Chương 7

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tình bạn và tình yêu thực sự là một vấn đề nan giải ~.1. Năm ấy nghỉ hè lớp 12, tôi cùng Đường Vũ Miên đi xem phim chiếu rạp, lúc ra ngoài thì phát hiện trời mưa, liền từ bỏ ý định đi shopping, sau đó vào một quán cà phê ngồi nghỉ. Sau khi order, tôi tìm một chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống, ngoài cửa mưa rơi tí ta tí tách, mưa trôi xuống theo mái hiên, rơi xuống đường, nước văng lên nhìn cứ như một đóa hoa, cửa sổ thủy tinh đọng nước, sương mù bay phấp phới. Cô ấy đặt ly cacao nóng trước mặt tôi, sau đó ngồi đối diện. Tôi khuấy ống hút, suy nghĩ nói: “Tớ với Hàn Tử An đã thương lượng rồi, sau khi tốt nghiệp cao trung sẽ yêu nhau.” Cô ấy nhấp môi uống một chút Americano, khẩu vị thật giống Hạ Thanh Nghiên, giống như hơi đắng nên nhíu mày, sau đó cười nhìn tôi, “Một chút cũng không bất ngờ, hai người các cậu từ cao trung đã ngày ngày phát cơm chó, không phải là đã yêu sớm sao? Hai người các cậu thật sự ở bên nhau là chuyện hợp lý mà.” Cô ấy nói giống như chuyện tôi và Hàn Tử An yêu nhau không có gì đáng ngạc nhiên…Tôi nhấm một ngụm cacao nóng, hỏi: “Vậy cậu thì sao? Lên đại học mới yêu đương à?” Cô ấy nghe tôi nói như vậy, có hơi hoảng, lúc đặt cà phê xuống bị văng lên tay, chỗ bị phỏng được cô ấy ngậm vào miệng, lắc đầu với tôi: “Thật ra tớ thích một người, mà người kia cậu lại rất quen đó.” Lúc nói câu này mắt cô ấy như phát sáng. Tôi căng thẳng nhìn cô ấy, sẽ không phải là Hàn Tử An chứ? Khuê mật* của tôi yêu bạn trai tôi sao? Không thể nào? *: Bạn thân. “Cậu căng thẳng cái gì, cũng không phải là trúc mã nhà cậu.” Cô ấy dùng muỗng khuấy cà phê, “Ống hút sắp bị cậu cắn nát luôn rồi đó.” Cô ấy bất đắc dĩ nhìn tôi, chỉnh lại một lọn tóc rối bên vai. Tôi dừng động tác tàn phá ống hút, ánh mắt nhìn cô ấy nóng rực: “Vậy là ai? Không lẽ…là tên Lý Hiến Chi hồi đó từng bắt nạt tớ hả?” Nói thật thì, hôm đó nhìn cô ấy có vẻ cực kỳ nóng nảy, khác với tính tình ôn hòa ngày thường. Đường Vũ Miên bày ra dáng vẻ khó tin nhìn tôi, xé khăn giấy trong tay ra làm hai, lắc đầu. Cũng đúng, tôi cũng đâu có quá quen với Lý Hiến Chi đâu? Nếu không phải là Lý Hiến Chi thì chỉ còn có thể là…Trời? Hạ Thanh Nghiên. Hèn chi, gu của cô ấy và nó giống nhau như vậy. Cô ấy không lên tiếng, vẫn ngồi khuấy cà phê, nhìn ra ngoài cửa sổ thở dài, giọng như có như không: “Ninh Ninh, không biết cậu có tin hay không, ban đầu lúc tớ kết bạn với cậu phần lớn là bởi vì cậu ấy, mặc dù có mục đích, nhưng tớ cũng rất thích người bạn tâm giao là cậu.” Nghe cô ấy nói như vậy, suy nghĩ của tôi chợt trở về lúc tôi học sơ trung, đúng là cô ấy chủ động kết bạn với tôi. Bây giờ nghĩ lại, khó trách cô ấy luôn có một loại cảm xúc khó diễn tả được khi đnưgs trước mặt tên nhóc Hạ Thanh Nghiên, nhưng lý do là gì nhỉ? “Thanh Nghiên ngốc nhà tớ, may mắn lắm mới được cậu để ý nhiều năm như vậy.” Tôi nhìn cô ấy, cười nhẹ, nếu như cô ấy có thể yêu đương và kết hôn với Hạ Thanh Nghiên thì thật sự, tốt vô cùng. Cô ấy quay đầu nhìn tôi: “Có phải tớ rất ngây thơ không? Tớ thích cậu ấy lâu như vậy, tớ nghĩ chỉ cần có thời gian tớ sẽ quên được cậu ấy, vậy nên đã đăng ký học cao trung ở nơi khác, nhưng cuối cùng, cho dù gặp được nhiều người thì cậu ấy vẫn là người tớ thích.” Trên khuôn mặt Đường Vũ Miên tràn đầy vẻ đau buồn. Không đợi tôi trả lời, cô ấy tự lắc đầu nói: “Nói mới nhớ, thích cậu ấy là một cảm giác lạ lắm, chính là vào ngày hôm đó tớ tới canteen, tìm không thấy đũa, cậu ấy cầm một đôi đũa đến đưa cho tớ, nghiêng đầu nhìn tớ, chính giây phút ấy tớ không cầm nổi lòng mà thích cậu ấy.” Rồi lại nhấp một miếng cà phê, nhìn tôi: “Sau đó, biết cậu là chị của cậu ấy, tớ liền muốn làm bạn thân với cậu, có thể có nhiều cơ hội tiếp xúc với cậu ấy, càng lâu về sau, tớ càng…thích cậu ấy nhiều hơn.” Hạ Thanh Nghiên nhà mình vậy mà nhường đũa sao? Thật là có bản lĩnh… Không thể không nói, loại nam sinh như vậy rất ấm áp, rất có sức hút. “Vậy nó có biết không?” Tại sao tôi lại không nhận ra được nhỉ? “Nếu nó không biết, tớ…” Lời còn chưa dứt, cô ấy đã nhỏ nhẹ đáp: “Cậu ấy biết.” Đường Vũ Miên cắn cắn môi, ánh mắt trong trẻo: “Chẳng qua là cậu ấy giả vờ không biết mà thôi…” Giọng nói của cô ấy rất nhỏ nhẹ, còn có hơi ấm ức. Nhìn bộ dạng cô ấy lúc này rất đáng yêu, chóp mũi hồng hồng. Tốt lắm Hạ Thanh Nghiên, học cái gì không học, lại đi học làm tra nam, chị đây về nhà nhất định dạy dỗ em trở về làm người. Không đúng, thêm cả Hàn Tử An nữa, hai chúng tôi sẽ dạy nó làm người. “Vậy sao cậu còn thích nó làm gì?” Tôi nhìn cô ấy như vậy trong lòng cũng cảm thấy không vui. “Làm sao tớ biết được đây? Trên thế gian này, luôn có một loại tình cảm, trước khi bắt đầu đã kết thúc rồi.” Cô ấy nhẹ cười, tiếp tục uống cà phê: “Cũng không có gì đâu, cậu đừng đi tìm cậu ấy nhé, tránh cho sau này tớ lại càng lúng túng hơn.” Cô ấy lại lắc đầu, đổi đề tài: “Ninh Ninh! Tuy là chưa có điểm, nhưng cậu nghĩ cậu thi được có cao không?” Đề tải chuyển nhanh đến nỗi không kịp đề phòng…nhìn bộ dạng cô ấy bây giờ, chắc chắn vẫn còn thích em trai ngốc nhà tôi, nếu không vì sao cô ấy lại đổi chủ đề cơ chứ… 2. Sau khi có điểm, đúng là sinh đôi có khác, điểm tốt nghiệp cũng tốt, mà điểm thi đại học cũng chả chênh lệch bao nhiêu… Nghe nói Vũ Miên cũng thi rất tốt, nhân tiện tổ chức tiệc tiện thể báo với cô ấy, biết đâu chúng tôi sẽ chung trường? Mới vừa vào phòng bao, tôi đã thấy Đường Vũ Miên ngồi đó, sao style giống Hạ Thanh Nghiên thế nhỉ? Một trắng một đen, giống một cặp ghê. Hạ Thanh Nghiên thấy Đường Vũ Miên cũng hơi bất ngờ, ngay sau đó cười lên: “Đã lâu không gặp.” Đường Vũ Miên ngước mắt, khẽ mỉm cười: “Đúng vậy, đã lâu không gặp, cậu lại xấu đi rồi.” Hạ Thanh Nghiên nghe vậy thì kéo ghế ngồi xuống: “Đúng vậy, người khác cũng sẽ cao lên, còn cậu nhiều năm vẫn cứ lùn tịt.” Tôi: “…” Tôi không nghĩ bọn họ gặp nhau có thể như vậy, hơi không giống suy nghĩ của tôi cho lắm. Nhưng nhìn hai người bọn họ cãi nhau ầm ĩ như xưa cũng tốt. Khi ở sơ trung, tôi và Hạ Thanh Nghiên, Đường Vũ Miên học cùng một lớp, Hàn Tử An học ở ban khác, sau này, bốn người chúng tôi thường xuyên đi ăn trưa với nhau, nhưng phần lớn thời gian ở trong lớp học là tôi, Vũ Miên và Hạ Thanh Nghiên chơi với nhau, nhìn hai người bọn họ ầm ĩ, tôi cứ nghĩ là do họ không hợp nhau. Ví dụ: “Đường Vũ Miên, tài hội họa của cậu cũng đỉnh lắm đó, đỉnh như khoảng cách năm sinh của Van Gogh với Da Vinci vậy.”