Khi Thẩm Mạn Chi bắt taxi về biệt thự Thẩm gia, tất cả người nhà họ Thẩm đã ngồi vây quanh Tần thiếu gia được nửa tiếng.
Tần Nhạn Phong ngồi trên ghế sofa, thấy cô gái cầm chìa khóa từ sân đi vào. Đó chính là người anh đã nhìn thấy ở phòng bi-a một tiếng trước. Nói cách khác, anh chỉ muộn nửa tiếng còn cô ấy thì trễ một tiếng.
Thẩm Mạn Chi bước vào phòng khách, xoay xoay chìa khóa trên đầu ngón tay rồi ném phịch vào tủ giày.
Đôi mắt cô hướng về phía người đàn ông trẻ ngồi ở trên ghế sofa, đôi chân thon dài được dấu dưới lớp quần vest, người đàn ông ấy ngồi ngả người ra sau, tư thế rất thoải mái. Anh đang nhìn cô với vẻ mặt thờ ơ.
Không biết có phải là do cô tưởng tượng hay không, nhưng có vẻ như mọi người trong phòng đều thở phào nhẹ nhõm, bầu không khí căng thẳng nhắc bỗng nhiên giãn ra.
Lão phu nhân ngồi ở một bên, nhìn Thẩm Mạn Chi, sắc mặt có vẻ không vui.
Tạ Ngọc Lan liếc mắt sáng đại thiếu gia nhà họ Tần, sau đó đứng dậy đi đến bên cạnh Thẩm Mạn Chi, "Mạn Chi, đến ngồi đi, đây là Tần Nhạn Phong, Tần tiên sinh."
Thẩm Mạn Chi có chút ngượng ngùng đứng ở phòng khách, nhìn quanh một vòng, chỉ còn trống một chỗ ngồi bên cạnh Thẩm Lạc, đó là chỗ của Tưởng Húc nhưng anh ấy không có mặt. Cô đi về phía chiếc ghế đó, lễ phép gật đầu với người đàn ông, khẽ nói: "Chào buổi tối, anh Tần."
"Mạn Chi, chị về muộn thế, có chuyện gì cản trở chị sao?" Ánh mắt luôn hướng về Tần Nhạn Phong cho đến khi Mạn Chi đi vào, lúc này mới quay lại nhìn cô với vẻ mặt dịu dàng.
Thẩm Mạn Chi cũng không buồn mở mí mắt lên, cô chống cằm: “Ừ, tụi chị đi vũ trường.”
Thẩm Lạc: “...”
Các trưởng lão nhà họ Thẩm lúc này cũng không thể trách cứ cô trước mặt Tần gia nên đã ngầm thoả thuận sẽ không trách mắng cô.
Thẩm Đoạn Văn vốn nghĩ rằng những người con không được Tần gia coi trọng có thể dễ dàng bị thao túng, nhưng chỉ trong nửa giờ, Thẩm Đoạn Văn gần như bị choáng ngợp bởi tầm nhìn và sự hiểu biết của Tần Nhạn Phong, anh nói về mọi thứ từ gia cảnh và sự nghiệp đến bất động sản và đầu tư, rồi đến các xu thế mới nhất. Trong số các chủ đề, cả Tạ Ngọc Lan, Thẩm Lạc và không ai trong nhà họ Thẩm có thể nói chuyện, và chỉ có lão phu nhận Thẩm gia đã tạo dựng được chỗ đứng trong trung tâm mua sắm là biết một chút. Tất cả mọi người đều phải khâm phục tầm nhìn và năng lực của chàng trai trẻ này.
Khí chất mà người đàn ông này mang theo khiến Thẩm Đoạn Văn - người đã lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm nhận ra rằng, đây không phải là một người đơn giản.
Thẩm Đoạn Văn dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Mạn Chi.
Thẩm Mạn Chi đã trở về kịp bữa tối, cô biết tối nay chỉ là tiệc Hồng Môn mà thôi, cô đã dành đủ thời gian để cùng Thẩm gia trò chuyện cùng với Tần Nhạn Phong, đối với một người nhà Tần vừa từ nước ngoài trở về, dù là một kể yếu hay là mạnh, thì vị thiếu gia này vẫn có liên quan đến lợi ích và địa vị của gia đình cô.
Cô ấy không quan tâm đến việc phải nói về điều gì hay mọi việc đang diễn ra tốt đẹp như thế nào.
