Chương 17

Điện thoại trên bàn ăn rung lên không ngừng.

Lê Chỉ liếc nhìn, nhưng bỏ qua nó.

Nàng và Lê Thanh là chị em cùng cha khác mẹ, mẹ của Lê Chỉ qua đời sớm và nàng được ông nội nuôi dưỡng với tư cách là người thừa kế.

Mấy năm nay cùng mẹ kế Trần sống chung tạm được, không có cảm xúc đối nghịch gì, nhưng cũng không thể nói là thân thiết.

Bình thường tết nhất lễ lạc hội tụ ở bên nhau ăn cơm, quan hệ cũng chỉ đến thế mà thôi.

Lê Chỉ có tính tình ôn hòa lạnh lùng, ở chung với ai dường như đều như thế.

Khác với Lê Chỉ, Lê Thanh là người như quen thuộc lắm lời, quan hệ càng tốt hắn nói càng mật.

Kinh nghiệm nhiều năm ở chung nói cho Lê Chỉ, chỉ cần nàng không để ý, Lê Thanh cũng sẽ không phát điên.

[Chị, chị, chị, chị nói ta em nên hay không theo đuổi chị ấy?]

Không nên.

[Chị ấy trông thật đẹp mắt, em rất thích chị ấy a. ]

Không, em không thích.

[Chị, chị cảm thấy nữ sinh xinh đẹp sẽ có nhiều người theo đuổi không? ]

Sẽ không.

Lê Chỉ mở máy tính xử lý công việc, vừa đặt tay lên bàn phím, nhìn thấy câu này động tác liền dừng lại.

Có lẽ ... không thể nào.

Hai người đã thỏa thuận trong ba điều quy ước, không thể gian lận trong thời gian hợp đồng.

Mặc dù Thần Hi trước mặt nàng có chút phóng đãng, nhưng phẩm chất tuyệt đối không có vấn đề.

Cho đến khi điện thoại lại rung lên——

[Có người vội vàng lớn gan, đã đi lên muốn hỏi phương thức liên lạc! ]

[Trước công chúng, vạn chúng nhìn trừng trừng! Chủ động xin số, không tuân thủ nam đức!!]

Lê Chỉ hô hấp căng thẳng, trái tim tựa hồ bị những lời này buộc lấy nhấc lên.

Nàng lúc đầu tay đi cầm con chuột, không biết sự việc thế nào phương hướng xoay một cái cầm điện thoại lên.

[Cô ấy cho không? ]

Lê Chỉ ngón tay vô thức nắm chặt điện thoại, nhìn Lê Thanh bên kia đột nhiên yên tĩnh, cảm giác thời gian trôi qua cực kỳ dài đằng đẵng.

Đợi ba phút Lê Thanh vẫn không có tin nhắn trả lời, Lê Chỉ cũng đang lo lắng xem có nên thực hiện cuộc gọi video với hắn hay không.

Là một người chị, đây là lần đầu tiên nàng nhận ra người em trai này quan trọng như thế nào.

[Không cho không cho.]

Lê Thanh đã trở lại với tin tức.

[Khà khà học tỷ nói không cùng chuyên ngành nên không tiện ha ha ha ha. ]

Cũng đắc ý chết hắn.

Lê Chỉ nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, muộn màng phát hiện vừa rồi lưng của nàng có chút căng thẳng.

Phản ứng của nàng dường như lớn hơn của Lê Thanh.

Đối phương ít nhất trong thời gian này đi nhận quân phục huấn luyện, nhưng nàng thật sự chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại cái gì cũng không có làm, đợi ba bốn phút.

[Chị, em vừa nhận được quân phục huấn luyện, chị có muốn nhìn xem thử có giống kiểu của chị trước kia không? ]

[Trong trường học hình như có con mèo hoang, nhìn rất mi thanh mục tú*, em rất thích. ]

*Lông mày dài nhỏ, mắt đẹp, chỉ diện mạo đẹp đẽ.

[Sinh nhật chị em khả năng còn đang huấn luyện quân sự không thể quay về, chị tự mình nhớ kỹ ăn một miếng bánh gatô. ]

Lê Chỉ ghét bỏ Lê Thanh nói nhiều đến ầm ĩ chướng mắt, đang chuẩn bị chặn hắn lại đã nhìn thấy một câu cuối cùng.

Trầm mặc một lát:

[Quân huấn thật tốt. ]

Lê Chỉ một chữ quý như vàng, trả lời xong bốn chữ này, liền đem tâm tư đặt vào trong công việc.

Còn như Lê Thanh nói hắn thích Thần Hi muốn theo đuổi cô, Lê Chỉ căn bản không để trong lòng.

