Chương 25

Lê Chỉ hối hận về cuộc gọi.

Trước đó, khi Lê Thanh nói lớp trưởng của bọn họ có thể muốn tỏ tình với Thần Hi, Lê Chỉ thậm chí còn không thật sự đặt vào trong lòng.

Theo hướng cong lại như cái kẹp giấy của Thần Hi, căn bản không cần lo lắng cô là song tính luyến.

Hợp đồng bao dưỡng của hai người cũng được viết rõ ràng, trong thời gian hợp đồng, không được phép dây dưa mập mờ với người khác.

Nhưng bây giờ thì khác, lần này là một nữ sinh tỏ tình với cô, là một tân sinh viên do cô dẫn dắt.

Có lẽ trong lòng Thần Hi, cô ấy sẽ khác.

Ít nhất lấy tính cách của Thần Hi, sẽ không trực tiếp từ chối trước mặt nhiều người khiến đối phương mất mặt.

Lê Chỉ không biết mình đang lo lắng cái gì, trái tim như treo lơ lửng giữa không trung, đột nhiên nổi gió, sợi dây giữ lấy nó có chút không chịu được gánh nặng.

Đến khi nhận ra phản ứng của mình sau khi xem xong bức ảnh do Lê Thanh gửi tới, cuộc gọi đã được gọi đi, bây giờ hối hận cũng đã muộn.

Lê Chỉ hít một hơi thật sâu, ngón tay nắm chặt điện thoại.

Khi mở miệng lần nữa, giọng nói nghe như bình thường, nhẹ nhàng nhàn nhạt giống như là thuận miệng hỏi một chút.

"Muốn túi xách không?"

"Mẫu mới nhất."

"Tôi mua cho em."

Lê Chỉ cũng không tin Thần Hi dám mang túi nàng tặng đi nhận sự thể hiện thiện ý từ người khác mà không biết xấu hổ.

Huống chi, đối phương còn là nghiên cứu sinh năm nhất còn chưa ra khỏi trường, việc tỏ tình cũng chỉ là trò trẻ con cổ hủ mà thôi.

Với đức hạnh của Thần Hi, nhìn thấy túi, hai mắt liền sáng lên, chắc chắn sẽ không thích hoa tươi, ngọn nến.

Lê Chỉ dựa vào lưng ghế, đôi chân vắt chéo, lòng bàn tay đặt trên tay vịn, bề ngoài tỏ ra ổn định.

Trợ lý bước vào, nhìn thấy bộ dáng này, còn tưởng rằng nàng đang thảo luận về việc sáp nhập và hợp tác với người ở đầu bên kia điện thoại.

Đưa ra điều kiện áp đảo, hấp dẫn khiến đối phương động lòng.

Cho dù trong lòng hoảng sợ thành chó, thì bề ngoài vẫn trông như đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước.

Lê tổng có thể không có kinh nghiệm yêu đương, nhưng trong việc thương thảo kinh doanh lại là một người kỳ cựu.

Theo trợ lý nhìn thấy, biểu cảm nghiêm túc và thái độ nghiêm khắc của Lê Chỉ, chắc chắn đang thảo luận về việc hợp tác ít nhất là tám chữ số.

Nhưng mà, trên thực tế ——

Ông chủ nhà anh ấy, người đã nắm giữ Lê thị nhiều năm, thông qua điện thoại, đang ngấm ngầm đọ sức với một cô gái nhỏ bên kia, một nghiên cứu sinh năm nhất, còn chưa bước chân vào xã hội.

Càng nhìn vào Lê Chỉ, trợ lý càng khâm phục nàng, tuổi còn trẻ như vậy đã có tâm tính điềm tĩnh, chẳng trách Lê thị càng làm càng lớn.

Trong mắt trợ lý, Lê Chỉ với vẻ đềm tĩnh, giỏi giang, ngón tay đang nắm chặt vào tay ghế, rũ mắt, lắng nghe giọng nói từ phía kia điện thoại.

