Chương 34

Ed: Cầu mong có nhiều bình luận cho vui truyện []~( ̄▽ ̄)~*

-----------------------------------------------

Trời đã quang đãng, mưa đã tạnh, Thần Hi cảm thấy mình đã ổn trở lại.

Đại tiểu thư đã nói như vậy, nếu mình không tham gia thì sẽ làm nàng mất hứng.

Thần Hi thẳng lưng, cả người đều trở nên rạng rỡ, nói một cách khẽ khàng: "Vậy thì em chạy một chút."

Cô lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho hội trưởng.

[Đăng ký cho tôi chạy cự li dài!]

Hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, giống như có thể chạy marathon bất cứ lúc nào.

Hội trưởng trả lời rất nhanh, hiển nhiên cũng là cú đêm.

[Cái gì? Cậu muốn đăng ký chạy cả cự ly dài và ngắn sao?]

"?" Thần Hi mờ mịt.

[Không hổ là bộ mặt của Đại học C chúng ta, vừa ra tay là hai hạng mục, tôi ngay lập tức ghi lại cho cậu!]

Mí mắt Thần Hi giật giật, chụp ảnh màn hình của mình, khoanh tròn những điểm chính gửi lại cho hắn.

[Dài, chạy, cám ơn.]

Cho dù hạng mục thiếu người, tính tích cực của nghiên cứu sinh năm hai không cao, vậy cũng không thể chăm chăm vắt kiệt sức lực của mình.*

Sợ hội trưởng thật sự bắt cô làm thanh niên khoẻ mạnh, ngày hôm sau khi Thần Hi trở lại trường học liền đi thẳng đến hội sinh viên.

"Tôi đã biết là cậu sẽ đến, cậu xem, còn chưa đăng khí cho cậu."

Hội trưởng dùng một tay đẩy kính lên, cười đến dịu dàng, sợ Thần Hi tìm hắn để gây sự.

"Học tỷ, nếu không chị đăng ký thêm hai hạng mục nữa đi."

Có người nằm nhoài trên mặt bàn cố gắng thuyết phục Thần Hi: "Đến lúc đó, tụi em sẽ ở bên lề cổ vũ cho chị, chắc chắn sẽ rất nổi bật!"

Người có nhiều fan nhất trường không ai khác ngoài Thần Hi.

Thần Hi vén tóc ra sau tai, mi mắt cong cong: "Cám ơn."

Đối phương lập tức kích động: "Học tỷ, chị đồng ý!"

Thần Hi mỉm cười, thu tay lại: "Không, tôi lựa chọn từ chối."

"... Học tỷ, chị thật là tuyệt tình mà."

"Cũng tốt hơn là tuyệt mệnh."

Thần Hi thở dài, nhìn vào màn hình điện thoại, ngắm nghía lớp trang điểm đã tô trong vòng một giờ: "Chị đây có xinh đẹp là đủ rồi, cần gì thực lực."

"......"

Hội trưởng im lặng nhìn cô: "Làm ơn nói lại một lần nữa với lương tâm của cậu?"

Thần Hi, một người năm nào cũng nhận học bổng quốc gia, sao lại có thể tỏ ra kiêu căng, khoe khoang một cách trắng trợn như vậy?*

Thần Hi cất điện thoại di động: "Thật sự chỉ đăng ký chạy cự li dài, nếu không, sau này các người có thể sẽ không còn được nhìn thấy một tôi dịu dàng xinh đẹp như thế này nữa đâu."

Cô sẽ chết.

Chẳng qua là cả chuyện chạy cự li dài còn không biết phải làm sao xuống đến đích đây.

Buổi sáng, Thần Hi tỉnh táo lại liền hối hận.

Cô thể hiện cho Đại tiểu thư thấy cái gì mà không được, cứ nhất định phải thể hiện thể lực.

Thể lực của cô còn cần phải thể hiện bằng cách chạy cự li dài sao?

Có thể nói đều nói, Thần Hi cũng không thể hối hận.

Cô đến gần máy tính liếc nhìn, hội trưởng lịch sự dịch sang một bên nhường chỗ.

Cả hai cũng có thể coi là đồng đội cũ, đã hợp tác được hai năm.

"Trong số tân sinh viên khoá này đăng ký có lớp trưởng, ủy viên sinh hoạt cũng là bí thư đoàn, tiếp theo còn có Lê Thanh, Trương Dương..."

