Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Ấy Là Bông Hồng Đẹp Nhất

Chương 1: Nàng là hoa hồng

Tháng 11, mùa đông đang đến gần, ngoài trời gió lạnh thổi hiu hiu, chỉ có lác đác vài người, nhưng thành phố Hoài Thành dường như không biết ngủ vẫn có những âm thanh ồn ào riêng của nó.

Chu Mịch ngậm điếu thuốc ở khóe miệng, cúi người mượn ngọn lửa từ tay người khác, nhìn người đang ngồi trong góc tối nhất của gian hàng.

Lần cuối cùng anh nhìn thấy người đàn ông này là ở một biệt thự ngoại ô SanFrancisco. Người đàn ông mặc áo sơ mi cotton trắng, xách một xô nước sắp đổ, thản nhiên vẩy quanh cành hoa, chăm sóc vườn hồng, lạnh lùng từ chối lời mời về Trung Quốc của anh.

"Hoa hồng mỏng manh quá nên không thể không có người chăm sóc."

Chu Mịch dựa vào lan can gỗ được chạm khắc nhìn cách tưới hoa tuỳ ý của người đàn ồng. Anh ta cúi đầu cười khẩy: "Tôi nghĩ anh cần có nhân tình để chăm sóc anh."

Một câu nói sẽ trở thành lời tiên tri.

Người đàn ông cầm điếu thuốc trong tay, đôi mắt nheo nheo, vẻ mặt lười biếng, những màu sắc ảo ảnh xoay tròn trên đầu tạo ra những tia sáng lập lòe, mờ ảo quanh chân người đàn ông.

"Anh có biết vị hôn thê của anh là trò đùa trong giới này không?" Chu Mịch nghiêng người về phía anh, trên khuôn mặt đẹp trai hiện lên một tia ác ý.

Người đàn ông giơ tay hút một điếu thuốc, mắt hơi nhắm lại nhưng không nói gì.

"Chuyện này chắc anh đã điều tra rồi. Chẳng lẽ mẹ kế của anh có ý tốt vậy sao, trước khi về đã sắp xếp hôn nhân cho anh thì mới chịu được?”

“Anh vẫn có thể giúp tôi lấy người phụ nữ đó chứ?" Tần Nhạn Phong liếc nhìn anh, ngón trỏ hơi cong lên để gạt tàn thuốc.

Chu Mịch ngừng nói, cau mày ngả người ra sau, “Lão đại của tôi không muốn… Hay tôi kêu người đến quấy rối nhé?"

Người đàn ông khẽ cau mày, sau đó thả lỏng, "Nếu cô ấy có thể thuyết phục ông già đồng ý cuộc hôn nhân, chắc chắn cô ấy đã suy nghĩ kỹ về việc này, vậy chúng ta còn chờ đợi gì nữa."

Tần Ngạn Phong dập tắt nửa điếu thuốc còn lại trong gạt tàn trên bàn, chậm rãi đứng dậy, thấp giọng nói: "Các người chơi đi, tôi đi trước."

Chu Mịch không bỏ lại ai, biết người đàn ông này luôn hờ hững, cho nên cô tiểu thư mà hắn tìm được cũng mặt không biểu cảm mà bảo hắn đi, nhưng...

Hắn nghĩ đến người con gái Thẩm Mạn Chi kia, sinh ra và lớn lên ở Hoài Thành, không thể không nhìn thấy người cố gái ấy, trong lòng anh cô ấy thực sự rất quyến rũ.

Phòng Kyo Club.

Trong một căn phòng màu vàng kim, trên chiếc giường lớn màu trắng tinh có một người đang nằm, làn da trắng lạnh và mái tóc đen như tảo rải rác trên gối. Cô gái mặc một chiếc áo len cao cổ màu đen được đóng vào trong một chiếc quần jean sẫm màu, có đường viền eo sâu.

