Tô Mạn Giai nở nụ cười nhìn Chu Lịch Sâm, trong lòng nghĩ:Chẳng qua chỉ là hát một bài thôi, chắc anh ấy sẽ không từ chối mình. Dù sao thì trên bàn ăn anh cũng thẳng thắn từ chối cô hai lần, lần này ít nhiều gì cũng sẽ nghĩ cho mặt mũi của cô.
Nhưng cô hạ thấp Chu Lịch Sâm rồi, đối với những thứ này, Chu Lịch Sâm vốn không quan tâm như vậy.
Anh lộ ra một biểu cảm có lỗi nhìn Tô Mạn Giai, nói:“Xin lỗi, bài này tôi hát không nỗi”
Sau đó nói với phó đạo diễn cách đó gần nhất nói:“Có thể giúp tôi đổi bài hát khác không?”
“Chu lão sư muốn đổi bài khác, mọi người có đồng ý không?” Phó đạo diễn cũng mặc kệ Tô Mạn Giai có phản ứng gì, quay người nói với các nữ diễn viên.
“Đồng ý”, các nữ diễn viên đồng thanh hô lên, trong đó có một người tuổi tác khá nhỏ đứng lên nói, “Chỉ cần Chu lão sư đồng ý hát, đổi cái cũng cũng được!”
Phó đạo diễn cười lớn, “Yêu cầu của mọi người đối với Chu lão sư thấp như vậy sao? Không phải lúc nãy còn la hét muốn Chu lão sư hát tình ca sao?”
Trong phòng bao lại đầy ấp tiếng cười lần nữa. Tô Mạn Giai nín họng đứng ở đó, cũng không ai hô hào theo cô, cô thấy mọi người cùng cười đùa, cảm giác rõ ràng rằng mình bị cho ra rìa.
Cô nghiến răng, tức giận mà giặm chân, trên mặt nóng lên như vừa bị người ta tát một cái.
Hạ Ảnh có chút đồng cảm với cô, cô không có dũng cảm như Tô Mạn Giai, đừng nói là tỏ tình với anh, đến cả dũng khí nhìn vào mắt anh cô cũng không có
Dưới sự yêu cầu kịch liệt của các nữ đồng bào, cuối cùng Chu Lịch sâm cũng đã chọn một bài tình ca, chẳng qua chì là hát đơn, nguyên tác của bài hát này là giọng nữ, Chu Lịch Sâm dùng giọng trầm ấm của mình hát lên bài hát này lại là một quan niệm khác hoàn toàn.
Các nữ đồng bào kích động đứng kế bên nhau, kêu gào. Hạ Ảnh ngồi ở đó im lặng lắng nghe, không ai để ý đến cô, cô cũng rất hưởng thụ cảm giác bị người ta “Mặc kệ”
“Hạ lão sư có muốn hát một bài không?” Đạo diễn Lưu thấy cô ngồi đó không lên tiếng, cười nói với cô.
Hạ Ảnh lắc đầu, “Hát không hay, nên không làm lủng màn nhĩ của mọi đâu.”
“Hạ lão sư quá khiêm tốn rồi.” Đạo diễn Lưu không tin, đưa micro cho cô, nói:“Cô xem xem, Chu lão sư cũng hát rồi, cô chắc chắn không hát một bài?”
Hạ Ảnh vẫy tay,:“Tôi thật sự không, đạo diễn Lưu đừng làm khó tôi.”
Chu Lịch Sâm hát xong một bài, trong phòng bao tràn ngập tiếng vỗ tay, các nữ đồng bào cứ gào thét, lỗ tai của Hạ Ảnh có chút chịu không nổi. Chu lịch Sâm hát xong, để micro lên kệ, nhìn về phía các nữ đồng chí, cười nói:“Bài tiếp theo là ai hát?”
“Hạ lão sư!Để Hạ lão sư!” Mấy nữ diễn viên chỉa về phía Hạ Ảnh đồng thanh nói.
Mọi người đều nhìn về phía Hạ Ảnh, Hạ Ảnh ngây người, cô còn chưa kịp phản ứng, phó đạo diễn đã nhét micro vào tay cô, nói:“Nào, Hạ lão sư hát một bài.”
“Tôi….Tôi không biết hát.” Hạ Ảnh cầm micro ngại ngùng nói.
