Chương 13

Hũ giấm nhỏ.

Hôm nay chúng ta ăn sủi cảo sao? Nếu không mùi giấm sao lại chua đến vậy?1. Năm cấp 2, nhân dịp quốc khánh trong lớp tổ chức tiệc liên quan văn nghệ, tôi may mắn được diễn vai Cinderella trong vở « Công chúa lọ lem ». “Lớp em hôm nay diễn kịch sao?” Hàn Tử An đeo cặp, lạnh nhạt đi sau lưng tôi, đột nhiên hỏi khiến tôi giật mình. “Sao? À.” Tôi quay đầu lại, nhìn thấy biểu cảm lạnh lùng của anh, sau lưng lá rơi đầy, bước chân giẫm lên lá nghe xào xạt. Tôi lờ mờ trả lời anh, sau đó quay qua nhìn tên Hạ Thanh Nghiên kia đang làm biểu cảm ý là - không liên quan đến em. Chắc chắn, em đã nói với anh ấy, chị nhìn ra được. Sau đó tôi nghe một tiếng cười khẽ, “Vậy em diễn cái gì? Dì ghẻ?” Nghe giọng anh, tôi xoay người trợn mắt, anh mới là dì ghẻ á! Rõ ràng anh đang cười nhưng tôi không nhìn thấy ý cười nào trong mắt anh hết. Tôi dừng lại chờ anh: “Anh biết rõ em diễn Lọ lem mà?” Thấy anh đã bắt kịp bước, tôi đẩy vai anh một cái. Anh nhìn tôi, bất đắc dĩ lắc đầu: “Anh biết, nhân vật đó còn được một thằng nhóc khác đóng vai hoàng tử nắm tay nữa đúng không?” Tôi ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt anh sâu không thấy đáy nhìn ra đường lớn, tay siết chặt quai cặp, khớp ngón tay trắng bệch. “À? Đó là đương nhiên rồi, cốt truyện yêu cầu mà.” Tôi hơi ngẩng đầu nhìn anh, anh chỉ nghiêng nhẹ đầu rồi nhẹ giọng nói, “À, cốt truyện yêu cầu.” Sau đó đi nhanh về trước. Có thể đi chậm chút được không? Chân dài hay lắm sao? … Thật ra có hơi giỏi một xíu thật… Qua một thời gian rất lâu, tôi mới hiểu vì sao anh làm mình làm mẩy… Nghe nói tên Hạ Thanh Nghiên kia thêm muối thêm đường, thêu dệt đoạn khiêu vũ của Lọ lem và hoàng tử… Em kể chuyện như vậy là em đang gϊếŧ chết chị rồi T.T 2. Thời cấp ba, người chưa từng nở hoa đào như tôi bỗng nhận được một lá thư tình. Lúc này vừa hay là năm tôi mười hai, vô cùng bận rộn. Bên ngoài bìa thư màu hồng, ở dưới còn viết vài chữ “Thân gửi Hạ Thanh Ninh”. Lúc tôi cầm bức thư có len lén nhìn Hàn Tử An, anh đang thoăn thoắt giải bài tập, nhưng ánh mắt hèn mọn của tôi vẫn bị anh bắt được… “Thư tình nha ~.” Anh ngẩng đầu, nhìn thấy bức thư màu hồng trên tay tôi hơi bất ngờ, sau đó tiếp tục cúi đầu tỏ vẻ không quan tâm nói. Tôi siết bức thư trong tay: “À? Đúng vậy.” Hàn Tử An nghe được giọng của tôi, cũng không ngẩng đầu mà tùy tiện gật một cái. Thấy anh đang bận không rảnh trò chuyện với tôi, tôi xoay người qua chỗ khác. Buổi tối, Hàn Tử An tới nhà tôi, bổ túc số học, lúc đi tới bàn nhìn thấy bức thư thì hơi ngập ngừng: “Em muốn cất giữ nó cẩn thận sao?” Vừa nói vừa cầm bức thư lật qua lật lại. Tôi: “…” Do tôi quên mất, đi học về thuận tay vứt trên bàn học. Dù sao cũng là lần đầu tiên tôi nhận được thư tình mà. Hàn Tử An nhíu mày nhìn tôi, sau đó giơ tay uống vượng tử, sau đó…tiện tay ném cả lon và thư vào thùng rác. Tôi: “…” Đừng nói với em anh bị trượt tay nhé. Hàn Tử An mỉm cười nhìn tôi: “Xin lỗi, trượt tay, nếu em muốn anh có thể giúp em nhặt về.” Tôi: “Không, không cần!” Chỉ là một bức thư tình thôi mà. Thứ hai, tôi phát hiện trong ngăn bàn có vô số những bức thử tình màu trắng, trên giấy viết vài chữ “thư tình”, “Hàn Tử An”. Nội dung…cụ thể viết cái gì, tôi sẽ không nói mọi người biết đâu! Nhưng cuối bức thư có một dòng thế này: “Không phải chỉ là một bức thư tình thôi sao? Anh viết cho em, anh dùng cả đời này viết cho em.” 