Chương 47

Đại học C hàng năm đều tổ chức thi cuối kỳ theo từng khoa sau khi nghỉ Tết Nguyên Đán.

Thời gian thường là một tuần, sinh viên đặt tên cho nó là "Tuần thi", khi thi xong thì sẽ được nghỉ theo đợt.

Cuối tháng 12, giống như hội học sinh và các câu lạc bộ dưới quyền sẽ kết thúc công việc trong học kỳ này sớm, toàn tâm ôn tập.

Liên hoan trước khi nghỉ là một tập tục bất thành văn trong các câu lạc bộ.

Vừa là chào mừng tân sinh viên hòa nhập vào câu lạc bộ, vừa là tân sinh viên bày tỏ lòng biết ơn đến các anh chị khóa trên, được coi là một phương tiện để thắt chặt mối quan hệ.

Thần Hi bất kể với tư cách là học tỷ hướng dẫn trước đó hay là cán bộ của hội học sinh, chắc chắn không thể vắng mặt trong bữa tiệc này.

Nghe nói địa điểm tụ họp là do một tân sinh viên đặt, là một phòng lớn có thể ăn uống hát hò một thể.

Loại địa điểm này vẫn ổn trong thời gian bình thường, nhưng đặc biệt khó đặt chỗ trong ngày lễ.

Gia đình tân sinh viên có mối quan hệ, không những đặt chỗ trước, nghe nói còn được giảm giá rất nhiều.

"Học tỷ Thiến Thiến!"

Thần Hi vừa bước ra khỏi thang máy theo vị trí hội trưởng gửi trong nhóm cán bộ, đã nghe thấy Lê Thanh lớn giọng.

Hắn cùng Trương Dương tựa hồ phụ trách tiếp đón người, sợ đi nhầm phòng: "Ở đây ở đây."

Hai người cầm biển của hội sinh viên Đại học C, vẫy tay với Thần Hi.

Thần Hi mỉm cười cởi chiếc khăn quàng cổ màu trắng mềm mại ra: "Mặc thành thế này em vẫn nhận ra tôi à?"

Hôm qua mới có mưa băng, hôm nay nghe nói buổi tối còn có tuyết.

Thần Hi sợ lạnh, trước khi ra khỏi nhà quấn mình thật kín, gần như mặc hết quần áo mùa đông của mình.

Đầu đội mũ cổ quàng khăn, hai tay đút trong túi áo khoác phao màu trắng gạo.

Vậy mà vừa ra khỏi thang máy đã bị Lê Thanh đã nhận ra.

Có lẽ sau khi ở bên Đại tiểu thư, sẽ tự mang kính lọc đối với Lê Thanh, trong lòng coi hắn như em trai, thái độ cũng thân thiện hơn.

"Đừng nói học tỷ mặc thành thế nào, chỉ cần học tỷ để lộ một cọng tóc, thằng này cũng có thể nhận ra." Trương Dương đưa tay đập lên gáy Lê Thanh.

Lê Thanh vung nắm đấm giả vờ muốn đánh hắn, khóe mắt thoáng thấy Thần Hi đang cười, xấu hổ gãi gãi sau gáy mình.

"À đúng rồi, học tỷ đi vào đi, nhiều người đã đến rồi."

Lê Thanh chỉ đường cho Thần Hi: "Là phòng kia, phòng rỗng nhất là phòng chúng ta đặt."

Thần Hi chớp chớp mắt, xem như cũng biết tân sinh viên đặt trước phòng này là ai.

"Nhan Đà đã tới chưa?" Thần Hi lấy điện thoại ra xem.

Trước khi xuất phát cô vừa nói chuyện điện thoại với Nhan Đà, Nhan Đà xuất phát từ trường chắc chắn sẽ nhanh hơn bản thân một chút.

Trương Dương gật đầu: "Tới rồi, học tỷ Nhan Đà đến sớm hơn chị mấy phút."

Thần Hi mở điện thoại ra, quả nhiên nhìn thấy tin nhắn Nhan Đà gửi cho cô.

