Đầu ngón tay lướt qua làn da nhạy cảm phía sau vai, giống như bị đầu lông vũ nhẹ nhàng cào vào da thịt mềm mại, ngứa ngáy đến lông tơ cũng run rẩy.
Da đầu Lê Chỉ tê dại, hô hấp trong nháy mắt trở nặng hơn rất nhiều.
Khuôn mặt ấm mát của Thần Hi dán vào làn da nóng bỏng của nàng, hàng lông mi dày và dài rũ xuống, hơi thở vu vơ qua vai nàng, lúc có lúc không.
Giọng nói trầm thấp hỏi nàng: "Đại tiểu thư có phải dự định không muốn em nữa?"
Ngực Lê Chỉ, trái tim nàng, như bị lời nói của Thần Hi kéo lôi một cái, hơi co rút lại, nổi lên chi chít cảm giác đau nhức mềm mại.
Lòng bàn tay nàng dán vào lưng Thần Hi, mi mắt rũ xuống, khàn giọng nói: "Muốn em."
Vừa dứt lời, điện thoại di động đặt ở trong hộp tay vịn trung tâm sáng lên một cái.
Có người nhắn tin cho nàng.
Thần Hi nhìn thấy trước, đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm giống như mắt mèo hoang.
Lê Chỉ vươn tay ra để lấy, ngón tay vừa chạm vào mép điện thoại, cảm giác đau nhức trên vai ngay lập tức truyền tới.
Hơi thở nóng bỏng, ẩm ướt phả vào trên vai.
Mặc dù đối phương không dùng quá nhiều sức, nhưng vẫn có chút cảm giác đau nhẹ.
Lê Chỉ khẽ nhíu mày, "Thần Hi."
Rõ ràng người bị cắn là nàng, nhưng Thần Hi lại như là bị uất ức rất lớn.
Cô buông nàng ra, giơ tay cọ môi dưới, mơ hồ nói, "Miệng đàn bà, quỷ gạt người."
Trong lòng Thần Hi buồn bực như một cục bông bị ngấm ướt, quấn kín không khẽ hở ở trên trái tim, nặng nề, bức bối.
Trong xe quá buồn bực, cô cũng không muốn nhìn thấy Lê Chỉ trả lời tin nhắn của Tô Lê ở trước mặt mình, tay đỡ lấy lưng ghế, muốn xuống xe.
Cơ thể vừa dọc theo cửa xe trượt xuống, cánh tay liền bị Lê Chỉ giữ chặt.
Một tay Lê Chỉ nắm chặt cánh tay của Thần Hi, bàn tay khác đang cầm điện thoại di động vòng qua vòng eo mảnh mai mềm mại của cô, dán lên phía sau lưng cô, trực tiếp kéo người trở lại vào lòng, ôm chặt.
Thần Hi không kịp đề phòng bị nàng kéo trở lại, cơ thể mất đi trọng lực, đè lên người Lê Chỉ.
Ngực của cả hai áp sát vào nhau, lẫn nhau bị chèn ép, rêи ɾỉ một tiếng.
Cứ như vậy, Lê Chỉ vẫn như cũ gắt gao vòng lấy eo cô, ôm chặt cô trong lòng không buông.
Thần Hi không hài lòng đẩy bả vai nàng.
Lê Chỉ tựa như bất đắc dĩ thở dài, thấp giọng nói: "Đừng loạn nữa."
Giọng nói của nàng nhẹ nhàng rưng rưng, mang theo vài sợi ý vị nuông chiều, rất gợi cảm dễ nghe.
Thần Hi từ trước đến nay ăn mềm không ăn cứng, trái tim thoáng cái liền mềm nhũn.
Cô thuận sườn núi đi xuống, vươn tay vòng lấy cổ Lê Chỉ, vùi mặt vào hõm cổ nàng.
Uất ức như một con mèo bị con người bỏ rơi.
Một ý cười lướt qua trong mắt Lê Chỉ, đầu ngón tay nhẹ nhàng chải vuốt đuôi tóc dài đang khoác lên ở phía sau lưng của Thần Hi, như là vuốt lông cho cô.
"Tôi không thêm người khác, cũng không có ý định đổi bạn giường." Lê Chỉ nghiêng mắt nhìn cô, mở khóa điện thoại, từ phía sau đưa đến trước mắt Thần Hi.
