- 🏠 Home
- Sủng
- Hiện Đại
- Cô Ấy Không Thể Nói
- Chương 11: Còn Muốn Chờ Nữa Sao?
Cô Ấy Không Thể Nói
Chương 11: Còn Muốn Chờ Nữa Sao?
Mùa đông dễ thương 11
Tòa nhà cô giao hàng đến là tòa nhà cao cấp nhất ở khu vực lân cận, bên cạnh còn có một trung tâm mua sắm lớn.
Từ Khả thường đi ngang qua đây và không bao giờ bước vào.
Cô dựng xe điện của mình bên đường, lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho khách đặt bánh.
[Xin chào, tôi ở phía dưới công ty của anh, anh có thể xuống lầu nhận giúp tôi không, nhiều quá, tôi không thể đem lên được, cảm ơn. ]
Sau khi gửi đi, cô mở chiếc hộp phía trước ra xem, sợ bánh sẽ bị va đập làm hỏng.
Trời đã tối, cô vội vàng ra ngoài, lại quên mặc áo mưa và đeo găng tay, lúc này tay lạnh đến mức suýt nữa hôn mê bất tỉnh.
May mắn thay, chiếc bánh không bị hư hại, lúc nảy cô đã bị một chiếc xe nhỏ quẹt phải, và cô rất lo lắng rằng chiếc bánh bên trong sẽ bị hỏng.
Sau khi đợi vài phút, bên kia đã trả lời tin nhắn.
【 Được, đợi một chút, tôi xuống ngay. 】
Từ Khả thở phào nhẹ nhõm, lại đợi mấy phút đồng hồ, mới nhìn thấy hai cô gái từ cao ốc văn phòng đi ra.
Cô đẩy tấm kính của mũ bảo hiểm lên, nhìn hai người đang tiến lại gần mình, định hỏi xem họ có gọi bánh không.
"Xin lỗi, cô giao bánh đến phải không?" Một trong những cô gái nhìn cô và hỏi.
Từ Khả gật đầu, sau đó mở hộp và lấy từng chiếc bánh ra.
“A, chúng ta không thể đem nhiều như vậy, phiền phức cùng nhau đem lên được không?” Bánh ngọt đặt nhiều như vậy, ba người rất khó để đem lên, cô gái nhìn Từ Khả hỏi.
Từ Khả nhắc tới bánh ngọt tám tấc cùng một hộp bánh ngọt nhỏ, ra hiệu bọn họ đi vào trước, lúc này mưa có chút lớn, cả người đều ướt sũng.
Hai cô gái đi trước, cô đi sau, không khỏi đưa mắt nhìn xung quanh.
Có hai nhân viên bảo vệ đứng ở lối vào của tòa nhà văn phòng, mặc vest, và cô gái làm việc ở quầy lễ tân đang trang điểm tinh tế.
Cô đôi khi ghen tị với những người được làm việc trong tòa nhà văn phòng sang trọng như vậy, nhưng sau khi nghĩ lại, cô nhận ra rằng ai cũng có những khó khăn và nỗi khổ riêng, có thể người khác vẫn ghen tị với cô nên cô không cảm thấy thua kém.
Tôi đi theo hai cô gái vào thang máy, sắp đến giờ tan sở, người xuống thang máy nhiều, người lên thang máy ít, trong thang máy chỉ có ba người, hai cô gái đang nói chuyện phiếm. và cười.
“Chiếc bánh này nhìn ngon thật đấy, Sếp Thẩm đưa danh thϊếp cho em à?”
“Đúng vậy, hôm đó khi anh ấy đến công ty, anh ấy đã ném danh thϊếp cho tôi khi đi ngang qua văn phòng của tôi, điều này khiến tôi ngạc nhiên. Tôi đã bị anh ấy bắt gặp khi đang duyệt sử dụng điện thoại đó.”
"Sếp Thẩm rất tốt, chỉ cần bạn hoàn thành công việc của mình, anh ấy thường sẽ không nói gì.”
Từ Khả nghe hai người nói chuyện phiếm, cảm thấy thật trùng hợp, ông chủ của họ có cùng họ với Thẩm Trí Hào, hơn nữa ông chủ của họ giới thiệu quán của cô, nhưng họ Thẩm khá phổ biến nên cũng không có gì bất thường.
Cô ngước mắt lên và nhìn thấy mình phản chiếu trong tấm gương của thang máy, hình ảnh phản chiếu của bản thân khiến cô giật mình.