Thần Hi giống như mỉm cười một chút.

Khí âm véo von, ngắn ngủi thông qua ống nghe truyền vào tai Lê Chỉ, như một chiếc lông vũ nhỏ mềm mại, nhẹ nhàng gãi vào màng nhĩ của nàng.

Mềm mại, có chút ngứa.

Lỗ tai Lê Chỉ nóng lên, mi mắt khẽ động hai cái, có một loại cảm giác muốn cúp điện thoại.

Đầu ngón tay nàng co quắp, nhẹ giọng hỏi, "Không muốn sao?"

"Muốn."

Trong mắt Thần Hi nhuộm lên ý cười, ôm một tay, mũi chân nhấn nhá xuống cỏ, cúi đầu cố ý nói, "Đại tiểu thư gọi điện thoại tới thật là đúng lúc."

Đúng lúc có người muốn tỏ tình với cô, không sớm không muộn, giống như ở bên người cô có đặt vào một đường mắt nhỏ.

Lê Chỉ giả vờ nghe không hiểu.

Thần Hi cười, "Túi xách trực tiếp đưa trường học của em, hôm nay đã quá muộn, nên không đi tìm chị được."

Lê Chỉ mím môi dưới, hàng mi dày rũ xuống che đi biểu hiện trong đáy mắt, dựa vào lưng ghế, từ đầu đến cuối không nói một lời.

"Cũng không đi tìm người khác." Giọng nói của Thần Hi nhẹ nhàng, giống như cọ lên trên trái tim của người nào đó một cái, "Đại tiểu thư, buổi tối phải nghỉ ngơi thật tốt nha."

Lê Chỉ ừ một tiếng, chủ động cúp điện thoại.

Cô nhắm mắt lại, hít thở sâu, mặt trong của ngón cái vô thức vuốt ve mép điện thoại.

Điện thoại trong lòng bàn tay ong ong rung lên, những tin nhắn vừa rồi Lê Thanh gửi tới đồng loạt hiện lên.

[ Nữ thần đi nghe điện thoại! Cuộc gọi này thật sự là quá đúng lúc! ]

[... Cuộc gọi này là từ ai vậy, sao mà trả lời lâu như vậy?]

[Chị, chị nói xem, học tỷ sẽ không có người yêu đâu nhỉ?]

Lê Chỉ thực sự không muốn để ý đến anh ta, trực tiếp gửi một bao lì xì hai trăm đồng.

Lê Thanh đột nhiên nhăn nhó, mặt đầy cảm động.

[Chị, sao đột nhiên gửi cho em bao lì xì vậy chứ.]

Lê Chỉ rũ mắt xuống, im lặng đáp lại.

Hãy coi đây như phí nằm vùng.

[Thế mà tận hai trăm đồng! Cái này cho quá nhiều! Sinh hoạt phí của em vẫn chưa xài hết.]

Đúng là quá nhiều, một cái túi xách của Thần Hi cũng chỉ nhiều hơn anh ta hai số không thôi.

[Đúng rồi, ủy viên sinh hoạt hình như tỏ tình không thành công.]

Khi Thần Hi cúp điện thoại, quay trở lại, xung quanh đã vây quanh mấy tầng người.

Không biết là ai nói trong sân tập có người tỏ tình, mọi người đồng loạt đi tới.

Trong lúc Thần Hi gọi điện thoại, uỷ viên sinh hoạt bị mọi người vây xem, mặt đỏ bừng.

Cô ấy dùng móng tay véo mũ, ánh mắt nhìn về phía Thần Hi.

Học tỷ đứng ở dưới ánh đèn, những tia sáng rực rỡ từ đỉnh đầu cô chiếu xuống, giống như ánh đèn trên sân khấu, khiến người ta vô thức bỏ qua bối cảnh xung quanh, chỉ có thể nhìn thấy cô đang tắm mình trong ánh sáng lộng lẫy.

Uỷ viên sinh hoạt nhìn Thần Hi.

Hai ngày này, đã có vài trận mưa, làm nhiệt độ giảm xuống, mọi người đều mặc hoặc là áo dài tay, hoặc là áo khoác.

Hôm nay Thần Hi mặc một chiếc áo hoodie mỏng màu trắng, ban ngày, búi tóc tròn được thả ra, mái tóc dài được buộc phía sau tai, tuỳ ý buông xõa sau lưng.

Cô ôm một tay nhìn xuống đất, đuôi mắt khơi mào ý cười, với tư thế ung dung, vui vẻ nói chuyện với người ở phía kia bên điện thoại.

Học tỷ như vậy, ngày thường không thấy được.

Thần Hi đối với tất cả mọi người đều rất dịu dàng, cho dù những tân sinh viên lớp bên cạnh đã từng bàn luận về cuộc sống cá nhân của cô, cô cũng sẽ mỉm cười chào hỏi.

Sự dịu dàng này như một tấm lưới vô hình, lặng lẽ, không tiếng động dệt người vào trong đó.

Cảm thấy động lòng vì cô, thật sự là một chuyện hết sức bình thường.

Thần Hi cất điện thoại, đi tới, mỉm cười nhìn ủy viên sinh hoạt, "Vừa rồi xin lỗi, em có việc gì sao?"

Mặc dù cô vẫn đang cười, chỉ là nụ cười này khác biệt so với vừa rồi đứng dưới ánh đèn gọi điện thoại cho người khác.

Nhiệt ý trên mặt uỷ viên sinh hoạt rút đi, đôi mắt như ngấn nước, nhìn Thần Hi, chậm chạp lắc đầu.

Có đôi khi, lời còn chưa nói ra đã đại diện cho kết thúc.

Vừa rồi, một lòng chỉ ở trên người Thần Hi nên không chú ý nhiều, bây giờ lấy lại tinh thần, ủy viên sinh hoạt mới cảm nhận được sự khó xử khi bị mọi vây xem.

Đoán chừng từ ngày mai trở đi, tất cả mọi người sẽ biết về chuyện trên sân tối nay.

Thần Hi và Nhan Đà liếc mắt nhìn nhau.

Hai người ăn ý tách ra đứng về hai bên của ủy viên sinh hoạt, dẫn cô ấy ra khỏi đám đông.

Thần Hi cố ý nâng cao âm lượng, "Cám ơn cái gì, tôi cũng không nỡ chia tay với các em, mời chúng tôi uống trà sữa nhé, được chứ."

Ủy viên sinh hoạt sửng sốt một chút, nhanh chóng phản ứng lại, đây là Thần Hi đang bảo vệ tôn nghiêm của cô ấy, thay cô ấy giải vây, trong lòng nhất thời càng muốn khóc hơn.

Học tỷ tốt như vậy, tại sao không thể cho người khác cơ hội chứ.

"Cám ơn học tỷ, hôm nay là em xúc động."

Chờ đi đến đại lộ, xung quanh không có người vây xem, ủy viên sinh hoạt dừng lại.

Thần Hi cười cười, chỉ nói, "Tôi đã đặt cho em một ly trà sữa, nhớ đi lấy nhé."

Cô bước đến bên người Nhan Đà, vẫy tay chào tạm biệt ủy viên sinh hoạt.

Đôi mắt của ủy viên sinh hoạt đỏ hoe.

Nhan Đà trợn trắng mắt nhìn Thần Hi, cô nàng đã biết đây chính là kết cục.

Sự dịu dàng của Thần Hi giống như một chiếc mặt nạ, cách một tầng khoảng cách không thể vượt qua để chia sẻ tâm tư.

Dường như tốt với bất kỳ ai, lại cứ như thay ai cũng như nhau.

Nhan Đà quay đầu về sau liếc nhìn, học muội vẫn đứng ở chỗ đó, không nhúc nhích, "Cậu chính là tai họa."