Hắn chỉ nhiệt tình trong ba phút, tùy tiện đến con mèo hoang cũng có thể phân tán sự chú ý của hắn.

Thích Thần Hi đoán chừng chính là nhìn mặt cô xinh đẹp, thuần khiết thưởng thức.

Lê Chỉ đúng thật không có đoán sai, một giờ trước còn la hét muốn theo đuổi Thần Hi như thế, đứng nửa giờ ở tư thế quân đội, sau đó một lòng chỉ muốn nằm ngửa.

Hôm nay không được coi là một cuộc huấn luyện quân sự chính thức, huấn luyện viên chỉ đang thực hiện một cuộc huấn luyện "khởi động" nhỏ.

Khi cấp hai, cấp ba, lần đầu tiếp xúc huấn luyện quân sự, mọi người khả năng còn cảm thấy hiếm lạ, toàn thân tràn đầy tinh lực.

Đợi đến lúc đại học liền có chút mệt mỏi, đối với huấn luyện quân sự thái độ phần lớn là lấy lệ.

Hiện tại ở giai đoạn nghiên cứu sinh, họ chỉ muốn gào thét, tại sao đều nghiên cứu sinh còn phải huấn luyện quân sự!

Nó giống như đã học đại học nhưng vẫn không thoát khỏi môn toán cao cấp và tích phân, một cảm giác tương tự như vậy——

Sốc, sụp đổ, không thể không tiếp nhận, rồi đến rưng rưng cắn răng kiên trì làm tiếp.

Nhưng mà những thống khổ này Thần Hi không cảm giác được nửa phần.

Cô đứng dưới bóng cây cầm ô che nắng, mặt mày cong cong nhìn về nhóm học đệ học muội dưới ánh nắng chiều tà.

Ánh mắt hiền từ.

Trong lòng liền một chữ:

Sảng khoái ~

Nhan Đà uể oải đứng ở bên cạnh cô ngáp, không có cái gì là tinh thần.

So với Nhan Đà, rõ ràng Thần Hi được các học đệ học muội yêu thích hơn.

Trong khoảng thời gian dẫn quân huấn luyện vừa rồi, học sinh mấy lớp kéo đến hỏi cô muốn xin thông tin liên lạc, nam sinh nữ sinh đều có.

Đoán chừng đến tối, tất cả tân sinh viên năm nay đều sẽ biết đến giương mặt đại diện danh bất hư truyền của Đại học C.

Nhan Đà uể oải đi tới đó, đôi mắt đón ánh nắng nửa mở nửa khép, không có nửa phần để ý tới họ.

"Tiếu Tiếu lại đi làm thêm?"

Thần Hi thấy Nhan Đà lấy điện thoại ra giống như cô nàng đang trả lời tin nhắn hiếu kì hỏi một câu.

"Không có, cậu ấy buổi chiều có tiết học."

Một phòng kí trúc xá có ba người, và điều kiện gia đình của Tiếu Tiếu là bình thường nhất.

"Thiến Thiến, cái túi lần trước tớ hứa mua cho cậu đã đến rồi."

Nhan Đà bấm vào bức ảnh, liếc mắt nhìn cô, "Khẳng định cậu thích."

Lần trước Tiếu Tiếu không đi được nhờ Thần Hi đến Lê gia thay ca cho cô nàng, lúc đó Nhan Đà trộm nhắn tin riêng với cô, nói nếu như Thần Hi đồng ý đi, quay lại tặng cô một cái túi xách.

Nhắc tới túi xách Thần Hi trong nháy mắt nhớ ra.

Ánh mắt của cô so với bình thường sáng hơn, không kịp chờ đợi hỏi: "Kiểu nào?"

"Dòng cổ điển mà cậu yêu thích của Ba Ba."

"Trước đây không có hàng, hiện tại cũng có hàng rồi."

Nhan Đà đưa điện thoại cho Thần Hi, "Đoán chừng sáng ngày mai đưa tới."

Cô để hai tay vào túi quần, nhún nhẹ môi, nói: "Ba cũng không dám tiêu tốn cho Tiếu Tiếu như thế này, cậu hãy mang ơn đi."

Tầm mắt của Thần Hi dán chặt vào chiếc túi Kelly màu xanh sẫm trong điện thoại, khó có thể dời đi nơi khác, căn bản không nghe thấy Nhan Đà nói gì.

Cô lấy một tay che miệng, đáy mắt tràn đầy ánh sáng, "Tớ thèm cái này lâu rồi."

Nước mắt xúc động thiếu chút nữa từ mồm chảy ra.

Thần Hi chớp mắt, ra vẻ thâm tình nhìn Nhan Đà.