Bộ dạng bây giờ của cô thực sự có chút xấu hổ, toàn thân ướt sũng, cô đội một chiếc mũ bảo hiểm màu xanh cũ kỹ, nước từ trên mũ chảy xuống, cô còn đeo một chiếc tạp dề cũ giặt đã phai màu, trên người có rất nhiều vết bẩn. Mặt đông lạnh đỏ bừng, nước, chưa kể dưới chân ủng đi tuyết, trên mặt đất đều ướt sũng.
Nhưng may mắn thay, cô chỉ cần đến đưa đồ mà thôi.
Thang máy dừng ở lầu 15, Từ Khả đi ra ngoài, bên ngoài đã có mấy người chờ thang máy.
Từ Khắc có chút tò mò, không khỏi nhìn xung quanh.
Đi được một lúc, hai cô gái bước vào một văn phòng rộng lớn.
Hơn một nửa văn phòng được bao phủ bởi cửa kính, trên cửa có rất nhiều nhân vật anime, ở quầy lễ tân của văn phòng cũng có mấy tấm biển đứng hình người.
Công ty truyện tranh?
Từ Khả cảm thấy nó rất mới mẻ, nhưng nó trông giống một công ty trò chơi hơn, một trong những nhân vật đứng ở đây, cô đã được xem các video clip trên mạng xã hội.
Vừa bước vào đã nghe thấy tiếng cười nói ồn ào bên trong, rất náo nhiệt.
"Bánh ngọt tới rồi, tôi ngửi thấy mùi thơm."
Từ Khả đi theo vào phòng làm việc, thấy mọi người giờ phút này tựa hồ cũng không có làm việc, đứng cùng nhau tán gẫu trêu chọc bọn nhỏ.
Cô liền nhìn thấy trong đám người hình dáng cao ráo đẹp đẽ đang đứng ở giữa.
Đôi khi trên đời này có nhiều sự trùng hợp đến mức vô lý đến thế.
Từ Khả nhìn Thẩm Trí Hào đang ôm đứa trẻ và sửng sốt.
Cô không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp Thẩm Trí Hào ở đây, huống hồ anh là người giới thiệu đơn hàng lớn này cho cô.
“A, Từ Khả!” Lúc này lại một thanh âm vang lên, tràn đầy kinh ngạc.
Sau đó, Từ Khả mới định thần lại và nhìn thấy Trần Từ xinh đẹp đang đứng bên cạnh mình.
Ánh mắt cô nhìn Trần Từ một lúc, rồi lại nhìn Thẩm Trí Hào.
Thẩm Trí Hào cũng tìm được cô, khi nhìn sang, ánh mắt hơi kinh ngạc.
Không biết vì sao, Từ Khả nhất thời có chút luống cuống, lúng túng cười với hai người bọn họ, vội vàng đi tới đem bánh ngọt trong tay đặt ở trên bàn.
Có lẽ là do cô, một người nhìn đâu cũng thấy lạc lõng, lại đột nhiên phá vỡ bầu không khí như vậy, mà những người vừa rồi còn đang cười đùa đều im lặng và tò mò nhìn cô.
“Tôi cũng giới thiệu với công ty là đặt bánh của quán cô, nhưng sau đó họ nói rằng họ đã đặt rồi, thì ra đã tìm đến cô trước.” Trần Từ nhìn cô, rất nhiệt tình nói.
Từ Khả gật đầu, sau đó nhìn Thẩm Trí Hào với một nụ cười như một lời chào.
Hóa ra ông chủ Thẩm trong cuộc nói chuyện giữa hai cô gái vừa rồi thực sự là Thẩm Trí Hào, anh ấy còn đưa cả con gái của mình đến công ty.
“Chào chị.” Tiểu Tuyền Tử trong lòng Thẩm Trí Hào vừa nhìn thấy Từ Khả lập tức nhẹ giọng gọi.
Từ Khả vui mừng khôn xiết, cục cưng còn nhớ cô, cô muốn đưa tay chạm vào tay cục cưng, lại nghĩ tay mìnhlạnh, sợ làm cô bé lạnh cóng, nên thu tay lại, mím môi cười với nàng.
"Sao ướt thế này? Trời mưa không mặc áo mưa sao?" Trần Từ lấy khăn giấy lau nước mưa trên mặt.