Người vừa gửi tin nhắn cho nàng là trợ lý Trương, là một tệp tài liệu liên quan đến công việc.
Thần Hi không thích dò xét quá sâu vào việc riêng tư của người khác, cũng cảm thấy việc đọc tin nhắn trên điện thoại người khác là không tốt, vì vậy cô dùng hàm răng trắng ngần khẽ chọc vào môi dưới, ngay bên cạnh bàn tay của Lệ Chỉ, chỉ duỗi ra duy nhất một đầu ngón tay để lướt trên màn hình.
Lê Chỉ không có thêm bất kỳ người nào, cũng không nói chuyện với người khác về bất kỳ điều gì ngoài công việc.
Trong giao diện tin nhắn của nàng, ngoại trừ một người có ghi chú là "Thiến Thiến", tất cả những gì còn lại đều liên quan đến công việc.
Đừng nói cái gì Tô Lê, ngay cả một trái nho cũng không có.
Mi mắt Thần Hi kích động, đầu ngón tay giống như bị bỏng, uốn cong và rút lại.
Trong lòng cô vô cớ có một chút hoang mang, dán mặt vào vai Lê Chỉ, phần đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào chỗ vừa mới bị cô cắn.
"Buổi chiều, chị rõ ràng..."
Rõ ràng đã quét mã QR, chẳng lẽ sau đó đã bị xóa đi?
Lê Chỉ lấy lại điện thoại di động, hai tay vòng qua eo của Thần Hi, trả lời tin nhắn cho trợ lý Trương.
"Tôi chỉ quét mã QR, không có thêm."
Lê Chỉ đặt lại điện thoại vào hộp tay vịn trung tâm, nghiêng mắt nhìn Thần Hi, đáy mắt giống như có cái gì lướt qua, "Không phải em đang ngồi cùng cô ấy sao? Nếu tôi từ chối ở trước mặt cô ấy, liệu cô ấy có quấn lấy em để xin thông tin liên lạc của tôi không?"
Sẽ.
Chỉ khi Thần Hi bình tĩnh lại, mới cảm thấy mình giống như đã bị lừa.
Cô đột ngột từ trong lòng Lê Chỉ đứng dậy, ánh mắt thẳng thừng nhìn vào khuôn mặt đang lộ ra nụ cười của đối phương.
Lê Chỉ với tư thế thả lỏng, tựa vào lưng ghế, giương mắt nhìn cô, lúm đồng tiền nhợt nhạt ngày thường keo kiệt không chịu cho người khác nhìn thấy, hiện đang tô điểm ở hai bên khoé miệng cùng với nụ cười.
Hai người đối mắt nhau, lòng bàn tay của Thần Hi nóng hổi, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, muốn nói gì đó lại mím môi nhịn xuống.
Cô phồng má, chậm chạp từ trên người Lê Chỉ trượt xuống.
Lần này Lê Chỉ không ngăn cản cô.
Thần Hi xuống xe, bị gió đêm man mát thổi qua, đầu óc hỗn độn dần dần rõ ràng, càng cảm thấy hối hận.
Cô hình như đã bị đại tiểu thư đùa giỡn.
Có ngàn ngàn vạn cách để đại tiểu thư từ chối Tô Lê, nàng lại cố ý chọn cái lựa chọn làm cho mình hiểu lầm.
Gò má hơi nóng của Thần Hi bị gió thổi qua, trong lòng có một suy đoán rất rất lớn mật.
Nghe có hơi phi lý, nhưng dường như lại là thật.
Thần Hi không dám ngẫm nghĩ, chờ đến khi vòng qua thân xe, ngồi trở lại ghế lái phụ, cả người đã khôi phục như bình thường.
Cô đau lòng ôm lấy chiếc túi xách vừa bị mình tiện tay ném đi, dán lên trên mặt, nhẹ nhàng cọ, "Bảo bảo, Mama có lỗi với con huhu."
"Vừa rồi chắc chắn là ngã đau lắm."
Ngón tay của Thần Hi nhẹ nhàng xoa vào nơi có thể đã bị cọ sát, "Sẽ không có lần sau, Mama hứa với dì Lê của con!"
