Chương 45

Kể từ lần trước đưa ngựa đến, Thần Hi cơ bản đã chính thức chuyển đến sống cùng Lê Chỉ.

Cô bình thường chỉ về trường khi có việc, không có việc thì ở nhà chơi với mèo, viết luận văn hoặc đi đoàn phim chờ quay.

Bộ phim cổ trang quy mô lớn này cũng đã quay được gần nửa năm, từ mùa hè quay đến mùa đông.

Bây giờ đã là tháng 12, nghe đạo diễn nói phần quay của đoàn phim sẽ kết thúc vào cuối năm.

Thần Hi, nhân vật phụ này gần như là đếm từng phân đoạn để chờ đóng máy.

"Phó đạo diễn lén nói với em là đã mua hoa cho em rồi, nếu chị bận thì không cần đến đón em."

Thần Hi một tay ôm trong ngực, giữ chặt áo chống gió, trốn sau cột trụ bên ngoài cung điện trả lời điện thoại của Lê Chỉ.

Đại tiểu thư biết hôm nay cô đóng máy, nói muốn tới xem một chút.

Hai ngày nay trời mưa liên tục, nhiệt độ giảm xuống nhanh, ở đoàn phim mặc trang phục diễn đều phải mặc thêm áo khoác quân đội bên ngoài mới được.

Thần Hi không có người quản lý cũng không có trợ lý, chỉ khoác chặt chiếc áo khoác lông vũ màu trắng trên người, dài gần bằng áo khoác quân đội.

Chiều tối gió thổi quá lớn, Thần Hi không nghe thấy Lê Chỉ bên kia nói gì.

Cô đưa tay lấy chiếc mũ rộng vành ở phía sau đội lên, tay còn lại bịt tai, ngồi xổm trên mặt đất quay lưng lại với gió nói nhỏ với Lê Chỉ: "Trời lạnh quá, còn đang mưa nhỏ, chị đừng đến đây, quay xong em sẽ gọi taxi về."

"Ừm."

Đối phương nhẹ nhàng đáp lại, hai âm thanh đồng thời vang lên ở bên tai và phía sau.

Thần Hi chớp mắt, sững sờ một lúc, còn tưởng là gió quá lớn nên mình nghe nhầm, cho đến khi mũ bị người ta từ phía sau vỗ nhẹ một cái.

Một âm điệu trong trẻo, lạnh lùng quen thuộc vang lên từ trong loa và từ phía sau: "Nhưng chị đã đến rồi."

Thần Hi kinh ngạc buông tay ra, trợn tròn mắt, quay đầu, ngẩng mặt nhìn về phía sau.

Lê Chỉ một tay đút túi, rũ mắt nhìn cô.

Ở phía sau, trợ lý Trương đứng bên dưới bậc thang cầm một chiếc ô lớn màu đen.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Lê Chỉ, mắt Thần Hi sáng lên như thể đột nhiên bị một tia sáng chiếu vào.

Đây là bộ phim đầu tiên mà Thần Hi thực sự đóng, đối với cô mà nói có rất ý nghĩa kỷ niệm.

Kể từ nửa tháng trước, Thần Hi đã luôn nói nhỏ to rằng khi cô đóng máy, cô muốn Lê Chỉ cầm một bó hoa lớn tặng cô.

Sáng nay khi thức dậy, Thần Hi mới nhìn thấy ngoài trời đang mưa, tâm tình không thể nói được là thấp đến mức nào.

Sợ Lê Chỉ tới quá phiền phức, Thần Hi gạt nàng nói phó đạo diễn đã đặt hoa cho mình, một bó hoa rất lớn, bảo nàng không cần đến.

Kết quả là nàng vẫn đến.

"Sao lại ngồi xổm ở đây?" Lê Chỉ cúp máy, nhét điện thoại vào túi.

Đoàn phim đều đang quay phim trong cung điện để tránh gió, bên ngoài hầu như không có ai.

Thần Hi mặc áo trắng tinh ngồi xổm dưới chân cột, như một bông nấm trắng tinh, rất dễ nhận ra.

"Bất ngờ không?"

Lê Chỉ đưa tay chạm vào mặt Thần Hi.

