"Cô!" Thẩm Lạc nắm chặt hai tay, nửa mặt đỏ bừng, xấu hổ cùng tức giận nhìn nàng.
Thẩm Mạn Chi thu tay, thong thả ung dung giương mắt nhìn cô ta, sắc mặt tối sầm, trầm giọng nói: “Thẩm gia đã dạy lễ nghi và liêm chính hơn hai mươi năm, nhưng cô không học được chút nào sao?”
Thẩm Lạc cố chịu đau, cười mỉa mai: “Cô ở bên ngoài nhiều năm như vậy, sao có thể so sánh với ta? Cô có tư cách gì mà dạy đời ta? Ta nói có sai không? Chỉ e là chiếc xe hôm nay cũng vậy, chắc người đàn ông nào đó mà cô ngủ cùng đã đưa nó cho cô.”
Thẩm Mạn Chi nhếch môi: “Cô muốn không?”
Khi Thẩm Mạn Chi cười, cô ta thật quyến rũ, Thẩm Lạc vừa ghét vừa ghen tị, thậm chí còn nghĩ đến việc tát vào mặt cô ấy, vừa giơ tay lên, một giọng nói truyền đến từ phía sau, "Thẩm Lạc!"
Thẩm Đoạn Văn vừa bước vào sân đã nhìn thấy cảnh tượng này, sắc ông ta mặt tối sầm.
Đi bên cạnh còn có Tưởng Húc, chàng trai trẻ khoác trên tay chiếc áo khoát vest, có vẻ như vừa từ công ty trở về, vẻ mặt nghiêm nghị không chút cảm xúc.
Đứa con trai mà Tạ Lan Ngọc mang về lớn hơn Thẩm Mạn Chi hai tuổi, Thẩm Lạc gọi hắn là anh trai. Hai anh em có quan hệ rất tốt, nhưng dù sao cũng là anh em cùng cha khác mẹ.
Thẩm Lạc đầu tiên liếc nhìn Tưởng Húc, sau đó che khuôn mặt bị đánh sưng húp của mình, nước mắt lưng tròng nhìn Thẩm Đoạn Văn, "Bố..."
Thẩm Đoạn Văn nhìn về phía hai cô con gái của mình, ông cẩn thận nhìn sang gương mặt của Thẩm Lạc, sau đó quay lại liếc Thẩm Mạn Chi đang đứng trên bậc thang một cái.
Tưởng Húc không muốn vướng vào những chuyện này nên đảo đảo thân thể bước đi trước.
Thẩm Đoạn Văn cau mày nhìn Thẩm Lạc: “Lát nữa con bôi thuốc lên mặt đi, lần này chị con về, con hãy giúp đỡ chị một chút, sau khi tiệc đính hôn kết thúc ta sẽ nói chuyện sau.”
Thanh danh xấu như vậy cô còn không sợ, không lẽ sợ bị các người giáo huấn sao? Thẩm Mạn Chi hơi nhếch khóe miệng lên che giấu một chút cảm xúc, sau đó xoay người đi vào.
Nghĩ tới người phụ nữ đó sắp được gả vào Tần Gia, trong mắt Thẩm Lạc hằn lên vẻ tức giận, nhưng may thay, người mà cô ta sắp được gả lại là đứa con trai ngoài giá thú của gia đình họ, Thẩm Lạc lại cảm thấy nhẹ nhõm. Với tính cách lẳиɠ ɭơ của cô ta, cho dù có bước chân vào cánh cửa của gia đình hào môn thì cũng sẽ không có cuộc sống dễ dàng.
Thẩm Lạc nhếch môi tỏ vẻ khinh thường, thu lại vẻ mặt u ám trước đó, nghiêm túc đi theo Thẩm Đoạn Văn.
Trên chiếc bàn ăn lớn, Thẩm thái thái ngồi ghế chính giữa, bên cạnh là Thẩm Đoạn Văn và Tạ Ngọc Lan.
Thẩm Mạn Chi đã lâu không ăn cơm ở nơi này nên ở đây không có vị trí dành cho cô, Thẩm Lạc vừa mới vào, còn Tưởng Húc thì lên lầu thay quần áo, cho nên ghế bên cạnh Thẩm Thái Thái vẫn còn trống. Không chút do dự, cô ngồi ngay vào vị trí đó.
