Chương 29

Thần Hi ngẩng đầu nhìn Lê Chỉ.

Đại tiểu thư thường ngày chăm sóc tóc một cách cẩn thận tỉ mỉ và chuyên nghiệp, trông sắc sảo và gọn gàng, nhưng hôm nay lại rối bời như vừa mới ra khỏi giường.

Nàng đang mặc đồ ngủ, hai má trắng lạnh như ngọc đỏ ửng như đang bốc cháy, chỉ có đôi môi có hình dáng đẹp đẽ lại tái nhợt bong tróc.

Đôi mắt đen thẫm sâu lắng ấy bấy giờ như đang ngâm trong nước, mờ ảo như sương mù, làm yếu đi phần sắc bén kia.

Giờ đây nhìn lại, chẳng những không có nửa phần thanh lãnh, khí thế bức người của đại tiểu thư Lê thị, mà ngược lại, trông như một cô tiểu thư nhỏ cần người khác chăm sóc.

Thần Hi chớp chớp mắt, "Vừa rồi đại tiểu thư gọi em là gì?"

Hôm đó Thần Hi nhìn vào điện thoại của Lê Chỉ, mới phát hiện không biết từ khi nào nàng đã thay đổi ghi chú cá nhân của mình thành "Thiến Thiến", nhưng đại tiểu thư chưa từng gọi bản thân bằng nhũ danh như vậy ở trước mặt.

Ngược lại, lúc nào cũng thanh lãnh kiềm chế gọi cả họ lẫn tên của cô "Thần Hi."

Lê Chỉ bị hỏi đến ngẩn ra, sau đó mới nhận ra mình vừa rồi khi ý thức không rõ ràng, đã đem hai chữ muốn kêu lên trong lòng thốt ra.

Đôi má vốn đã đỏ giờ lại càng đỏ hơn.

Lê Chỉ đưa tay giữ cửa, nghiêng người tránh ra, mi mắt khẽ động, không đối mặt với cô.

Thần Hi đi vào với mi mắt cong cong, không thay giày trước, mà vươn tay chạm nhẹ vào trán của Lê Chỉ.

"Ahhh, nóng quá."

Nhiệt độ nóng bỏng thiêu đốt lòng bàn tay, ít nhất là 38 độ C trở lên.

Trái tim Thần Hi nhảy dựng, mày nhíu chặt lại, vừa treo túi xách vừa hỏi nàng, "Sốt từ khi nào, đã uống thuốc chưa?"

Cô vừa sốt ruột giọng điệu liền trở nên nghiêm túc, "Tại sao lại không đi bệnh viện kiểm tra, chị còn là đứa trẻ tám chín tuổi sao?"

Lê Chỉ nghiêng đầu dựa vào cửa nhìn Thần Hi thay giày, đầu óc sưng tấy đau nhức, hai mắt choáng váng, cử động ngón tay cũng có cảm giác muốn nôn mửa.

"Buổi trưa, đã uống thuốc, không muốn đi bệnh viện, ...không phải đứa trẻ."

Cổ họng Lê Chỉ vừa khô vừa đau, nửa câu cũng không muốn nói thêm.

Nhưng mỗi một câu Thần Hi hỏi, nàng đều kiên nhẫn trả lời.

Hôm qua, nhiệt độ giảm xuống, về đêm tương đối lạnh, có thể là tối qua nàng trở về muộn cộng thêm bị đông lạnh vì thổi gió lạnh, sáng nay, nàng cảm thấy họng khô, đầu hơi nặng.

Lúc đó không để tâm, thẳng tới giữa trưa thì phát sốt.

Trợ lý đưa nàng về, biết nàng không thích nằm một mình trong bệnh viện, liền mua thuốc và gửi đến cho nàng.

Vừa rồi Lê Chỉ uống thuốc, lúc mơ mơ màng màng nằm ở trên giường, cực kỳ nhớ Thần Hi.

Chăn và ga giường đã được thay mới, nhưng trên chúng vẫn còn lưu lại một chút mùi hương của Thần Hi, từng tia từng sợi quấn lấy lòng nàng, phóng to vô hạn sự nhớ nhung ấy.

Cuối cùng, Lê Chỉ nhịn không được lấy điện thoại di động gửi tin nhắn cho cô, lời nói nghẹn nửa ngày cũng không nói cho Thần Hi biết là mình bị bệnh.