Cảm giác lạnh buốt như một miếng ngọc lạnh, không biết đã ngồi xổm bên ngoài bao lâu.

"Bất ngờ chết đi được!"

Hai tay Thần Hi ôm lấy chân Lê Chỉ, như một đứa trẻ ngẩng cao đầu quyến luyến nhìn nàng, mềm giọng nũng nịu: "Có mang hoa cho em không?"

Cô nói với giọng đầy phấn khích: "Em muốn bó hồng to như này!"

"..."

Cuối cùng là đóng máy hay là tỏ tình?

Lê Chỉ cụp mắt nhìn Thần Hi.

Người vừa rồi trong điện thoại không cho nàng đến, lúc này đang dùng tay ôm chân nàng mỉm cười hài lòng, trong đôi mắt trong veo sáng ngời phản chiếu hình dáng của nàng.

Trong mắt Lê Chỉ lộ ra ý cười, , đối diện với khuôn mặt tràn đầy mong đợi của Thần Hi, môi mỏng phun ra hai chữ:

"Không có."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thần Hi giống như một đoá hoa, lúc nãy còn tươi tắn, bây giờ đã bị hai chữ này đập cho héo đi.

Lê Chỉ mím môi dưới, đè nén nụ cười trên môi.

Nàng cố ý dùng chính lời của Thần Hi để chặn Thần Hi: "Em nói phó đạo diễn đã đặt cho em, nên chị không mua."

"Sao chị có thể không mua?" Thần Hi mếu máo.

Cô ỷ vào việc không có người khác nhìn thấy, tủi thân ôm chặt chân Lê Chỉ, vùi mặt vào giữa hai chân nàng, buồn bực hờn dỗi mà nói: "Em vừa gạt chị."

Cô chỉ là một nữ phụ, là loại nhân vật nhỏ đến mức không thể đếm xuể bằng một bàn tay, đoàn phim sao có thể đặt hoa cho cô chứ.

Nếu ai cũng được tặng hoa khi đóng máy, thì đoàn phim phải tốn bao nhiêu tiền đây.

Thần Hi áp trán vào chân Lê Chỉ lẩm bẩm.

Lê Chỉ liếc nhìn trợ lý Trương đang che ô dưới bậc thang, lông mi dài dày rũ xuống, lay lay chân bị Thần Hi ôm, nhẹ giọng nói: "Đứng dậy."

"Chị không yêu em, em không đứng dậy."

Thần Hi buông chân Lê Chỉ ra, ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm đầu gối, duỗi tay vẽ vòng tròn.

Ở ngay trước mặt trợ lý Trương nói cái này, tai Lê Chỉ hơi nóng.

Nàng ho nhẹ một tiếng, nửa ngồi xuống nhìn Thần Hi, có chút bất đắc dĩ thở dài: "Chị nói tại sao gần đây Quýt nhỏ không ăn được đồ hộp thì nằm dưới đất ăn vạ, hóa ra là học từ em."

Làm mẹ cầm đầu ăn vạ làm nũng, làm con bắt chước làm theo.

Thần Hi vùi mặt vào đầu gối.

Lê Chỉ đưa tay ra với cô, giọng nói dịu xuống: "Đứng dậy trước đã."

Thần Hi cắn môi dưới, đưa đầu ngón tay vào trong tay nàng, dùng ngón trỏ gãi vào lòng bàn tay Lê Chỉ để trả thù, kết quả bị nàng nắm chặt lấy ngón tay.

Thần Hi không khỏi mỉm cười.

Lê Chỉ nhìn vào mắt cô, khóe miệng bất giác nhếch lên thành một đường cong nhỏ.

Như một cái móc nhỏ, khiến Thần Hi lòng ngứa ngáy.

Lê Chỉ vừa bước ra khỏi xe, lòng bàn tay nóng rực. Thần Hi ngồi xổm bên ngoài một lúc lâu, cả người lạnh toát.

Thần Hi ôm lấy Lê Chỉ, đưa tay cầm chiếc mũ ở phía sau cô lên để che chắn, nghiêng đầu hôn lên cổ Lê Chỉ một cái.

Một nụ hôn lạnh buốt in trên làn da cổ ấm áp, kí©h thí©ɧ hơi thở Lê Chỉ run rẩy, da đầu tê dại.