[Mau tới, cứu giá.]

Trong mắt Thần Hi hiện lên ý cười, đoán chừng đám tân sinh thích Nhan Đà lại đang quấn lấy cô ấy.

Đừng nhìn Nhan Đà lười biếng chảnh chảnh, thực tế cô ấy rất được lòng cả nam và nữ.

Đặc biệt là những sinh viên năm nhất được hai người dẫn dắt, sau khi quen thân thì càng thích vây quanh cô ấy.

Nhan Đà không còn cách nào khác chỉ có thể gửi tin nhắn cho Thần Hi.

Chỉ cần Thần Hi tới sự chú ý của mọi người liền đổ dồn vào Thần Hi, đến lúc đó cô ấy mới có thể thoát khỏi.

Cái này gọi là chết đạo hữu không thể chết bần đạo.

"Được, vậy tôi vào trước?"

Thần Hi cất điện thoại đi.

Trương Dương cùng Lê Thanh đưa mắt nhìn cô mở cửa bước vào phòng.

"Đừng nhìn nữa, cẩn thận lúc đóng cửa kẻo bị kẹp con mắt." Trương dương chế nhạo Lê Thanh.

Lê Thanh ngượng ngùng vuốt tai.

Hắn nhìn chằm chằm vào cửa thang máy nhỏ giọng thì thầm với Trương Dương: "Mày nghĩ tao thừa dịp hôm nay tỏ tình với học tỷ thì có thể thành công không?"

"Mày bị ngu à!"

Trương dương kinh ngạc quay đầu nhìn hắn.

"Mày cũng không bắt chuyện trước mà trực tiếp tỏ tình thì ngại chết đi được, vả lại học tỷ cũng chẳng có ý gì với mày đâu."

Lê Thanh giơ tấm biển trong tay lên, mạnh miệng nói: "Không thử thì sao biết được?"

"Thử một cái là từ trần?" Trương Dương khuyên Lê Thanh: "Vẫn là đừng tìm đường chết."

Trương Dương biết tại sao Lê Thanh lại có xung động này.

Hôm trước đêm Giáng sinh, trong lớp có một nam sinh đã tỏ tình với một nữ sinh khác.

Hai người chưa bao giờ nói chuyện với nhau, chỉ vì cùng tham gia hoạt động câu lạc bộ, cô gái đã thực sự đồng ý với anh ta.

Đôi khi, thoát ế cũng đột ngột như vậy.

Tin tức vừa được phát tán, bầy cẩu độc thân liền bùng nổ.

Cái này mẹ nó cũng có thể?

Nếu đối phương nói có cảm tình liền tiến tới, nếu thất bại thì có thể bỏ qua cây này thích cây kế tiếp.

Trong thế giới của Hải Vương, không tồn tại khả năng thất bại.

*"Hải Vương" là một từ dành cho nam chỉ người bắt cá nhiều tay ("Hải Hậu" dành cho nữ)*

Nhưng rõ ràng Thần Hi không phải là loại người dễ bị kích động bởi bầu không khí sôi động và bị mọi người cổ động.

Lê Thanh xoắn xuýt lấy điện thoại ra: "Vậy tao hỏi thử chị tao."

Hắn nói với Trương Dương: "Chị tao thường rất lạnh lùng, nhưng lần trước chị ấy ở cùng với học tỷ Thiến Thiến rất tốt, quả nhiên người ưu tú đều thưởng thức lẫn nhau."

Lê Thanh tràn đầy tự tin gửi tin nhắn cho Lê Chỉ nói chuyện hắn muốn tỏ tình với Thần Hi vào hôm nay.

"Chị tao chắc chắn không có ý kiến về việc tao theo đuổi học tỷ."

Tin nhắn vừa được gửi đi, Lê Chỉ liền gọi lại cho Lê Thanh.

Lê Thanh kích động suýt chút nữa nhảy dựng lên, chỉ vào màn hình điện thoại cho Trương Dương xem.

