"Thiến Thiến," Lê Chỉ nhìn Thần Hi, Thần Hi âu yếm nhìn lại, Lê Chỉ nhẹ giọng hỏi cô, "Em có lạnh không?"
Thần Hi một mặt khó hiểu, "?"
Trong đại sảnh ấm áp như vậy, sao có thể lạnh được.
Khóe môi Lê Chỉ cong lên một nụ cười nhẹ nhàng, dịu dàng nói, "Mặc thêm áo vào."
Quá phóng khoáng, mọi người đều đang nhìn kìa.
Lê Chỉ vốn đã là tâm điểm chú ý, từ lúc Thần Hi xuống, mọi người đều không nỡ rời mắt khỏi cô.
Bây giờ hai người lại có cử chỉ thân mật, đặc biệt là Thần Hi đều sắp nằm vào lòng Lê Chỉ rồi.
Mọi người đều nhìn chằm chằm hai người, có người lộ liễu, có người lén lút, trong đầu gào thét điên cuồng, đoán xem bọn họ có quan hệ gì.
Hào môn thật loạn.
"..."
Thần Hi im lặng, mọi cảm giác khô nóng trong cơ thể tiêu tán không còn một mảnh.
Mặc dù Lê Chỉ nói như vây, nhưng tay vẫn đặt trên vòng eo thon thả của Thần Hi, chân thành khen ngợi, "Hôm nay em thật đẹp."
Giống như một nàng tiên cá lấp lánh dưới ánh trăng đêm, chiếc váy dài màu bạc trên người cô chính là chiếc đuôi cá tao nhã và gợi cảm, ánh bạc lấp lánh, lay động lòng người.
Thần Hi lại vui vẻ trở lại, nhấc váy xoay một vòng, dè dặt khoe khoang, "Đẹp chứ."
Lê Chỉ cười, ánh mắt không nỡ rời khỏi người cô.
Tại sao nàng có thể nghĩ Thần Hi nghèo được nhỉ?
Cái khí chất này rõ ràng là một cô công chúa.
Lê Chỉ suy nghĩ kỹ lại, hình như Thần Hi từ đầu đến cuối chưa từng nói mình thiếu tiền, việc cô đi làm thêm kiếm tiền là do Trần Doanh lần đầu gặp nàng đã đề cập đến, Thần Hi đến trường quay diễn vai quần chúng cũng chỉ vì thích.
Hai người đã hẹn hò lâu như vậy, nhưng Thần Hi chưa bao giờ chủ động hỏi nàng xin tiền.
Lúc đầu, Lê Chỉ còn rất tán thưởng Thần Hi, tự mình cố gắng, cảm thấy chim hoàng yến của nàng khác với những con chim hoàng yến được mua bằng tiền của người khác, đều là do nàng chủ động chuyển tiền, đối phương chưa bao giờ mở miệng xin.
Bây giờ xem như đã hiểu rõ nguyên nhân, Thần Hi ở bên nàng chỉ vì mục đích rất đơn giản.
Cô không phải muốn tiền của nàng.
Cô chỉ đơn giản là muốn cơ thể của nàng...
Hơn nữa, số tiền mà Lê Chỉ đưa cho Thần Hi mỗi tháng đều được cô hoàn trả vào cuối năm dưới dạng quà Tết, thậm chí còn bù thêm chút ít.
Thần Hi và nàng từ đầu đến cuối không thể coi là bao dưỡng——
Lê Chỉ chủ động nắm lấy tay trái của Thần Hi, cúi đầu hôn chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô.
——Tình yêu của họ từ đầu đến cuối là một cuộc chiến cân sức.
Trong mối quan hệ này, Thần Hi có kiêu ngạo và tự tôn của Thần Hi, Lê Chỉ có sự dịu dàng và cương quyết của Lê Chỉ, không ai luôn chiếm thế thượng phong.
Đương nhiên, ngoài sự tự do về tinh thần và tâm hồn, họ còn có sự hòa hợp về thể xác.
Có lẽ ban đầu phần nguyên nhân lớn là do sự hấp dẫn về thể xác.
Sự hiểu lầm oái oăm đã bắt đầu mối quan hệ này với điểm khởi đầu là bao dưỡng, nhưng họ có thể đi đến hôm nay, vẫn là do sự hấp dẫn về tính cách.
Lê Chỉ không cảm thấy Thần Hi lừa dối mình, mà là do nàng đã đánh giá thấp cô công chúa của mình.
