Chương 15

Thần Hi ngồi trong xe đặt trực tuyến, gửi xong tin nhắn thì nhìn nhìn về phía sau.

Lê Chỉ dựa vào cửa xe nhìn về phía cô, thẳng đến khi chiếc xe rẽ ngoặt và biến mất khỏi tầm mắt.

Sau khi trút được nỗi bực dọc, trong lòng giống như đã thoải mái đôi chút.

Nhưng nhìn đại tiểu thư đứng ở trước cửa xe, Thần Hi lại cảm thấy ngực bị thứ gì đó nhẹ nhàng lôi kéo một chút, nổi lên từng tia từng sợi cảm giác chua xót.

Loáng thoáng buồn đau.

Thần Hi nhẹ nhàng móc lấy túi xách da bê mềm.

Suy nghĩ kỹ một chút, cô dường như đối với việc Lê Chỉ để cô chuyển ra ngoài thật ra không tức giận như vậy.

Điều thực sự khiến cô không thoải mái chính là cô chủ động lấy lòng nhưng bị cự tuyệt.

Vào thời điểm đó, sự im lặng ngượng ngùng và xấu hổ tràn qua cơ thể cô như thủy triều, nước quét sạch toàn thân, khiến Thần Hi cảm thấy như thể cô thấp hơn Lê Chỉ một đoạn.

Hèn mọn giống như chó liếʍ, ngay cả thở cũng sai.

Vốn dĩ hai người chính là theo như nhu cầu thôi.

Cần gì phải hèn mọn như vậy.

Tài xế như quen thuộc, dư quang liếc qua kính chiếu hậu trông xe.

Ngoài miệng nhịn không được hỏi Thần Hi, "Xe đậu ở cổng trường các cô là tới đón cô à?"

Thần Hi tâm tình không tốt, nhìn xem cô gửi tin nhắn lại không có hồi âm, khẩu thị tâm phi: "Không phải đâu ạ."

Cô chọc vào màn hình để điện thoại không tắt.

Nếu đại tiểu thư chủ động xin lỗi, cô liền tha thứ cho nàng.

"Tôi cũng cảm thấy không phải," tài xế líu lưỡi, "Ai da, xe kia quý nhỉ."

Thần Hi nghe vậy ngón tay hơi ngừng lại.

Là quý, đại tiểu thư từ đầu tới đuôi đều viết đầy quý khí.

Không nói đến những chiếc xe sang hàng chục triệu, chỉ một chiếc đồng hồ nàng thường đeo một cách tuỳ ý đều là kiểu dáng vàng hồng của Patek Philippe.

Cho nên tiêu hai mươn vạn bao dưỡng cô trong một tháng, số tiền này trong mắt đại tiểu thư chỉ là mưa bụi.

Ngay cả với sự giàu có, cũng không thể mua được sự tự do của chính cá nhân.

Huống chi chính mình cũng không phải chạy theo nàng vì tiền.

Thần Hi dùng lòng bàn tay vuốt ve chiếc túi xách cô vừa móc qua, lông mi rũ xuống.

Trên thực tế, đó chỉ là sở thích duy nhất của cô.

Cuối cùng, Thần Hi thở dài, tắt điện thoại.

Còn có thể làm sao bây giờ.

Nữ nhân ngàn ngàn vạn, không được cô liền đổi.

Đại tiểu thư hạ quyết tâm không để ý tới cô, cô cũng không muốn mỗi lần đều vội vàng xông tới liếʍ.

Hôm nay xe cộ trên đường không quá đông đúc, Thần Hi đến phim trường khi, trưởng nhóm đã ở đó đợi cô.

"Cô đi thử xem, nếu là phỏng vấn thành công tôi còn có ba trăm tiền giới thiệu có thể cầm, đến lúc đó chia cô một trăm."

Nhìn phía trước mấy người xếp hàng, Thần Hi có hơi thấp thỏm.

Cô không phải xuất thân chính quy, nhưng cô đã tham gia các lớp diễn xuất trong một hoặc hai năm.

Giáo viên đánh giá cô là "đầy hào quang, thiếu những kỹ năng cơ bản nhưng có thể bù đắp bằng gương mặt".

Trưởng nhóm là một chị gái hơi mũm mĩm tầm ba mươi tuổi, nhiệt tình động viên Thần Hi:

"Sợ cái gì, cô xinh đẹp như vậy, khẳng định không có vấn đề!"

