*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Không biết nghe ai nói, anh chị em đều là duyên số do ông trời ban tặng, cho nên Hạ Thanh Nghiên bảo với tôi: Trong đời này, chúng mình phải quý trọng mối quan hệ này.Khi còn bé, nhà chỉ có duy nhất một cái tivi, tôi thì muốn xem Hoàn Châu công chúa, nó thì muốn xem Tây Du Ký, vì vậy không tránh được các màn giành giật hộp điều khiển với nhau. Tôi vừa nhìn đồng hồ treo tường vừa ngồi canh bên cạnh Hạ Thanh Nghiên, trực chờ để giật hộp điều khiển trên tay nó. Lúc này linh cảm của Hạ Thanh Nghiên vô cùng chuẩn, khi tay tôi vươn ra không đến nửa mét, nó liền ôm hộp điều khiển từ xa vào trong ngực: “Em không bao giờ đầu hàng, Hầu ca của em còn chưa cứu được sư phó, làm sao em có thể đầu hàng được?” Tôi trực tiếp ấn nó trên ghế salon, làm mọi thứ để lấy hộp điều khiển: “Trời ơi, sư phụ không chết được đâu, nếu không thì sao có thể đi thỉnh kinh được?” Tay tôi dán trên mặt nó, nắn bóp mặt nó thành những hình thù kỳ lạ. “Nếu như chị nói, thì Tiểu Yến Tử, Tử Vi sẽ không bị Hoàn Hậu nương nương hại chết được, chị gấp gì chứ?” Hạ Thanh Nghiên chật vật nói từng chữ. Tôi thấy dáng vẻ đáng yêu đó của nó, không tự chủ bắt đầu xoa xoa khuôn mặt nó: “Em thì biết cái gì? Đó là quá trình thu phục lòng người!” “Thì em cũng đang xem quá trình thu phục lòng người mà.” Nó nắm tay tôi, trừng mắt: “Chị đi mà xoa mặt chị ấy, nhìn vào gương y chang em mà!” Tôi thấy gương mặt trắng nõn của nó bị tôi xoa đến đỏ hết lên, thấy không đành lòng, liền vỗ bụng nhỏ của nó: “Chơi oẳn tù tì, tranh giành trong hòa bình!” Hạ Thanh Nghiên nhìn tôi, đặt hộp điều khiển trên bàn: “Chị nói rồi đó nha.” Có thể thật sự là do linh cảm giữa hai chúng tôi quá mạnh, tôi và nó hòa nhau 9-10 lần, rồi cuối cùng…tôi thua. Hạ Thanh Nghiên nhìn tôi yeah một cái, tôi thản nhiên nhìn nó, bình tĩnh mà cầm hộp điều khiển từ xa, cười híp mắt: “Quên nói với em, ai thua thì được lấy, bởi vì phải an ủi tâm hồn của người thua.” Hạ Thanh Nghiên đáng thương nhìn tôi: “Được rồi được rồi, nhường cho chị. Lần sau nhớ nói rõ chút.” Rồi nó ôm gối quay người cùng tôi xem… Hoàn Châu công chúa. Tôi thấy tội nghiệp nó, liền sờ đầu nó một cái. Nó nhìn tôi, rất khí phách quay đầu, trên mặt in đầy chữ “bảo bảo tức giận, bảo bảo hông cần.” “...” Nghỉ hè năm đó, chúng tôi thường xuyên tranh hộp điều khiển từ xa, nhưng tôi cũng chỉ chơi xấu nó một lần duy nhất đó thôi, dù sao thì cũng cũng tội nghiệp cho nó. Hậu quả của việc thay nhau chuyển kênh khiến chúng tôi…trở thành những khán giả quần chúng không lương. “Hoàn hậu nương nương này thật là quá đáng.” Hạ Thanh Nghiên ôm khoai tây chiên chỉ tivi nói. Tôi gật đầu đồng ý. Nó ai oán thở dài: “Nếu lúc này Hầu ca của em có ở đây, chắc chắn sẽ cho bà ấy một gậy, anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó ôm mỹ nhân về nhà.” “...” Em trai ngốc của tôi đang