Chương 39

Gần đây Lê Chỉ đều làm việc ở nhà vì sợ khi Thần Hi đến nàng sẽ không có mặt.

Buổi tối cho Quýt nhỏ ăn xong, Lê Chỉ theo thường lệ mở máy tính lên.

Đứa con trai bình thường sẽ tự mình chơi với gậy trêu mèo đột nhiên trở nên dính người, cái đầu không ngừng cọ vào chân Lê Chỉ, cái đuôi quét qua mắt cá chân của nàng, liên tục kêu meo meo về phía cửa.

"Không được, không thể đi ra ngoài." Ánh mắt Lê Chỉ rơi vào tài liệu trên máy tính.

"Meo~" Quýt nhỏ lay ống quần Lê Chỉ.

Lúc này Lê Chỉ mới bất đắc dĩ cúi đầu nhìn nó, kiên nhẫn ôm mèo đến bên cạnh, dùng ngón tay vuốt ve đầu nó.

Quýt nhỏ nheo mắt lại cọ vào lòng bàn tay nàng.

Ánh mắt Lê Chỉ dịu dàng, nhẹ giọng nói với con trai: "Mama không cho phép Quýt nhỏ ra ngoài chơi, Mama biết sẽ tức giận."

Mặc dù Quýt nhỏ là một con mèo, không cách nào diễn đạt được sự nhớ nhung, nhưng Lê Chỉ có thể nhận ra kỳ thật nó rất nhớ Thần Hi.

Giống như gậy trêu mèo, Quýt nhỏ cũng chỉ thích cái mà Thần Hi mua, như thể có mùi của cô ở trên đó khiến người ta cảm thấy an tâm.

Theo lý thuyết Quýt nhỏ được vuốt ve sẽ ngoan ngoãn, hôm nay lại như một kẻ nổi loạn kêu meo meo về phía cửa.

Nó thấy Lê Chỉ không để ý đến nó, dứt khoát chuồn ra khỏi tay nàng, tự mình không ngừng kêu vào khe cửa, thanh âm lộ rõ ​​vẻ lo lắng.

Cửa nhà là cửa chống ồn, Lê Chỉ không nghe được động tĩnh bên ngoài, chỉ có thể đặt máy tính xuống nghi hoặc đi theo qua.

Nàng càng nhìn càng cảm thấy thanh âm cùng tư thế nũng nịu này của Quýt nhỏ giống như chỉ có ở trước mặt Thần Hi mới có.

Hơi thở của Lê Chỉ ngưng trệ, kinh ngạc nhìn cánh cửa an ninh trước mặt.

Quýt nhỏ có thể đã nghe thấy tiếng bước chân của Thần Hi, cho nên mới vội vàng như vậy.

Nó đang định dùng móng vuốt cào cửa, muốn ra ngoài.

Lê Chỉ khó khăn nuốt nước bọt, hai tay buông thõng bên hông đột nhiên không biết đặt thế nào mới trông tự nhiên.

Nàng luôn đợi Thần Hi tới, đợi hai ba ngày, đối phương cũng không tới cửa.

Lê Chỉ vốn muốn ngồi ở phòng khách chờ Thần Hi tự mình mở cửa, nhưng nàng đợi hồi lâu Thần Hi cũng không có ý định đi vào.

Lê Chỉ sợ Thần Hi không mang theo chìa khóa, lại sợ cô quay người rời đi.

Cuối cùng vẫn là nhịn không được mà đưa tay mở cửa từ bên trong.

Quả nhiên, Thần Hi đang đứng ở ngoài, tóc đen dài xõa sau lưng, mặt không trang điểm, dưới mắt có màu xanh nhạt.

Cô mặc một chiếc áo hoodie màu trắng trên người, xét theo độ dày thì bên trong chỉ có một lớp lông tơ, thân dưới là quần ống rộng màu xám che kín đến mu bàn chân, đôi giày thể thao sạch sẽ lộ ra chiếc mũi tròn màu trắng dưới ống quần.