* *: Van Gogh sinh năm 1853, Vinci sinh 1452. “Hạ Thanh Nghiên, cậu nhìn nét vẽ của mình đi. Câu nói nhìn hươu vẽ ngựa là chỉ cậu đó.” Tôi lặng lẽ nhìn tranh mình vẽ…Thôi quên đi. Hoặc là: “Đường Vũ Miên, cậu là ốc sên sao? Chạy chậm rì rì.” “Hạ Thanh Nghiên, cậu uống máu gà hả? Chạy nhanh như vậy làm gì?” Hai người vừa chạy vừa nói chuyện mà không thở gấp luôn? Rõ ràng tốc độ hai người ngang nhau cơ mà? Sau đó cũng không biết có chuyện gì xảy ra giữa hai người bọn họ, không ầm ĩ với nhau nữa, tôi cứ nghĩ là do sắp thi chuyển cấp, nên chăm chỉ học tập không chọc phá ai, bây giờ nghĩ lại, có vẻ không đơn giản vậy đâu. “Hai người có thể ngừng lại không, tập trung ăn cơm đã.” Tôi dời chỗ ra khỏi hai người bọn họ, cười một cái, kẹp giữa hai người tôi khổ tâm lắm. Hai người có thể hòa bình chút không, còn Vũ Miên nữa, tôi cảm thấy trước kia cách biểu đạt tình cảm của cô ấy hơi…Kỳ lạ? Yêu nó phải đâm chọt nó vậy hả? Được rồi, mặc dù Hàn Tử An cũng hay làm vậy với tôi, cũng rất thích tôi…Đúng là Hàn Tử An phiên bản nữ. “Trúc mã nhà cậu không đến à?” Đường Vũ Miên quay đầu hỏi tôi. Tôi thở dài, bĩu môi: “Hôm nay anh ấy phải qua nhà người thân uống rượu mừng.” Sau đó tôi lấy mấy chai bia vừa mua trên đường tới: “Lại đây, cùng uống rượu chúc mừng chúng ta đã trải qua khoảng thời gian khó khăn nhất trong cuộc sống! Không say không về!” Sau đó…Chỉ có một mình tôi say. Thật ra thì Hàn Tử An đã bỏ sót một chuyện rồi, lúc đó tôi còn… “Hạ Thanh Ninh thân ái, cậu có nhớ đêm hôm đó cậu làm chuyện động trời gì không?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói cắn răng nghiến lợi của Đường Vũ Miên. Tôi buông đũa thịt bằm ớt xanh xuống, nhìn Hàn Tử An, nuốt nước bọt: “Chuyện gì?” Bên kia, Đường Vũ Miên im lặng vài giây, sau đó dùng giọng nói trịnh trọng và nghiêm túc nhất nói với tôi. “Gò má của cậu đỏ bừng, thận trọng nắm tay tớ nói - cậu quyết định gà Hạ Thanh Nghiên cho tớ, tớ phải đối xử với cậu ấy thật tốt.” Sau đó, tôi nghe cô ấy nhẹ nhàng nói: “Đồng chí Hạ Thanh Ninh, sau này cậu không được uống rượu nữa, mà nếu có uống, thì hãy đi mà quấy rối Hàn Tử An nhà cậu ấy. Đô đô đô…” Tiếng báo ngắt cuộc gọi. Tôi nhìn cửa phòng đang đóng chặt kia, Hạ Thanh Nghiên sao lại không nói một câu gì với tôi về chuyện này thế nhỉ? Cuối cùng thái độ của nó với Đường Vũ Miên là gì? Tôi không biết nữa. Đều do tôi luôn có suy nghĩ phải làm mai trong đầu nên mới ra cớ sự này. Đúng là làm bà mối không dễ chút nào. 3. Cả một khoảng thời gian dài tôi không biết giữa hai người đó xảy ra chuyện gì, chỉ có mỗi ngày đều trải qua bình thường, không biết có thật không nữa…Hay là do nó bình thường thật, nên mọi người mới có thể tỏ ra…bình thường? Editor: Bà tác giả hack mất cái não tui. Sau ngày tham gia câu lạc bộ với Đường Vũ Miên, thì