Hội trưởng di chuyển con chuột: "So với năm nhất, số lượng nghiên cứu sinh năm hai của chúng ta ít đi rất nhiều."

Trên thực tế, nhà trường năm nay rất coi trọng hội thao này, ngoài việc thưởng thêm tín chỉ cho ba người đứng đầu, còn đặc biệt nhờ sinh viên trường mỹ thuật thiết kế huy chương.

Hội trưởng đã nhìn thấy huy chương vàng rồi, sáng lấp lánh trông khá đẹp.

Hắn khuyến khích Thần Hi: "Nếu không được, thì cậu bảo Nhan Đà cũng tham gia một cái đi."

Kéo tới một người tính một người.

"Có thi chơi game không?"

Thần Hi chớp chớp mắt, tò mò hỏi.

"À, không có."

Thần Hi cười: "Vậy thì cậu ấy sẽ không tham gia."

Để Nhan Đà, cái người lười biếng này tham gia đại hội thể dục thể thao, hội trưởng cũng thật là dám nghĩ.

"Tôi chỉ đăng kí chạy cự li dài, cái khác thì không."

Thần Hi điền vào mẫu đăng ký cho chính mình.

Hội trưởng nhìn thấy thực sự không thuyết phục được cô, quyết định mở ra lối riêng.

Hắn cố ý ở ngay trước mặt Thần Hi nhỏ giọng nói với người khác: "Chốc nữa đi thuyết phục người ta đăng ký, nhất định phải bổ sung thêm một điều nữa, nói rằng Thần Hi có tham gia."

Chỉ riêng câu nói này, sự tính cực của tân sinh viên liền được khơi dậy.

"......"

Hay, hay cho một cái chiến lược tiếp thị lừa đảo.

Thần Hi kém chút giơ tay lên vỗ tay cho hắn.

Hội trưởng không hổ là hội trưởng, tương lai tốt nghiệp nếu hắn không đi theo nghề bán hàng thì thật là có tài mà không phát huy được.

Đã quyết định muốn tham gia chạy cự li dài, chắc chắn không phải là nói suông, việc phải rèn luyện vào buổi tối là điều không thể thiếu.

Thần Hi trở về ký túc xá thay quần áo.

Nhan Đà thấy cô quay lại, nhìn lướt qua: "Cậu ngày ngày đi đi lại lại phiền phức quá, không bằng trực tiếp dọn đồ đến nhà người đó, sống chung với chị ta luôn đi."

Thần Hi hừ hừ, hiếm khi không phản bác, "Cậu đây là hâm mộ."

Ghen ghét trần trụi vì cô có cuộc sống về đêm.

Nhan Đà a một tiếng.

Thần Hi không thèm so đo với người sống trên cây chanh như cô nàng.

Cái áo len bên trong của cô là màu trắng, khi cởϊ áσ khoác ra, lông mèo màu cam trên thân thể trở nên đặc biệt rõ ràng.

Tiếu Tiếu vô tình nhìn lướt qua, nghi hoặc hỏi cô: "Thiến Thiến, cậu tới quán cà phê mèo à?"

"Không có." Thần Hi theo ánh mắt của Tiếu Tiếu nhìn xuống, cười lên: "Là Quýt nhỏ."

Mèo rụng lông vào mùa thu, may thay Quýt nhỏ là một chú mèo lông ngắn màu cam, nếu đó là mèo lông dài, thì thổi một cái liền biến thành bồ công anh.

Thần Hi chia sẻ ảnh và video của Quýt nhỏ trong nhóm, mọi người cùng nhau hít mèo.

"Tớ nhặt được ở trường quay phim, nuôi nhờ trong nhà Đại tiểu thư, là một đứa bé siêu cấp đáng yêu."

Tiếu Tiếu cũng rất thích mèo, cô nàng phóng to từng bức ảnh để xem kỹ, thấy thèm mà hỏi: "Khi nào tớ có thể sờ sờ em nó?"

"Bất cứ lúc nào cũng có thể đi sờ đấy."

Thần Hi vừa nói ngay lập tức nhận ra không thích hợp.

Cảm giác như đang mời khách đến nhà mình vậy, gần như buột miệng nói ra, cũng rất tự nhiên.