nghĩ gì thế nhì? Không được, quá bạo lực quá bạo lực, không tốt. 2. Trên thực tế, Hạ Thanh Nghiên hơi tròn trịa một xíu nhưng nó vẫn là đai đen Taekwondo, chỉ là trước giờ nó chưa từng đánh ai, trừ lần đó… “Thanh Ninh, cặp sách của cậu bị Lí Hiến Chi ném vào nhà vệ sinh nam rồi.” Lúc tôi đang tìm cặp sách của mình muốn phát điên, bạn thân của tôi Đường Vũ Miên vội vàng chạy vào phòng học, kéo tay áo cắn môi nhìn tôi. “Ò…” Cũng không biết sao, tôi đột nhiên thấy hơi tủi thân, miễn cưỡng cười với cô bạn rồi lủi thủi đi về phía nhà vệ sinh nam. Đường Vũ Miên nắm tay tôi lại, muốn nói lại thôi, sau đó lựa lời nói với tôi: “Điểm chính là, Hạ Thanh Nghiên nhà cậu, đánh nhau với Lí Hiến Chi.” Tôi nhíu mày, vỗ vai cô ấy: “Cảm ơn.” Liền vội vã chạy đi, tìm Hạ Thanh Nghiên, nói thật thì so với cặp sách, tôi lo cho nó hơn nhiều. Đúng là lúc tôi đến nơi, thấy một đám người đang đứng nhìn hai đứa nhóc đánh nhau, nhìn hai người thay phiên nhau đấm đá, tôi suốt ruột cũng không thèm để ý cặp sách đang quăng một bên. Trực tiếp nắm cổ áo Hạ Thanh Nghiên kéo ra ngoài. Ánh mắt Lí Hiến Chi lúc này rất là đáng sợ. Tôi nhìn mặt Hạ Thanh Nghiên bầm tím, lo lắng: “Hạ Thanh Nghiên, em bị ngốc hả, ai bảo em đi đánh nhau với người khác, làm phiền tới giáo viên là chuyện nhỏ, nhưng em bị thương là chuyện lớn, em nhìn em bị thương rồi kia kìa.” Nhìn vết bầm tím, tôi nhẹ nhàng chạm thử. Lúc mà biết nó đánh nhau với Lí Hiến Chi tôi lo lắng cỡ nào. Lúc tay tôi đυ.ng vào mặt nó, nó nghiêng qua một bên né, vô cùng đáng thương nói: “Không phải vì Lí Hiến Chi vứt cặp sách của chị vào trong nhà vệ sinh nam bị em thấy được nên mới đánh nhau sao, sao nó có thể bắt nạt chị của em được, dù gì em cũng là đai đen mà.” Thằng nhóc còn vỗ ngực tự hào nữa. Tôi nhẹ nhàng đẩy đầu nó: “Đai đen thì có thể đánh nhau hả? Em có bản lĩnh lắm, Hạ Thanh Nghiên!” Khi tôi đẩy đầu nó nó chỉ cười toe toét như vui lắm vậy. “Em là đai đen, cho dù trên mặt bị bầm nhưng em đánh nó đau hơn, tôi nói cho cậu biết, chị của tôi do tôi bảo kê.” Rồi nó cười ngu, một tay bá vai tôi, một tay vỗ vai: “Đi thôi chị, hai chúng ta khí phách cầm cặp sách lên nào.” Tôi nhìn bộ dáng đắc ý của nó, hận không thể đấm cho nó bầm thêm, cặp sách làm sao quan trọng bằng nó được: “Em có nghĩ nếu hôm nay em đánh trọng thương Lí Chí Hiên thì em sẽ mang tội không, em đi xin lỗi đi.” Hạ Thanh Nghiên thấy dáng vẻ hung dữ của tôi, buồn bã gật đầu: “Được rồi được rồi, chị lấy cặp trước đi, em sẽ xin lỗi mà. Hừ!” Lại bắt đầu cáu kỉnh. Bởi vì em là em trai của chị, nên chị sợ em bị người ta khi dễ, đồ em trai ngốc. Tiếp theo của câu chuyện là, chúng tôi vẫn bị mời phụ huynh, nhưng do thái độ hai bên vẫn được tính là khá tốt nên cũng không xảy ra chuyện gì. Hạ Thanh Nghiên vì làm chuyện tốt, nên cũng không bị ba mẹ la. Hàn Tử An nghe được chuyện này, vỗ vai Hạ Thanh Nghiên nói: “Chỉnh người