Tạ Ngọc Lan mỉm cười với cô, “Mạn Chi, về nhà ăn nhiều một chút nhé, thời gian ở ngoài con gầy đi rất nhiều.” Nói xong, bà múc một bát canh đưa cho cô. Đôi tay khéo léo cầm chiếc bát sứ tinh xảo hướng về phía Thẩm Mạn Chi.
Thẩm Lạc cùng lúc đi tới, Mạn Chi nhìn cô trên miệng mỉm cười mấy giây mới nhận lấy bát canh đặt sang một bên: “Cảm ơn dì.”
Trong hai mươi năm kể từ khi bà kết hôn, Mạn Chi chưa bao giờ gọi bà là "Mẹ". Sau đó, tính khí của cô ngày càng nổi loạn, thậm chí cô còn chưa bao giờ gọi điện cho bà.
Tiếng "Dì" khiến Tạ Ngọc Lan nheo mắt lại, sau đó nhìn thấy Thẩm Lạc liền gọi cô tới.
Thấy mình đã bị chiếm chỗ, Thẩm Lạc đè nén cơn tức giận, ngồi xuống bên cạnh Tạ Ngọc Lan, nhẹ nhàng gọi một tiếng "Mẹ".
Tạ Ngọc Lan dịu dàng nhìn con gái mình, bà thấy một vết đỏ hằn rõ trên khuôn mặt Thẩm Lạc, bà sửng sốt, sau đó quay đầu nói với Thẩm Đoạn Văn, lời nói có chút lạnh lùng: “Ông lại tức giận với Lạc Lạc?"
Mạn Chi đặt bàn tay mảnh khảnh của mình lên thành ghế, bàn tay còn lại cọ sát vào thành bát sứ đựng đầy súp.
Ánh mắt của Thẩm Đoạn Văn rơi vào Thẩm Mạn Chi phía đối diện, không nói gì. Tạ Lan Vũ nhìn theo ông, chốc lát hiểu ra, vẻ mặt dịu lại, nhẹ giọng nói: "Mạn Chi, Lạc Lạc đã làm gì khiến con tức giận sao?"
Thẩm Mạn Chi không cười nữa, sắc mặt lập tức trở lại lạnh lùng, ánh mắt hơi nhướng lên: “Dì quan tâm làm gì?”
Vẻ mặt của Tạ Ngọc Lan có chút sửng sốt. Nụ cười trên mặt cô vừa rồi có chút buồn cười.
Tưởng Húc đỡ Thẩm phu nhân từ trên lầu xuống, ngồi vào ghế chính, nhìn Thẩm Mạn Chi bên cạnh, sau đó kéo ghế bên cạnh cô ra.
Bàn ăn nhà họ Thẩm có một quy tắc: phải tôn trọng người lớn tuổi. Lão phu nhân muốn xuống ăn cơm, phải đợi bà ngồi xuống mới được ăn, cho nên khi nhìn thấy bát canh trong tay Thẩm Mạn Chi, ánh mắt lão phu nhân tối sầm lại.
Thẩm Mạn Chi đặt bát canh đến trước mặt bà nội, "Canh vừa mới nấu, trước bữa ăn uống một chút canh, tốt cho sức khỏe ạ."
Lúc này Thẩm Lạc mới hiểu tại sao mẹ cô lại đưa canh cho Thẩm Mạn Chi, nhưng cô ta lại xử lý chuyện này một cách dễ dàng, Thẩm Lạc nhẹ nhàng nhìn bà nội rồi nói: “Bà nội vẫn rất khỏe mạnh.”
Thẩm Mạn Chi không trả lời, chỉ nhìn khuôn mặt đẹp lão của bà trước mặt.
Nghe Thẩm Mạn Chi nói xong, lão phu nhân vẻ mặt trở nên ôn nhu nhìn về phía Thẩm Lạc, có thể nhìn thấy rõ vết hằn đỏ trên mặt cô: "Sao vậy?"
“...Bà." Thẩm Lạc nhìn bà với đôi mắt ngấn lệ.
“Ngọc Lan, con mau dẫn Lạc Lạc xuống xử lý vết thương." Lão thái thái có chút nghiêm túc nói, nhưng cũng không hỏi tại sao.
Tạ Ngọc Lan liếc nhìn Thẩm Man Chi, sau đó nhìn bà cụ, "Mẹ, Lạc Lạc..."
"Đưa con bé đi đi, đừng khóc lóc trên bàn ăn, rất khó chịu."