Lê Chỉ đặt tay trên vô lăng, mí mắt giật giật, khoé mắt liếc cái túi trong tay Thần Hi một cái.
Xem ra đó là thứ mà bản thân hứa tặng cho cô vào ngày hôm đó, hình như sáng hôm nay mới đưa đến.
Nhìn thấy Thần Hi ôm cái túi cẩn thận như vậy, Lê Chỉ trong lòng không khỏi cảm thấy tự mãn, ngón tay vuốt ve vô lăng, tâm tình vui vẻ.
'Cái túi trong tay Thần Hi nhìn đẹp nhỉ?'
'Tôi mua cho đấy.'
Hai người tối nay cũng không có đi khách sạn, mà là trực tiếp về nhà Lê Chỉ.
Thần Hi đến dì, hôm nay là ngày thứ ba, cái gì cũng không làm được.
Ở khách sạn còn không bằng ở nhà.
Huống chi, hôm nay Thần Hi không nghĩ tới sẽ gặp được đại tiểu thư, bên trong túi xách trên người cũng chỉ có đồ trang điểm và băng vệ sinh dự phòng, không có cái gì khác.
Nếu biết sớm sẽ đến, ít nhất cô sẽ mang theo một cái quần · lót để thay giặt.
Thần Hi chợt nhớ tới gì đó, lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn cho "Nhóm Mèo Mèo", nói mình sẽ không trở về.
Người trả lời nhanh nhất là Tiếu Tiếu, người đứng ở tuyến đầu trong việc đập kẹo đường.
[Mèo dũng cảm không ngại khó khăn]
Tiếu Tiếu: Thiến Thiến, cậu đi chỗ của đại tiểu thư à?
Tiếu Tiếu: Không phải cậu đến dì sao?
Phú bà bây giờ đều thích chơi nặng miệng như vậy sao?!
Tiếu Tiếu đập cp thì đập cp, thương Thần Hi thì thương Thần Hi
Rốt cuộc là bạn thân cùng phòng, trong lòng cô nàng sinh ra sự bất mãn nho nhỏ, ngữ nghĩa gửi đi đều mang theo giọng điệu khiển trách.
[Mèo dũng cảm không ngại khó khăn]
Tiếu Tiếu: Đại tiểu thư, ngay cả hai ngày cũng không chờ được à?"
Tiếu Tiếu: Đều là con gái, sao chị ta chả biết thương người chút nào hết vậy!
Đưa tiền thì có thể muốn làm gì thì làm sao?
Nhan Đà không nhìn nổi nữa, cảm xúc mãnh liệt mở mic.
[Mèo dũng cảm không ngại khó khăn]
Nhan Đà: ...
Nhan Đà: @Thiến Thiến, cậu cũng không thể thanh tâm quả dục hai ngày à? Trong lúc dì đến cũng không buông tha người ta, tớ bây giờ cũng có chút đồng cảm với vị kia rồi đấy.
*Thanh tâm quả dục ( 清心寡欲
) – Khổ hạnh: Tâm trong sạch và ít ham muốn.Đã tạo nghiệt gì lại đυ.ng phải tên tiểu yêu tinh Thần Hi này thế.
Đưa tiền, tặng túi cũng thôi đi, còn phải □□ bất cứ lúc nào.
Tiếu Tiếu muộn màng nhận ra
*, phản ứng lại.
*Câu gốc: Hậu tri bất giác ( 后知后觉 )[Mèo dũng cảm không ngại khó khăn]
Tiếu Tiếu: À, hóa ra là Thiến Thiến chủ động.
Tiếu Tiếu: Tớ hiểu lầm đại tiểu thư rồi.
Nhan Đà: Với tính cách của cậu ấy, nếu không phải vì thèm cơ thể người ta, có thể cùng người ta về nhà sao?
Thiến Thiến: ...
Thiến Thiến: Đừng luôn nói lời nói thật. / Xấu hổ.
Tiếu Tiếu: Thiến Thiến, vậy các cậu đừng chơi quá kịch liệt nha.
Thật ra thì đến dì cũng không phải là không được, đeo bao ngón tay sạch sẽ là được, sau đó cẩn thận rửa sạch cũng không có vấn đề gì cả.