"Thiến Thiến."

Giọng điệu trầm thấp đầy vẻ không đồng tình.

"Không để lại dấu, lần này không để lại dấu."

Thần Hi giơ tay đầu hàng, chu môi cho nàng xem son môi trên môi mình.

"Loại son môi này không bị phai màu."

Chiếc áo len cổ cao màu trắng Lê Chỉ mặc lần trước, có thể là trước khi ra cửa đi làm bị Thần Hi gặm một cái, không biết làm thế nào mà son môi lại dính vào cổ áo, Lê Chỉ thật sự mở họp với một nửa dấu son môi.

Lúc kết thúc cũng là trợ lý Trương khéo léo nhắc nhở nàng trên cổ áo có dấu son môi.

Vị trí đó nhìn qua thì rõ ràng không phải nơi son môi của chính mình có thể chạm đến.

Lê Chỉ lập tức đỏ mặt triệt để, nửa ngày không nói được lời nào.

Cũng là từ ngày đó trở đi, trong công ty rộ lên tin đồn Lê Chỉ mỗi ngày sau khi tan tầm đều đến bar.

Tối qua chơi quá hăng say để lại dấu, sáng sớm vội vàng đi làm nên không thay quần áo.

Danh tiếng của Lê Chỉ bị tổn hại một cách vô cớ, kẻ đầu sỏ chính là tên tiểu yêu tinh trước mặt này.

Thần Hi chu môi hôn Lê Chỉ giữa không trung, một tiếng "bo" thật vang.

Mi mắt Lê Chỉ khẽ động, cố ý nghiêm mặt đứng dậy đi vào trong cung điện, nhưng trong lòng một chút tức giận cũng không có.

Thần Hi ngồi xổm xuống đất, hai tay đỡ mặt nhìn nhìn, đôi mắt cong cong, đuôi mắt giương lên.

Đại tiểu thư vừa rồi tai đều đỏ cả rồi.

Sao chị bất cẩn thế ~

Lê Chỉ bước vào, trợ lý Trương, người giả làm người mù nửa ngày, gấp ô lại đi theo vào trong.

Phó đạo diễn có đôi mắt tinh tường nhất, trông thấy Lê Chỉ đi vào, vội vàng ra hiệu cho đạo diễn, sau đó chạy đến tiếp đón.

"Lê tổng, sao ngài lại đột nhiên đến đây?"

Anh ta nhờ người sắp xếp một mặt trời nhỏ bên trên Lê Chỉ.

Lê Chỉ ngồi ở bên cạnh đạo diễn: "Tôi đang đi ngang qua gần đây, vào xem thử. Mọi người cứ quay của mọi người, không cần để ý đến tôi."

Việc quay phim vừa được tạm dừng nghỉ ngơi, đạo diễn nghĩ Lê Chỉ đến để kiểm tra tiến độ: "Cuối năm sẽ có thể quay xong, nếu cắt dựng nhanh chóng và gửi đi xét duyệt không có vấn đề gì, vào nửa cuối năm sau là có thể phát sóng."

Thứ này không thể lúc nào cũng dồn ép được, nếu phát sóng vào nửa cuối năm thì vẫn có thể tranh giành giải thưởng cuối năm sau.

Thần Hi bước vào từ bên ngoài, hai tay nắm chặt.

Lê Chỉ liếc nhìn cô một cái.

Các diễn viên trên phim trường, bao gồm cả một số diễn viên phụ đều có trợ lý đưa nước ấm, chỉ có Thần Hi cầm kịch bản co quắp hai chân ngồi trên ghế gấp.

Nhìn thế nào cũng thấy đáng thương .

"Trời quá lạnh, mời mọi người uống một ly trà sữa." Lê Chỉ nhìn về phía trợ lý Trương, thấp giọng nói gì đó với anh ấy.

"Vâng, tôi sẽ sắp xếp ngay." Trợ lý Trương đi ra ngoài gọi điện.

Đạo diễn vui vẻ xoa tay chờ đợi, vẻ mặt hoàn toàn không ăn khớp với lời nói trong miệng: "Ôi, sao lại có thể để Lê tổng lại phải tốn kém."