Thần Hi vô tội chớp mắt, hai tay nâng mặt, "Tớ có thể làm gì, vẻ bề ngoài xinh đẹp cũng không phải lỗi của tớ."

Đều do sức hấp dẫn không chỗ xếp gọn của cô.

Thần Hi nghiêng mắt nhìn Nhan Đà wink*.

* wink: Sự nháy mắt, cử chỉ nháy mắt đặc biệt để ra hiệu.

"..."

Nhan Đà nhất thời trầm mặc không nói gì, tào đa vô khẩu*.

"Nhưng dịu dàng đối với người khác chính là lỗi của cậu."

Thần Hi vốn không quay đầu, một mực đi về phía trước, "Vậy tớ cũng không thể để em ấy một mình trên sân tập."

Cho dù là từ chối cũng có thể được thể hiện một cách rất mềm mỏng, sao phải giẫm lên mặt mũi của một cô bé khác, sao phải chà đạp lên tình yêu ngây thơ của cô ấy.

Nhan Đà suy nghĩ một chút, bổ sung hoàn chỉnh những gì cô nàng vừa nói.

Dịu dàng lại tuyệt tình.

Sự từ chối rất rõ ràng dứt khoát, không để lại bất kỳ cơ hội nào cho người khác, đồng thời lại khiến người ta nhớ kỹ về cái tốt của cô.

Nhan Đà hiếu kì hỏi cô, "Cậu với đại tiểu thư Lê thị cũng như vậy sao? Cậu có từng giận chị ta chưa?"

Thần Hi mi mắt cong cong nhìn Nhan Đà, cánh môi đỏ mọng chầm chậm phun ra bốn chữ.

"Không, nói, cho, cậu."

Nhan Đà chỉ là ghen ghét vì cô có tiền, có phụ nữ, có đời sống tìиɧ ɖu͙©.

Thần Hi cố ý không nói cho cô nàng, làm cô nàng sốt ruột đến chết ~

"..."

Nhan Đà a một tiếng, cứ như ai đó không cần quan tâm ai biết vậy.

"Cuối cùng kết thúc."

Trở lại ký túc xá, Thần Hi nằm lỳ ở trên giường, ôm gối đầu hừ hừ.

"Nhìn tân sinh viên huấn luyện quân sự mệt mỏi quá à, ngày mai tớ sẽ ngủ nướng thật sâu trước khi vào đoàn làm phim."

Công việc kiểu này, cô quyết định lần sau không nhận nữa.

"Cậu phải vào tổ bao lâu?" Tiếu Tiếu quay đầu nhìn nàng, "Buổi tối cũng ở bên đó sao?"

"Buổi tối trở về ở đây."

Không giống như diễn viên chính, Thần Hi chỉ là một vai phụ nhỏ.

Bây giờ cô đến đoàn làm phim chỉ đơn thuần là vì ở trường học không có việc gì làm, có thể đến đoàn phim để học hỏi cách diễn xuất của người khác cộng thêm việc chờ diễn.

Đừng nói đến việc ở trong đoàn làm phim, với vị trí của cô, ngay cả phòng nghỉ cơ bản cũng không có.

Trong lúc chờ diễn, Thần Hi cùng các diễn viên nhỏ khác tụ tập lại cùng nhau tán gẫu, buôn chuyện.

Ví dụ như biên kịch tỷ tỷ nãy giờ đều để mắt đến tiểu tỷ tỷ đang cầm máy quay, có phải là muốn sắp xếp nhân vật cho cô ấy.

Một tiểu hoa nào đó trong đoàn phim thật sự có ngực là giả, lúc cô ấy mới vừa vào tổ không lớn như vậy.

Còn nghe nói nam chính mang theo tiền vào tổ, bởi vì quan hệ với nhà đầu tư của bộ phim không rõ ràng nên mới có nhiều suất diễn như vậy.