Đó là nhà của Đại tiểu thư, thuộc về phạm vị riêng tư của đối phương.

Cho dù cô để Tiếu Tiếu đi xem mèo, thì đáng lẽ cô nên mang Quýt nhỏ ra ngoài, thay vì đưa Tiếu Tiếu đến đó.

Mi mắt Thần Hi khẽ động, chột dạ cúi đầu chọn quần áo.

Nhan Đà liếc nhìn cô một cái, nhưng không nhận ra.

Tiếu Tiếu hoàn toàn không có ý thức được có vấn đề gì, cô nàng chỉ nhìn thấy bàn tay của Lê Chỉ bên trong bức ảnh.

Thon dài, trắng nõn, mảnh mai, không chơi piano thì thật đáng tiếc.

Tay kia không phải đang sờ mèo, mà là đưa chiếc ly cối về phía Thần Hi, chắc là đưa chiếc ly cho Thần Hi.

Tiếu Tiếu lập tức bị đánh gục, ôm lấy trái tim, cảm khái: "Thiến Thiến, ba người một nhà các cậu thật hạnh phúc."

Thần Hi chỉ cười, nhưng tai bỗng nhiên có chút nóng.

Nếu Tiếu Tiếu không nói, cô thật sự cũng không nhận ra, bản thân cộng thêm mèo cộng thêm Lê Chỉ, nhìn thế nào làm sao cũng giống như một nhà ba người.

Vừa vặn hai ngày này bà dì của Đại tiểu thư đến sớm không thể cùng cô chạy bộ, cho nên Thần Hi dứt khoát ở lại trường để chạy bộ vào ban đêm.

Nhan Đà không thể luyện tập cùng cô, người duy nhất cùng cô luyện tập và bấm giờ cho cô là Tiếu Tiếu, một người hâm mộ chân chính.

Nếu Thần Hi không đến nhà Lê Chỉ tự nhiên sẽ không thể gặp được Quýt nhỏ, nghĩ đến đứa con yêu dấu liền gọi điện cho Lê Chỉ.

Sau ba lần, Thần Hi lại gọi video qua, Lê Chỉ trực tiếp hướng camera về phía Quýt nhỏ, rất tự giác.

Hiển nhiên là một công cụ hình người nuôi mèo.

Trong mắt Thần Hi tràn ra ý cười.

Hôm nay Tiếu Tiếu có lớp học vào buổi tối nên không đến, chỉ có mình Thần Hi.

Chạy xong, cô ngồi bên trên bãi cỏ, ngồi dưới gió đêm, đeo tai nghe vào.

"Hôm nay không nhìn Quýt nhỏ."

Thần Hi nhẹ nhàng nói: "Hôm nay muốn nhìn chị."

Tiếng thở nhè nhẹ khi vừa chạy xong bất ngờ truyền đến thông qua sóng vô tuyến, Lê Chỉ ngẩn ra, đầu ngón tay co lại.

Thần Hi ở bên này có thể nhìn thấy rõ màn hình rung lắc trong chốc lát, vài giây sau, Đại tiểu thư xuất hiện trong ống kính.

Có lẽ nàng vừa tắm rửa xong, ngồi trong phòng khách, đối diện máy tính xử lý công việc.

"Ăn cơm chưa?" Lê Chỉ thả con chuột trong tay xuống.

Ánh mắt Thần Hi trực tiếp nhìn chằm chằm Lê Chỉ: "Chưa nữa, buổi tối chạy bộ không dám ăn."

Thực ra cô tìm Lê Chỉ cũng không có chuyện gì, chỉ đơn thuần muốn nhìn nàng một chút.

Tại sao muốn nhìn một chút, Thần Hi cũng không nói rõ được.

Nói xong lời này dường như không còn chủ đề nào khác để nói nữa.

Thần Hi do dự, chần chừ không muốn kết thúc cuộc gọi.

Quýt nhỏ bên kia rõ ràng đã nghe thấy giọng nói của cô, nhảy lên bàn, kêu meo meo về phía điện thoại, đang tìm kiếm cô.

Lê Chỉ liếc nhìn Quýt nhỏ, dùng giọng điệu tuyên bố nói với Thần Hi: "Nó nhớ em."

Ngón tay Thần Hi nghịch nghịch cỏ dưới chân, cười hỏi: "Quýt nhỏ nhớ em, vậy còn chị?"