Nhìn một lời nói này——

Thần Hi ngay lập tức thẳng lưng, sự tự tin của cô tràn đầy.

Tất cả đều là lời nói thật.

Nếu là khen cái khác Thần Hi còn có thể khiêm tốn một chút, nhưng khen cô đẹp mắt cô liền không thể không thừa nhận đều đó.

Làm người không thể quá dối trá.

Thần Hi trong lòng thoả mãn, đưa tay ưu nhã đem vén sợi tóc bị gãy ra sau tai, mang mặt mỉm cười đi vào phòng diễn thử.

Là một người sẽ bước đi trên thảm đỏ trong tương lai, việc sợ hãi sân khấu là điều không thể.

Tất cả các diễn viên chính của đoàn phim đã được xác nhận, buổi thử vai hôm nay đều là những vai nhỏ, người trưởng nhóm đề xuất cho Thần Hi chính là vai mỹ nhân bình hoa ngốc nghếch.

Thời khắc Thần Hi bước vào phòng, đạo diễn đã cảm thấy tướng mạo của cô đặc biệt thích hợp.

Bỏ qua kỹ năng diễn xuất, ngoại hình của Thần Hi là một chiếc bình hoa hoàn hảo, tùy tiện một tấm hình bình thường không cần chỉnh sửa đều có thể được sử dụng làm trình bảo vệ màn hình.

Trong số các đường nét trên khuôn mặt thanh tú của cô, ấn tượng nhất là đôi mắt hẹp dài xinh đẹp kia.

Sở hữu vẻ đẹp cổ điển quyến rũ.

Đặc biệt là khi đuôi mắt giương lên, ánh mắt tràn đầy tình cảm, như thể dùng móc câu mềm mại nắm chặt sợi dây trái tim đem người ta dìm vào trong đó.

Đạo diễn cảm thấy thật đáng tiếc khi một khuôn mặt trong sáng hấp dẫn như vậy đóng vai một người đẹp ngu ngốc, vì vậy đã đề nghị Thần Hi thử vai nhân vật nữ phụ phản diện nhỏ.

Vẻ ngoài này sẽ hấp dẫn hơn khi đóng một vai nữ phụ độc ác.

Điều duy nhất không chắc chắn là liệu đây có phải người mà Lê tổng muốn trao cơ hội hay không.

"Thần Hi đúng không?"

Đạo diễn lật qua hồ sơ mà Thần Hi đưa tới, dư quang liếc mắt nhìn điện thoại.

"Cô ngồi ở đó trước chờ một chút."

Thần Hi nghi hoặc ngồi cách đó không xa, cảm thấy quá trình của chính mình dường như không giống với những người khác.

Cô đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng vẫn là nhàm chán cầm lấy lời thoại những nhân vật bên cạnh lại nhìn lượt.

Đạo diễn liếc nhìn Thần Hi một cái, cúi đầu gửi tin nhắn cho người có ghi chú là "Lê tổng ":

[Ngài trước đó nói muốn cho nhóm diễn viên phụ cùng diễn viên nhỏ cơ hội, tôi cảm thấy ngài nói đặc biệt đúng.]

[Hôm nay có một nhóm diễn viên phụ, cảm giác rất tốt, nếu như kỹ năng cơ bản càng thêm vững chắc, diễn vai chính cũng không có vấn đề.]

[Tôi sẽ gửi cho ngài xem. ]

Lê Chỉ nhìn hiện trường quay phim cách đó không xa, vừa mới đỗ xe, nàng liền nhìn thoáng qua bức ảnh đạo diễn gửi tới.

Rõ ràng là chụp lén, nhưng ngay cả độ phân giải mờ như vậy cũng không thể che đi vẻ đẹp của đối phương.

Người trong ảnh đang cúi đầu đọc kịch bản, mặc một bộ y phục cổ trang đi thử vai, mái tóc dài chưa kịp tạo hình nên tùy tiện buộc thành đuôi ngựa thấp bằng dây buộc tóc.

Có một hai sợi tóc rủ nhẹ thành lọn bên má, làm tăng thêm nét dịu dàng cho người đẹp có đôi lông mày thấp và đôi mắt đa tình này.

Lê Chỉ bình tĩnh nhìn ảnh chụp của Thần Hi, ngón tay nàng dừng lại, hàng mi dài đang rũ xuống như lông quạ cùng đôi môi hồng anh đào.