Từ Khả vội vàng lấy khăn giấy và làm động tác cảm ơn với cô ấy.
Cô không dám nhìn Thẩm Trí Hào, cô luôn cảm thấy ánh mắt của Thẩm Trí Hào nhìn chằm chằm lấy mình, cảm giác như cái gai vậy, khiến cô hơi khó chịu.
Văn phòng rất ấm áp, máy sưởi được bật hết công suất nên cô cảm thấy mặt mình lúc này hơi nóng.
Sau khi lau nước trên mặt, cô lấy giấy và bút ra.
[cảm phiền đến kiểm tra bánh bông lan một chút, có đủ số lượng không? 】
“đã đủ rồi, thật xin lỗi đã làm phiền ngài.” Nữ nhân viên nói, vừa nói vừa cẩn thận liếc nhìn về phía Thẩm Trí Hào, tựa hồ sợ ông chủ sẽ trách cứ cái gì.
[Được, vậy tôi đi trước, mấy cái bánh ngọt nhất định phải ăn càng sớm càng tốt, nếu không sẽ chảy mất. 】
Từ Khả lại giải thích, bắt tay với Trần Từ và Thẩm Trí Hào, và chuẩn bị đi ra ngoài.
“Giúp tôi bế đứa bé, Từ Khả, đợi một chút, tôi đưa em ra ngoài.” Vừa bước ra một bước, Thẩm Trí Hào đã nói ra câu nói đầu tiên khi nhìn thấy cô.
Cô dừng lại quay đầu nhìn anh, thấy anh đưa cục cưng dễ thương cho Trần Từ, sau đó sải bước đi vào văn phòng, một lúc sau đi ra với một chiếc áo khoác.
Từ Khả cầm bút lên viết thật nhanh, [Đừng gửi cho tôi...]
Cô còn chưa viết xong đã nghe thấy Thẩm Trí nói: “Đi thôi, tôi đưa em ra ngoài.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, thấy rằng không có gì đặc biệt trên khuôn mặt đẹp trai của anh. Ban đầu cô định từ chối, nhưng anh đã nắm lấy cổ tay của cô và lôi cô ra ngoài.
Những người khác trong văn phòng đều bị sốc và tò mò. Cô gái hồi nảy thậm chí còn có một biểu hiện đau khổ sắp xảy ra, "Giám đốc Trần, anh Thẩm vừa rất quan tâm cô gái vừa nảy, anh ấy sẽ không trách tôi chứ."
“ Vì sao trách cô”. Trần Tứ nhìn cô gái một cái, sau đó quay lại giỡn với Tiểu Tuyền Tử trong lòng, "Bất quá mọi người cũng thật là, đặt nhiều bánh như vậy cũng không đi lấy, để một cô gái đi giao thế này, trời lại mưa."
"Lúc trước em bận quá." Cô gái nói
“Em Vốn tưởng rằng tiệm sẽ có nhân viên giao hàng, dù sao Thẩm tiên sinh giới thiệu qua, em nghĩ là một cửa hàng lớn, còn có những nhân viên khác."
"Nếu không có thời gian, có thể nói với tôi một tiếng, tôi sẽ cùng xuống lấy nha. Cô ấy không nói được, cả người ướt sũng như thế này." Trần Từ cau mày nói.
Thẩm Trí Hào buông tay Từ Khả ngay khi anh rời văn phòng, mặc áo khoác vào và liếc nhìn Từ Khả.
Từ Khả nhìn về phía trước với vẻ mặt sững sờ.
Hai người đến thang máy, giờ phút này tất cả thang máy đều đi xuống nên phải chờ, bên cạnh còn có những người khác đang chờ thang máy.
Nhìn thấy Thẩm Trí Hào, cô không khỏi liếc nhìn lần thứ hai.
Đứng cạnh thang máy, bức tường có thể dùng làm gương, Từ Khả nhìn người đàn ông trong gương, tướng mạo quá xuất chúng, quần áo cũng rất đẹp.
Anh ấy ăn mặc rất giản dị, mặc một chiếc áo khoác parka màu đen, bên trong là một chiếc áo len cổ tròn màu xám thạch nam, một chiếc áo sơ mi cổ đứng màu đen lộ ra ở cổ áo len và một chiếc quần jean màu xám đen bên dưới.
Anh trông bình tĩnh, như thể anh nhận ra rằng cô đang nhìn mình, vì vậy anh nhìn lại. .
