- 🏠 Home
- Sủng
- Hiện Đại
- Cô Ấy Không Thể Nói
- Chương 2: Mùa Đông Dễ Thương
Cô Ấy Không Thể Nói
Chương 2: Mùa Đông Dễ Thương
Từ Khả thở ra một hơi dài, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm
Đen bao phủ thành phố, sau đó đẩy chiếc xe ba bánh về phía cửa hàng của mình.
Sương dày hơn, gió lạnh không ngừng, ngay cả hơi thở ra
cũng như lập tức đóng băng trong không khí.
Tuy có vài tai nạn nhỏ nhưng hôm nay vẫn là một ngày vui.
Trở lại cửa hàng, Từ Khả cất xe ba bánh đi, vội vàng tắm rửa một cái, sau đó nép vào bên giường, trên giường kê một cái bàn nhỏ, mở máy tính xách tay ghi chép kết quả kinh doanh thu chi ngày hôm nay.
Căn phòng nhỏ này của cô ở phía sau cửa hàng cô kinh doang , cửa hàng không lớn lắm nhưng chiều sâu thì rất dài, trừ mặt tiền ra thì phía sau vẫn còn rất nhiều không gian, căn phòng nhỏ có tủ quần áo nhỏ.
Đây là một con phố cổ, và ngôi nhà đã gần 20 năm, công bằng mà nói, giá thuê rẻ hơn nhiều.
Ngoài ra còn có một cửa sổ ở phía sau cửa hàng và một phòng tắm có cửa sổ, nơi thường giặt và phơi quần áo cũng coi như đầy đủ tiện nghi.
Nó chỉ ở tầng một, và là một ngôi nhà cũ, môi trường xung quanh không tốt lắm, và đôi khi rất ẩm ướt, ngay cả khi có một cửa sổ ở phía sau, ánh sáng không tốt lắm, nhưng ít nhất nó có thể được thông thoáng.
Cô dán lại giấy dán tường với màu sáng hơn, và sàn gỗ trông
sáng hơn nhiều.
Từ Khả buồn ngủ nhìn biểu mẫu dữ liệu trong máy tính, dụi dụi mắt, ngón tay tiếp tục gõ bàn phím.
Cô ấy học kế toán ở trường đại học, và cô ấy làm sổ sách kế toán khá giỏi.
Chỉ vì cô không thể nói, cô chưa bao giờ làm kế toán trong một công ty nghiêm túc, thậm chí đã bị từ chối nhiều công việc.
Dù sao từ khi đi học đến nay, mấy năm nay cô đã làm rất nhiều công việc, chẳng hạn như bồi bàn nhà hàng, người giao
hàng, ngày hè thì mặc trang phục búp bê đi phát tờ rơi, bán rau, dựng quầy hàng rong, v.v. sau này cô nhận một số công việc bên ngoài trên các nền tảng, cô đã không phụ lòng thầy cô dạy dỗ ở trường đại học mà còn tận dụng nó rất tốt ở cuộc sống.
Cô ấy ghi thêm 100 tệ vào cột chi tiêu của ngày hôm nay và ghi lại lý do chi tiêu.
Bây giờ nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy mình thực sự may mắn, vết rạch sâu và dài như vậy trên một chiếc xe đắt tiền như vậy chắc chắn không giống như lời chủ nhân nói, là mấy nghìn, nhưng anh ta chỉ muốn cô một trăm tệ. đền bù.
Từ Khả biết mình bị người khác thương hại, người đàn ông
lớn lên rất đẹp , xuất thân từ một gia đình giàu có nhưng lại có tấm lòng nhân ái.
Cho cô ấy cảm giác chiến thắng một triệu đô la.
Ghi lại hết thu chi, cô tắt máy tính, vừa nằm xuống giường, điện thoại rung lên hai tiếng, có tin nhắn đến.
Được gọi từ một số điện thoại không xác định.