Thần Hi hiển nhiên không ngờ tới sẽ cùng nàng mặt đối mặt, sửng sốt ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt rõ ràng có chút bối rối cùng lo lắng, chỉ vào phòng khách lắp ba lắp bắp nói: "Em nhớ... Em nhớ Quýt nhỏ."

Tuy nhiên, Quýt nhỏ lại đang lưu luyến cọ vào chân cô.

Thần Hi nhìn Lê Chỉ, đôi môi khô khốc mấp máy, nhẹ giọng hỏi: "Em có thể vào ôm nó một lát không?"

Lê Chỉ một tay giữ cửa, hơi nghiêng người tránh ra.

Mi mắt Thần Hi khẽ động rồi rũ xuống, "Cảm ơn."

Cô khom lưng ôm lấy Quýt nhỏ, cúi đầu cọ cọ, khàn giọng hỏi: "Nhớ Mama không?"

Đôi mắt Thần Hi có chút nóng, mũi cay cay, tự hỏi tự trả lời nói nhỏ: "Mama rất nhớ con."

Lê Chỉ đóng cửa lại, đi về phía phòng khách.

Thần Hi ngước mắt nhìn bóng lưng của nàng, trong lòng chua xót, đau đớn.

Tình cảnh hiện tại giữa hai người còn xấu hổ hơn bất kỳ lần cãi vã nào khác, bầu không khí tương đối ngột ngạt im lặng.

Thần Hi định mở miệng nói gì đó để xoa dịu, nhưng trái tim nặng trĩu nguội lạnh, không thể nói được một câu.

Đèn cảm biến ở cửa sáng lên, Thần Hi cúi xuống lấy dép.

Đôi dép bông màu hồng của cô vẫn còn ở nguyên vị trí, không hề bị di chuyển, thậm chí còn được ai đó cẩn thận phủ lên một lớp chống bụi.

Thần Hi sững sờ với tư thế đưa tay ra, tầm nhìn có chút mơ hồ.

"Meo~"

Quýt nhỏ phát ra âm thanh êm dịu gọi cô.

Thần Hi hoàn hồn, hít hít mũi, cười đưa tay sờ đầu Quýt nhỏ: "Mama quên mang đồ ngon cho con rồi, lần sau quay lại mang theo được không?"

Cô thay dép lê, ngồi xổm ở trước cửa nói chuyện với Quýt nhỏ.

Lúc Lê Chỉ bưng cái cốc màu trắng thuần của Thần Hi ra chỉ nghe được câu này.

Thần Hi theo tiếng bước chân ngẩng đầu nhìn của nàng.

Hai người một người đứng, một người ngồi xổm, cứ như vậy đối mặt.

Lê Chỉ cụp mắt nhìn Thần Hi.

Dưới ánh đèn, Thần Hi ngồi xổm trên mặt đất, trông nhỏ nhắn và đặc biệt gầy gò.

Khuôn mặt nhỏ trắng nõn lớn cỡ bàn tay từ phía dưới nâng lên, trên mặt không trang điểm, cảm giác gầy đi không ít, nhìn qua có chút ngây ngô non nớt, như một học sinh cấp ba.

Chắc hẳn hai ngày nay cô ngủ không ngon giấc, dưới mắt mang theo một màu xanh nhàn nhạt, đuôi mắt ửng đỏ, con ngươi đen nhánh ẩm ướt, trông vô cùng đáng thương.

Trái tim Lê Chỉ như bị người ta bóp chặt một cái, lông mi rũ xuống mấp máy môi, nhẹ giọng hỏi: "Uống chút nước ấm?"

Nhiệt độ bên ngoài chiều nay rõ ràng đã giảm xuống, không hiểu sao Thần Hi chỉ mặc một chiếc áo hoodie, ngay cả áo khoác cũng không có, đôi môi vốn hồng nhuận trở nên trắng bệch vì lạnh.