Chỉ là kiềm chế hỏi cô tối nay có đến không.

Khi đó Lê Chỉ còn đang nghĩ, nếu cô tới thì nàng sẽ lái xe tới đón cô, nếu thật sự không được, thì để tài xế đi cũng được.

Thế nhưng đợi qua hai ba phút, Thần Hi nói không thể đến được.

Không đến à...

Đầu óc Lê Chỉ choáng váng do sốt, kèm theo đó, tầm nhìn cũng có chút mơ hồ, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào câu trả lời của Thần Hi rất lâu, sau đó mím chặt đôi môi khô khốc, chậm chạp trả lời một chữ "Được".

Nàng nắm chặt điện thoại rút vào trong chăn, trái tim như bị một bàn tay hung hăng bóp chặt, cảm giác đau đớn có chút ngạt thở.

Lê Chỉ tự thuyết phục bản thân rằng hạ sốt sẽ tốt lên.

Con người chỉ cần ngã bệnh liền trở nên yếu đuối, đây là tình trạng bình thường, không trách Thiến Thiến.

Thần Hi không biết nàng bị bệnh, nếu không, cho dù là quan hệ hợp đồng với kim chủ, cũng sẽ đến thăm nàng.

Thần Hi tính tình tốt lại mềm mại, sẵn sàng dành cả đêm để sắp xếp bất ngờ cho nàng chứ đừng nói đến việc đến gặp nàng vào lúc này.

Lê Chỉ dùng đầu ngón tay nóng hổi ấn mở đoạn video giám sát mà nàng lưu trữ.

Trong video, Thần Hi bận bịu đến bận bịu đi, leo cao bò thấp để dán các chữ cái tiếng Anh "Sinh nhật vui vẻ" lên cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn cho nàng.

Trong video giám sát, cái ghế cô giẫm dưới chân có chút lắc lư, nhiều lần suýt chút nữa thì ngã xuống.

Lê Chỉ chứng kiến đến hãi hùng khiếp vía, Thần Hi cũng bị doạ đến khẽ vỗ ngực.

Cô cũng sẽ sợ hãi khi té ngã.

Cô cũng sẽ bị doạ đến run lên trước sự nổ tung đột ngột của bóng bay.

Trước khi tràn đầy tự tin mang ra mâm món ăn mình đã nấu xong, cô cũng sẽ bị dầu tung toé bắn vào mu bàn tay.

Nhưng những đều này, Thần Hi chưa từng nói.

Ngày hôm đó, cô chỉ đứng dưới ánh nến rực rỡ, mỉm cười nhẹ nhàng, mi mắt cong cong giấu hai tay phía sau lưng, cười và chúc nàng sinh nhật vui vẻ.

Chỉ là một ngày bình thường mà thôi.

Chưa từng có ai quan tâm đến Lê Chỉ.

Cũng sẽ không có ai vì nàng mà dành thời gian, công sức để làm những việc không mang lại bất kỳ lợi ích gì cho công ty.

Chỉ có Thần Hi sẽ làm.

Thần Hi giống như đôi dép màu hồng đặt ở lối vào, mang đến một chút màu sắc tươi sáng cho căn phòng trắng đen này.

Lê Chỉ nhìn vào thân ảnh mảnh mai, bận rộn trong video giám sát, ánh mắt mơ hồ.

Thiến Thiến.

"Thần Hi." Lê Chỉ tựa người vào khung cửa nhìn về phía Thần Hi đang quay lưng về phía mình.

Có lẽ là do sốt làm đầu óc trở nên mơ hồ bất động, hiện tại, nàng thậm chí không thể phân biệt được liệu Thần Hi đang thay giày hay là đang tức giận, không để ý đến nàng.

Thần Hi vốn nói tối nay có việc nên không thể đến, bây giờ, cuối cùng cũng bất ngờ đến thăm nàng, nếu như bản thân chọc cô tức giận, liệu cô có thể quay đầu liền rời đi không?

Trong lòng Lê Chỉ có chút hoảng, đầu ngón tay giật giật, nhấm nháp đôi môi khô khốc, nhẹ nhàng nói, "Thần Hi, tôi đã uống thuốc rồi, em đừng tức giận."