“Đến đi đến đi, hôm nay là sinh nhật của Chu lão sư, không cần từ chối.” Mọi người đều hô hào.
“Tôi thật sự không biết.” Hạ Ảnh nhíu mày, “Mọi người tha cho tôi đi.” Không phải cô kiêu căng, mà là cô thật sự hát rất dở, cô sợ sợ mất mặt trước Chu Lịch Sâm, càng sợ anh cười cô.
Mọi người không chịu tha cho cô, cô càng từ chối, mọi người lại càng hô hào, mặt của Hạ Ảnh ửng đỏ, cầu cứu Tiểu Lâm. Tiểu Lâm than thở, cầm micro từ trong tay cô, thanh giọng, nói với mọi người:“Bài này để tôi hát.”
Hạ Ảnh thở phào nhẹ nhõm, Tiểu Lâm hát ba bài liên tiếp, Hạ Ảnh rất bội phục cổ họng của cô, hát cao như vậy, ba bài liền tiếp vẫn sung sức như thế.
Tiểu Lâm hát xong, micro bị một nữ diễn viên khác khác giành lấy, Hạ Ảnh lại quay về trạng thái bị người ta mặc kệ như lúc đầu.
Trong phòng bao rất ồn, cô có chút không thoải mái, trong đầu ù ù rất khó chịu. Cô đến nhà vệ sinh, rửa mặt bằng nước lạnh, cảm giác không thoải mái đã giảm bớt đi rất nhiều.
Bước ra từ nhà vệ sinh, Hạ Ảnh xém chút là đυ.ng vào Tô Mạn Giai, cô ngẩng đầu nhìn Tô Mạn Giai một cái, vờ như không thấy cô ta, bước đi.
Tô Mạn Giai chặn đường cô, nâng cằm cao ngạo mà nhìn cô, mười phần khıêυ khí©h, “Cô rất rất vui?”
Hạ Ảnh vảm thấy kì lạ, nhăn mặt nhìn cô, Tô Mạn Giai cười lạnh, “Thấy tôi bị bài trừ, cô rất vui?”
“Kì lạ!” Hạ Ảnh không muốn để tâm đến cô, lạnh nhạt ném hai chữ, rồi rời đi.
“Cô đứng lại cho tôi!” Tô Mạn Giai lại ngăn cô lại lần nữa, đôi mắt tức giận nhìn cô.
“Có gì không?” Hạ Ảnh lãnh đạm nhìn cô, ngữ khí có chút không nhẫn nại. Đối với việc kiếm chuyện của Tô Mạn Giai, cô đã xem đó là chuyện thường tình.
“Thấy tôi bị họ cho ra rìa, có phải cô rất vui không?” Tô Mạn Giai lặp lại.
“Kì lạ!” Hạ Ảnh không nhẫn nại mà nhìn cô, “Nếu cô không có chuyện gì, tôi đi trước đây.”
“Cô và Chu Lịch Sâm là quan hệ gì?” Tô Mạn Giai cản đường cô, “Sao anh ấy lại đối với cô khác với mọi người?”
Hạ Ảnh bị cô tra hỏi rất khó chịu, quay người lạnh lùng nhìn cô, “Tôi và Chu Lịch Sâm là quan hệ gì, liên quan đến cô sao?Cô tò mò như vậy thì đi hỏi anh ấy đi?”
Tô Mạn Giai tỏ tình bị từ chối đã nén một cơn giận trong bụng, vốn định gây chuyện, khi cô đưa tay qua định tát Hạ Ảnh thì bị Hạ Ảnh giữ chặt lại, lạnh lùng mà nhìn cô, “Tô Mạn Giai, sự nhẫn nại của tôi là có giới hạn, đừng có ba lần bảy lượt kiếm chuyện với tôi.”
Tô Mạn Giai cười lạnh, “Cô có tư cách gì mà uy hϊếp tôi?Có tin rằng một câu nói của tôi sẽ khiến cho cô cút khỏi giới giải trí không?”
“Nếu cô có năng lực này, cứ việc đi.” Hạ Ảnh vốn không sợ sự uy hϊếp cả cô, nhìn cô một cách lạnh lùng, dường như đang trêu chọc một chú hề.