Huống chi, nữ sinh trong thời kỳ kinh nguyệt, nồng độ hormone nữ
(Estrogen) trong cơ thể giảm, hormone nam
(Testosterone) tăng, cho nên nhu cầu ở phương diện kia có thể tương đối mạnh.
Đều là nhu cầu bình thường của cơ thể.
Ba người cũng đã xem rất nhiều phim, Tiếu Tiếu nhanh chóng chấp nhận, tri kỷ nhắc nhở.
[Mèo dũng cảm không ngại khó khăn]
Tiếu Tiếu: Phải vừa phải nha.
Vừa rồi còn tưởng là Lê Chỉ muốn, Tiếu Tiếu tức giận, cho rằng phú bà không phải người, đến kỳ kinh nguyệt cũng không thể nghỉ ngơi!
Bây giờ biết là Thần Hi muốn ——
Ồ, vậy thì không sao đâu~
Giọng điệu và thái độ hoàn toàn khác với vừa rồi, thật sự là tiêu chuẩn kép.
Thần Hi mi mắt cong cong, nằm ngửa ở trên giường, bắp chân thon dài đặt trên mép giường tự nhiên treo xuống, bên trên mu bàn chân trắng nõn thon gọn treo một đôi dép lê mùa thu màu hồng, nhẹ nhàng lắc lư.
Bạn cùng phòng của cô thật sự là bất kể lúc nào cũng đứng ở bên cô.
Dép lê từ bên trên mũi chân đột nhiên tuột xuống, Thần Hi chống nệm chậm rãi ngồi dậy.
Đầu ngón chân trắng nõn hồng nhuận giẫm trên mặt đất, Thần Hi rũ mắt nhìn vào đôi dép màu hồng rõ ràng không ăn khớp với phong cách trang trí của toàn bộ căn nhà.
Đôi dép của đại tiểu thư là màu đen, hoàn toàn ăn khớp với phong cách trang trí lãnh đạm và cấm dục.
Trong căn phòng đen trắng, chỉ có màu hồng sống động này là có chút bất ngờ.
Lần trước khi tới đây, Thần Hi mang vẫn là kiểu dép lê mùa hạ màu xám dự phòng.
Hôm nay lúc thay giày, đôi này là đại tiểu thư vừa mới lấy ra, giống như là mới mua.
Vì ai mua, không cần nói cũng biết.
Ngón tay Thần Hi nắm chặt ga giường, có chút thất thần.
Chuông cửa vang lên, cơm hộp đã đến.
Thần Hi chớp mắt hai cái, mang dép xuống giường.
Cơm nước xong xuôi, cô đi tắm trước.
Lê Chỉ ngồi ở bên ngoài xử lý công việc.
"Đại tiểu thư."
Thần Hi đột nhiên từ trong phòng tắm thò đầu ra gọi Lê Chỉ, khuôn mặt đã bị hơi nóng bốc lên, nhìn có chút đỏ.
Lê Chỉ nghi hoặc nhìn qua.
Ngón tay Thần Hi nắm chặt ván cửa, nhỏ giọng hỏi, "Có thể cho em mượn một cái quần · lót không."
Hàng mi dày cong và dài của cô ướt sũng, đôi mắt đen nhánh sáng ngời, sắc môi đỏ ửng ẩm mượt, quyến rũ như yêu tinh.
Thần Hi đỏ mặt xấu hổ, nhỏ giọng ấp úng, "Em làm bẩn cái kia rồi."
Có thể là vừa mới rồi khi nằm ngửa trên giường làm ra, chỉ có qυầи ɭóŧ, quần jeans bên ngoài thì không sao.
Lê Chỉ tìm một cái chưa mở bọc cho Thần Hi, đưa cho cô, suy nghĩ một chút, lại nói cho cô biết quần đêm đặt ở trong tủ trong phòng tắm.
Thần Hi tắm rửa xong, quấn áo choàng tắm đi ra, trên người ướt sủng với hơi nước ấm áp.
Cô đến gần, khom lưng, hôn lên khóe miệng Lê Chỉ một cái, "Em ổn rồi, tới lượt chị."
Thần Hi thật sự có tồn tại phần tâm tư kia, muốn đợi Lê Chỉ tắm xong sẽ làm.
Thế nhưng, buổi chiều hôm nay thật sự quá mệt mỏi, nằm uỵch xuống giường, mí mắt liền mất khống chế dính vào nhau.