Động tác này của Lê Chỉ giống hệt như một nữ hiệp sĩ dịu dàng đang bày tỏ sự phục tùng với cô công chúa mà nàng tin tưởng, khiến tất cả mọi người đều sửng sốt trong giây lát.
Thần Hi khẽ cắn môi dưới, ý cười rạng rỡ trong đáy mắt sánh ngang với ánh đèn sáng chói trên đầu.
Khúc Đàm lên tiếng đúng lúc, chính thức giới thiệu Thần Hi với mọi người.
"Thần Hi, con gái của tôi," Trong mắt ông ấy mang theo ý cười, biết mọi người đang nghĩ gì, nên cố ý nói cả nhũ danh ra, "Mọi người gọi con bé là Thiến Thiến là được."
Thiến Thiến?
Cái tên này rất quen.
Mọi người bạn nhìn tôi tôi nhìn bạn, cuối cùng đột nhiên nhớ ra.
Đối tượng tỏ tình trong màn trình diễn ánh sáng của Lê Chỉ không phải tên là "Thiến Thiến" sao!
Người ta không phải là làm loạn, mà là đã ở bên nhau từ lâu rồi.
... Cho nên, họ đến đây là để suất tiền và làm chứng sao?
Điều đó có nghĩa là họ không liên quan gì đến chuyện này à.
Ban đầu tưởng là đến tìm vợ, hóa ra là bị lừa đến đây để ngược cún.
Cũng may Khúc tổng còn có chút nhân tính, mỗi người đều có một chai rượu vang đỏ thượng hạng, cũng nói về sau thường hợp tác.
Sau khi mọi người vui vẻ tan tiệc, Khúc Đàm, Lê Chỉ và Thần Hi cuối cùng cũng có thể ngồi ở tầng một để nói chuyện.
Khúc Đàm đưa tay pha trà, nếu là trước đây, Lê Chỉ sẽ ung dung ngồi đó, bây giờ nàng chủ động đứng dậy châm trà cho Khúc Đàm, hai tay bưng đưa qua, "Chú."
Khúc Đàm vừa xua tay nói "Ôi, ngại quá", vừa đổi cách xưng hô "Tiểu Lê à".
Ông ấy cầm tách trà, nhìn hai người đang ngồi cạnh nhau, "Chú khá ủng hộ việc hai đứa yêu nhau."
"Cảm ơn chú đã ủng hộ." Lê Chỉ ngồi nghiêm túc, toát lên khí chất của một tiểu thư khuê các.
Thần Hi ôm lấy chiếc gối tựa, chỉ muốn ngả người ra ghế sofa, lười như không xương.
Khúc Đàm ho một tiếng, cảm thấy hai người họ thực sự là bổ sung cho nhau, cũng không biết bạn của Thiến Thiến sao lại lợi hại như vậy, có thể se duyên cho hai người này đến với nhau.
Nói xong những lời hay ý đẹp, tiếp theo là lúc phải nói nhưng rồi.
"Nhưng," Khúc Đàm đặt tách trà xuống, "Nếu muốn kết hôn, vẫn cần phải có sự đồng ý của lão thái thái nhà con."
Ai trong giới cũng biết lão thái thái Lê gia cực kỳ không hài lòng việc Lê Chi tìm một cô bạn gái.
Trước khi biết bạn gái của Lê Chỉ là con gái mình, Khúc Đàm còn đi theo ăn dưa, giờ mới biết chủ dưa lại chính là mình.
"Chú không phản đối hai đứa yêu nhau, yêu đương tự do mà, đây là chuyện của thanh niên mấy đứa, chú không can thiệp nhiều."
Khúc Đàm đặt tay lên đầu gối, "Nhưng kết hôn thì khác, kết hôn là sự kết hợp của hai gia đình, lần đầu tiên gặp nhau, con cũng biết chú đã nói chú chỉ có một đứa con gái bảo bối thôi."
Khúc Đàm đưa tay làm cử chỉ giữa mình và Lê Chỉ, "Con bé là công chúa của nhà chú, nếu con bé kết hôn, nhất định phải quang minh chính đại, nở mày nở mặt gả đi, phải được tất cả mọi người trong Lê gia của con đồng ý mới được."