“Không ngở Tô tiểu thư lại có năng lực như vậy, một câu nói đã đuổi người ta ra khỏi giới giải trí.” Sau lưng truyền đến một âm thanh quen thuộc, Tô Mạn Giai không cần nhìn cũng biết là ai.
Lại là tên Từ Triệt đáng ghét đó!
“Sao anh cứ không siêu thoát vậy!” Tô Mạn Giai xoay người, nói một nửa thì ngây người, nhìn về phía người kia, Chu Lịch Sâm.
Hai tay anh đặt trong túi quần, lạnh lùng mà nhìn cô, “Tô tiểu thư luôn kiêu ngạo như vậy sao?”
“Chu……Chu lão sư……” Tô Mạn Giai xanh mặt, “Anh……Sao anh lại ra đây?”
Bỏ qua việc thích Chu Lịch Sâm, Tô Mạn Giai ít nhiều vẫn có chút sợ anh.
Chu Lịch Sâm không trả lời câu hỏi của cô, lạnh lùng nhìn cô, “Tô tiểu thư còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
“Chu lão sư hiểu làm rồi, lúc nãy tôi chỉ nói đùa với Hạ tiểu thư thôi……” Tô Mạn Giai cười mà giải thich, cô gắng để chuyện này qua đi.
“Tô tiểu thư vậy cũng nói đùa được sao?” Từ Triệt sợ Tô Mạn Giai không đủ ngại, kinh ngạc nhìn cô, “Sắp động tay đánh người luôn rồi, Tô tiểu thư cũng ít có giỡn lắm!”
Vừa nghe thấy giọng của Từ Triệt, Tô Mạn Giai liền rất tức giận, cô nhăn mày liếc anh, trong ánh mắt mang theo ý cảnh cáo.
“Tô tiểu thư trừng mắt với tôi làm gì?” Từ Triệt biểu cảm vô tội, “Tôi chỉ nói sự thật thôi, Tô tiểu thư đúng là đùa hơi lố rồi.” Từ Triệt nói, nhìn Chu Lịch Sâm một cái, “Lịch Sâm, cậu nói xem?”
Tô Mạn Giai lại lần nữa tự lấy đá đập vào chân mình, cô ngại ngùng mà đứng đó không ai giúp cô gỡ rối, trong cô rất không phục, tại sao moji người đều bênh vực Hạ Ảnh?Đến cả Chu Lịch Sâm cũng đừng về phía cô, tại sao?
“Tô tiểu thư đúng thật là giỡn lố rồi.” Chu Lịch Sâm nhìn cô, ngữ khí lạnh lùng.
Hạ Ảnh thấy cô tức giận đứng đó, đột nhiên thở dài, đối với sự ngượng ngùng lúc này của Tô Mạn Giai, cô không hề đồng tình, ai kêu cô ta kiếm chuyện trước.
“Tô tiểu thư không định xin lỗi sao?” Chu Lịch Sâm mặc kệ sự ngượng ngùng của Tô Mạn Giai, ngữ khí nghiêm nghị, mang theo vài phần uy hϊếp.
Tô Mạn Giai ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh lạnh lùng như vậy, cô hít sâu một hơi, nghiến răng nhìn về phía Hạ Ảnh nói:“Hạ tiểu thư, xin lỗi!”
Nói xong, xoay người rời đi trong sự tức giận.
Từ Triệt khoanh hai tay trước ngực, nhìn bóng lưng của Tô Mạn Giai, than thở, “Cậu nói xem bên phía đầu tư nhìn trúng cô ta chỗ nào vậy?Người ngu ngốc thì thôi đi, tính khí còn cọc cằn như vậy.”
Chu Lịch Sâm mặc kệ anh, quay người nhìn Hạ Ảnh, ngữ khí ôn hoà không giống với sự lạnh băng lúc nãy, “Em luôn tốt tính vậy sao?”
Hạ Ảnh biết anh đang nói gì, ngại ngùng mà nở nụ cười,:“Người ta đang nổi, không thể đắc tội.”
Phim còn chưa quay xong, cô không muốn gây chuyện, Tô Mạn Giai không để tâm đến hình tượng của mình, nhưng cô để tâm. Cô không muốn chưa quay phim xong đã bị mời ra khỏi đoàn làm phim, càng không muốn bộ phim mình cực khổ làm ra, không có cơ hội lên sóng.