Giống như lần trước mời uống nước, tất cả những ai đang ở phim trường, bất kể là diễn viên phụ hay diễn viên quần chúng, đều được thưởng một ly trà sữa nóng hổi.

Thần Hi dùng hai tay cầm ly trà sữa của mình, nhìn chằm chằm logo quen thuộc cùng hương vị bên trên, nghi hoặc nhìn sang Lê Chỉ.

Đây là vị yêu thích của cô trong cửa hàng đó.

Đại tiểu thư không thích uống trà sữa, bình thường đều là Thần Hi gọi, nàng nhiều nhất chỉ nhấp một ngụm nhỏ.

Một người không quan tâm đến trà sữa, lại nhớ được nhãn hiệu mà cô thích!

Thần Hi thò đầu nhìn một cái, cho rằng mỗi người có một vị trà sữa khác nhau, chỉ tình cờ nhận được loại mình thích.

Kết quả phát hiện mọi người đều giống nhau.

Tất cả đều là hương vị trong tay cô.

Ánh mắt Thần Hi hiện lên vẻ ấm áp, miệng nhỏ nhấp trà sữa, trong lòng như ấp ủ một mặt trời nhỏ, ấm áp vô cùng.

Tình Nhiên dùng kịch bản chọc vào lưng Thần Hi, đưa mắt về phía Lê Chỉ, trêu chọc hỏi: "Người đó đến đón cô đóng máy à?"

Nói thì nói làm bạn, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, Tình Nhiên lại cảm thấy trong miệng có chút chua.

Dù sao trước đây đã có cảm tình, lại còn ở cùng một đoàn phim mỗi ngày, sao có thể buông tay nhanh như vậy được.

Đôi mắt xinh đẹp của Thần Hi loé sáng lấp lánh, gật mạnh đầu ừm một tiếng.

Đừng nhìn Đại tiểu thư với vẻ mặt nghiêm túc như đang làm việc, thực ra là đến đón cô!

Người này giả vờ giỏi quá.

Tình Nhiên nhìn trà sữa trong tay, lúc đầu cảm thấy rất ngọt, bây giờ lại có chút uống không trôi.

Gần tối lại còn trời mưa, ánh sáng trong đại điện lờ mờ.

Tổ đạo cụ đã bắt đầu bố trí bối cảnh hôn lễ của nam nữ chính, treo đèn l*иg đỏ.

"Các bộ phận chuẩn bị, các bộ phận chuẩn bị, sắp bắt đầu quay."

Đạo diễn uống xong trà sữa, tinh thần phấn chấn, cầm bộ đàm bắt đầu hô.

Trong cảnh này, Quận chúa do Thần Hi thủ vai sẽ lao ra cản đao thay nữ chính khi cô ấy bị ám sát, cuối cùng mỉm cười chết trong vòng tay của cô ấy.

Có thể chết vì người mình thích, Quận chúa hẳn là hạnh phúc.

Thần Hi cởϊ áσ lông vũ xuống đặt lên ghế của mình, đúng lúc một cơn gió thổi qua, mang theo hơi lạnh và ẩm ướt, làm cho cô rùng mình tại chỗ.

Hiện tại, theo như cốt truyện, thời tiết trong phim đang là đầu hè, trang phục diễn trên người Thần Hi chỉ có hai lớp, cánh tay mơ hồ để lộ làn da, đặc biệt mát lạnh.

Thần Hi uống một ngụm lớn trà sữa, hít một hơi sâu, điều chỉnh biểu cảm trên mặt.

Khi máy quay bắt đầu quay, cô đã nhập vai.

Trong kịch bản, nữ chính đang bái đường cùng nam chính, lúc này trong số khách mời có người bất ngờ rút đoản kiếm đâm về phía nữ chính.

Tên thích khách này là tội phạm từng bị nam chính trừng phạt, không chỉ không biết hối cải còn muốn trả thù nam chính.

Nghe nói nữ chính là người mà nam chính yêu nhất, hắn ta định gϊếŧ nữ chính để khiến nam chính cảm nhận được nỗi đau mất đi người yêu quý.

Quận chúa đứng cạnh nữ chính là người đầu tiên nhìn thấy ánh bạc lóe lên, khi phản ứng lại cô đã đứng chắn phía sau nữ chính.