Trong giọng nói trầm thấp, lại có mấy phần ý vị nịnh hót.

Thần Hi hơi giật mình, vừa lúc thay xong giày muốn xoay người lại, thì một thân thể nóng bỏng chậm rãi áp sát vào lưng cô.

Đối phương nhẹ nhàng vòng lấy eo cô, tựa cằm lên vai cô, lúc phát bệnh, hơi thở nặng nề khi nàng ngã bệnh, từng hơi thở đều đều trào ra, quét qua vùng cổ nhạy cảm của cô, nóng bỏng đến mức khiến trái tim Thần Hi run rẩy.

Một giọng nói trầm thấp khàn khàn từ phía sau vang lên, "Thiến Thiến."

Nàng nói, "Tôi là bệnh nhân."

"Em đừng hung dữ."

Một câu nói dường như chứa đựng một sự tủi thân vô hạn, khiến cho hốc mắt Thần Hi đỏ bừng, trái tim như bị người ta dùng búa nặng đập mạnh một cái, đau đớn âm ỉ.

Đại tiểu thư bị bệnh đã đủ khó chịu rồi, tại sao cô lại không khống chế tốt giọng điệu chứ.

Người phía sau dán chặt vào cô như một cái bếp lò, nhiệt độ nóng bỏng xuyên qua quần áo, thiêu đốt tại đầu quả tim của Thần Hi.

Thần Hi cắn chặt môi dưới, xoay người ôm lấy Lê Chỉ: "Thật xin lỗi."

Cô hít một hơi thật sâu để đè xuống cảm giác nóng bừng trong mắt, "Em không có hung dữ với chị, em chỉ quá lo lắng thôi."

Thần Hi thả mềm giọng nói, "Vậy sau khi uống thuốc xong, chúng ta lên giường nằm có được không?"

Thần Hi dỗ Lê Chỉ vào phòng ngủ.

Đối phương ngồi ở mép giường, Thần Hi dựa vào ánh sáng của đèn bàn để lấy thuốc đặt ở trên tủ đầu giường.

Bên trong vỉ thuốc được sắp xếp gọn gàng bị thiếu hai viên thuốc, chắc là Lê Chỉ đã uống.

Thần Hi quay đầu nhìn Lê Chỉ.

Lê Chỉ phản ứng chậm nửa nhịp, ánh mắt từ thuốc chuyển đến khuôn mặt của Thần Hi.

Cô vòng tay qua eo Thần Hi, vùi mặt vào bụng cô, như thể điều này sẽ làm nàng dễ chịu hơn một chút.

"Không có lừa em, đã uống thuốc rồi."

Là thuốc hạ sốt.

Nhưng ít nhất cũng phải mất một đến hai tiếng mới có hiệu quả.

Thần Hi đặt tay lên bả vai của Lê Chỉ, giọng nói nhẹ nhàng, "Nếu sau hai tiếng mà không hạ sốt, chúng ta liền đi bệnh viện, được không?"

"Không đi bệnh viện."

Lê Chỉ khẽ nhíu mày, giọng nói buồn buồn, giống như từ đáy lòng bài xích hai chữ "Bệnh viện".

"Hạ sốt thì sẽ không đi."Thần Hi đưa tay kiểm tra nhiệt độ trên trán Lê Chỉ.

Nàng ngồi ở mép giường ngẩng cao đầu, con mắt buồn ngủ không muốn mở ra, hô hấp vừa chậm vừa trầm, cứ như vậy dịu dàng ngoan ngoãn an tĩnh ngẩng mặt lên, mặc cho Thần Hi vén tóc cho nàng, dán lòng bàn tay lên trán của nàng.

Vẫn còn rất nóng.

"Trước hết hãy ngủ hai tiếng đã."

Thần Hi vén chăn lên, Lê Chỉ cởi giày nằm vào trong.

Nhiệt độ trong chăn vừa rồi vẫn còn, Lê Chỉ chạm vào gối liền không muốn mở mắt.

Trước khi mất ý thức chìm vào giấc ngủ sâu, nàng vươn tay kéo lấy tay của Thần Hi, giọng nói mơ hồ không rõ, "Thiến Thiến, ở lại với tôi."

Nhiệt độ lòng bàn tay của Lê Chỉ rất nóng, không khác gì trên trán.