Thần Hi không biết từ lúc nào đã ngồi thẳng dậy, Khúc Đàm với đôi mắt đỏ hoe, giọng nói có chút nghẹn ngào, nói, "Là một người cha, chú không thể chấp nhận việc con gái mình gả vào Lê gia mà không được lão thái thái nhà con thừa nhận, để rồi ra ngoài bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, ngày ngày bị chê trách."
Bảo bối nhà ai người đấy thương.
"Ba." Thần Hi ngồi xuống bên cạnh Khúc Đàm, nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng ông ấy.
Ai mà ngờ được ba cô, người đàn ông có vẻ ngoài rất nam tính, là một tổng giám đốc, khi nhắc đến chuyện con gái, chưa nói được ba câu đã muốn rơi nước mắt.
Lê Chỉ cũng chưa từng gặp qua tình huống như vậy, có chút lúng túng không biết làm gì.
Nàng nhìn Thần Hi cầu cứu, Thần Hi mỉm cười lắc đầu với nàng.
Ba của cô chỉ là một người tương đối cảm tính mà thôi.
"Chú yên tâm, trước khi cưới Thiến Thiến, con sẽ giải quyết chuyện gia đình." Lê Chỉ nắn vuốt ngón tay, nhìn Thần Hi, "Nếu không được, con gả cho Thần Hi cũng không phải không thể."
"Lời này là con nói đấy." Khúc Đàm lập tức ngẩng đầu lên, giọng nói đầy khí thế, "Chú không ép con."
"..."
Hai nhà kết thân, vì sự chênh lệch lớn về địa vị và tài chính, Khúc Đàm đều mặc định là Thần Hi sẽ gả vào Lê gia, bây giờ nghĩ lại, Lê Chỉ gả vào đây cũng không tệ.
Lê Chỉ bật cười, "Con nói."
"Thành thật mà nói," Khúc Đàm lau nước mắt, không còn cảm thấy buồn nữa, "Tối qua chú cũng nghĩ, nếu lão thái thái nhà con không đồng ý, hai đứa yêu nhau cả đời cũng không phải không được. Bây giờ chú lại hy vọng bà ấy không đồng ý."
Khúc Đàm cười, "Như vậy chú có thể có hai đứa con gái."
Mua một tặng một, quá hời.
Thần Hi liếc ông ấy, "Ba."
Khúc Đàm lập tức đổi lời, "Ba chỉ đùa thôi, ba hơn ai hết hy vọng hai đứa có thể nhận được lời chúc phúc từ tất cả mọi người."
Lê Chỉ lặng lẽ nhìn hai cha con nói chuyện, cảm nhận bầu không khí gia đình mà cả đời này nàng chưa từng trải qua.
Khúc Đàm ngẩng đầu nhìn nàng, "Hôm nay cũng khá muộn rồi——"
Lê Chỉ giật mình hoàn hồn, theo bản năng đứng dậy định đi.
Đúng là đã muộn, lần đầu tiên đến nhà không nên ở lại quá muộn.
Lê Chỉ vừa định đặt tách trà xuống đứng dậy, thì nghe Khúc Đàm nói tiếp, "Thực sự không được thì ở lại qua đêm đi."
Ông ấy nói với Lê Chỉ, "Ngày mai là Tết, về sau cũng được."
Đương nhiên, ông ấy cũng hoan nghênh Lê Chỉ ở lại ăn Tết, chỉ không biết lão thái thái Lê gia có đồng ý hay không.
Thần Hi vui vẻ đi đến nắm lấy tay Lê Chỉ, nhỏ giọng thì thầm vào tai nàng, "Chờ ăn bữa sáng yêu thương do ba em nấu nhé."
Có phải là ở lại để cho ông ấy khoe tài nấu nướng?
Lê Chỉ lúng túng cảm ơn, gọi điện cho trợ lý Trương mang sô cô la mua cho Thần Hi mua và quà tặng ba Thần Hi đến.
Trước đây Lê Chỉ nghe Thần Hi nói ba của cô không thường ở nhà, nên nghĩ rằng đối phương cũng giống như ba của mình, không có trách nhiệm.
Trước khi đến, Lê Chỉ nghĩ rằng, tặng quà cho một người ba như vậy còn không bằng mua túi xách cho Thần Hi.
Sau khi đến, Lê Chỉ cảm thấy may mắn nhất là mặc dù có "thành kiến" với ba của Thần Hi, nhưng tốt xấu gì cũng hoàn thành đầy đủ lễ nghĩa.
Nàng mua một chiếc đồng hồ, giá cũng không rẻ, vẫn có thể mang ra khoe được.