Thần Hi nhìn chiếc cốc quen thuộc, giẫm lên đôi dép quen thuộc, có chút muốn khóc.

Cô muốn ôm lấy Đại tiểu thư, muốn chen vào ngực nàng, muốn hôn lên xương quai xanh của nàng nói nhớ nàng.

Thần Hi bưng cốc uống nước, mắt nóng ran do hơi nước hun nóng, nước mắt khẽ lay động nơi hốc mắt, suýt chút nữa rơi xuống.

Thần Hi đi theo Lê Chỉ đến phòng khách, Quýt nhỏ đi theo Thần Hi, một nhà ba người nối tiếp nhau như Anh em Hồ lô.

Lê Chỉ ngồi trên ghế sofa, đặt laptop lên đùi, tiếp tục xử lý công việc.

Hai tay Thần Hi bưng chiếc cốc, đứng ở bên cạnh nhìn nàng.

Có thể là do uống nước ấm, trái tim như một tảng băng dần dần được sức nóng làm tan chảy, trong người ấm áp.

Thần Hi ngồi xếp bằng bên cạnh khung leo mèo chơi đùa với Quýt nhỏ.

Quýt nhỏ không bắt được gậy trêu mèo trong tay cô, liền kêu meo meo nhảy cỡn lên, giẫm lên mắt cá chân của Thần Hi, bắt lấy cổ tay đang giơ lên ​​của cô.

Mắt cá chân của Thần Hi mới lành được hai ngày, không kịp phòng bị khi bị con trai giẫm mạnh như thế, bị đau đến mức hít một ngụm khí lạnh, "Ah" một tiếng.

Mèo không nặng, nhưng nếu mượn lực đột ngột giẫm lên thì cũng rất đau.

Lê Chỉ mặc dù bận rộn làm việc nhưng khóe mắt vẫn không nhịn được nhìn về phía Thần Hi.

Một người một mèo "mẹ hiền con thảo" thật vui vẻ, cứ như thể cô chỉ là đơn thuần đến thăm con trai vậy.

Mãi cho đến khi Thần Hi bị Quýt nhỏ dẫm lên, đau đớn cúi xuống kéo chiếc quần ống rộng lên đến bắp chân, lúc này Lê Chỉ mới nhìn thấy mắt cá chân vừa đỏ vừa sưng của cô.

Có thể thấy rõ chỗ sưng đã giảm đi rất nhiều, nhưng so với mắt cá chân tinh tế trắng nõn bên cạnh thì thô thô như củ cà rốt, sưng lên rõ ràng.

Chắc hẳn không phải là bị Quýt nhỏ dẫm.

Ánh mắt Lê Chỉ tập trung vào mắt cá chân của Thần Hi, "Sao lại sưng lên?"

"Hả?" Thần Hi ngơ ngác quay đầu nhìn nàng.

Lê Chỉ nhíu mày nhìn mắt cá chân của Thần Hi, lặp lại một lần: "Sao chân lại sưng lên?"

Thần Hi phản ứng lại: "À, hôm đó chị đến bệnh viện tìm em,... Lúc em xuống cầu thang có chút vội, trẹo chân."

Giọng điệu của Thần Hi bình tĩnh, rũ mắt, kéo ống quần xuống lại.

Cô đưa tay tóm lấy Quýt nhỏ, hừ hừ nói: "Thật là anh chàng lớn của Mama."

Lê Chỉ ánh mắt dao động, sững lại tại chỗ.

Ngực như bị người ta dùng búa đập mạnh một cái, đau âm ỉ.

Lê Chỉ co ngón tay, đưa mắt nhìn về phía máy tính, chỉ là những chữ trên kia làm sao cũng không nhìn vào nổi.

Thần Hi ngày hôm đó cũng không nói, cô mặt mày hớn hở ra khỏi bệnh viện, đưa tay ôm cổ nàng làm nũng, giống như không có chuyện gì.

Chẳng trách mấy ngày nay cô không tới.