[Từ Lai Địch, đừng tưởng đem số điện thoại của cha mẹ
kéo vào danh sách đen là có thể tự do tự tại mãi! ! cô nuôi bố mẹ là chuyện đương nhiên, cô có nhiệm vụ nuôi em trong nhà cũng là hiển nhiên! ! ! ]
[cô nghĩ rằng cô sửa đổi lại tên thì có thể như không quen
biết người nhà ! Những người vô tâm như cô sẽ bị trừng phạt! ! ]
Đây là lần đầu tiên số lạ này gửi tin nhắn, nội dung tin nhắn khiến cô kinh ngạc đến mức choáng váng, làm cô muốn đứng không vững.
Màn hình điện thoại hiển thị thời gian, hai giờ sáng ngày 10 tháng 12.
Từ Khả ngơ ngác nhìn hai tin nhắn, đọc một hồi, cô chuyển điện thoại sang chế độ im lặng rồi ném sang một bên, sau đó tắt đèn nhắm mắt lại.
Mệt mỏi sau một ngày làm việc cùng với thời tiết rét lạnh dễ dàng gây buồn ngủ khi cô gặp một ổ chăn ấm áp, và cô chìm vào giấc ngủ trong vài phút, điều này không bị ảnh hưởng bởi hai tin nhắn tức giận và bất lực.
Lúc Thẩm Chi về đến nhà đã hơn hai giờ sáng, không phải anh đi xa, mà là trên đường bị chậm lại một chút.
Sau khi đậu xe trong ga ra, anh xuống xe định đi lên lầu thì lại nhìn thấy vết xước trên đầu xe.
“Chậc.” Đôi lông mày xinh đẹp của anh nhíu lại.
Anh mới nhận xe hai ngày trước, và hôm nay là ngày đầu tiên anh lái nó.
Dạo này xem ra anh không thích hợp lái xe, mới hôm qua anh đã bị một chiếc xe địa hình đâm phải, một chiếc đèn pha của xe cũng bị hỏng. ( tính ra anh đen thiệt T.T)
Ngày mai đến công ty vẫn là để tài xế tới đón đi, phòng hờ lần sau anh ta mất chân tay.
Sau khi quan sát một lúc, anh đi về phía thang máy, ánh mắt và khuôn mặt có chút mệt mỏi.
Đến lầu hai, anh vừa ra khỏi thang máy, đang định đi về phòng thì đèn hành lang đột nhiên bật sáng.
Tại thời điểm này, lẽ ra không có ai ở nhà, người làm ở trong nhà giờ này có khi đac đi nghỉ ngơi.
Ánh sáng có chút chói mắt,
“Anh à, sao anh về muộn thế, công ty có việc bận sao?”
Thanh âm ôn nhu lo lắng từ xa truyền đến.
“Dao Dao, em về lúc nào?” Thẩm Trí nhìn em gái đã gần nửa năm không gặp, trong giọng nói lộ ra một tia kinh ngạc, “em khi nào trở về mà không nói trước với anh, anh sẽ an bày người đến đón em.”
" Tầm tối đã trở về nhà, nghĩ anh bận nên không nói, tưởng cùng chờ anh về ăn cơm tạo kinh hỷ." Thẩm Diệu cười nói.
“Đã muộn như vậy, ta trở về có đánh thức ngươi sao?” Vẻ mặt Thẩm Chí Hào cũng trở nên dịu dàng, trầm giọng hỏi: “Vi Vi đâu, ngươi ngủ rồi sao? Trở về một mình sao?”
Vi Vi là con gái của muội muội cùng Lý Triệt , là cháu gái anh, con bé mới
được hai tuổi, anh rất yêu thích đứa bé này.
“Vi Vi đang ngủ, Lý Triệt còn đang quay phim, dự định sau khi xử lý xong công việc sẽ nghỉ ngơi một lát.” Thẩm Diệu lo lắng nhìn anh, “hai bên công ty có nhiều việc vội vàng cần xử lí
sao? Dạo này anh có tham gia tiệc xã giao uống rượu nhiều không?"