"Mau nhìn mau nhìn điện thoại của chị tao, chị tao lại chủ động gọi điện cho tao!"

Lê Thanh nuốt nước bọt, hô hấp gấp gáp, kiên quyết gật đầu nói: "Chị tao nhất định rất tán thành ý nghĩ của tao, mới gọi điện ủng hộ tao."

Lê Thanh cảm thấy nếu mình tỏ tình với Thần Hi, nếu thành công Lê Chỉ sẽ có em trai em gái!

Hắn sẽ thành công thoát ế, thật là một chuyện tốt.

Nếu không thì một người mà bình thường không bao giờ trả lời tin nhắn của mình bây giờ lại gọi điện cho mình, điều này có nghĩa là gì?

Tất nhiên chứng tỏ chị ấy rất vui rồi!

Vui đến mức không thể dùng văn tự để diễn tả được tâm trạng của chị ấy, chỉ có thể gọi điện thoại nói.

Trương Dương ra hiệu cho Lê Thanh đừng đắc ý, nhanh nghe máy.

Hắn ta tò mò vểnh tai lên nghiêng người tới nghe.

"Chị."

Lê Thanh gọi một cách gấp gáp: "Chị đọc tin nhắn chưa?"

Đầu bên kia điện thoại truyền tới một chữ ừm lãnh lãnh đạm đạm, như gió lạnh ngoài lầu, không có một xíu ấm áp nào.

Trương Dương xoa xoa cánh tay, chỉ vào điện thoại im lặng dùng khẩu hình miệng hỏi Lê Thanh:

'Đây chính là "vui mừng" mà mày nói? Sao tao nghe không giống?'

Lê Thanh mở miệng nhỏ giọng nói: "Mày không hiểu, chị tao là vậy, nhưng thực ra chị ấy đang rất vui."

Lê Chỉ đang rất vui về kế hoạch theo đuổi Thần Hi của Lê Thanh lại đưa ra hai chữ với vẻ mặt không cảm xúc:

"Không được."

"Tại sao không được? Chẳng phải hôm đó chị đã gặp học tỷ rồi sao, chị không thấy chị ấy rất tốt sao."

Lê Thanh ỉu xìu xuống.

"Chị, chị không phải rất thích học tỷ Thiến Thiến sao?"

Lê Chỉ ở bên kia điện thoại giơ tay nhéo nhéo sống mũi, im lặng trả lời.

Đúng, bởi vì rất thích em ấy, nên mới không được.

Lê Chỉ liếc nhìn cuốn lịch đặt bên cạnh máy tính của mình.

Trên đó tại ngày 25 tháng 12 được vẽ một vòng tròn bằng bút máy màu đỏ, rõ ràng là có sắp xếp.

Nàng cầm cuốn lịch qua, thanh âm nhàn nhạt: "Cô ấy có người yêu rồi."

Lê Thanh mới không tin, hắn chưa từng nghe nói về chuyện này.

"Chị, chị đừng gạt em, học tỷ Thiến Thiến không thể nào có bạn trai được, chị đừng nghe người khác bịa đặt."

Đây thực sự không phải bịa đặt.

Thần Hi quả thực không có bạn trai, nhưng có bạn gái.

"Không phải bịa đặt, thật đấy," Lê Chỉ đặt cuốn lịch lại chỗ cũ: "Chính miệng người yêu của cô ấy nói với chị."

"Nói gì cơ?"

"Nói rằng hôm nay đã chuẩn bị một bất ngờ cho cô ấy."

Thật tiếc là lại trùng với buổi liên hoan của hội học sinh.

Lê Thanh hít một hơi thật sâu, kết thúc cuộc gọi với vẻ mặt kinh ngạc.

Trương Dương giơ tay vỗ vỗ vai hắn chuẩn bị an ủi hắn đôi câu.

Thiên nhai nơi nào không có cỏ thơm, không được thì ta lại đi tìm.

Dù sao học tỷ Thiến Thiến cũng ưu tú như vậy, có người yêu mới là bình thường.

