Chương 7

Cô lại cầm lấy đôi giày thể thao mà Mạc Thanh Tang mang khi nãy đưa cho nhân viên.

"Giúp tôi gói tất cả lại, rồi mang đến địa chỉ này."

______________

Mạc Thanh Tang đến khi ra khỏi tiệm giày vẫn có chút hóa đá. Cô đã biết thế nào là tiêu tiền như rác trong truyền thuyết rồi.

Đến cửa hàng đồ sinh con và đồ em bé hai người chỉ đi lựa quần áo trẻ em còn lại đều nhớ nhân viên có kinh nghiệm lấy giúp.

"Chị thấy cái này thế nào?" Mạc Thanh Tang cầm lấy chiếc váy nhỏ cho Hi Huyền xem. Bộ dạng vô cùng mong đợi Hi Huyền khen.

"Đẹp lắm." Hi Huyền đi phía sau nhìn Mạc Thanh Tang lựa đồ em bé thì có chút buồn cười. Cô chưa bao giờ được thoải mái như lúc này.

"Đi chậm thôi. Coi chừng té." Hi Huyền nắm tay Mạc Thanh Tang lại sợ cô chạy nhảy vui quá mà té.

"Không sao. Chị xem chiếc vày này đi." Mạc Thanh Tang lại cầm lên chiếc váy khác.

"Cô thích con gái sao?"

"Phải. Con gái sẽ thùy mị nết na, như tiểu thiên sứ của mẹ." Mạc Thanh Tang cười cười vô cùng có cảm giác ấm áp của người sắp làm mẹ. Cô còn rất muốn nói nếu con cô giống Hi Huyền thì tốt biết mấy. Như vậy con cô sẽ vừa xinh đẹp vừa có bản lĩnh.

Hi Huyền chỉ cười cười. Cô tiện tay bỏ vào xe đẩy thêm vài bộ quần áo bé trai. Ở nước họ không cho xem giới tính đứa bé nên chỉ đành phải mua như vầy thôi.

____________

Hai người ở ngoài ăn tối rồi mới trở về nhà.

Mạc Thanh Tang vừa về liền trở về phòng chuẩn bị ôn tập cho một tháng nghỉ học kia. Thật ra cô học cũng không tệ, những môn này trước khi nghỉ cô đã đọc sách qua và nắm căn bản hết rồi. Cô bắt đầu lấy bài tập ra làm. Còn hai tuần nữa thi rồi cô không thể lơ là được.

Hi Huyền ngồi dưới phòng khách họp trực tuyến lâu lâu lại nhìn lên tầng trên. Đợi họp xong cô liền vào bếp pha một ly sữa mang lên cho Mạc Thanh Tang.

Mạc Thanh Tang đang ngồi học thì có ly sữa đặt trước mặt mình. Cô nhìn lên chỉ thấy Hi Huyền mặc chiếc váy lụa ngủ hai dây vô cùng nóng bỏng khiến cô đỏ mặt.

"Uống đi rồi làm tiếp."

Hi Huyền ngồi xuống bên cạnh cô. Giúp cô vén những sợi tóc không yên phận qua một bên.

"Cảm ơn chị." Mạc Thanh Tang cầm lấy cốc sữa. Cô vừa nghe mùi cũng biết là sữa dành cho bà bầu của cô. Mùi của nó thật sự khiến cô không thích nổi. Cô chỉ đành nín thở một hơi uống cạn.

"Nghiệp vụ này cô làm sai rồi." Hi Huyền đợi cô uống hết rồi chỉ cho cô chỗ sai trên bài tập.

Mạc Thanh Tang nhìn lên số phát sinh mà mình làm. Đây là một dạng bài tập kế toán theo phương pháp FIFO và bài tập của cô có rất nhiều hàng hóa, thành phẩm.

"Cô tính lại số này đi."

Mạc Thanh Tang sau khi kiểm tra lại liền hết hồn. Cô quả thật tính sai số đó. Cô lại nhìn Hi Huyền càng thêm sùng bái. Cô ấy chỉ nhìn sơ thôi đã biết cô sai ở đâu rồi. Thật quá lợi hại.

_____________

Buổi sáng, Mạc Thanh Tang tỉnh dậy thì Hi Huyền cũng đã đi làm rồi. Cô nhìn xung quanh nhà chỉ thấy trợ lí Cảnh đang ngồi trên sofa đợi để đưa cô đi học.

Hôm nay cô mặc chiếc váy suông màu xanh da trời viền trắng, mang đôi giày sandal đến bằng mà Hi Huyền mua cho cô.

Cổng trường Đại học Đông Châu vô cùng to và uy nga theo kiến trúc hiện đại nhất. Đừng top sinh viên cũng bắt đầu đi bộ hoặc chạy xe vào trường.

Trơ lí Cảnh thấy cổng trường đông như vậy thì không cho cô xuống mà lái xe thẳng vào tòa nhà cô học.