Khúc Đàm vừa nói "Khách sáo quá" vừa bảo Thần Hi đeo thử cho ông ấy xem, "Ôi, đẹp quá."
Mí mắt Lê Chỉ giật giật, rốt cuộc cũng biết tính cách của Thần Hi di truyền từ ai.
Buổi tối, ba Thần Hi ở tầng hai, Thần Hi ở tầng ba, không làm phiền nhau.
Thần Hi ép Lê Chỉ vào cửa phòng cô, gần như là dùng miệng cùng đầu lưỡi cởi cúc áo vest trên người nàng, bao gồm chiếc cúc ẩn nhỏ nhắn ở phần eo quần tây.
Lê Chỉ thở dốc, đầu đầy mồ hôi, kiềm chế gọi, "Thiến Thiến."
Thần Hi quỳ một chân trên đất, ngẩng đầu nhìn nàng, đôi môi ẩm ướt nhẹ nhàng đóng mở, "Bảo bối, gọi em là công chúa ~"
Da đầu Lê Chỉ tê dại, nửa câu cũng nặn không ra.
Nàng cảm thấy quá thất lễ, tối nay ở lại đây cũng được, nhưng hiện tại như vậy không phù hợp lắm.
Nhưng Thần Hi lại không có chú ý tới cái gì, cô yêu vô cùng dáng vẻ cấm dục khắc chế hiện tại của Lê Chỉ.
Đặc biệt là mái tóc của Đại tiểu thư được chải ra sau đầu, hơi lộn xộn, có một hai lọn tóc mái xõa xuống, hàng mi khẽ rũ, đáy mắt mơ màng ươn ướt, càng lộ vẻ nhã nhặn cầm thú, toát lên vẻ quyến rũ gợi cảm từ khắp cơ thể.
Lê Chỉ hôm nay khen mình thật đẹp.
Thần Hi đứng dậy, nhẹ nhàng thổi khí bên tai nàng, "Vợ, hôm nay chị quyến rũ quá."
Lễ phục của hai người ném xuống đất, loạn thành một đống, trong phòng đều là tiếng thở bị đè nén.
Lê Chỉ không mang theo quần áo thay, toàn bộ đều mặc của Thần Hi.
Sau một đêm ngon giấc, ngày hôm sau Lê Chỉ cuối cùng cũng được chứng kiến tài nấu nướng của ba Khúc.
Không biết ông ấy dậy từ lúc nào, đã bày biện cả một bàn đầy thức ăn sáng.
Có cả món Trung, món Tây, không phải mua mà do chính tay ông ấy làm.
Lê Chỉ ngồi trên ghế, liếc mắt nhìn quanh một lượt, có lý do nghi ngờ ông ấy đã thức trắng đêm.
"Thiến Thiến nói con không ăn cay, cũng không thích dầu mỡ, nên chú tuỳ tiện nấu vài món thanh đạm, con tùy ý ăn, thích món nào ăn món đó." Ba Khúc lau tay vào chiếc tạp dề màu hồng, vẻ mặt khiêm tốn.
Lê Chỉ đứng dậy cảm ơn, "Cảm ơn chú."
Cảm giác được người khác coi trọng này vô cùng quý giá.
Nàng được ba Khúc coi trọng trong Khúc gia, tương tự, ba Khúc cũng mong muốn Thiến Thiến được đối xử tương tự trong nhà mình.
Lê Chỉ nhìn Thần Hi, Thần Hi mỉm cười rạng rỡ gắp cho nàng một cái bánh bao súp, "Tài nấu nướng của ba em siêu tuyệt!"
"Đâu đâu, chỉ ở đứng thứ hai thôi, người nấu ăn ngon nhất nhà là Thiến Thiến." Ba Khúc còn khiêm nhường.
Khúc gia rất thoải mái, đặc biệt là khi Thiến Thiến cũng ở đó, Lê Chỉ có lúc không muốn về, thậm chí còn muốn đưa Quýt nhỏ đến.
Trợ lý Trương đến đón nàng, Lê Chỉ quay đầu nhìn Thần Hi.
Thần Hi đứng ở ngã rẽ biệt thự hôn gió với nàng, trong mắt Lê Chỉ lộ ra ý cười nhẹ nhàng.
Vợ nàng thực sự vừa xinh đẹp vừa đáng yêu.
------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Nhật ký kết hôn
Vải thiều: Muốn cưới Thiến Thiến về nhà