Cuối cùng, bà nội nói rằng cô đã trở về, chúng ta hãy cùng nhau ăn tối, và điều này đã phá vỡ tình thế.
Người nhà Thẩm có thói quen ít nói trong khi ăn, nhưng trước sự cám dỗ vừa rồi, Thẩm Đoạn Văn đành phải chủ động lên tiếng, Tạ Ngọc Lan cũng làm theo, người đàn ông họ Tần rất ít nói mà trả lời cũng rất tuỳ tiện.
Thẩm Mạn Chi ngồi cạnh Tần Nhạn Phong, cô đang chăm chú ăn. Khi ngẩng đầu lên thì thấy Thẩm Lạc đang liếc nhìn người đàn ông bên cạnh mình.
Thẩm Lạc thấy không có người nói chuyện, liền nhẹ nhàng cười nói: " Chị có thể cho em mượn chiếc xe của chị trong hai ngày được không? Có một người bạn của em luôn muốn mua mẫu xe này, em sẽ lái qua cho anh ấy xem thử, không hiểu sao bọn con trai lại thích chiếc này đến vậy."
Tạ Ngọc Lan không biết nhiều về các loại xe, vì vậy cô chỉ nói: "Con thích thì cứ bảo bố mua cho. Đồ của chị nhỡ bị con làm hỏng thì sao?"
Thẩm Lạc nhẹ nhàng đặt đũa xuống. Cười nói, "Mẹ à, chiếc xe này không dễ mua đâu. Ở trong nước cho dù có tiền thì không mua được. Không phải chị mới lái chiếc xe này về cách đây hai ngày sao? Con còn nghĩ là có chú nào đó đã cho chị ấy đi nhờ, nên mới nghĩ?"
Sao vậy, em muốn tìm một người chú để tặng em một chiếc xe à? Thẩm Mạn Chi biết cách nhẹ nhàng cắt ngang lời cô, khi ngẩng lên thì thấy bắt gặp nụ cười mỉa mai của Thẩm Lạc, “Nếu em đã biết có tiền cũng không mua được mà còn muốn lái nó đi khoe mẽ với đám bạn của em sao? Nói với họ rằng em đã tìm được một người chú giàu có sẵn sàng tiêu tiền cho em?”
Thẩm Lạc nghẹn ngào một lát, nhìn Thẩm Đoạn Văn, mím môi nói: “Chị, em không có ý đó.”
Thẩm Mạn Chi nhắm mắt tặc lưỡi. Quả nhiên, giây tiếp theo Thẩm Đoạn Văn mắng: “Em gái con còn nhỏ, con đang nói nhảm cái gì vậy!”
Em chỉ muốn biết chị có quen biết nhân vật lớn nào không, mà có thể ngồi chiếc xe đó về nhà, còn lái vào gara nhà chúng ta. Em chỉ tò mò thôi, không có ý gì khác...” Thẩm Lạc làm một dáng vẻ dịu dàng, hoa nhường nguyệt thẹn, lúc này trông thật đáng yêu.
Thẩm phu nhân lúc này nhăn mặt nói: "Thẩm Lạc, con ăn cơm đi."
Thẩm Mạn Chi dùng khăn lau khóe miệng, dùng giọng điệu phù phiếm nói: “Ý em là gì, em nên nói rõ ràng đi, nếu không mọi người sẽ thực sự nghĩ em không biết gì cả, em giả vờ giống thật."
Mọi người nghe thấy liền nhìn về phía Thẩm Lạc, trong mắt cô còn ngấn lệ, đột nhiên bị chọc trúng tâm tư, biểu cảm có phần ngây ngốc, thật là buồn cười.
Chỉ đến lúc này, Tạ Ngọc Lan mới hiểu được mục đích của Thẩm Lạc chỉ là mượn cơ hội làm nhục Thẩm Mạn Chi, sau đó nói: "Mạn Chi, rốt cuộc là vị nào tặng cho con chiếc xe kia? Ta nghe Lạc Lạc nói chiếc xe này trên thị trường là vô giá. Tuy rằng gia tộc chúng ta không bằng một số gia tộc lớn, nhưng vẫn có danh tiếng tốt. Con đừng để bị lừa."
Lừa cái gì bà ta không nói, các cô gái trẻ bị lừa tiền lừa tình không ít, khiến người ta phải đoán.