"Không phải tối nay cậu sẽ trở về sao? Đến giờ dậy rồi?"

Cảnh Mặc đang dựa vào bàn trang điểm, lật dở xấp tài liệu trong tay.

Cô gái trên giường đã tỉnh hẳn, đôi mắt hé mở tập trung vào một điểm, một lúc sau cô ta dựa vào sức mạnh của khuỷu tay để chống đỡ cơ thể ngồi dậy.

Nghe thấy tiếng động, Cảnh Mặc ngẩng mặt lên, thấy thân hình mảnh khảnh mềm mại của người phụ nữ lười biếng phác họa đường cong, những lọn tóc đen buông xuống từ vai, cộng thêm khí chất và mùi hương độc đáo của cô gái, thu hút người ta càng muốn đến gần.

"Tớ sẽ quay lại và ở lại hai ngày."

"Tiệc đính hôn của cậu sẽ diễn ra trong hai ngày nữa." Cảnh Mặc nhắc nhở.

"Không sao cả." Cô gái vén mái tóc dài của mình lên và buộc lại hai lần, sau đó xuống giường và đi vào phòng tắm.

Cảnh Mặc nhìn theo bóng lưng của cô, đi theo và dựa vào cửa phòng tắm, "Con trai cả của nhà họ Tần đã bị đưa ra nước ngoài sống, tuy Tần gia những năm gần đây chưa từng giờ tiết lộ chuyện này ra bên ngoài. Nhưng những người sống ở Hoài Thành luôn nghĩ rằng anh ấy là một đứa con trai bị bỏ rơi. Nhưng người của chúng ta đã nghe ngóng được rằng ngoài thành tích học tập ưu tú trong trường và các hoạt động xã hội xuất sắc, thì không tìm thấy bất kỳ vết tích nào của anh ấy ở bên ngoài. Anh ta thật sự không đơn giản."

Thẩm Mạn Chi bật nước bồn rửa mặt, động tác rửa mặt sạch sẽ, gọn gàng, giọng nói có chút khàn khàn, tặc lưỡi:

"Ai cũng biết cuộc hôn nhân này là do hai nhà sắp đặt. Anh ta hẳn có thể tương kế tựu kế tính toán âm mưu riêng."

Bị chính gia đình mình sắp đặt để gả cho một người phụ nữ có có tiếng xấu trong giới quý tộc Hoài Thành, chẳng phải là đang làm trò đùa cho người khác cười nhạo sao?

Cảnh Mặc nhìn cô đi đến đầu giường lôi ra một chiếc áσ ɭóŧ, sau đó đi đến hộp đựng đồ lấy ra một chiếc áo len cổ lọ, một tay giữ gấu áo, cuối đầu nghiên người cởi chiếc áo len của mình ra.

Dưới ánh đèn, dáng người cô gái nghiêng nghiêng trông giống như một con bướm dang rộng đôi cánh. Cô ấy có làn da trắng trẻo, hình xăm trăng hình trăng lưỡi liềm trên bả vai, dáng người mềm mại và quyến rũ.

Cảnh Mặt cau mày, "Ý cậu là, người đàn ông đó sẽ tìm cách phá vỡ cuộc hôn nhân này sao?"

Cô ấy không trả lời, chỉ chỉnh lại quần áo. "Cậu nghĩ cuộc hôn nhân này đối với tớ là tốt hay xấu?"

Thẩm Mạn Chi đã thay xong quần áo. Cô ấy mặc một chiếc áo len cổ lọ màu đỏ sẫm, nhét một nửa vào quần jean, Màu đỏ của áo càng làm tôn lên làn da trắng muốt của cô ấy, nhìn thì thấy toàn thân tràn đầy năng lượng, nhưng trong lòng vẫn có chút lười biếng.