Từ Khả lập tức cúi đầu che đậy, cảm thấy đứng cùng mình là một người đến từ hai thế giới.
Không ai lên tiếng, bầu không khí lúc này trở nên yên tĩnh lạ thường, yên tĩnh đến mức bản thân có thể nghe rõ tiếng thở của mình và tiếng thở của người bên cạnh.
Thời gian đã trôi qua rất lâu.
Cũng không biết đợi bao lâu, cuối cùng cũng có thang máy đi tới, cửa thang máy mở ra, bên trong cơ hồ đã chật kín người, Từ Khả vừa định đi vào,
Thẩm Trí Hào đã vươn tay kéo lấy cô,
"Chờ một chút, đi chuyến sau”
Hai người lại tiếp tục đứng đợi thang máy. .
Sau khi cửa thang máy đóng lại, chỉ còn lại hai người bọn họ trên hành lang.
Từ Khả càng xấu hổ, cúi đầu không dám ngẩng lên.
“ cốp” một tiếng, chiếc mũ bảo hiểm trên đầu cô bị gõ một cái.
“Đầu của em sắp rơi xuống đất rồi.” Người bên cạnh cười nói.
Từ Khả đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, có chút kinh ngạc.
“anh không ăn thịt em.” Thẩm Trí Hào cúi đầu nhìn nàng, lại nói.
Từ Khả lắc đầu, lấy giấy bút ra viết.
【 anh thật sự không cần tiễn tôi. ]
“Thang máy đến rồi, đi thôi.” Đang nói, thang máy từ bên dưới đi lên vừa lúc dừng ở tầng của bọn họ, mũi tên thang máy hướng xuống phía dưới, biểu thị đây là điểm bắt đầu hành trình của bọn họ.
Thẩm Trí Hào vào thang máy trước.
Từ Khả vẫn ở chỗ cũ.
“Còn muốn đợi chuyến sau sao?” Thẩm Trí Hào nhìn cô hỏi.
Rồi cô vội vã bước vào.
【Cảm ơn vì đã quan tâm đến công việc kinh doanh của tôi. 】
Thẩm Trí Hào cúi đầu nhìn sổ ghi chép của cô, ánh mắt rơi vào đôi bàn tay đỏ ửng đang cầm sổ tay của cô, khuôn mặt cũng đỏ bừng vì lạnh, anh khẽ nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Công ty tổ chức tiệc mừng năm mới từ trước, Anh đặt ở đâu cũng vậy, bánh của em ngon và rẻ hơn rất nhiều cửa hàng.”
Tuy nói tùy tiện như vậy nhưng Từ Khả vẫn rất vui vẻ, cảm ơn rối rít.
Anh có thể lái chiếc xe đắt tiền như vậy, lẽ ra không nên quan tâm đến tiền bạc, nhưng anh sẽ cố ý để giới thiệu danh thϊếp của cô cho công ty, lòng tốt này thật sự rất vui và đáng trân trọng.
[Cô Trần và anh là đồng nghiệp sao?. ]
Từ Khả nhịn không được hỏi.
“À, là đồng nghiệp cũng là bạn bè tốt.” Thẩm Trí Hào nói.
[Vi Vi thích ăn gì, con bé rất dễ thương. 】
Thẩm Trí nhìn cô cười nói: “Cái gì cũng thích ăn, đứa nhỏ đó rất thích ăn tráng miệng, anh không dám cho nó ăn nhiều, nó còn đang mọc răng, sợ sâu răng.” ( thiệt là nếu tui gặp đúng gu mà anh ấy có gia đình nó cũng hụt hẫn lắm á T>T)
Từ Khả ngẩng đầu nhìn anh một cái, mặc dù chỉ hai lần, nhưng khi nói về Tɧẩʍ ɖυy, vẻ mặt của anh dịu dàng lạ thường.
Lần đi thang máy này đặc biệt suôn sẻ, và không có ai khác lên tầng một.
Khi cô đến cửa tòa nhà, một cơn gió lạnh thổi qua trước mặt cô.
Từ Khả rụt cổ lại, mưa đã nhẹ hơn trước một chút, trời vẫn rất lạnh, nhưng chiếc xe điện cô đậu bên đường đã biến mất.
- 🏠 Home
- Sủng
- Hiện Đại
- Cô Ấy Không Thể Nói
- Chương 11: Còn Muốn Chờ Nữa Sao?