Đoản kiếm xuyên qua ngực, để lộ một đoạn máu me.

Nữ chính hét lớn tên Quận chúa, ôm chầm lấy cô ngồi sập xuống đất.

Nam chính định thần lại, phái người bắt lấy tên thích khách, thế nhưng Quận chúa lại bị đoản kiếm đâm xuyên qua tim phổi, không cứu được nữa.

Thần Hi cắn túi máu trong miệng, máu theo khóe miệng chảy ra.

Cô ngước mắt nhìn Tình Nhiên, người đang đóng vai nữ chính.

Cảnh cuối của nhân vật quận chúa không có lời thoại, chỉ mỉm cười nhẹ nhõm với nữ chính, cảm thấy may mắn vì đã bảo vệ được cô ấy.

Nhưng trong mắt Thần Hi, nước mắt dần dần lấp đầy.

Cô đột nhiên nhớ lại cái ngày Lê Chỉ chia tay cô trong xe ở cửa bệnh viện.

Cho đến khi nói ra 'kết thúc mối quan hệ', Lê Chỉ vẫn vuốt nhẹ vào mặt cô với giọng điệu dịu dàng.

Đại tiểu thư nói với giọng điệu dịu dàng, nhưng lại nói những lời như đâm vào tim cô.

Khi đó, Thần Hi nhìn nàng không chớp mắt, tim cô lạnh đến tột cùng, thậm chí quên cả cách thở.

Cô nhìn chằm chằm Lê Chỉ, từ trong xe đến khi xuống xe, cô không nỡ rời mắt khỏi Lê Chỉ, giống như sợ sau này sẽ không gặp lại được nữa.

Thần Hi nghĩ rằng mình không quá quan tâm đến cuộc chia tay ngày đó.

Bây giờ chợt cảm thấy nó vẫn luôn ẩn giấu trong lòng, thậm chí một lần cũng không dám nhớ lại.

Cảm giác lúc đó lại tràn ngập l*иg ngực, Thần Hi đau lòng đến nghẹt thở, không kiềm chế được ho khan một tiếng, máu phun ra trên ngực và trên quần áo, nước mắt chảy dài theo khóe mắt.

Tình Nhiên rõ ràng là đang hoảng loạn.

Đạo diễn giơ tay ra hiệu tiếp tục diễn, không hề hô dừng.

Thần Hi miễn cưỡng mỉm cười với Tình Nhiên.

Quận chúa không vui, sau này không còn có thể ở bên nữ chính nữa, cô không vui chút nào.

Cô cố gắng cười, là vì sợ nữ chính nhìn thấy sẽ khó chịu, cô muốn lưu lại dáng vẻ đẹp nhất của mình.

Giống như ngày đó chia tay, Thần Hi rất kiềm chế bình tĩnh xuống xe, vẫy tay tạm biệt Lê Chỉ.

Nụ cười trên mặt cô lúc đó, chính là cứng đờ như vậy.

Tình Nhiên bối rối đưa tay lau nước mắt trên khóe mắt Thần Hi, thấp giọng gọi tên cô trong phim.

Đây là một cảnh quay dài.

Quận chúa ngừng thở, nữ chính ôm cô khóc nức nở.

Lê Chỉ an tĩnh ngồi trên ghế, ánh mắt rơi vào giọt nước mắt trên khóe mắt Thần Hi, chậm rãi rũ mi xuống.

Phần khóc này là do Thần Hi tự thêm vào.

Nghe đạo diễn hô "Cắt", Thần Hi đứng dậy khỏi mặt đất, lau nước mắt, cúi đầu xin lỗi Tình Nhiên và đạo diễn.

"Thêm tốt, phần này thêm vào này vô cùng tốt, đã thể hiện hoàn hảo loại tình cảm không rõ ràng của Quận chúa đối với nữ chính."

Đạo diễn không tiếc lời khen Thần Hi: "Nếu không có giọt nước mắt cuối cùng, khán giả chắc chắn không thể hiểu được tình cảm của Quận chúa, giọt nước mắt cuối cùng này thật sự là điểm nhấn! Tốt!"

"Tình Nhiên tiếp cũng tốt, ánh mắt bối rối ở đây đặc biệt có kỹ năng 'mắt'. Không tệ, đoạn này dùng hết."