Trương Dương còn chưa nói hết lời đã nghe thấy Lê Thanh hét lên.

"Chị tao thực sự quen biết với người yêu của học tỷ Thiến Thiến? Chị tao lại có bạn!"

Vẻ mặt Lê Thanh tràn đầy vẻ khó tin.

Trương Dương một mặt dấu chấm hỏi, ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc nhìn hắn: "Người anh em, đây là cảm nhận của mày lúc này?"

"Đúng vậy, quá chấn động, chị tao chị ấy còn biết chuyện bát quái của học tỷ Thiến Thiến, tao còn không biết!"

Lê Thanh cất điện thoại vào túi, lắc đầu cảm khái: "Tao thực sự không quá hiểu chị tao."

"......"

Đây là trọng điểm sao?

Trương Dương nhìn thằng đần: "Trọng điểm không phải là học tỷ Thiến Thiến có người yêu và mày thất tình sao?"

Lúc này Lê Thanh mới ý thức được mình thất tình, trên mặt lộ ra vẻ buồn bực.

Trương Dương trợn trắng mắt.

Lê Thanh chỉ là nhiệt tình nhất thời, chứ không phải là thật sự yêu thích.

Hai người ở ngoài tiếp tục đón khách, còn Thần Hi vừa mở cửa vào phòng đã nghe thấy mọi người reo hò chào đón cô.

"Học tỷ cuối cùng cũng tới."

"Học tỷ tới hát đi!"

Trong phòng đã có người bắt đầu hát.

Thần Hi mỉm cười chào đón bọn họ: "Mọi người tới rồi à."

Cô xã giao xong, mới tách khỏi mọi người lấy túi xách, khăn quàng cổ cùng mũ đặt lên lưng ghế, ngồi xuống cạnh Nhan Đà.

"Cậu thật sự không mang Tiếu Tiếu tới à?" Thần Hi góp đầu hỏi Nhan Đà.

Loại tiệc này có thể mang theo bạn bè và người yêu.

Mặc dù Nhan Đà và Tiếu Tiếu vẫn chưa nói thẳng ra, nhưng bầu không khí mập mờ giữa hai người người tinh tường đều có thể nhìn ra.

Còn kém cái tỏ tình.

Nhan Đà và Tiểu Tiểu khá giống con ếch bị luộc trong nước ấm, chỉ thiếu chút nhiệt độ thích hợp.

Thần Hi ngồi lại đây, Nhan Đà rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm.

Cô ấy lắc đầu, uống một ngụm nước trái cây: "Tiếu Tiếu không muốn, nói sẽ giúp tớ treo game trong ký trúc xá. Ban đêm bang còn có đoàn chiến, tớ không có thời gian để cậu ấy thay tớ đánh."

Đối với Tiếu Tiếu sợ giao tiếp mà nói, việc ngồi trò chuyện với một nhóm người lạ trong hội học sinh, còn không vui bằng ở trong ký túc xá chơi game ăn đồ ăn vặt.

Thần Hi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Tớ đã dọn ra ngoài để tạo cơ hội tốt như vậy cho cậu, cậu cũng không thể bắt được người."

Cô nhíu mày: "Cậu có phải có ẩn tật không?"

"Nói sớm điều trị sớm, không thể lãnh cảm được, sẽ ảnh hưởng đến tình cảm vợ vợ." Thần Hi tận tình khuyên bảo.

"Cút."

Nhan Đà lườm cô.

Mối quan hệ giữa cô ấy và Tiếu Tiếu đã rất thân mật, thân mật đến mức chia sẻ tài khoản trò chơi.

Nhưng Thần Hi rõ ràng là không thể tiếp được loại đường này.

Chỉ là chia sẻ tài khoản trò chơi mà thôi, cũng không phải chia sẻ nước bọt trên đầu lưỡi.

Cơm chó này có vị không đúng, Thần Hi hất đổ bát cơm chó mà Nhan Đà đưa cho.