phải làm thật bí mật. Đánh nhau kiểu này chỉ làm bị thương mình nhiều thôi.” Hạ Thanh Nghiên nhìn có vẻ chăm chú học tập lắm. Hàn Tử An kéo vai nó lại, nhỏ giọng nói: “Ví dụ như, tên đó không biết hát, em len lén lúc biểu diễn kêu nó lên hát,… Đại loại vậy đó.” Rồi Hàn Tử An nhíu mày, giống như bảo thằng nhóc nhà tôi không biết suy tính điều gì cả. Hạ Thanh Nghiên nhìn Hàn Tử An, sau đó tỏ vẻ đáng yêu gật đầu. Tôi: “…” Hàn Tử An, tôi không muốn cậu dạy hư em trai tôi, còn nữa, hai người quá nhỏ mọn, không hề ngây thơ xíu nào! 3. Hạ Thanh Nghiên vẫn luôn là mèo chiêu tài của gia đình, cho dù nó rất thích mang chị nó đi bán… Chuyện xảy ra hồi đại học. Đường Vũ Miên là bạn thân nhất của tôi thời trung học, mặc dù lúc đó không thể ở chung nhưng lên Đại Học thì có thể. Khi đó, cô ấy tham gia vào một câu lạc bộ ở trường, vì muốn có người làm bạn với mình nên tôi cũng bị lôi đi luôn, nhưng tôi lại không nói Hạ Tử An biết. Cũng không biết vì sao tên nhóc Hạ Thanh Nghiên biết được chuyện này, tóm lại trước khi tôi dặn dò nó không nói cho Hàn Tử An biết chuyện này thì… Đúng, câu lạc bộ còn chưa bắt đầu hoạt động tôi đã bị Hàn Tử An kéo ra ngoài. Hàn Tử An cười như không cười nhìn tôi chằm chằm, rồi nói từ từ: “Hạ Thanh Ninh, bản lĩnh em lớn rồi. Dám giấu anh chuyện lớn vậy hả?” Tròng mắt của anh như một hồ sâu không đáy, trên mặt nhàn nhạt, tôi hiểu là anh đang giận. Tôi kéo tay áo anh, ánh mắt hơi lóe sáng, thận trọng nói: “Em…Em hôn anh một cái, anh không giận nữa có được không?” Hạ Thanh Nghiên! Chị nhớ rồi! Anh nhíu mày nhìn tôi, cũng không nói gì, chỉ là ánh hoàng hôn hắt lên mặt càng tăng thêm sự u ám không rõ. “Tử An, em sai rồi, em chỉ đi cùng Đường Vũ Miên thôi à, anh biết mà, hai chúng ta ngày nào cũng phát thức ăn cho chó*, đối với cẩu độc thân đả kích lớn lắm, nhất là khi em có bạn trai xuất sắc vậy đó.” Tôi chân thành nhìn anh, nắm tay áo, anh cứ nhìn tôi giống như tôi thật sự…hồng hạnh xuất tường** vậy. *: Người độc thân bên đó được ví như cẩu độc thân =)))). Ý là ngọt ngào trước mặt người độc thân ấy. **: Nôm na là nɠɵạı ŧìиɧ ;v. Anh nhếch khóe môi, “Mười cái.” Rồi sờ đầu tôi. Tôi không hiểu lắm nhìn anh, “Hả?” Mười cái cái gì. Anh đưa mặt lại gần tôi, làn da trắng đến phát sáng, đôi mắt như làn nước đen huyền bí. “Hôn anh mười lần, anh sẽ không giận nữa.” Vừa nói vừa nâng cằm tôi, giọng nói khàn khàn: “Đây là lần thứ nhất.” … Lúc đi với anh trên phố, tôi nhìn chằm chằm một bên mặt của anh: “Là, Hạ Thanh Nghiên nói cho anh biết hả?” Anh quay đầu, ôm vai tôi nói: “Ừ, Thanh Ninh, chúng mình không học chung trường, nhưng…Hạ Thanh Nghiên là gián điệp của anh, cho nên em phải ngoan đó.” “Vậy làm sao nó chịu khuất phục…à không, chịu báo tin cho anh vậy?” Tôi cười tươi nhìn anh, trong đầu lúc đó toàn là Hạ Thanh Nghiên, em xong rồi. Hàn Tử An nhìn tôi, trong mắt ánh nụ cười: “Cũng không có