"Nhan Đà đã khoẻ chưa?" Lê Chỉ hỏi.

Thần Hi gật đầu, sờ sờ cái bụng mềm mềm của Quýt nhỏ, tâm tình rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều: "Đã khoẻ rồi, hôm nay xuất viện."

Cô chớp mắt, giả vờ tuỳ ý nói: "Nhan Đà nói muốn cảm ơn chị đã mời bác sĩ Thẩm chiếu cố cậu ấy, gần đây còn nói muốn mời chị ăn cơm."

Thần Hi đưa tay tóm lấy Quýt nhỏ, cố ý đứng dậy đi khập khiễng về phía Lê Chỉ, đứng bên cạnh nàng, nhẹ giọng hỏi nàng: "Chị sẽ đi chứ?"

Ánh mắt Lê Chỉ rơi vào mắt cá chân sưng đỏ kia của Thần Hi, muốn vén lên xem có nghiêm trọng không, lại nắm chặt ngón tay miễn cưỡng kiềm chế lại.

"Đi."

"Thật sao!" Thần Hi ngạc nhiên, mắt sáng lên, giọng nói tràn đầy vui sướиɠ.

Đây là nụ cười chân thật duy nhất mà cô thể hiện kể từ khi bước vào, Lê Chỉ khẽ thở dài: "Ừ."

Nàng nhìn Thần Hi, trong mắt có chút bất đắc dĩ nhìn, "Đi."

"Tốt quá, vậy em nói với Nhan Đà ngay."

Bảo cậu ấy mời Đại tiểu thư ăn cơm!

Chuyện vừa rồi là do Thần Hi bịa ra, Nhan Đà hoàn toàn không có ý định đó.

Thần Hi một tay ôm Quýt nhỏ gõ chữ, một chân chống đỡ thân thể, có vẻ hơi khó khăn.

Lê Chỉ nhìn nhìn, vươn tay ôm lấy Quýt nhỏ từ trong lòng cô, cúi đầu sờ sờ tai mèo.

Thần Hi vốn muốn nói Quýt nhỏ không nặng, bản thân có thể vừa ôm nó vừa gõ chữ. Nhưng vừa mở miệng, cô thoáng thấy ánh mắt của Đại tiểu thư đang dán chặt vào bàn chân bị trẹo của mình, liền kìm lại lời nói.

Đại tiểu thư lo Quýt nhỏ lộn xộn cô sẽ đứng không vững, nên mới ôm mèo đi.

L*иg ngực Thần Hi như bị thứ gì đó nhẹ nhàng kéo lại, nổi lên từng tia từng sợi cảm giác chua xót đau đớn.

[Mèo dũng cảm không ngại khó khăn]

Thiến Thiến: @Nhan Đà, tớ nói với Đại tiểu thư là cậu muốn mời chị ấy ăn cơm để tỏ lòng biết ơn.

Nhan Đà: [Anh da đen hỏi chấm/gif]Cô Ấy Đã Cho Quá Nhiều - Chương 39Nhan Đà: Sao tớ không nhớ mình đã nói câu này nhỉ?

Thiến Thiến: Bố nói thay mày đấy, mày là nhãi con không biết gì là có ơn tất báo, bố vì mày rầu thúi ruột. /Chỉ chỉ trỏ trỏ.

Nhìn thấy Thần Hi lại trơ tráo, Nhan Đà cùng Tiếu Tiếu ở bên kia điện thoại cùng nhau thở phào nhẹ nhõm, xem ra tối nay không cần phải giữ cửa phòng cho cô rồi.

[Mèo dũng cảm không ngại khó khăn]

Nhan Đà: Trời quang mưa tạnh, cậu đã ổn rồi à?

Thần Hi ngồi trên ghế sofa gõ chữ.

[Mèo dũng cảm không ngại khó khăn]

Thiến Thiến: Cậu cứ mời đi mà.

Nhan Đà: Vì thấy cậu quỳ xuống cầu xin tớ, tớ mời.