Người này đẹp giống như bước ra từ một bức tranh thủy mặc.

[Ngài cảm thấy thế nào?]

Điện thoại rung lên, lông mi Lê Chỉ khẽ động hoàn hồn.

Nàng nhắn lại cho đạo diễn:

[Ngài nhìn xem phù hợp là được.]

Mấy năm nay Lê Chỉ tiếp quản công ty thực sự rất công chính nghiêm minh.

Cũng giống như người nhân viên cũ bị sa thải trước đó, chỉ cần phạm sai lầm, cho dù là lão nhân trong công ty, Lê Chỉ nên sa thải vẫn sa thải, không còn chút cảm tình nào.

Nhưng bây giờ, nhìn bức ảnh Thần Hi đang nghiêm túc đọc kịch bản, Lê Chỉ nắn vuốt ngón tay, cảm giác như có một chỗ nào đó trong trái tim nàng vừa mềm yếu vừa sụp đổ.

[Luôn cho người mới một cơ hội.]

Đạo diễn ngay lập tức hiểu ý của Lê Chỉ, ông ấy cất điện thoại nhìn về phía Thần Hi.

"Thần Hi?" Ông ấy cười nói, "Cô được tuyển chọn."

Thần Hi chớp chớp mắt, có chút không kịp phản ứng, "Tôi?"

Không cần trở về trước chờ thông báo sao?

Tại hiện trường liền như vậy quyết định!

Thần Hi lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là kinh hỉ tới quá nhanh.

Đạo diễn gật đầu, "Đúng vậy."

Ông ấy lật xem qua lịch trình, "Hầu hết các cảnh quay của cô sẽ diễn ra vào cuối tháng mười, đến lúc đó trợ lý đạo diễn sẽ liên hệ trước với cô."

"Được, được, cảm ơn đạo diễn." Thần Hi suýt chút nữa bay ra khỏi phòng thử vai.

Vàng bị chôn vùi nhiều năm, giờ rốt cuộc cũng sắp đặt chân vào showbiz để lấp lánh sáng lên.

Trong tương lai, cô có thể ngay lập tức nổi tiếng với vai diễn này và trở thành một nữ diễn viên hạng nhất xinh đẹp, từ đây các thương hiệu lớn xa xỉ sẽ cầu cô làm đại diện?

Trời ạ, cô gặp được quý nhân tương trợ sao?

Đạo diễn thật là sáng suốt.

Cơ thể của Thần Hi uyển chuyển nhẹ nhàng đến mức gần như đi bằng mũi chân.

Sau khi nhận được một trăm đồng từ trưởng nhóm, Thần Hi không thể không giơ nó lên và hôn nó từ trên không.

Tầm mắt nâng lên, vừa vặn nhìn thấy siêu xe đậu bên đường.

Màu sắc quen thuộc, biển số xe quen thuộc, người ngồi trên xe cũng quen thuộc.

Thần Hi gấp tiền lại cho vào túi.

Cô hai tay xách túi sau lưng, đứng ở chỗ cũ nhìn về phía chiếc xe kia, cách kính chắn gió cùng người trong xe đối mặt.

Lê Chỉ nhìn Thần Hi trước mặt, vô thức siết chặt những ngón tay trắng nõn trên vô lăng.

Nàng muốn xuống xe đợi cô, nhưng lại sợ Thần Hi lại như trước trực tiếp bỏ đi.

Lê Chỉ lần đầu tiên nắm quyền khi Lê thị tổ chức một cuộc họp hội đồng quản trị chung, nàng chưa bao giờ có lo lắng như bây giờ.

Giống như mong chờ một điều gì đó, nhưng lại sợ rằng sự mong đợi đó sẽ không thành.

Nàng nhìn Thần Hi đang từng bước chậm rãi tới gần mình, khi khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại trái tim dường như cũng chậm rãi nhấc lên cổ họng, chặn lại cổ họng của nàng.

Nàng nhìn Thần Hi, nhưng Thần Hi không nhìn nàng, đôi mắt cô nhìn trời và đất, nhưng không nhìn nàng.

Những ngón tay Thần Hi ở sau người quấn lấy túi xách, chậm rì rì đến gần xe của Lê Chỉ.

Ngay khi Lê Chỉ nghĩ rằng cô sẽ mở cửa để lên xe ——

Thần Hi đột nhiên dời tầm mắt khỏi thân xe của nàng trực tiếp đi thẳng qua.