Thẩm Đoạn Văn ngồi ở một bên, vẻ mặt nặng nề.
Tạ Ngọc Lan ngước mắt nhìn người đối diện, kéo con gái đi xuống.
Không có hai mẹ con ở bên cạnh, Thẩm Mạn Chi cảm thấy dễ chịu hơn, cuối cùng cũng có được một bữa ăn ngon ở ngôi nhà này.
"Mạn Chi, lát nữa tới phòng của ta." Lão phu nhân ăn không nhiều, có chút mệt mỏi được quản gia đỡ dậy.
Thẩm Đoạn Văn còn phải giải quyết công việc, lấy khăn giấy lau miệng, giọng bình tĩnh nói: “Con phải ở nhà hai ngày cho đến khi kết thúc tiệc đính hôn, không được ra ngoài.”
Thẩm Mạn Chi buông đũa xuống, "Không được."
Tưởng Húc cụp mắt xuống, nhìn thấy cổ tay trắng nõn và gầy gò của người phụ nữ. "Tôi ăn xong rồi." Tưởng Húc đứng dậy rời khỏi bàn ăn. Anh không có hứng thú tham gia vào cuộc chiến giữa hai cha con này.
Thẩm Đoạn Văn tuy rằng đã ở độ tuổi trung niên nhưng vẫn có khí chất trầm tĩnh, gầm giọng: “Đừng nghĩ đến việc chạy trốn khỏi hôn lễ này, chỉ có địa vị của Tần gia mới đủ để dọn dép mớ hỗn độn của con."
Thẩm Mạn Chi cong môi dưới, “Nói hay lắm. Địa vị của nhà họ Tần chẳng là gì cả? Dù sao thì tôi mới là người chiếm thế thượng phong. Tôi thật sự thắc mắc không biết Tạ Ngọc Lan làm sao thuyết phục được bố tới Tần gia cầu hôn? Bố không thấy nhà họ Thẩm ta quá nịnh hót sao?"
Thẩm Đoạn Văn tức giận. Nhìn thẳng mặt Mạn Chi quát, "Mẹ mày đã dạy dỗ mày như thế à?"
Thẩm Mạn Chi thẳng lưng, đôi mắt đẹp của cô lạnh lùng đáp, "Bố không có tư cách nhắc đến mẹ tôi."
Cái chết của người vợ cả nhà Thẩm gia, Thẩm Đoạn Văn là người biết rõ nhất.
Ngay sau đó, cô bình tĩnh lại, nhẹ nhàng nói: "Không cần trói buộc tôi như vậy, tôi đã ở đây hơn 20 năm rồi, đính hôn cũng chẳng là gì, tôi không cần phải trốn."
Nói xong cô đẩy ghế đứng dậy đi lên lầu.
Phòng của lão phu nhân ở tầng hai, Thẩm Mạn Chi đứng ở cửa gõ: "Bà nội, là con đây."
Bên trong có tiếng trả lời, Thẩm Mạn Chi đẩy cửa đi vào. Bà cụ đang ngồi trên ghế sofa. Quản gia vào kịp lúc pha trà cho hai người rồi đóng cửa đi ra ngoài.
Lão phu nhân không cho nàng ngồi, chỉ chậm rãi uống một ngụm trà rồi nói: "Con trai cả của Tần gia ngày mốt sẽ tới, hai ngày này đừng ra ngoài."
Lão già này, người nhà Thẩm gia đều biết, nàng không thích vị Lão phu nhân này.
Nhưng thái độ của Thẩm Mạn Chi đối với lão phu nhân vẫn luôn ôn hòa, “Buổi tối con sẽ ở đây, còn ban ngày thì không.”
Cô ấy quá lười phải chạm mặt hai mẹ con kia. Trong phòng im lặng một lúc. Thẩm Mạn Chi không giải thích, mà chỉ nói rõ quan điểm của mình bằng một câu.
Khuôn mặt của bà lão tối sầm lại, "Đây là nhà của con."
Họ bảo cô không được ra ngoài. Trước đây họ chưa bao giờ muốn cô về nhà. Họ chỉ sợ không tìm được cô vào thời điểm quan trọng và mọi việc sẽ không như ý họ muốn.
Thẩm Mạn Chi cụp mi, thản nhiên cười. Dưới ánh đèn rực rỡ, nàng trông trắng trẻo xinh đẹp, rất giống người mẹ ruột cao quý và ôn nhu của nàng, bà lão nhìn cô, vẻ mặt giật mình.