Xung quanh có người chạy bộ, âm thanh của Thần Hi rất nhẹ, tựa như một cơn gió lay động tiếng lòng Lê Chỉ.

"Chị có nhớ em không?"

Mi mắt Lê Chỉ rũ xuống, Thần Hi ở phía bên kia ống kính trong ánh sáng lờ mờ, chỉ có thể nhìn thấy một hình dạng mờ nhạt, ngược lại, bản thân lại phơi bày dưới ánh đèn sáng chói, mọi biểu cảm nhỏ bé đều có thể bị cô nhìn thấy rõ ràng.

Lê Chỉ nhìn Thần Hi, lời muốn nói bị kẹt ở cổ họng, làm sao cũng không nói ra được.

Giọng nàng căng thẳng, đột nhiên hỏi: "Thiến Thiến, có muốn một chiếc túi không?"

Thần Hi vốn đang chờ Đại tiểu thư nói điều mình muốn trong khi ghi lại màn hình: "......"

Đối diện với ánh mắt của Thần Hi, ánh mắt Lê Chỉ có chút mất tự nhiên, đưa tay ra hiệu bảo Quýt nhỏ rời khỏi máy tính của nàng, nhẹ giọng hỏi: "Muốn không?"

Thần Hi hít sâu một hơi: "Muốn."

Lê Chỉ ở phía bên kia ống kính giống như thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt: "Mua cho em."

Thần Hi cuối cùng cũng nhìn ra, phương thức Đại tiểu thư dùng để biểu đạt tình cảm chính là——

Mua túi xách.

"Quýt nhỏ," Thần Hi gọi mèo, "Ngày mai Mama thi đấu xong sẽ tới gặp con."

Quýt nhỏ nũng nịu "Meo" một tiếng, khiến trong lòng Thần Hi mềm nhũn.

So với Đại tiểu thư, ngay cả con mèo cũng hiểu làm sao để biểu đạt cảm xúc của mình.

Thần Hi thở dài, ngửa ra sau nằm trên bãi cỏ nhìn những ngôi sao trên bầu trời đêm, bỗng nhiên có chút đau lòng cho Lê Chỉ.

Nàng dường như chỉ có ngày hôm đó khi bị ốm thì mới tỏ ra yếu đuối nũng nịu với cô, những lúc khác đều tương đối thanh lãnh khắc chế.

Dù trong lòng có nghĩ nhiều đến đâu, cũng không thể nói ra.

"Lê Chỉ."

Giọng nói của Thần Hi mang theo ý cười, mi mắt cong cong nhìn người ở bên kia ống kinh đột nhiên sững sờ, dùng ngón miêu tả đường nét trên khuôn mặt nàng qua màn hình, "Ngày mai nhớ đến xem em thi đấu nhé."

"Em có món quà muốn tặng cho chị."

Đây là lần đầu tiên Thần Hi gọi nàng bằng cả tên lẫn họ.

Không phải là đùa giỡn, bông đùa gọi Đại tiểu thư, cũng không phải đùa cợt hay trêu ghẹo gọi Vải thiều, mà là rất nghiêm túc gọi nàng:

"Lê Chỉ."

Lê Chỉ thở hắt một cái, lẳng lặng nhìn Thần Hi, khàn giọng đáp lại cô.

"Được."

Sau khi cúp cuộc gọi video, Lê Chỉ chậm rãi dựa lưng vào đệm sô pha, mi mắt khẽ động, mặt chậm rãi đỏ lên, nhiệt ý rõ ràng.

Nàng cũng không hiểu tại sao chỉ hai chữ đơn giản, đã theo mình hơn hai mươi năm, tại sao từ trong miệng Thần Hi gọi ra lại nghe hay đến như vậy.

Giống như được lăn một vòng trong lớp đường trắng tinh, tan ngay khi cho vào miệng, ngọt đến tận đáy lòng.

Quýt nhỏ dùng bốn chân giẫm lên đùi Lê Chỉ, ngẩng đầu nhìn nàng: "Meo~"

Lê Chỉ đưa tay sờ đầu nó: "Nhớ Thiến Thiến rồi?"

Nàng rũ mi, không biết là an ủi mèo con hay là tự an ủi mình, "Ngày mai là có thể gặp nhau rồi."