"Cậu và Lê Chỉ sống chung gần một tháng rồi phải không?"

Nhan Đa kích hoạt kỹ năng phản chế: "Chẳng phải cũng chưa tỏ tình xác định mối quan hệ sao."

Nhan Đà liếc nhìn Thần Hi: "Cậu gọi cái này là gì? Cậu gọi cái này là minh bất chính, ngôn bất thuận."

"Tỉnh lại đi Bệ hạ, Đại Tống của ngài đã sụp đổ rồi, bây giờ không còn thịnh hành bó chân nữa, ngài còn ở đây bàn về nữ đức với ta?"

Ai quy định tình cảm tốt thì không thể ngủ trước!

Cô và Đại tiểu thư chỉ còn thiếu một lời tỏ tình đó thôi sao?

...Thiếu.

Thần Hi suy sụp trong một giây, ngón tay lướt qua màn hình điện thoại.

Dù sao cũng là một nghi thức.

Ngay cả khi đang được bao dưỡng Đại tiểu thư cũng chính thức đưa ra hợp đồng, hiện tại lại tuỳ ý giữ ranh giới mập mờ giữa hai người.

Thần Hi chỉ trỏ Nhan Đà xong liền bắt đầu lẩm bẩm: "Tớ định hôm nay nói với chị ấy."

Núi không qua đây, thì cô không thể qua đấy sao?

Bắt đầu tình cảm cần có một nghi thức chính thức, nếu không thì trong lòng sẽ luôn không chắc chắn, giống như không biết hai người đây coi là bắt đầu yêu đương hay coi là gì.

"Cậu xem, trang phục tỏ tình của tớ, hôm qua vừa tới."

Thần Hi đưa ảnh đưa cho Nhan Đà xem: "Táo bạo không?"

Trang phục nai sừng tấm nhỏ, thậm chí ở cổ tay trên mắt cá chân còn có lục lạc.

Nhan Đà hít một ngụm khí lạnh, đưa tay bụm mũi.

Tốt... Ngực.

"Có dám thêm vải không? Cửa hàng nhà ai lại dám cắt xén thành thế này."

Nhan Đà lấy điện thoại di động ra, lời lẽ chính đáng: "Gửi cho tớ liên kết cửa hàng, tớ thay cậu khiển trách cô ta."

Mặc dù hiện tại không cần dùng, nhưng cứ lưu trước đi, biết đâu có lúc cần thì sao.

Thần Hi sợ mình cười quá hớn hở sẽ ảnh hưởng đến hình tượng học tỷ, dùng tay che miệng lại: "Cậu mặc hay Tiếu Tiếu mặc?"

Nhan Đà liếc cô.

"Vốn dĩ tối nay định mặc bộ này để tỏ tình, kết quả hội học sinh lại liên hoan."

Gửi liên kết xong, Thần Hi cất điện thoại, tựa lưng vào ghế, khẽ thở dài, bên tai tràn ngập giai điệu chậm rãi của bản tình ca, ánh mắt vô tình lướt qua cửa sổ lớn bên cạnh.

Tòa nhà này nằm ngay khu trung tâm thành phố sầm uất, kéo rèm cửa ra, nhìn lên phía đối diện liền có thể thấy ánh đèn trang trí lấp lánh ánh vàng trên đỉnh tòa nhà cao tầng.

Vây quanh một vòng, sáng hơn cả những vì sao.

Hôm nay là Giáng sinh, không khí lễ hội bên ngoài vô cùng náo nhiệt, có chút náo nhiệt giống như đón mừng tết xuân.

Cũng không tính là sính ngoại, chỉ là dịp người trẻ tuổi tìm cớ để vui chơi, thư giãn mà thôi.

Dù sao cũng là ngày lễ, nên vui vẻ.

Thần Hi ban ngày trong nhà ngay cả cây thông Noel cũng trang trí xong, còn mặc cho Quýt nhỏ quần áo Giáng sinh, chỉ đợi liên hoan xong về nhà cho Đại tiểu thư một bất ngờ.