"Yên tâm đi, tương lai khi cậu cô độc sống quãng đời còn lại, có miếng ăn tớ cũng sẽ không để cho cậu đi ăn xin."

"..."

Nhan Đà không có chút hình tượng nào lườm một cái, giật lại điện thoại.

Cô nàng đương nhiên biết Thần Hi thèm cái túi xách này, cho nên lần này mới bỏ chút công sức đi lấy cho cô.

Nhan Đà nhìn bộ dáng Thần Hi nhìn thấy túi xách liền toàn thân phát sáng không có tiền đồ, có chút muốn cười lại cảm thấy làm người tức giận.

"Nếu như Tiếu Tiếu không biết tiết tháo như cậu thì tốt rồi." Nhan Đà cảm thán.

Cũng không phải phú bà nào cũng có thể bao dưỡng được một tiểu tỷ tỷ như thế.

Thần Hi liếc cô nàng, "Có đôi khi chuyện không thành, không phải do tiền giấy, mà là do vấn đề năng lực, cậu phải học cách từ mình tìm ra nguyên nhân."

Ví dụ như năng lực phương diện kia.

Cô và đại tiểu thư rất hợp phách.

Lần đầu tiên gặp mặt chính là củi khô lửa bốc, cảm xúc mãnh liệt.

Đã một hai tháng mà Nhan Đà vẫn chưa thành công, thế nào có thể trách tiền không được việc, chỉ có thể là chính cô nàng không được.

"...Có lẽ cái này túi với cậu không có duyên phận, cậu chờ cái tiếp theo đi." Giọng điệu Nhan Đà rất lạnh lùng.

Thần Hi lập tức phản bác: "Ai nói không có duyên phận, tớ cùng tất cả túi xách, duyên phận đều là kiếp trước định trước."

Nhan Đà mặc kệ cô.

Hai người đi cùng tân sinh viên đến buổi tối tự học kết thúc, mới trở về ký túc xá.

"Sáng ngày mai tớ ngủ nướng, chạng vạng tối muộn liền đi." Nhan Đà nói với Thần Hi: "Đến lúc đó đổi cho cậu quay về."

Cho dù Thần Hi sáng mai không có việc gì cũng sẽ dậy sớm đón túi xách về nhà, cho nên một lời đáp ứng.

Sắp đi ngủ, Thần Hi đã gửi cho Lê Chỉ một tin nhắn "Phải uống nước ấm".

Đắp mặt nạ đã đợi nửa tiếng mà không nhận được phản hồi, liền biết nàng đang bận, sau đó đặt xuống điện thoại tự mình ngủ.

Vào khoảng mười giờ ngày hôm sau, Nhan Đà trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh gọi điện thoại cho Thần Hi nói chiếc túi đã đến.

Dòng túi Kelly cổ điển của Ái Ba Ba*.

*Câu gốc: 爱爸爸凯莉包经典款. (T-T)

Với mức giá sáu con số, nói cả túi cũng được làm bằng nhân dân tệ không quá phô trương.

Nhìn thế nào cũng thấy thích.

Sau khi Thần Hi nhận túi trở lại ký túc xá vào buổi trưa, cô không khỏi nhìn vào gương, mắt sáng như sao, "Đẹp ha, đẹp ha."

Tiếu Tiếu quay quanh cô nhìn, vô cùng tâng bốc:

"Thiến Thiến thế nào cũng đẹp, cái túi này quá xứng với khí chất của cậu, nhìn còn đẹp hơn minh tinh khi trên người cậu."

Thần Hi dáng dấp xinh đẹp, làn da lại trắng, đồ vật màu tối rất phù hợp với cô.

Chẳng hạn như màu đỏ sẫm, chẳng hạn như màu xanh sẫm.

Nhan Đà hai chân chống đỡ dựa vào tủ quần áo của Tiếu Tiếu, ngoài miệng nói Thần Hi xú mỹ, nhưng trong lòng cảm thấy chiếc túi này quả thực phù hợp với cô.

Nhan Đà xem xong Thần Hi, ánh mắt rơi vào trên người Tiếu Tiếu.

Cô gái với mái tóc xoăn tự nhiên đang buộc hai bím tóc, trong đôi mắt to sáng long lanh tràn đầy lời khen ngợi dành cho Thần Hi từ tận đáy lòng.

Cô nàng thật sự cảm thấy Thần Hi xinh đẹp.

Tiếu Tiếu với người khác rất không giống nhau.

Nếu những người bạn cùng phòng khác gặp phải cô và Thần Hi, chắc chắn họ sẽ không thể chịu được sự lười biếng của cô cùng tự luyến của Thần Hi, nhưng Tiếu Tiếu thì không.