Chu Lịch Sâm nhìn cô, còn muốn nói gì đó, Từ Triệt rất biết thức thời mà nhắc nhở, “Cái đó……Hai người có gì muốn nói có thể đổi chỗ nói, đứng ở trước nhà vệ sinh thật sự tốt sao?”
Chu Lịch Sâm nhìn anh, Từ Triệt nhướng mày, biểu cảm rất vô tội.
Hạ Ảnh dường như bị người ta tát cho một bạt tai, vừa ngại ngùng vừa căng thẳng nhìn bốn bề, thấy không ai đi ngang qua, cô mới thở phào, định thần lại, nói với Chu Lịch Sâm:“Chu lão sư, em có chút không khoẻ, em về trước đây, làm phiền anh giúp em nói với đạo diễn Lưu bọn họ một tiếng.”
“Được, chú ý an toàn.” Chu Lịch Sâm nhìn cô, cũng không nói gì.
Từ Triệt nhìn bóng lưng của Hạ Ảnh, tinh nghịch mà nhìn Chu Lịch Sâm:“Cậu cứ để cô ấy đi như vậy?”
“Nếu không thì sao?” Chu Lịch Sâm nhướng mày lãnh đạm nhìn anh.
“Đưa em ấy về đi.” Tử Triệt trả lời, “Tối như vậy, em ấy đi về một mình không an toàn?Rốt cậu có biết cưa cẩm không vậy?”
Chu Lịch Sâm nhìn anh, mặc kệ anh, tên này dạo gần đây nói càng ngày càng nhiều….
Hạ Ảnh đi đến trước cửa phòng bao, gửi tin nhắn cho Tiểu Lâm, rất nhanh, Tiểu Lâm đã bước ra từ phòng bao.
Quay về khách sạn, Hạ Ảnh tắm rửa nằm trên giường, trong đầu vô cùng rối loạn. Cô nhìn trần nhà ngây ngốc, trong lòng như có vô số người đang cãi nhau.
Người A:“Tôi dám khẳng định, anh ấy có ý với cô.”
Người B:“Đừng nằm mơ nữa, anh ấy sao có thể thích cô.”
Người C:“Anh ấy lạnh băng với Tô Mạn Giai như vậy, đối với cô thì không hề.”
Người B:“Mọi người đừng làm phiền cô ấy nữa, Tô Mạn Giai kiêu ngạo như vậy, trong đoàn làm phim ai ưa cô ta?Chu lịch Sâm đối xử khác biệt với cô ấy, chẳng qua là bởi vì cô ấy là nữ chính của bộ phim này.”
Những con người cứ cãi nhau trong cô, đầu của Hạ Ảnh sắp nổ tung rồi, cô phiền phức mà đập đầu vào gối.
Đột nhiên, cô lật người ngồi dậy, tìm thấy điện thoại, nhìn màn hình điện thoại một lúc, lại phiền muộn mà ném điện thoại sang một bên. Lúc này, đột nhiên có tiếng gõ cửa, Hạ Ảnh im lặng, sau đó mở cửa phòng ra.
Tiểu Lâm tắm xong liền đến tìm cô trò chuyện, thấy cô đầu bù tóc rối không có tinh thần, Tiểu Lâm không nhịn cười nói:“Cậu sao vậy?Không có tinh thần gì hết.”
“Không có gì.” Hạ Ảnh buông cửa ra, xoay người nằm lên sofa, ghì mình vào trong.
Tiểu Lâm đến bên cạnh cô, cười mà nhìn cô, “Có phải rất phiền não không?”
“Ừm.” Hạ Ảnh gật đầu, dựa người và ghế, thở dài một cái, không chỉ phiền não, còn khó chịu trong lòng, cô cũng hoài nghi mình có bị bệnh không.
Tiểu Lâm cười, “Là vì Chu Lịch Sâm sao?”
Hạ Ảnh nhăn này nhìn cô, nói:“Cậu đừng có nhắc về anh ấy trước mặt mình được không, mình đã đủ phiền rồi.”
“Sao vậy?” Tiểu Lâm cười nhìn cô, “Có phải cảm thấy anh ấy có chút tra không?”