Lê Chỉ không có nhiều bạn bè, cũng không biết làm thế nào để lãng mạn.

Như một cỗ máy tặng túi lạnh lẽo, có chuyện gì thì tặng túi.

Nhận được túi xách thì vui thật đấy, nhưng cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó.

Thần Hi hít sâu một hơi, gạt đi chút mất mác nơi đáy lòng, một lần nữa giữ vững tinh thần.

Vì Đại tiểu thư không làm được, vậy thì từ giờ việc tạo ra những bất ngờ lãng mạn sẽ do mình tự làm!

"Hội trưởng tới, mọi người đếm xem mọi người đã tới đông đủ chưa?"

Một người hét lên kéo Thần Hi từ cây thông Noel trong nhà trở lại trong phòng.

"Nếu mọi người đã tới đông đủ vậy chúng ta lên món trước."

Không biết khi nào đã ngừng nghe tình ca, trước tiên tạm dừng ca hát, lấy ăn uống làm việc chính.

Hội trưởng vừa bước vào đã cười xin lỗi mọi người: "Ngoài trời có tuyết rơi nên hơi tắc đường, tới muộn rồi."

Thần Hi liếc nhìn ra bên ngoài.

Vừa rồi suy nghĩ không để ý, dĩ nhiên không nhận ra cửa sổ đã lung lay những bông tuyết nhỏ.

Có người gan dạ hét lên: "Đến muộn phải tự phạt ba ly, hội trưởng cũng không thể tránh."

Liên hoan không uống rượu, tất cả đều thay thế bằng nước trái cây.

Hội trưởng cười nói: "Phạt."

Mọi người ngồi xuống, hội trưởng cầm ly nước trái cây đứng dậy.

Số người của hội học sinh nhiều, ba cái bàn tròn to cũng miễn cưỡng mới ngồi xuống được.

"Trong nửa học kỳ qua, chúng ta đã tổ chức một buổi gặp mặt cựu sinh viên, sau đó là hội nghị sinh viên, và gần đây nhất là hoạt động chào đón tết nguyên đán."

"Chính là nhờ có mọi người, hội học sinh chúng tôi mới có thể xuất sắc hoàn thành mọi nhiệm vụ mà nhà trường giao."

"Trong nửa học kỳ qua, mọi người đã vất vả rồi, với tư cách là hội trưởng, tôi xin kính mọi người một ly."

Bên dưới toàn là tiếng hò hét vỗ tay.

Chờ hội trưởng nói xong, tiếp theo là Thần Hi.

Là gương mặt đại diện của Đại học C, là nữ thần trong lòng mọi người, Thần Hi chỉ cần đứng lên, cả phòng tiệc lập tức sôi sục như nước, nhiệt độ đạt đỉnh điểm, toàn là tiếng huýt sáo tiếng vỗ tay.

Không biết bên trong là hội học sinh đang tụ tập ăn uống, chỉ đứng ngoài cửa nghe còn tưởng là buổi gặp mặt người nổi tiếng.

Thần Hi không khỏi bật cười trước.

Cô cười lên càng xinh hơn, tiếng huýt sáo tiếng hoan hô dưới kia còn vang dội hơn lúc trước.

"Tôi cũng không có gì muốn nói."

Hôm nay Thần Hi trang điểm tinh xảo, cởϊ áσ khoác phao xuống để lộ chiếc áo len trắng ôm sát cơ thể, đường cong lả lướt.

Cô thật sự rất xinh đẹp, môi đỏ răng trắng, khi cười, đuôi mắt xinh đẹp cong lên, giống như một cái móc nhỏ mềm mại.

"Chỉ chúc mọi người Giáng sinh vui vẻ."

Bên dưới hét lên:

"Học tỷ, Giáng sinh vui vẻ!"

"Giáng sinh vui vẻ!"

"A nữ thần, em yêu chị."

Giống như có thành phần gì đó kỳ quái trà trộn vào.