Ngoài công ty dược phẩm lớn của gia đình, Thẩm Trí Hào còn tự thành lập một công ty trò chơi, hoạt động kinh doanh rất
tốt. Các trò chơi trực tuyến trên nền tảng di động được đón nhận lớn bởi công chúng trong vài năm qua vô cùng tốt. Mặc dù Thẩm Trí Hào đã có Phó chủ tịch phụ giúp quản lý công ty dược phâm, nhưng việc cần anh ấy thì cũng rất nhiều.
“Mọi thứ rất tốt, gần đây trò chơi có bước phát triển mới, nên anh cần bận rộn một chút.” Thẩm Trí thấp giọng nói, “Hôm nay đúng lúc có chuyện khác nên về muộn.”
“Anh nhanh nhanh đi ngủ một chút, Sáng mai em sẽ gọi điện thoại cho thư ký của anh, bảo anh ta đến muộn một chút." Thẩm Diệu vừa nói vừa đẩy anh về phòng.
“Tôi muốn gặp Vi Vi.” Thẩm Trí không nhịn được cười, nhìn thấy người gần mình nhất liền tiêu tan vẻ mệt mỏi trên mặt, “Mấy ngày rồi tôi không gặp con bé, mấy ngày nay cũng không có thời gian Đi sang thăm nó."
"Sáng mai xem đi, lát nữa để con bé đánh thức anh." Thẩm Diệu rất mạnh miệng, "Lúc ăn cơm còn hỏi chú."
"Được, em cũng đi ngủ đi, kẻo bệnh." Thẩm Trí không thể cự tuyệt nàng, đáp ứng đi vào phòng.
Sau khi tắm xong, cái lạnh bao trùm bởi mùa đông đều tan biến.
Thẩm Trí nửa nằm trên giường, nhìn điện thoại có tin nhắn mới của cấp dưới, là bản vẽ của trò chơi.
[ Muộn thế này mà không nghỉ ngơi là muốn chết tức tưởi sao? 】
Anh trả lời tin nhắn không khách khí lắm, mặc dù gần đây công ty bận rộn, nhưng sẽ không cho phép nhân viên tăng ca muộn như vậy.
Anh chưa bao giờ ủng hộ việc làm thêm giờ quá mức, theo anh, nếu không ngủ nghỉ đầy đủ để phục hồi năng lượng thì không thể phát huy tối đa năng suất và hiệu quả công việc.
[vâng, liền ngủ ~]
Cấp dưới ngay lập tức trả lời bằng một tin nhắn khác, nhưng anh phớt lờ nó.
Khi anh thoát khỏi giao diện trò chuyện, anh thấy thông báo nhắc thanh toán hiển thị 1 màu đỏ và thu nhập là 100 nhân dân tệ.
“Chậc.” Anh nhíu mày, ném điện thoại sang một bên, tắt đèn trốn vào trong bóng tối.
-
Đợt lạnh mùa đông năm nay rất lớn và kéo dài, trời mưa liên tục mấy ngày, còn có xu hướng mưa tuyết, khiến thành phố xám xịt đã lâu không có tuyết này thêm một chút màu sắc.
Kiểu thời tiết này khiến tinh thần con người mệt mỏi, mới hơn sáu giờ tối mà trời đã tối hẳn, đường phố trở nên vắng vẻ, ngay cả buôn bán cũng trở nên vắng vẻ.
Dòng chữ Super Can Dessert Shop trên bảng hiệu được thắp sáng bằng ánh đèn màu cam ấm áp, trong quán ánh đèn màu trắng nhìn có chút lạnh lẽo, đường phố rất yên tĩnh, thậm chí cửa hàng cũng rất yên tĩnh.
Chiếc bàn lắp xoay nhanh, một lúc sau, chiếc bánh dần dần biến hình như cầu vồng thành hình.
Bột kem màu xanh hồng, bề mặt không mịn lắm mà hơi lộn xộn, sần sùi trông như tranh sơn dầu.