Đôi mắt Thần Hi lấp loé, rũ mắt xuống nhìn bàn tay đang bị nàng nắm lấy.

Rào cản mỏng manh trong lòng mất bốn ngày trời vất vả xây dựng, dường như chỉ cần cái nhiệt độ nóng bỏng này, tất cả đều tan chảy đi.

Thần Hi khẽ thở dài.

Đại tiểu thư bị bệnh thật là quá phạm quy, đáng yêu dịu dàng ngoan ngoãn đến mức thái quá.

Dù cô có tàn nhẫn đến đâu, cũng không nỡ bỏ nàng bị bệnh một mình ở trong căn phòng rộng lớn vắng vẻ như vậy.

Thần Hi cúi đầu hôn lên trán Lê Chỉ, "Ngủ đi."

Ban đầu Lê Chỉ khó chịu đến mức nhíu chặt ấn đường, sau đó chậm rãi giãn ra, vùi mặt vào trong gối, nửa cuộn tròn người, mặt hướng về Thần Hi ngủ thϊếp đi.

Thần Hi lấy điện thoại ra xem giờ.

Giả sử đại tiểu thư vừa uống thuốc xong, nếu như sau hai tiếng nữa mà không hạ sốt, chỉ có thể đưa nàng tới bệnh viện.

Chưa bao giờ Thần Hi cảm thấy thời gian ở cùng Lê Chỉ trải qua khó khăn đến như vậy.

Như thường lệ, khi hai người gặp nhau, Thần Hi luôn cảm thấy thời gian trôi đi rất nhanh, nhưng hôm nay lại cảm thấy mỗi một phút biến động trên điện thoại trở nên vô cùng dài.

Cô dùng một tay lấy ra chiếc nhiệt kế mới toanh từ túi thuốc trên tủ đầu giường.

Quay về ngọn đèn yếu ớt đầu giường nhìn vào, con số trên đó dừng lại ở mức 40 độ C.

Có lẽ đại tiểu thư đã tự đo trước đó.

Trong lòng Thần Hi vô cớ tức giận.

Sốt đến mức này vẫn không muốn đi bệnh viện, phải đợi sốt đến đần độn thì mới chịu đi à?

Cô quay đầu trừng Lê Chỉ, rút tay ra khỏi lòng bàn tay của nàng.

Tôi không quen chị ta!

Lông mày Lê Chỉ lập tức nhíu chặt, lông mi rậm khẽ động, vẻ mặt khó chịu nửa tỉnh nửa mê.

Thần Hi bĩu môi, nhét tay vào lại, cúi đầu cắn nhẹ lên đôi môi khô khốc của Lê Chỉ.

Cô ngậm lấy môi dưới của nàng, mi mắt rũ xuống, tim có chút đau.

Thần Hi dỗ dành Lê Chỉ buông tay, tự mình đi ra ngoài đun nước, sau đó quay lại ngồi bên cạnh giường, chậm rãi đút vào miệng Lê Chỉ.

Thần Hi ngồi ở mép giường nhìn điện thoại di động, đầu tiên, sửa bài luận văn sau khi viết xong bản nháp, sau đó liên tục tra cứu trên Baidu để tìm cách giảm sốt nhanh chóng.

Gần khoảng mười hai giờ đêm, Lê Chỉ ra một thân mồ hôi.

Thần Hi đo lại nhiệt độ cho nàng một lần nữa.

38,5 độ C.

Tảng đá lớn treo lơ lửng trong lòng cuối cùng cũng đã rơi xuống.

Ít nhất cũng đã hạ sốt.

Thần Hi nắm chặt nhiệt kế ngây ngốc ngồi trên mép giường, lại có cảm giác muốn khóc.

Cô không biết hôm nay Lê Chỉ lại bị bệnh, thậm chí đột nhiên đến đây cũng chỉ là ý nghĩ bất chợt mà thôi.

Thần Hi không dám nghĩ tới, nếu như hôm nay bản thân không tới, nàng có phải định tự mình trải qua mọi thứ như vậy sao?

Thần Hi liếc nhìn điện thoại di động ở bên cạnh từ khoé mắt, mi mắt khẽ động.

Tâm tình của đại tiểu thư khi gửi tin nhắn cho cô là gì?