Nhan Đà: Cậu chọn chỗ đi, tớ với Tiếu Tiếu sẽ trực tiếp đến đó.

Thiến Thiến: Okk~

Nhan Đà chậm rãi lắc đầu: "Rồi, rồi, Thần Hi làm thật rồi."

Cô và Tiếu Tiếu là bạn của Thần Hi, hiện tại Thần Hi có ý định cho họ tiếp xúc với Lê Chỉ, rất rõ ràng là muốn đưa Lê Chỉ vào vòng tròn của họ.

Như một người bạn gái chính thức, phải dẫn cô ấy ra ngoài cho bạn bè xem, cũng phải để cô ấy gặp mặt bạn bè.

Thần Hi chính là nghĩ như vậy.

"Nhan Đà nói cậu ấy đã chọn địa điểm rồi, hai ngày tới nếu chị có thời gian liền đi." Thần Hi nhìn Lê Chỉ.

Lê Chỉ gật đầu: "Tối mai đi."

"Được~"

Thần Hi bắt đầu xác định vị trí, gửi địa chỉ vào nhóm Mèo.

Hôm nay cô không ăn gì nhiều, giờ tảng đá trong lòng đã buông xuống mới thấy đói.

Thần Hi quen thuộc mở tủ lạnh lấy đồ ăn nấu cơm, Lê Chỉ rửa tay phụ giúp cô.

Dường như cách họ tương tác với nhau không có gì khác biệt so với trước đây, ngoại trừ không có những động tác thân mật.

Cơm nước xong xuôi, Thần Hi làm bộ nhìn ra ngoài, cố ý dùng thanh âm Lê Chỉ có thể nghe thấy nói: "Gió thổi rồi à."

Cô cúi đầu nhìn chiếc áo hoodie của mình: "Mặc cái này về có lạnh không nhỉ, hay là mình gọi xe về?

Cô lén nhìn Lê Chỉ từ khoé mắt, chỉ cần nàng nhả ra cô sẽ mặt dày mày dạn ở lại.

"Mama thật sự không nỡ rời xa con." Thần Hi ngồi xổm xuống sờ Quýt nhỏ, bế con trai ra ngoài.

Đây không còn là ám chỉ nữa, gần như chỉ rõ với Lê Chỉ rằng cô muốn ở lại qua đêm không muốn đi.

Lê Chỉ có thể nhìn ra không?

"Muộn rồi, đừng đi."

Hai mắt Thần Hi sáng lên, đang muốn vui mừng, chợt nghe thấy Lê Chỉ chầm chậm nói ra nửa câu sau.

"Em ngủ phòng ngủ chính, chị ngủ phòng ngủ phụ."

Thần Hi sững sờ tại chỗ, tâm trạng đang sôi sục, hân hoan bỗng bị ai đó hắt một chậu nước đá lên đầu, lạnh đến run rẩy.

Lê Chỉ cầm quần áo tắm rửa và máy tính, thực sự đi qua Thần Hi đi về phía phòng ngủ phụ.

Trong phòng khách chỉ còn lại mình Thần Hi, ngây ngốc ngồi xổm trên mặt đất.

Mi mắt Thần Hi khẽ rung lên rồi rũ xuống, lòng bàn tay lạnh buốt.

Đẩy cửa phòng ngủ ra, Thần Hi phát hiện căn phòng này không có chút thay đổi nào, cũng không khác gì lúc bản thân đến đây vô số lần trước đó.

Thần Hi ném mình lên giường, vùi mặt vào trong chăn.

Điều khác biệt duy nhất là người từng ở trên giường với cô, bây giờ không muốn ngủ chung giường với cô nữa.

Cô như tú hú chiếm tổ chim khách vậy, đẩy Đại tiểu thư đến phòng ngủ phụ.

Niềm vui ban đầu được ngủ lại lập tức tan biến.

Thần Hi nằm nghiêng, ngón tay nắm chặt chăn bông, chậm rãi cắn môi dưới.

