Vì sao lại gây chuyện? Cha bảo con cùng mấy thiếu niên kia kết giao, con đã làm quen được mấy người rồi?"