Từ Khả cúi đầu và nghiêm túc làm những nét cuối cùng, cô ấy mặc đồng phục đầu bếp, đội mũ đầu bếp màu trắng và đeo khẩu trang, mặc dù trang phục không hợp với khuôn mặt nhưng động tác trên tay của cô ấy rất điêu luyện.
Sau khi chiếc bánh được đánh bóng và trang trí, cô ấy đặt một vài quả anh đào có màu sắc rực rỡ trên đĩa phụ ở giữa bánh và xếp chúng thành hình thù đẹp mắt để trang trí, cuối cùng cho sô cô la trắng có chữ chúc mừng sinh nhật lên trên.
Những khách hàng đặt bánh lần này có yêu cầu tương đối đơn giản, ngoại trừ lớp kem chuyển sắc dùng khắp thân bánh thì không có yêu cầu gì lớn khác.
Sau khi toàn bộ chiếc bánh đã sẵn sàng, cô rửa tay và cầm điện thoại di động lên để xem qua hình ảnh mà khách hàng gửi đến, muốn xác nhận rằng sản phẩm thực tế không khác nhiều so với hình ảnh mà khách hàng đưa ra.
Bức ảnh được một khách hàng xem trên Internet, đó là một chiếc bánh hình trái tim đang rất nổi trên mạng gần đây.
Sau khi xác nhận sự khác biệt về màu sắc giữa vật thật và hình ảnh không quá lớn, cô mới thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị gói bánh cho vào ngăn đá tủ lạnh chờ khách đến lấy.
"Xin chào!"
Một âm thanh điện tử the thé đột nhiên vang lên, đó là chuông điện tử kích hoạt bằng giọng nói được lắp ở cửa tiệm của cô, mỗi khi có khách vào tiệm sẽ reo lên, thuận tiện khi cô ở sau bếp có thể biết có người đến.
Căn phòng quá yên tĩnh, làm Từ Khả giật mình khi âm thanh máy móc đột ngột vang lên.
Cô nhìn qua cửa sổ căn bếp phía sau, thấy một người đàn ông vô cùng tuấn tú, dáng người cân đối đang đứng trong cửa hàng nhỏ.
Anh ta mặc một bộ tây trang màu xám và áo khoác đen dài đến đầu gối, đầu tóc được chải gọn gàng, không hề lười biếng như ngày đó mà giống như giới thượng lưu trong truyện tranh.
Mang cảm giác cao không thể chạm đến, người lạ chớ đến gần.
Từ Khả không biết anh ấy vừa tan sở hay tham dự một bữa tiệc quan trọng nào đó.
Anh chỉ thản nhiên đứng đó, như thể khoác lên mình vô số ngôi sao, điểm tô thêm màu sắc tươi sáng cho cửa hàng nhỏ.
Lại nhìn thấy chủ nhân của chiếc xe sang trọng, Từ Khả không khỏi thở dài, nam nhân này sao có thể đẹp như vậy, so với rất nhiều minh tinh còn đẹp hơn vô số lần.
Một số người chỉ như vậy, được sinh ra để rực rỡ.
Cô sững người một lúc, rồi vội vã đi ra từ bếp sau.
Người đàn ông đã nhìn thấy cô, giữa bếp sau và cửa hàng có nửa bức tường, mở một cửa sổ lớn, thuận tiện cho việc lấy đồ và nhìn ra bên ngoài.
Ngay khi Từ Khả đến gần anh, cô đã ngửi thấy một mùi thơm dễ chịu, tươi mát và thanh lịch, thuộc về Thẩm Chí Hào.
Cô không thể biết nó là gì, nhưng nó có mùi thơm, và cô đã ngửi thấy nó khi lần đầu tiên nhìn thấy anh vào đêm hôm đó.
Từ Khả phát hiện anh có chút hơi ẩm ước, cả người bị bao phủ bởi cái lạnh mùa đông, giống như một người bạn vội vàng tới hẹn.
Sợ đến quá muộn, sợ chờ đợi quá lâu.
- 🏠 Home
- Sủng
- Hiện Đại
- Cô Ấy Không Thể Nói
- Chương 2: Mùa Đông Dễ Thương