sắc mặt Hạ Thanh Nghiên cũng không được tốt, trên mặt viết đầy chữ ‘tôi không vui’, tôi nghĩ chắc nó cũng thích Vũ Miên, chứ nếu không thì làm sao nó biết Vũ Miên tham gia câu lạc bộ được? Hơn nữa, chuyện quan trọng hơn là nó phá banh cái câu lạc bộ của người ta luôn. Trở về ký túc xá, tôi gọi di động cho Đường Vũ Miên, cẩn thận hỏi: “Tình yêu ơi? Cậu còn ở câu lạc bộ không?” Tuy giọng nói không nghe ra buồn vui, nhưng cô ấy chắc chắn đang giận: “Ninh Ninh yêu quý, cậu có biết là Hàn Tử An nhà cậu đá quậy nát câu lạc bộ của người ta không, bây giờ ai cũng nghĩ tớ là người có người yêu rồi, không ai thèm ừ hử gì với tớ.” “Sorry…Vậy bây giờ cậu sao rồi?” Tôi nghe tiếng bên kia điện thoại không ồn ào mấy. “Bây giờ hả? Tớ…à, tớ đang trên đường tìm niềm vui.” Giọng cô ấy hơi ấp úng. “Tìm niềm vui? Một cô gái như cậu, nửa đêm nửa hôm một mình trên đường không an toàn đâu, mau trở về trường đi! 9 giờ tới nơi rồi.” Tôi sốt ruột nói, bây giờ là mùa đông, trời tối sớm, cô ấy một mình đi bộ…Trời ơi, lỡ gặp tên lưu manh nào đó cướp sắc thì phải làm sao? Bên kia dường như có một giọng nam, còn hơi quen thuộc, “Được rồi được rồi, Ninh Ninh đừng lo cho tớ, tớ không đi một mình, vậy nha, cúp đây…” Cô ấy vội vàng cúp di động. “A lô?…” Tôi lầm bầm một câu. Người kế tiếp, là kẻ đã bán đứng tôi sáng nay, Hạ Thanh Nghiên em xong rồi! “A lô? Em trai ngu ngốc yêu quý!” Ngay giây phút nó bắt máy, tôi chỉ muốn phi qua tẩn cho nó một trận, tiền đồ đâu hả? Hạ Thanh Nghiên, dám bán đứng chị gái em, em chán sống! “Chị, chị nghe em nói, em cũng có nỗi khổ riêng, có chuyện gì em sẽ gọi lại sau, bây giờ em có chuyện.” Tôi nghe rất rõ lúc nó nói câu này, bên đó có một giọng nói, nó đang ở ký túc xá hả ta? Nhưng không giống, ký túc xá của nó ồn ào lắm. Hai cái người này, thôi quên đi, tôi đi tìm Hàn Tử An, anh sẽ không chê tôi phiền. Thật ra tôi có một loại trực giác Đường Vũ Miên và Hạ Thanh Nghiên bây giờ đang ở cùng nhau, chính là giác quan thứ sáu nói. Tôi thật sự thấy mình phải hao tâm tổn trí cho hai người này, nếu em trai tôi đã không thích cô ấy thì tôi sẽ đi cùng cô ấy đến câu lạc bộ, để cô ấy quen em trai tôi, cho dù tôi cũng không muốn điều đó xảy ra, Vũ Miên tốt như vậy, em trai tôi cũng tốt như vậy. Haizzz, làm chị khó lắm phải đâu chuyện đùa. Tôi cũng hy vọng có một ngày, dưới trạng thái tỉnh táo, tôi nắm tay Vũ Miên nói: “Đây là Hạ Thanh Nghiên em trai ngốc của tớ, tớ gả nó cho cậu.” Năm tháng quá dài, đời người có nhiều đổi thay, chúng ta không phải tiên tri, không thể xem được tương lai của ai, cũng không đoán ra được ai thật lòng.Cô Ấy Còn Ngọt Hơn Cả Trái Cây - Chương 7Tác giả có lời muốn nói: Nhất Nguyệt Tinh: "Cậu cặn bã." Hạ Thanh Nghiên nóng nảy: "Tôi có nỗi khổ tâm mà." Hạ Thanh Nghiên gào thét: "Tôi là linh vật, là linh vật may mắn! Tôi không phải cặn bã, hừ!" Nhất Nguyệt Tinh: "Cuối cùng cũng biết mình là linh vật may mắn rồi sao." Hạ Thanh Nghiên: "..."Cô Ấy Còn Ngọt Hơn Cả Trái Cây - Chương 7Thật ra thì thấy Hạ Thanh Nghiên bị ngược nhiều quá, tội nghiệp, nên tôi cũng cho cậu ấy một CP.