Thần Hi hít sâu một cái, loại bỏ những suy nghĩ rối ren ra khỏi đầu.

Cô dùng khăn mặt lau mặt cho Lê Chỉ, sau đó đi tắm, thay một chiếc áo choàng tắm thoải mái ở nhà, leo lên giường ôm lấy Lê Chỉ.

Cả đêm, Thần Hi không thể ngủ ngon, hầu như cách mỗi hai đến ba giờ cô lại bừng tỉnh một lần.

Cô luôn mơ thấy cảnh mình ngày xưa ngồi bên bệnh giường để chăm sóc mẹ trong bệnh viện.

Khi đó cũng giống như vậy, ngủ không say, hoặc căn bản là không dám ngủ sâu, chỉ sợ khi mình ngủ mê rồi tỉnh dậy, mẹ đã đi rồi.

Sắc trời bên ngoài nhạt nhòa tỏa sáng.

Thần Hi liếc nhìn thời gian, đã gần sáu giờ.

Lê Chỉ đã bớt nóng, nhiệt độ cơ thể gần như bình thường, nhiệt độ cơ thể đã trở lại mức 36 hoặc 37 độ C.

Thần Hi đứng dậy, định nấu một ít đồ ăn để ăn.

Cô lặng lẽ đi ra ngoài, động tĩnh trong bếp tương đối nhẹ, đến nỗi lúc Lê Chỉ tỉnh lại, còn tưởng người đã đi rồi.

Lê Chỉ vươn tay sang bên cạnh sờ một cái, không sờ thấy người, lập tức từ trên giường ngồi dậy.

Cảm giác đầu óc nặng nề ngày hôm qua không còn nữa, nàng chưa bao giờ cảm thấy tỉnh táo như bây giờ.

Dường như cảm giác hỗn độn, chật chội được mưa rửa sạch, bây giờ một mảnh thư thái khoáng đạt.

Lê Chỉ giơ tay nhéo nhéo ấn đường, ánh mắt nhìn quanh phòng một vòng.

Thần Hi không ở đây.

Lê Chỉ xuống giường đi ra ngoài, vừa bước ra khỏi phòng ngủ liền ngửi thấy mùi cháo thơm nồng.

Hô hấp của nàng căng chặt, đi về phía nhà bếp.

Thần Hi đang đeo tạp dề đang đánh trứng ở bên trong, nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại nhìn.

"Tỉnh rồi à?" Thần Hi rửa tay rồi đi tới, vươn tay muốn sờ trán Lê Chỉ.

Ánh mắt Lê Chỉ lấp loé, động tác còn nhanh hơn suy nghĩ, đưa tay nắm chặt cổ tay của Thần Hi.

Cơ thể vô thức ngả về phía sau, không để Thần Hi đo nhiệt độ cho nàng.

Thần Hi nghi hoặc nhìn nàng.

Lông mi dài của Lê Chỉ khẽ động, chột dạ không dám nhìn vào mắt của Thần Hi, "Tôi cảm thấy vẫn chưa hạ sốt, đầu vẫn có chút đau."

Nàng rũ mắt nắm chặt cổ tay của Thần Hi, khẽ nói, "Ở cạnh tôi thêm một ngày nữa."

Lê Chỉ có hạ sốt hay không, Thần Hi biết rõ hơn bản thân nàng rất nhiều.

Nhìn thấy nàng đang nói dối mình với đôi tai đỏ hoe, Thần Hi có chút muốn cười.

"Đại tiểu thư, chị đang làm nũng với em à?"

Thần Hi nghiêng đầu nhìn sắc mặt của Lê Chỉ.

Khuôn mặt vốn thanh lãnh, bị cô hỏi một câu đã đỏ bừng.

"Tôi mua túi cho em." Lê Chỉ móc ra đòn sát thủ, "Mua thật nhiều túi."

Chỉ để ở lại với chị ấy một ngày thôi sao?

Thần Hi cố ý hừ hừ, "Em là loại người thấy túi liền mở to mắt sao?"

Lê Chỉ dựa vào ngưỡng cửa, giương mắt nhìn Thần Hi, trong mắt lay động ý cười rạng rỡ.

"Là em."

"..."

-------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thiến Thiến: Tôi vậy mà không biết phải phản bác thế nào (nhíu mày)