Thẩm Mạn Chi hơi ngả người dựa vào lưng ghế, chế nhạo, "Con còn nghĩ em gái sao lại ngu ngốc như vậy, hóa ra giống mẹ."
"Ngược lại là đằng khác!" Thẩm Đoạn Văn nghe thấy Thẩm Mạn Chi một câu mắng cả hai người. Vốn định đập đũa xuống bàn, nhưng thấy người đàn ông , cuối cùng đã kiềm chế cơn giận, không chửi nữa: "Thực xin lỗi, Tần thiếu gia. Con gái tôi mấy năm nay không được dạy bảo, không tránh khỏi sẽ có chút nông cạn, mong sau khi kết hôn, hãy kiên nhẫn dạy bảo con bé."
Thẩm Mạn Chi ngước mắt lên xem người được gọi là cha có cảm thấy áy náy không.
Nhưng cô chỉ nghe thấy người đàn ông bên cạnh nói một cách thờ ơ: “Thay vì trách móc người nói gay gắt, tốt hơn hết nên hỏi người tung tin đồn xem họ có ý đồ gì.”
Lời nói của Tần Nhạn Phong làm Thẩm Lạc sắc mặt tái nhợt, cô đột nhiên nhìn người đàn ông này, rõ ràng là có điều gì đó không đúng.
Anh ta ăn mặc trang nghiêm, sau khi lau xong đặt khăn ăn xuống, chậm rãi chỉnh lại tay áo, “Hôm nay tôi đã thấy không khí thường ngày của Thẩm gia, nhưng chú Thẩm, khi phụ nữ nói chuyện, đàn ông nên tránh can thiệp, nên để ngừơi khác học được một bài học, chú nói có đúng không?”
Thẩm Đoạn Văn mặt mày đỏ bừng, ông chỉ có thể phụ hoạ.
Bữa ăn đến đây cũng coi như kết thúc, lão phu nhân bảo Mạn Chi và Tần Nhạn Phong ra ngoài đi dạo để kết thúc bầu không khí ngượng ngùng này, cũng là cho họ cơ hội riêng tư vì hai người đến giờ vẫn chưa nói chuyện.
Thẩm Lạc nhìn bóng dáng hai người rời đi, có vẻ rất xứng đôi, quay người đi về phía lão phu nhân, hiểu chuyện nói, “Bà nội, tính cách của chị ấy có thể làm thiếu gia Tần không vui không ạ? Hay là để con đi theo cùng?”
Lão phu nhân chống gậy, “Đi theo rồi lại bị mắng một trận? Hôm nay là con chọc giận chị ấy, con bao giờ mới có thể nhìn xa trông rộng?”
Thẩm Lạc mặt mày trắng bệch, cắn môi dưới, rồi đáp, “Nhưng bà nội, chị ấy ở bên ngoài bao nhiêu năm, ai biết chị ấy lấy tiền ở đâu, chiếc xe đó không biết là ai trong giới quyền quý mua để dỗ chị ấy vui, chị làm những việc này ở bên ngoài, chẳng phải làm mất mặt nhà họ Thẩm sao?”
Thẩm lão phu nhân quay người lại tát cô một cái.
“Bà nội!” Thẩm Lạc mới mấy ngày nay bị tát hai lần, may vì bà lão sức lực không lớn, nếu không chắc hẳn đã sưng lên rồi.
“Chỉ vì một chiếc xe mà con đã bôi nhọ danh tiếng của chị gái con. Đối với một cô gái cùng độ tuổi với con, chị gái nói như vậy với con, con còn biết cảm thấy uất ức, con có cha mẹ thương yêu, chị ấy thì có gì? Chị ấy ở bên ngoài bao nhiêu năm, con làm sao biết chị ấy không có tiền? Cha con tiêu hết cho con, ông ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc còn có một cô con gái ở bên ngoài!”
Thẩm lão phu nhân có lẽ rất tức giận, ngực phập phồng, lần đầu tiên nổi giận lớn như vậy, nhưng dù sao cũng là cháu gái của mình, nhưng đánh rồi lại không thể xuống mặt mà xin lỗi, “Thẩm gia không phải là danh môn vọng tộc gì, nhưng lễ nghĩa liêm sỉ cơ bản, ta hy vọng con hãy ghi nhớ.”
Thẩm Lạc cúi đầu rưng rưng nước mắt, ánh mắt đầy oán hận, “Biết rồi, bà nội.”
Hết chương.