“Con biết rồi, con sẽ quay lại vào buổi tối.”
Khi Thẩm Mạn Chi rời khỏi phòng bà cụ, tình cờ đυ.ng phải Tưởng Húc đang từ tầng ba đi xuống.
Hai người cũng chưa tiếp xúc nhiều. Khi Tưởng Húc còn nhỏ, anh lớn lên trong nhà người Dì ruột. Sau này, khi Dì mất, anh được chuyển đến đây. Khi đó anh đã mười tám tuổi, anh đi học đại học và hiếm khi ở nhà, vì vậy hai người rất ít khi gặp nhau.
Thẩm Mạn Chi đi ngang qua, và lên phòng mình.
Trong hai ngày qua, Thẩm Mạn Chi không đến Club, thay vào đó, cô ngồi bình thản trong quán cà phê và đến tối mới về nhà.
So với trước kia, luôn giao du với một nhóm người vô công rồi nghề, bây giờ cô cảm thấy bình yên đến lạ thường.
Chu Mịch thấy người đàn ông khom lưng, vòng eo thon thả của anh ta cúi xuống bàn, lộ ra vẻ đẹp cuốn hút.
Buổi tối, người này sẽ đến ăn tối và gặp gỡ thành viên nhà họ Thẩm.
Anh ấy dựa vào lan can rỗng, phía dưới có một bàn bi-a nhô ra.
Tần Nhạn Phong chơi xong những viên bi còn lại, cúi xuống, châm một điếu thuốc và nhìn đồng hồ.
"Cậu sắp đi rồi à?" Chu Mịch nhìn động tác của anh ta.
"Chà, phải mất nửa giờ." Người đàn ông ngậm điếu thuốc trong miệng, vẻ mặt lộ ra sự lười biếng.
Đến nhà Thẩm muộn nửa tiếng, Chu Mịch mới biết: “Này, nghe nói Thẩm Mạn Chi hai ngày nay khá yên tĩnh, hai ngày ở quán cà phê có thể yên ổn như vậy, thật không giống cô ấy. "
Thẩm Mạn Chi trước kia như thế nào? Cô ta nổi loạn đến mức hoặc là tụ tập với khách quen ở hộp đêm, hoặc là tụ tập với người thuộc các tôn giáo khác nhau trong thành phố. Hầu như không ai trong thành phố này là không biết đến cô ấy.
Tần Nhạn Phong quay đầu liếc nhìn Chu Mịch: “Có rất nhiều người chú ý đến cô ấy?”
Chu Mịch sửng sốt: "Ai? Ý anh là Thẩm Mạn Chi?"
Sau đó, anh ta phản ứng lại bằng vẻ mặt thích thú, "Mặc dù danh tiếng của cô ta không tốt, nhưng có rất nhiều đàn ông ở Hoài Thành lại nhớ cô ta.”
Thẩm Mạn Chi từng là tay ăn chơi giỏi trong giới, không ai có thể sánh được với khí chất của cô ấy vào thời điểm đó, đàn ông thì thích cô ấy còn phụ nữ thì ghen tị vì cô ấy luôn đi chơi trong hộp đêm và tự nhiên tin tức về cô ấy càng ngày càng tệ. . . "
Chu Mịch thực ra không thường xuyên gặp người phụ nữ đó, nhưng xung quanh anh ta có nhiều bạn bè là thiếu gia, vì vậy anh ta có rất nhiều tai mắt, và họ cứ nói luyên thuyên về cô ấy.
Nhưng những người có liên quan lại không thực sự muốn nghe điều đó.
Vì sân ở tầng một được thiết kế nhô ra nên Tần Nhạn Phong thoáng nhìn thấy cô gái ấy ở tầng dưới cũng đang dựa vào lan can.
Một vài sợi tóc được buộc ngẫu nhiên rải rác quanh chiếc cổ trắng ngần và thanh mảnh của cô vô cùng quyến rũ. Cô ấy rõ ràng đang mặc đồ rất bình thường nhưng lại quyến rũ đến khó hiểu.
Tần Nhạn Phong nhìn qua chỗ khác, khóe miệng ngậm điếu thuốc lá, cầm lấy chiếc áo khoác từ tay người phục vụ rồi rời đi.
Hết Chương