"Tần gia không để ý lắm, nhưng bên gia đình bên ngoại lại ủng hộ anh ta rất nhiều, anh ta được giáo dục và phát triển kỹ năng kinh doanh ở nước ngoài. Người như vậy cả đời không thể bị mẹ kế quản lý. Anh ta sẽ có một chỗ đứng nhất định trong nhà họ Tần. Đối với cậu, điều đó có lẽ sẽ có ích, nhưng..."

Thẩm Mạn Chi đứng trước bàn trang điểm, nâng một cây son lên với đôi lông mày cụp xuống, bắt gặp lời nói của Cảnh Mặc, cô trả lời: "Không cần thiết".

Cảnh Mặc mỉm cười và không nói gì thêm, "Tớ đã sắp xếp một chiếc xe cho cậu rồi. Để khi trở về cũng không xấu hổ lắm."

Đôi môi của Thẩm Mạn Chi hơi ửng hồng và trở nên tươi tắn hơn, "Được rồi, tớ sẽ ra ngoài bằng cửa trước."

Cảnh Mặc nhướng mày và nói, "Được."

Cửa chính của Kyo Club

Tần Nhạn Phong từ nước ngoài trở về, gặp bạn bè ăn tối và uống chút rượu ở club. người đàn ông chưa từng gần gũi với phụ nữ đã được sắp xếp sẵn một cuộc hôn nhân.

Khóe môi Tần Nhạn Phong hơi nhếch lên, vẻ mặt bình thường, nhưng sự thờ ơ lâu ngày đã khiến cảm xúc của người đàn ông này không thể bộc lộ. Anh ta biết rằng sớm muộn gì mình cũng sẽ quay lại, tiệc đính hôn chỉ là bước khởi đầu.

Chu Mịch quá chủ quan, anh ta cũng chưa từng điều tra cô gái này, biết rõ là có người truyền tin cho mình nên hắn cũng không cần điều tra. Cho nên bây giờ dù cho có nhìn thấy cô gái cách mình vài mét, hắn cũng không biết nàng chính là Thẩm Mạn Chi.

Cô gái cuối đầu nhấp một điếu thuốc, mái tóc buộc lỏng lẻo nằm rải rác bên tai, đôi môi đỏ mọng hờn dỗi, áo len cổ đỏ sẫm được buộc một nửa, lưng rất thẳng, nhưng biểu cảm và đôi chân hơi cong lại làm nổi bật vài điểm u sầu.

Một chiếc Rolls-Royce màu đen chậm rãi dừng lại trước mặt, ánh mắt Thẩm Mạn Chi có chút dao động.

Chiếc xe sang trọng lái vào biệt thự nhà họ Thẩm, trong sân có một thiếu nữ đứng sẵn.

Thẩm Mạn Chi xuống xe và đóng cửa lại, đối mặt với người đối diện. Cô ta là con gái thứ hai của Thẩm gia, Thẩm Lạc. Đứng như thế này và không nói chuyện, trông cô ấy khá xinh đẹp.

Nhìn thấy chiếc xe phía sau Thẩm Mạn Chi, Thẩm Lạc không khỏi cong môi, "Chị, đây là vận may..."

Thẩm Mạn Chi rất ít khi trở về, nghe đồn nàng có tính cách cáu kỉnh, thích uống rượu, đánh nhau, người già nhà họ Thẩm không thích cô ấy lắm.

Cho nên cô không muốn để ý đến những người ở đây chút nào, cô thậm chí còn không nhìn Thẩm Lạc, nhấc chân lên định rời đi.

“Em nghe nói sức khoẻ chị không tốt? Em nhờ nhà bếp hầm canh bổ dưỡng, hai ngày nay chị hãy ở nhà uống nhiều vào, bồi bổ cơ thể đi.”

Tiếng “bụp” cắt đứt lời nói của Thẩm Lạc. Thẩm Mạn Chi đứng ở bậc cửa, đôi mắt đẹp cuối cùng cũng nhìn Thẩm Lạc như ban ân.