Đại tiểu thư có thể không, không thích cô nữa?

Khoảng hai ba giờ đêm, trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh Lê Chỉ đột nhiên cảm thấy tấm nệm bên cạnh bị lún xuống.

Nàng lập tức tỉnh táo, còn chưa kịp ngồi dậy đã ngửi thấy mùi sữa tắm quen thuộc.

Là Thần Hi.

Thần Hi ôm gối, rón rén ngồi xuống mép giường, động tác chậm rãi, mỗi lần làm xong một bước đều phải xác nhận Lê Chỉ chưa tỉnh mới tiếp tục bước tiếp theo.

Cô leo lên giường, vén một góc chăn của Lê Chỉ rồi chui vào, thận trọng đến gần người trên giường.

Lê Chỉ giả vờ ngủ, bất động.

Ước chừng mười phút sau, Lê Chỉ cảm giác được Thần Hi chậm rãi vòng tay từ phía sau ôm lấy eo nàng, toàn thân áp vào.

Hai tay ôm eo nàng siết chặt, mặt vùi trên lưng nàng, hơi thở nóng bỏng xuyên qua áo ngủ bỏng rát làn da.

Mi mắt Lê Chỉ rũ xuống, trong lòng đau đớn không thể tả được.

Thần Hi từ trước đến nay rất quả quyết tự tin, từ khi nào lại cẩn thận từng li từng tí ở trước mặt nàng như thế, giống như là sợ đánh thức nàng dậy sẽ bị đuổi ra ngoài, mỗi bước đi đều mang theo sự dò xét.

Giống như đi trên băng, đi trên băng, chỉ dám đưa đầu ngón chân ra phía trước để dò xét, xác định sẽ không rơi xuống mới thở phào nhẹ nhõm giẫm cả hai chân lên trên.

Lê Chỉ nhịn lại nhịn, nhưng vẫn nhịn được nhẹ nhàng đặt tay lên cổ tay Thần Hi.

Phía sau lưng, Thần Hi rõ ràng run lên một cái, ôm nàng chặt hơn.

Lê Chỉ không kéo tay đang đặt trên eo nàng xuống, mà chỉ đặt ở đó.

Lê Chỉ đã mấy ngày không ngủ trong phòng ngủ chính, nàng sợ nằm trên cái giường đó sẽ nhớ Thần Hi.

Hôm nay nàng ngủ phòng ngủ phụ, cũng vì sợ bản thân mềm lòng lại cùng Thần Hi quấn lấy nhau.

Nếu như làm hoà nhanh như vậy, nhẫn tâm trước đó chẳng khác nào uổng phí thời gian.

Thần Hi có lẽ đã quá mệt, không bao lâu đã nặng nề ngủ mất.

Lê Chỉ vén chăn xuống giường, sờ vào điện thoại dưới gối rồi bật đèn pin, đứng ở cuối giường vén chăn lên nhìn mắt cá chân của Thần Hi.

Đỏ đỏ sưng sưng.

Chắc chắn ba ngày trước còn nghiêm trọng hơn bây giờ, lúc đó Thiến Thiến đau đớn biết bao.

Trong mắt Lê Chỉ hiện lên vẻ đau lòng, ngón tay yếu ớt ôm lấy bắp chân Thần Hi, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vùng da bầm tím kia.

Chắc là bị đập vào bậc thang.

Xương va vào đá, vết bầm tím sẽ mờ đi rất chậm.

Thần Hi đang ngủ say, bị người khác chạm vào mắt cá chân cũng chỉ hừ hừ trở mình, giọng mũi trầm thấp lộ ra vẻ tủi thân.

Lê Chỉ rũ mi xuống, nửa ngồi xuống cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mắt cá chân bên ngoài bầm tím của Thần Hi.

Thần Hi trước đó đã nói:

Hôn hôn liền hết đau.

----------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thiến Thiến: Miệng cũng đau, má cũng đau, toàn thân đều đau ovo