Thần Hi mơ mơ màng màng không biết đã ngủ bao lâu, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, đột nhiên ý thức được Lê Chỉ lâu như vậy sao vẫn chưa tắm xong, lúc này mới dụi mắt, bò dậy đi tìm nàng.
Trong phòng tắm của phòng ngủ chính ——
Lê Chỉ cởϊ qυầи áo, đối diện với gương liếc nhìn dấu răng mờ ở trên vai, ngón tay mơn trớn từ phía trên, trong lòng ê ẩm mềm mại, trong mắt lộ ra ý cười.
Nàng không đi hỏi Thần Hi rốt cuộc hành động ngày hôm nay đối với nàng chỉ đơn giản là ham muốn chiếm hữu, hay là ghen tuông.
Lê Chỉ xoay người dựa vào bồn rửa tay, tùy ý chống lên hai chân thon dài, tay nắm chặt chiếc áo sơmi lụa vừa cởi ra, lông mi hạ thấp xuống.
Có một số lời không thể hỏi quá rõ ràng.
Lỡ đâu câu trả lời không giống với những gì mình nghĩ, thì ngay cả chỗ trống để lùi lại cũng không còn.
Trên xe, rất rõ ràng Thần Hi cũng là ý thức được điểm này, cho nên mới nhịn xuống không hỏi.
Đầu ngón tay Lê Chỉ dán vào chỗ bị Thần Hi cắn qua, không hiểu sao cảm thấy dấu răng nhẹ nhàng này như đang cắn vào trái tim, để lại một dấu hiệu nhàn nhạt.
Hơi đau, lại có chút nghiện.
Lê Chỉ muốn nhìn thấy dáng vẻ hung hăng của Thần Hi trong xe.
Cũng thích nhìn thấy cô chiếm hữu bản thân giống như bảo vệ thức ăn.
Thậm chí sẽ nuông chiều cô mà không để lại dấu vết.
Tầm mắt nâng lên, vừa vặn quét qua bên trong sọt đựng quần áo bẩn, chiếc qυầи ɭóŧ Thần Hi vừa cởi ra cũng nằm trong đó.
Thần Hi mơ mơ màng màng chân trần đi ra ngoài, nghe thấy tiếng nước rất nhỏ từ phòng tắm phòng khách, nghi hoặc nhìn vào, phản ứng có chút ngốc.
Cửa phòng tắm không đóng kín, lộ ra một nửa khe hở lớn.
Thần Hi nhìn thấy đại tiểu thư đã tắm rửa xong đang đứng trước bồn rửa tay.
Mái tóc dài ngang vai của nàng được buộc ra sau gáy bằng một chiếc dây chun màu đen, những sợi tóc nhỏ thưa thớt rơi ở bên cạnh mặt.
Tóc gội xong nhưng rõ ràng không có thổi khô, nửa phần trên được buộc lại, nửa phần dưới vẫn còn ẩm ướt, dính vào phía sau gáy, nước nhỏ giọt dọc theo cổ chảy xuống vai, áo choàng tắm màu xám bạc trên người bị thấm ướt đến cổ áo.
Nàng mặt mày chăm chú, vẻ mặt nghiêm túc đứng ở trước bồn rửa mặt giặt cái gì đó.
Thần Hi liếc nhìn vào tay nàng, mặt nóng bừng.
Đôi bàn tay thon dài đẹp mắt kia của đại tiểu thư chưa bao giờ chạm vào nước mùa xuân, đang cọ rửa chiếc qυầи ɭóŧ bẩn cô vừa cởi ra.
Cô ban đầu định ném nó đi, nhưng hình như đã quên mất.
Đầu óc Thần Hi trống rỗng.
Cái cổ cứng ngắc chuyển động, ngơ ngác đi trở về phòng ngủ.
Cô thẳng tắp đâm đầu vào trong tấm chăn bồng mềm mại xoã tung, hai tay nắm chặt tấm chăn, chậm rãi nhún vai vùi mặt vào trong.
Thần Hi thấp giọng a một tiếng, cổ và tai toàn bộ đỏ bừng.
Đại tiểu thư hình như...
Hình như thật sự thích cô.
--------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Thiến Thiến: Sức quyến rũ chết tiệt này của tôi!