Cứ như vậy, lần nữa đi qua.

Đầu óc Lê Chỉ trống rỗng trong một cái chớp mắt, ngẩn ngơ nhìn Thần Hi đi ngang qua xe, như thể nàng đã quên mất cách hít thở.

"Dang dang dang~"

Thần Hi, người vốn đang ngồi xổm xuống, đột nhiên đứng thẳng dậy mở cửa ghế phụ, mặt mày cong cong nhìn vẻ mặt kinh ngạc Lê Chỉ.

Cô ngồi vào, nhịn không được thò người qua hôn lên khóe miệng Lê Chỉ, "Như vậy liền thanh toán xong."

Lê Chỉ nới lỏng những ngón tay đang nắm chặt, thở ra một hơi dài, trái tim đập nặng nề trong l*иg ngực.

Hàng mi rũ xuống che đi cảm xúc trong đáy mắt, Lê Chỉ hỏi cô:

"Không tức giận?"

Hóa ra em ấy đã không rời đi.

"Vì lợi ích của việc chị đến đón em, không tức giận nữa."

Thần Hi chưa bao giờ là người cố tình dẫm lên bậc thang mà không xuống.

Vừa rồi nhìn thấy xe của đại tiểu thư trong nháy mắt, cô liền nguôi giận.

Trước đây suy nghĩ rằng nếu không thể thì tạm biệt, ý nghĩ đó hiện tại nửa phần đều không nhớ nổi, giống như nó chưa từng xuất hiện.

Đôi mắt đẹp xinh đẹp nóng bỏng của Thần Hi nhìn chằm chằm vào Lê Chỉ, như thể cố ý, nhẹ giọng cười:

"Đại tiểu thư chị mới vừa rồi bị hù đến dáng vẻ thật đáng yêu."

Bên tai Lê Chỉ nóng lên, mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác, mạnh mẽ nói sang chuyện khác: "Đi ăn cơm."

Nàng theo thói quen nghiêng đầu nhìn Thần Hi có thắt dây an toàn hay không, vừa vặn nhìn thấy túi xách đặt ở trên đùi.

Phía trên là logo Hương nãi nãi.

Khoảnh khắc ánh mắt của Lê Chỉ dừng lại trên chiếc túi, tâm trí Thần Hi như thể có một tiếng còi báo động điên cuồng vang lên, đèn đỏ lấp lóe không ngừng.

"Cái túi này——"

Thần Hi không chút do dự trả lời: "Giả."

Lúc này mới tới lượt đến cô căng thẳng, lòng bàn tay rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, tim suýt nữa nhảy ra ngoài.

Hai người vừa mới đem chuyện tối ngày hôm qua xốc đi qua, hiện tại cũng không thể lộ tẩy.

Thần Hi quay đầu lại để nghĩ ra một cái cớ.

"Không phải tới phỏng vấn sao? Xách túi hàng hiệu càng ra dáng đại minh tinh một chút."

Thần Hi vẻ mặt chân thành vỗ vỗ cái túi trên đùi, "Thật ra là hàng nhái cao cấp, làm đặc biệt giống thật."

Lê Chỉ nhìn túi, cũng không tiếp tục nói gì nữa.

"Đi ăn đồ Pháp chứ."

Chỗ ngồi đã được đặt trước ngày hôm qua.

Thần Hi trộm thở dốc, vẫn chưa hoàn hồn khỏi cơn sợ hãi vừa rồi.

Không yên lòng phụ hoạ, "Được, được."

Thiến Thiến cảm khái, còn chưa có xuất đạo cô đã được kiểm tra kỹ năng diễn xuất ứng biến của mình, trong tương lai nếu không trở nên nổi tiếng thì sẽ thật bất công.

Lê Chỉ nghiêng mắt nhìn cô.

Tưởng rằng đã làm tổn thương lòng tự trọng của Thần Hi bằng việc phơi bày bề ngoài giả tạo của cô, nàng dùng ngón tay cái xoa xoa vô lăng dưới lòng bàn tay.

"Buổi tối chúng ta tới khách sạn kia đi."

Thần Hi đã chậm lại, ánh mắt lập tức sáng lên, "Được, được!"

"..."

Ơ.

----------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Vải thiều: Công cụ người thạch chuỳ orhirly 1 bình;

Cảm ơn bạn rất nhiều vì sự hỗ trợ của bạn, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!