Hạ Ảnh đứng lên, “Cậu không thấy rất kỳ lạ sao?”
Tiểu Lâm bị cô doạ một phen, “Từ khi nào mà cậu thích hù doạ người ta như vậy?Hù chết mình rồi, nói đi, kỳ chỗ nào?”
Hạ Ảnh không biết nói thế nào, dây dưa nửa ngày, mới nói:“Cậu nói xem anh ấy rốt cuộc có ý gì?”
Tiểu Lâm biết cô nói ai, lại giả vờ hồ đồ, “Ai có ý gì?”
Hạ Ảnh biết cô đang giả hồ đồ, đưa tay đánh lên lưng cô, “Cậu biết mình nói ai, đừng giả ngốc.”
Tiểu Lâm cười mà tránh cô, “Anh ấy có ý gì, sao mình biết……”
“Không nói với cậu nữa!” Hạ Ảnh tức giận trừng cô, dựa ngựa trên sofa, nhìn trần nhà ngơ ngác.
“Này!” Tiểu Lâm than thở, “Anh ấy có ý gì, mình thật sự không biết, chẳng qua hôm nay mình nghe Từ Triệt nói một số chuyện khá thú vị.”
“Chuyện gì?” Hạ Ảnh quay đầu nhìn về phía cô, không để tâm lắm.
“Cậu còn nhớ lúc cậu vừa vào đoàn phim, Tô Mạn Giai kiếm chuyện với cậu, sau đó trên mạng nói bóng nói gió cậu mắc bệnh ngôi sao, có người ở trên mạng đăng video giúp cậu thanh minh không?”
Hạ Ảnh gật đầu, “Nhớ chứ, sao vậy?”
“Biết đoạn video đó là ai đăng lên trên mạng không?” Tiểu Lâm nheo mắt, cười hihi nhìn cô.
Hạ Ảnh lắc đầu, rất không hiểu sao cô lại đột nhiên nhắc đến cái này?
“Nếu như mình nói với cậu, đoạn video đó do Chu Lịch Sâm đề nghị Từ Triệt đăng lên, cậu có tin không?” Tiểu Lâm không nặng không nhẹ mà ném một quả bóm, nổ đến nổi Hạ Andh có chút nhức đầu.
Hạ Ảnh ngây người hai giây, nhướng mày, “Không thể nào.” Lúc đó cô mới vào đoàn phim, không thân với Chu Lịch Sâm, sao anh có thể quan tâm đến chuyện của cô.
“Cậu không tin?” Tiểu Lâm nhướng mày, tiếp tục nói, “Nói thật thì, mình không tin lắm, nhưng mà Từ Triệt đã đưa tin nhắn cho mình xem, đúng thật là do anh ấy tìm người đăng lên mạng.”
“Anh……Sao anh ấy lại làm như vậy?” Hạ Ảnh ngây người nhìn cô, nửa ngày trời cũng còn ngơ ngác.
Tiểu Lâm nhún vai, “Sao mình biết được. Còn nữa, cậu có biết tại sao mỗi lần Từ Triệt thấy Tô Mạn Giai, đều sẽ xiên xỏ cô ta vài câu không?”
“……” Hạ Ảnh mở miệng, ngơ ngác mà nhìn cô, “Chẳng lẽ cũng là chủ ý của Chu Lịch Sâm?”
“Ừm” Tiểu Lâm gật đầu, sợ cô không tin, tiếp tục nói:“Chính miệng Từ Triệt nói với mình, Chu Lịch Sâm này cũng thật là, nếu thật sự thích cậu, tại sao không nói thẳng với cậu chứ?”
Trong lòng Hạ Ảnh rất loạn, lườm cô, thở dài, chắc là suy nghĩ cho fan của anh ấy!Dù sao thì với một nghệ sĩ như anh, thường thì sẽ không dám tuyên bố chuyện yêu đương của mình, sợ fan sẽ đau lòng…
Phun phun phun!Cô đang nghĩ gì vậy!Làm như Chu Lịch Sâm thừa nhận là anh thích cô vậy!