Cô nàng sạch sẽ như một hồ nước trong vắt, ném bất cứ thứ bẩn thỉu nào vào cũng sẽ không làm cô nàng vẩn đυ.c, ngược lại sau khi lắng đọng càng thêm trong suốt.

"Tiếu Tiếu, cậu có thích chiếc túi thế này không?" Nhan Đà giống như tuỳ ý hỏi cô nàng.

Tiếu Tiếu lắc đầu, "Tớ không thích túi xách lắm, nhưng tớ thích nhìn Thiến Thiến xách."

Thần Hi tự luyến thay một chiếc áo khoác mùa thu kết hợp một chiếc túi, còn dành thời gian để đâm vài lời, "Tớ cảm thấy Tiếu Tiếu nói rất đúng."

Cô dùng ngón trỏ gõ gõ trán, cười nói: "Người biết nói chuyện phải nói nhiều hơn."

Nhan Đà lần nữa trợn tròn mắt.

Buổi chiều vẫn là Thần Hi đi xem tân sinh viên huấn luyện quân sự, mang túi xách kiểu mới đi.

Túi đeo ở trên người, Thần Hi cảm thấy con đường dưới chân đã biến thành một tấm thảm đỏ thật dài.

Cô thích người khác tập trung vào mình, cũng không ngại nhãi con xinh đẹp nhất của mình bị soi mói.

Cô luôn nhẹ nhàng mỉm cười trước mọi ánh nhìn, ngay cả khi từ chối cho người khác thông tin liên hệ, cũng chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

Thần Hi quá chói mắt.

Chói mắt đến mức sẽ luôn có người nhịn không được ghen tị.

[Hôm nay uống nước ấm sao? ]

Lê Chỉ nhìn Thần Hi kiên trì gửi tin nhắn tới:

[Uống. ]

[Ồ, hôm nay tại sao lại nghe lời như vậy?]

Thần Hi ở bên kia điện thoại có vẻ như không bị ảnh hưởng bởi điều gì cả.

Lê Chỉ quay lại Penguin và xem video mà Lê Thanh gửi cho nàng.

Thời gian dài gần hai mươi phút.

Bật lên chính là tiếng gió, thành phố C hôm nay chạng vạng tối gió bắt đầu thổi không ngớt, nhìn sắc trời cũng có chút âm trầm.

Âm thanh trò chuyện ồn ào hòa lẫn tin đồn tiến đến.

"Cảm giác như trời sắp mưa, nếu trời mưa, không cần huấn luyện quân sự!"

"Ồ quá tuyệt vời."

Lê Thanh tự đặt khuôn mặt của mình vào ảnh, "Bây giờ vừa ăn tối xong nghỉ ngơi, ban đêm còn có buổi tập luyện, khổ quá."

Video ghi lại cũng không có gì bất thường, thẳng đến hai phút sau bỗng nhiên nghe thấy nơi xa truyền đến tiếng cãi vã.

Màn ảnh video long trời lở đất xoay tròn, Lê Thanh đang ngồi xếp bằng trên mặt đất đứng lên.

Hắn vừa đi vừa hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Ống kính nhìn về phía nơi xa, nơi đó đã tụ tập một đống người.

" Hình như học tỷ Nhan cùng học tỷ dẫn đầu lớp bên cạnh đánh nhau."

Lê Thanh hít một hơi, "Thật là gay cấn, chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Bọn họ đều đã thấy Nhan Đà có bao nhiêu tản mạn, người như vậy sao có thể cùng người khác đánh nhau?

"Học tỷ kia, phi! Nữ nhân kia nói học tỷ Thiến Thiến, dù sao nói rất khó nghe vừa lúc bị học tỷ Nhan đi ngang qua nghe thấy."

Lê Chỉ trở lại giao diện trò chuyện với Thần Hi.

[Thế có khen thưởng gì không? ]

Nàng mi mắt rơi xuống, ngón tay vuốt ve ở mép điện thoại.

Thần Hi trả lời rất nhanh:

[Muốn khen thưởng loại nào nhỉ? Hôn hôn có thể chứ? / hôn hôn]

Lê Chỉ cười, ý cười nhẹ nhàng.

Nàng nhìn ảnh chân dung của Thần Hi với đôi môi nóng bỏng quen thuộc, đáy lòng chua xót, giống như nuốt một trái mơ xanh, từ từ lên men.

Nhớ tới nửa sau của video, Lê Chỉ hỏi cô:

[Thần Hi, em nhớ tôi không? ]

------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Vải thiều: Mau nói nhớ!

[ xóa phần cuối hai câu nói ]

Các bảo bối nhìn xem ta, cầu cất giữ vịt q