Sinh viên thấy một chiếc xe Mercedes-Benz đắt tiền chạy vào liền không tự chủ mà nhìn theo. Bọn họ ở đây học ngày học đêm đều là vì thứ gì chứ, tất cả đều là để một ngày được ngồi vào chiếc xe như vậy. Bọn họ đều tò mò không biết vị phú nhị đại nào sẽ bước xuống xe.

"Mạc tiểu thư, tạm biệt. Chiều nay tôi sẽ đón cô." Trợ lí Cảnh cười nói.

"Không cần đâu anh Cảnh. Như vậy phiền anh quá rồi." Người ta còn phải quay về làm việc, cô vẫn không nên làm phiền.

"Không có gì đâu, đây đều là nhiệm vụ Hi tổng phân phó." Hắn chưa bao giờ thấy Hi Huyền quan tâm người khác như vậy. Nhưng nếu là mệnh lệnh hắn sẽ làm hết mình.

"Vậy tôi cảm ơn anh. Tạm biệt." Mạc Thanh Tang nói rồi liền mở cửa xe bước xuống.

Sinh viên tòa nhà kinh tế không ngờ bản thân lại nhìn thấy được nhân vật phong vân cả tháng nay của trường. Phóng túng đến nổi không biết đã có thai với ai lại đi bảo bạn trai mình mà còn có mặt mũi đến trường sao.

"Cô ta là Mạc Thanh Tang của khoa Kế toán đó."

"Thật sao? Thật đẹp nha, hèn chi lại sống phóng túng được như vậy."

"Cậu có thấy cô ta vừa bước xuống chiếc xe đắt tiền kia không? Tôi đoán chắc cô ta bị bao nuôi rồi."

"Mẹ kiếp, cô ta mặc váy bầu, mang giày sandal... cô ta còn mặt mũi giữ lại cái bụng bị người ta làm to à."

"Chắc là của ông già đầu hối lắm tiền nào đó nên không nỡ phá. Phá rồi sao bòn tiền được."

Mạc Thanh Tang bỏ qua tất cả những lời nói chói tai của họ mà đi thẳng lên lớp học. Giảng viên lớp cũng không ngờ cô lại vách bụng đi học lại mà không chọn bảo lưu hay nghỉ luôn. Mạc Thanh Tang chỉ cười bỏ qua tất cả những ánh mắt đó. Cô ngồi trên lớp bắt đầu tiếp thu kiến thức nhiều nhất có thể.

Cuối tiết năm chuẩn bị nghỉ trưa thì Trần Triệt đến tìm cô.

"Cô còn mặt mũi để đi học à." Hắn đứng giữa lớp nói vô cùng to còn mang theo nụ cười cợt nhã, khốn kiếp nhất.

Mạc Thanh Tang dựa lưng vào ghế, tay cô đặt lên bụng để cho con cô không nhìn thấy người cha cặn bã cũng không bằng này của nó. Cô phát hiện cô đối với Trần Triệt đã không còn tình yêu nữa rồi.

"Tôi cũng không làm sai. Tại sao không thể đi học." Cô nhẹ nhàng trả lời hắn.

"Cô vác cái bụng chửa hoang đến trường không phải là sai sao? Hay muốn câu dẫn, lấy lòng thương cảm của tôi."

"Thứ nhất, không có lệnh cấm nào bắt buộc phụ nữ có thai không thể đi học. Thứ hai, anh hiện tại chả là cái thá gì trong mắt tôi." Mạc Thanh Tang nhìn hắn y như một kẻ ngu ngốc. Cô không biết tại sao lúc trước mình lại thích hắn ta.

Trần Triệt lúc này mới nhìn thẳng vào mắt cô gái đối diện. Ánh mắt đó không còn tình yêu nồng thắm nữa mà chỉ có lãnh đạm, thờ ơ. Nhưng hắn không tin, chỉ cách có bao nhiêu lâu mà cô ta đã thay đổi được như vậy. Rõ ràng cô ta đang giả vờ giả vịt trước mặt hắn.

"Mạc Thanh Tang, tôi hiểu cô quá mà. Cô cứ giả vờ giả vịt như vậy tôi cũng không quan tâm tới cô đâu chứ đừng nói gì đến cái vỏ mà cô muốn tôi đổ này." Trần Triệt nói rồi liền phất tay áo bỏ đi.

Mạc Thanh Tang thầm chửi một câu thần kinh rồi đứng dậy chuẩn bị đến căn tin ăn trưa.

Cô lấy cơm xong liền tìm một góc nào đó ít người qua lại rồi ngồi xuống. Có lẽ cô đã bị Hi Huyền nuôi đến kén ăn nên cô mới thấy cơm ở căn tin cực kì khó nuốt.

Mạc Thanh Tang vỗ vỗ lấy bụng an ủi đứa bé, rồi cố nuốt trôi số cơm còn lại xuống.