Thần Hi xem như không nghe thấy, nâng ly nước trái cây lên, nhấp một ngụm.

"Tớ đã ghi lại hết rồi, lát nữa gửi cho Lê Chỉ."

Nhan Đà rũ mắt nói: "Tạo cho chị ta cảm giác nguy hiểm."

Nếu chị ta không tỏ tình, sẽ có người khác xếp hàng chờ tỏ tình.

Đến cùng là chị em thân thiết, Nhan Đà hiểu rất rõ Thần Hi.

Thần Hi ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng thực sự rất muốn cho mối quan hệ của hai người một danh phận.

"Đừng nha đừng nha," Thần Hi đưa tay cản cô ấy: "Đừng biên tập, gửi bản đầy đủ."

Cho Đại tiểu thư biết một chút về sự nổi tiếng của cô.

Chỉ cần hỏi chị ấy có tức giận hay không ~

Nhan Đà: "..."

Nghiệp chướng.

"Học tỷ, chị có bạn trai chưa?"

Có lẽ vì bầu không khí quá tốt, có người ở bàn bên cạnh tò mò quay sang hỏi Thần Hi.

Hai bàn cách nhau không xa, giọng nam sinh cũng không lớn.

Thần Hi nghi hoặc quay đầu liếc nhìn.

Một khuôn mặt trẻ thơ trắng trẻo, khi đối diện với ánh nhìn của cô, mặt có hơi đỏ, mắt không dám nhìn vào mắt cô.

Không phải là người trong khoa của cô, cũng không phải là tân sinh viên cùng chuyên ngành, Thần Hi không nhớ tên.

Đối phương đỏ mặt: "Nếu học tỷ không có bạn trai..."

Nếu bạn không có bạn trai, liệu có thể cân nhắc hắn không?

Nam sinh còn chưa nói xong, không biết ai kinh ngạc hét lên một tiếng trực tiếp ngắt lời hắn.

"Nhanh lên, nhanh lên, mau nhìn ra ngoài!"

"Nhìn đèn LED trên tầng cao bên ngoài kìa!"

"Đây là tiếp ứng cho mình tinh nào sao?"

"Vãi, cảnh tượng này thật hoành tráng!"

Trước đó lúc Thần Hi thất thần nhìn ra toàn cao ốc phía ngoài, bên trên tòa cao ốc đang từ từ thắp sáng đèn LED được xếp theo chiều dọc.

Cảm giác như một buổi diễn tập trước, hiện tại chỉ có đèn nhiều màu sắc thay đổi chứ chưa có chữ xuất hiện.

Mọi người xem náo nhiệt, tò mò mở máy ảnh chuẩn bị quay chụp.

Điện thoại di động của Thần Hi đặt trên bàn rung lên, màn hình sáng lên.

Có người nhắn tin cho cô.

Thần Hi cụp mắt nhìn, ghi chú là "trái tim/Vải thiều/trái tim".

[Thiến Thiến, nhìn ra ngoài cửa sổ.]

Như thể để ứng nghiệm câu nói này, khi Thần Hi giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc có những dòng chữ màu vàng lớn đang từ từ cuộn lên từ phía dưới tòa nhà.

Ánh vàng sáng chói, sáng như sao trời.

Có người đọc theo.

"Thiến Thiến."

"Chị thích em."

"Chúng ta ở bên nhau nhé."

----------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Nhan Đà: Ba đồng ý hôn sự này!

Một bài hát bắt đầu vang lên trong tai tôi

"Tôi muốn hát về mình cho bạn nghe

Nhân lúc bây giờ đang đẹp như hoa

Hoa nhỏ cứ mặc sức bung nở đi

Điểm tô cho tháng năm bạn bên tôi

Ai có thể thay thế được bạn đây

Nhân lúc tuổi trẻ hãy thoả sức yêu đi

Người tôi yêu thương nhất ơi

Dù đường còn rất xa chúng ta hãy vẫn ở bên nhau nhé"

*Bài hát "Em muốn hát về mình cho anh nghe"