Tình Nhiên chột dạ mỉm cười.

Cô ấy thực sự rất hoảng, đặc biệt là khi thấy Thần Hi bị sặc đến mức nôn ra máu.

Thần Hi hoàn thành cảnh quay đóng máy, nhưng vì là vai nhỏ lại không có người quản lý hay trợ lý, nên cũng không ai đặt hoa cho cô.

Mọi người xung quanh đang chuẩn bị cho cảnh tiếp theo, Thần Hi mặc trang phục diễn phong phanh đứng một mình ở bên cạnh đều chỉnh lại cảm xúc, không ai chú ý đến cô.

Hôm nay trời mưa mọi người đều muốn hoàn thành công việc sớm một chút, quay cũng tương đối vội.

Hơn nữa, ông chủ lớn cũng ở đây, tất cả mọi người đều tập trung vào cảnh quay, đột nhiên không ai nhớ tới Thần Hi đã đóng máy.

Gió từ bên ngoài thổi vào, một trận lạnh lẽo tạt vào mặt.

Tình Nhiên lập tức phản ứng lại, giơ tay ra hiệu cho trợ lý mang áo khoác quân đội của cô ấy tới.

Tình Nhiên cầm áo khoác đi tới chỗ Thần Hi, nhưng chưa đến nơi đã dừng lại, đứng yên tại chỗ.

Đã có người nhanh cô ấy một bước.

Lê Chi giũ chiếc áo khoác lông trắng của Thần Hi ra choàng lên vai cô, cúi đầu rũ mắt nói gì đó với cô.

Bầu không khí giữa hai người cũng không có đặc biệt nồng nàn, nhưng lại khiến Tình Nhiên cảm thấy mình không thể chen vào.

"Sao lại khóc thế này?"

Lê Chỉ nhẹ giọng hỏi Thần Hi, lấy chiếc khăn tay trong túi ra lau nước mắt cho cô.

"Là vì không có ai tặng hoa cho em, hay là không nỡ từ bỏ vai diễn?"

Thần Hi ngẩng đầu nhìn Lê Chỉ, hít hít mũi, đuôi mắt đỏ bừng.

Nước mắt vốn dĩ đã sắp ngừng rơi nhưng khi nhìn thấy Lê Chỉ lại bắt đầu rơi xuống.

Thần Hi đưa tay nắm chặt lấy áo lông bên hông Lê Chi, trán áp vào vai nàng khẽ lắc đầu.

Không phải là muốn hoa, cũng không phải là không nỡ từ bỏ vai diễn.

Lê Chỉ thực sự hiếm khi nhìn thấy Thần Hi khóc.

Đưa tay lên vỗ nhẹ lưng cô, thấp giọng hỏi: "Vậy tại sao lại khóc?"

Giọng mũi Thần Hi mang theo tiếng nức nở: "Có quá nhiều luyến tiếc trong lần cuối cùng Quận chúa nhìn nữ chính, em đột nhiên, đột nhiên lại nhớ đến ngày chị muốn chia tay với em."

Lê Chỉ có chút giật mình.

Trong hơn một tháng qua, đây là lần đầu tiên hai người công khai nhắc đến chuyện chia tay hôm đó.

Lê Chỉ tưởng rằng Thần Hi đã sớm vượt qua, ai biết nó sẽ lưu lại trong lòng cô, cuối cùng đã bùng phát trong cảnh quay hôm nay.

Thần Hi rơi nước mắt: "Hôm đó em, cũng rất không muốn rời xa chị."

Hôm đó, mắt cá chân cô bị sưng, ngồi khóc rất lâu rất lâu trong hành lang.

Thần Hi là một người kiêu ngạo, suýt nữa đã không nhịn được đuổi theo xin nối lại tình xưa.

Mà Lê Chỉ ngay cả tin nhắn của cô cũng không thèm trả lời.

---------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thiến Thiến: Sao chị có thể chia tay với em? o(╥﹏╥)o

Vải thiều: Xin lỗi (áy náy)

Thiến Thiến: Nếu không có hai cái túi thì chuyện này không thể giải quyết được!╭(╯^╰)╮

Vải thiều:...Được rồi

Nói ra là được, nói ra mới có thể thổ lộ