Thấy cô nằm đó không nói lời nào, Tiểu Lâm vỗ đùi, than thở, “Không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm, nạp năng lượng vào, ngay mai hỏi Chu Lịch Sâm rõ ràng”
Hạ Ảnh trầm mặc không lên tiếng, Tiểu Lâm trợn mắt nhìn cô, “Làm gì?Sợ bị anh ấy từ chối?Cậu xem Tô Mạn Giai xem, bị từ chối ba lần, không phải vẫn đầy ý chí phấn đấu sao.”
“Mỗi lần nhắc đến Chu Lịch Sâm, cậu cứ như một con rùa rụt cổ vậy, thay vì cứ chịu đựng sự không rõ ràng của anh ấy, chi bằng đi nói rõ.”
“Nếu anh ấy thật sự là tra nam, cậu cũng sẽ sớm thấy được bộ mặt thật của anh ấy.”
“Anh ấy không phải là tra nam!” Hạ Ảnh phản bác trong lòng.
Tiểu Lâm vừa đi, trong phòng liền yên tĩnh. Hạ Ảnh dựa trên sofa ngẩng đầu nhìn trần nhà, trong đầu vô cùng rối không biết đang nghĩ gì.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên trong sự im lặng. Hạ Ảnh đi đến bên giường, lấy điện thoại nhét dưới gối ra, nhìn thấy tên hiện lên trên điện thoại, cả người cô như đóng băng, ngơ ngác một hồi mới định thần lại.
Là Chu Lịch Sâm gọi điện thoại đến.
Hạ Ảnh hít sâu, nén sự căng thẳng trong lòng xuống, nhân nút nghe máy, diền thoại vừa kết nối, cô còn chưa kịp nói gì, thì bên kia đã truyền đến một âm thanh trầm thấp, “Ngủ chưa?”
Trong lòng cô đập liên hồi, “Vẫn chưa……”
“Lên sân thượng” Âm thanh trầm thấp truyền đến, như một bàn tay vô hình, tùy ý mà làm loạn trái tim cô.
“Bây giờ?” Hạ Ảnh có chút kinh ngạc, tối như vậy, kêu cô lên sân thượng làm gì?
“Ừm, bây giờ” Đối phương thấp giọng, âm điệu dừng lại một lúc, “Có điều muốn nói với em.”
Hạ Ảnh ngước nhìn đồng hồ, nói với đầu dây bên kia:“Có gì thì mai nói đi, bây giờ đã trễ rồi……” Bây giờ cô không dám gặp anh, sợ khi vừa gặp đã không chịu được mà hỏi anh.
Đầu dây bên kia trầm mặc rất lâu, Hạ Ảnh tưởng rằng tín hiệu không tốt, thăm dò gọi hai tiếng, “Chu lão sư?”
“Có một số chuyện nói rõ càng sớm càng tốt, anh sợ thời gian dài đi thì em sẽ hiểu lầm.”
Trong điện thoại lại truyền đến âm thanh của anh, giọng nói trầm thấp, Hạ Ảnh hít sâu, tâm can giống như bị bóp nát, đau đến nỗi cả người run rẫy.
“Chu lão sư, em biết anh có ý gì. Anh yên tâm, sau này em sẽ chú ý, rất xin lỗi vì đã gây phiền phức cho anh.” Cô hít sâu một hơi, trong lòng vô cùng chua xót, bình tĩnh mà nói với đầu dây bên kia.
Cô tắt điện thoại, ngồi xuống đất, điện thoại rớt xuống mang theo âm thanh sắc bén, cô không hề nhận ra, hốc mắt của mình đã có những vệt nươc mơ hồ, cô đưa tay lên lau đi, phát hiện mình vậy mà đã khóc rồi.
Quả nhiên, là do cô suy nghĩ nhiều rồi……Chu Lịch Sâm sao có thể thích cô?
Như vậy cũng tốt, nói rõ với cô sớm một chút, tránh để cô tiếp tục hoang tưởng.
Gió đêm, nhẹ nhàng thổi qua.
Chu Lịch Sâm đứng trên sân thượng, đang gọi điện thoại, không biết người bên kia nói gì, mà biểu cảm của anh ngây ngốc, vừa định giải thích, đối phương lại ngắt điện thoại.
Anh rất ít khi lộ ra vẻ mặt hoang mang, bỏ điện thoại vào túi chạy về phía cầu thang.
Vài lời của editor: Chương sau có tin vui hehe
Editor: Yao