Quýt nhỏ nghe không hiểu, nó kêu meo meo với Lê Chỉ.

Mèo con đói rất nhanh.

Lê Chỉ đi mở đồ hộp cho nó.

Thần Hi bảo ngày mai sẽ tự tặng cho mình một món quà.

Lê Chỉ ngồi xổm xuống nhìn Quýt nhỏ ngụm lớn ăn đồ hộp, khẽ nhíu mày, hơi trầm ngâm.

Chắc không phải là muốn nuôi thêm một con mèo nữa chứ?

Thực sự, với những hành động không thể ngờ tới của Thần Hi khiến Lê Chỉ không dám mong đợi bất kỳ món quà đứng đắn nào.

Thay vì để cô tặng cho mình một bộ nội · y · tình · thú, Lê Chỉ thà nhận được một con mèo.

Thực ra nuôi thêm một con nữa cũng không phải nuôi không nổi.

Liệu bây giờ có con thứ hai có phải là quá nhanh không?

--------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Tại đại hội thể dục thể thao

Lê Thanh (kích động): Chị! Chị đến xem em thi đấu à! Em biết ngay là chị yêu em mà!

Lê Chỉ:......

*

Ta mở cái dự thu, cầu cất giữ nha ~

Văn án

Tên tác phẩm: Có người nói ngươi thích ta 《有人说我喜欢你》

Một câu giới thiệu: Ta khuyên ngươi tốt nhất là thật sự!

Một trung tất cả mọi người biết, Tiêu Tiêu thích Khúc Nhiễm, thích tươi đẹp trương dương không người không biết, trừ bỏ Khúc Nhiễm bản nhân

Tiêu Tiêu gặp người liền nói nàng cùng Khúc Nhiễm hai người phong lưu vận sự, tỷ như đem nàng đổ ở phòng vệ sinh kiểu Pháp hôn sâu, kéo sợi cái loại này

Nàng nói quá thật, thành công khuyên lui Khúc Nhiễm một chúng người theo đuổi

Thế cho nên Khúc Nhiễm một lần cho rằng người này là tưởng bại hoại chính mình thanh danh, cắt đứt chính mình đào hoa

Khúc Nhiễm: Cái gì thù cái gì oán?

Nhiều năm sau hai người gặp lại

Khúc Nhiễm đổ Tiêu Tiêu hỏi nàng qua đi chuyện cũ, "Có người nói ngươi thích ta?"

Ta khuyên ngươi tốt nhất là thật sự.

Tiêu Tiêu nắm chặt Khúc Nhiễm thủ đoạn đem người kéo đến trong lòng ngực kiểu Pháp hôn sâu, kéo sợi cái loại này, "Ngượng ngùng, không phải có người, là ta bản nhân."

Thích đến còn không có đem ngươi đuổi tới tay, liền trước ảo tưởng khởi chúng ta luyến ái cảnh tượng

——

Tiêu Tiêu tai tiếng quấn thân, hợp đồng giải ước, người đại diện mang theo đoàn đội bị đào giác trốn đi, trong một đêm từ nhị tuyến tiểu hoa biến thành mười tám tuyến, đáng thương không thể lại đáng thương

Cố tình tại đây khó nhất kham thời điểm gặp lại trong lòng bạch nguyệt quang trong mắt nốt chu sa

Khúc Nhiễm đem người đại diện ký hợp đồng hợp đồng đưa tới nàng trước mặt, "Ta có thể giúp ngươi, ngươi nghe lời sao?"

Ta muốn đem rớt vào lầy lội hoa hồng cẩn thận rửa sạch, một lần nữa thế nàng đoạt lại nàng nên có vinh dự

Ta muốn đem ngã xuống thần đàn thần minh lau sạch sẽ, một lần nữa phụng dưỡng hoàn hồn vị, hưởng thụ nàng nên có cung phụng

Người đại diện cùng nàng đại minh tinh

Trầm ổn ôn nhu người đại diện, lại lãng lại dã đại minh tinh

--------------------------------

* 可着自己这只羊薅毛 - tự mình như con cừu bị cắt lông. (chăm chăm vắt kiệt sức lực của mình)

*凡尔赛 (fáněrsài) là phiên âm tên cung điện Versailles của Pháp. Cũng có nghĩa là: khoe khéo (khoe mẽ theo kiểu... khiêm tốn 🙄)