"Thiến Thiến, dung mạo của cô xinh đẹp như vậy, nếu không phải cố gắng thì giờ đã sớm nổi tiếng rồi."

Diễn viên quần chúng diễn vai hầu gái nâng mặt nhìn Thần Hi.

"Đừng áp đặt giới tính của cô quá nghiêm ngặt."

Cô ấy nhỏ giọng nói với Thần Hi, "Tôi nghe nói hôm nay ông chủ lớn sẽ tới xem quay chụp nội cảnh, đến lúc đó cô chủ động một chút, nói không chừng sẽ có nhiều suất diễn hơn so với bây giờ."

Thần Hi khéo léo từ chối, "Tôi cảm thấy tôi dựa vào thực lực cũng có thể đại hồng đại tử*."

*Đại hồng đại tử ( 大红大紫 ) - một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là mô tả sự lừng lẫy và tự hào.

"Trời ơi, là cô chưa từng thấy cô ấy, ông chủ lớn năm nay mới ngoài hai mươi, là một tỷ tỷ rất lạnh rất ngầu, nếu không phải sợ cô ấy không thích, tôi cũng muốn tự mình tiến cử làm chiếu gối."

Nghe cô ấy miêu tả như vậy, Thần Hi trong đầu nhớ tới một người.

Cô lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho đại tiểu thư.

Hai người cũng đã ba ngày không gặp mặt.

Tuy nhiên, sáng nay Thần Hi đã nhìn thấy túi xách mà đại tiểu thư gửi tới, yêu thích ôm hôn cả buổi.

Có vẻ như quên chia sẻ cho nàng ảnh chụp chung với chiếc túi.

Thần Hi cúi đầu lựa những bức ảnh có góc chụp tốt nhất của bản thân.

"Thiến Thiến, Thiến Thiến, mau nhìn kìa, ông chủ lớn đến rồi!"

Cô hầu gái đột nhiên kích động mà lắc lắc cánh tay Thần Hi, xoay người về sau nhìn.

Thần Hi bị lắc hoàn toàn không đánh được chữ.

Vốn dĩ cô muốn gửi ảnh chụp, kết quả tay run một cái ấn thành cuộc gọi video.

"..."

Thần Hi bất đắc dĩ liếc nhìn người hầu gái muốn tự tiến cử làm chiếu gối bên cạnh, kiên nhẫn chờ đợi đại tiểu thư nối máy hoặc là từ chối.

Cách đó không xa, Lê Chỉ vừa mới xuống xe, nghi hoặc nhìn màn hình điện thoại di động.

Nàng ra hiệu cho trợ lý chờ một chút, tự mình đi đến nơi ít người bên cạnh, lựa chọn kết nối.

"Thần Hi?"

Thần Hi nhìn vào khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trên trên màn hình, đôi mắt mở to khi nghe thấy đồng thời hai âm thanh trùng lắp truyền tới từ phía sau và từ bên trong điện thoại.

Cô kinh ngạc quay đầu nhìn về sau.

Ngẩng mặt lên, liền nhìn thấy đại tiểu thư đang đứng cách cô vài bước.

Rõ ràng Lê Chỉ cũng đã nhìn thấy cô.

Thần Hi cúp cuộc gọi video, đứng dậy sửa sang lại trang phục diễn trên người.

Cô hầu gái nghi hoặc ngẩng đầu nhìn cô, "Thiến Thiến, cô định làm gì vậy?"

"Tự tiến cử làm chiếu gối."

"..."

--------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói,

Thiến Thiến: Phú bà nhìn tôi, tôi không muốn vất vả nữa.

Vải thiều: ...xấu, từ chối.

Thiến Thiến: ...

-----------------------------------------------

QN_Green: Như 1 tờ giấy trắng trong làng edit, tui cảm thấy quá nản vì từ, câu, nghĩa (tui dịch toàn tương đương nghĩa), quá khóoooo. Chắc nghỉ dẹp luôn quá.