gì, anh nói anh sẽ cùng leo lên vương giả mười sao* với em ấy”. *: Game vương giả vinh diệu. Tôi gật đầu với Hàn Tử An. Trong thâm tâm tôi như đang gào thét, Hạ Thanh Nghiên, chỉ cần game cũng mua chuộc được em saoooo. Hơn nữa, chị ruột của em chỉ đáng giá vương giả mười sao thôi hả? Ít nhất cũng phải top 1 vương giả chứ!!! Buổi tối đó, dưới đường đèn mờ ảo, mùa hè gió có chút ấm áp, trong tiếng gió còn có thể nghe được tiếng Hạ Thanh Nghiên khóc lóc kể lể qua điện thoại… 4. Có lúc tôi nghi ngờ, có khi nào em trai tôi thuộc chủng loài husky hay không, mặc dù cái suy nghĩ này rất phản khoa học nhưng mà…rõ ràng rất thông minh nhưng tôi cứ thấy nó đần đần thế nào ấy. Lúc tôi đi ra ngoài chơi với Hàn Tử An, thỉnh thoảng cũng cho Hạ Thanh Nghiên đi theo. Lần đó, hai đứa tôi muốn ăn món Trung nhưng nó cứ nhất quyết ăn món Nhật cho bằng được. “Hạ Thanh Nghiên, đa số thắng thiểu số, bên chị có hai người, em thua rồi.” Tôi nhón chân, xoa xoa đầu nói với giọng thành khẩn. Hạ Thanh Nghiên mở ánh mắt vô tội nhìn tôi: “Không công bằng xíu nào, lúc nào mà anh Tử An không nghe lời chị đâu…” Âm cuỗi còn kéo dài nghe như mấy đứa nhóc nhõng nhẽo. “Hạ Thanh Nghiên, có tiền đồ chút đi!” Hàn Tử An vỗ cái ót của nó, “Nếu không em tự đi ăn một mình cũng được đó.” Mỗi lần Hàn Tử An cười mỉm đều mang cho người ta một cảm giác sởn gai ốc là lạ. Hạ Thanh Nghiên cười hì hì nhìn Hàn Tử An: “Anh Tử An với chị muốn hưởng thụ thế giới hai người sao? Được, em đi.” Sau đó vung tay, quay bước không ngoảnh lại. Sao mọi chuyện lại trở thành tôi vứt bỏ em ruột ngốc ngếch vì muốn tận hưởng thế giới hai người thế này? Tôi kéo Hạ Thanh Nghiên người vừa bước được mấy bước kia, vỗ vai nó: “Quay lại, chị lớn như mẹ, em phải nghe chị, chị lớn như mẹ biết không? Bớt tùy hứng!” Có lẽ bị tôi kéo đau, nó che đầu lại, nghe tôi nói vjaay thì ngơ ngác, trong miệng lặp lại câu nói ‘chị lớn như mẹ’, sau đó nhìn Hàn Tử An, buộc miệng nói: “Ba.” Tôi: “…” Người cha Hàn Tử An: “…” Cuối cùng chúng tôi phải đi ăn món Nhật, Hàn Tử An bỏ tiền và đồng thời nói, anh không có đứa con trai nào ngốc như vậy. Mặc dù tôi luôn kêu nó ngốc, nhưng thật sự nó rất thông minh, có bộ dạng của một học bá nhỏ, thỉnh thoảng bị ngu ngu là do ở trước mặt người nhà tương đối tùy hứng, không câu nệ nhiều như vậy. Cũng không biết từ lúc nào, bé trai ngây thơ luôn đi theo tôi đã trở thành một chàng trai cao to trưởng thành, chắc là bắt đầu từ nhiều năm trước nó nói câu: “Chị của tôi do tôi bảo kê”.
Tác giả có lời muốn nói: Nhất Nguyệt Tinh: "Mời dùng một câu miêu tả tình trạng của cậu sau khi mật báo." Hạ Thanh Nghiên: "Tôi đã lên được vương giả, sau đó chị giúp tôi, đá tôi lên về bậc vàng." Editor: Trong vương giả vinh diệu, thì vương giả và top 1 vương giả cao nhất, từ vương giả rớt xuống vàng, chà, hơi sâu. Ngoại truyện nhỏ: Hạ Thanh Nghiên đúng là em trai lý tưởng của tôi.