3. Fans cuồng, nam thần. Gần đây bộ phim « Trấn Hồn » đang vô cùng nổi tiếng, và tôi chợt nhận ra mình đã bị hai vị nam thần mê hoặc ~. “Ninh Ninh, nhìn xem nhìn xem, có đẹp không?” Bạn học Đường Vũ Miên chính là một người đu idol thực thụ, và hiện tại idol của cậu ấy là hai vị diễn viên nam trong bộ phim « Trấn Hồn ». “Đây đây! Trong di động tớ cũng có nhiều ảnh của họ lắm!” Đối với chuyện share ảnh chụp này thì tôi vô cùng tình nguyện. Sau đó tôi cũng gửi những poster mà mình đã sưu tập cho cô ấy, Đường Vũ Miên cũng mang poster mà mình sưu tập gửi qua, bạn tốt chính là cái gì cũng có thể chia sẻ với nhau. Nhưng hôm đó lúc tôi đã vô tình nhấn nhầm gửi qua phần tin nhắn với Hàn Tử An, sau đó… “Thanh Ninh, cho anh mượn di động em một lát, di động anh hết pin rồi.” Hàn Tử An ngồi trên salon, dùng tay chỉ chỉ di động của tôi. Tôi lấy từ trong tủ lạnh một lon vượng tử ném về phía anh, “Được! Mật khẩu là sinh nhật em!” Anh ấy chụp lấy, mỉm cười nhìn tôi. “Trùng hợp quá, mật khẩu di động anh cũng là sinh nhật em.” Anh vừa nói vừa tiện tay mở di động tôi, khóe môi nhếch lên một độ cong - vô cùng to lớn. Kết quả: Tôi phát hiện 100 tấm poster trong điện thoại của tôi biến mất…Tức giận, nhưng vẫn phải mỉm cười:). Sau đó, tôi nhận ra không chỉ có poster, mà Douyin của tôi cũng bị gỡ cài đặt, anh không thể nào chỉ vì em thích ngắm các tiểu caca mà đem xóa Douyin của em như vậy!!! 4. Lúc tôi và Hàn Tử An đi xem phim chiếu rạp, chính là xem bộ « Tà không thắng chính ». Lúc Bành Vưu Yến cùng cơ bụng sáu múi xuất hiện trên màn ảnh lớn, mắt tôi bị ai đó dùng tay che lại. Tôi: “Hàn Tử An, em không còn là con nít đâu!” Tôi nhỏ giọng, giọng nói buồn buồn không vui. Hàn Tử An: “Anh không muốn vấy bẩn bạn học Ninh nhà mình.” Tay anh vẫn che mắt tôi như cũ, anh che rất kỹ, cả kẽ ngón tay cũng không có… Nói không muốn làm hư tôi, vậy sao cảnh giường chiếu lúc nãy không che? Đừng tưởng tôi không biết anh đang nghĩ gì. Tôi nhéo vào ngón tay nơi anh đang che mắt tôi: “Em tốn tiền em có quyền xem!” Không xem kỹ thì phí lắm. Đột nhiên Hàn Tử An nhích lại gần, nhỏ giọng bên tai tôi: “Ngoan, nếu muốn nhìn lần sau anh cho em nhìn.” Tôi ngoan ngoãn không nhúc nhích, đừng hiểu lầm, do tôi xấu hổ thôi! Lúc anh buông tay ra, hình như tôi thấy được khóe môi anh đang nhếch. 5. Còn nhớ lại, nghỉ hè năm mười hai, Hạ Thanh Nghiên chơi trò chơi thua rất thảm. Lúc Hàn Tử An đưa tôi về nhà, tôi đã thấy em trai tôi đáng thương ôm gối ngồi trên salon, di động đặt trên bàn trà. Hạ Thanh Nghiên vừa nhìn thấy tôi, trong mắt lóe sáng, hít hít mũi, bò từ salon ra, bước từng bước đến gần tôi. Lúc này nhìn nó sao giống một con husky bị ghét bỏ thế nhỉ? “Chị ~” Hạ Thanh Nghiên làm nũng kêu tôi, mắt to chớp chớp, cẩn thận nhìn Hàn Tử An, sau đó giơ tay muốn tôi ôm nó. Tôi vừa thay giày xong đã thấy em trai làm nũng, đã bao lâu Hạ Thanh Nghiên chưa làm ra bộ dáng như vậy nhỉ? Từ khi nó cao hơn tôi, cả ngày lúc nào cũng như kẻ gian ấy. Cho nên tôi cũng giơ tay ra để ôm lại nó. Nhắm mắt, chuẩn bị tư thế sẵn sàng, thế nhưng vì sao lâu như vậy vẫn chưa ôm được nhỉ? Mở mắt ra thì thấy Hàn Tử An đã chặn tay Hạ Thanh Nghiên, mặt lạnh tanh không biểu cảm. Hạ Thanh Nghiên lầm bầm hất tay anh, tủi thân nhìn: “Đó là chị ruột em! Em chỉ muốn ôm một cái ôm trong sáng.” Hàn Tử An liếc mắt nhìn Hạ Thanh Nghiên, “Lớn rồi còn muốn ôm, có phải em cũng muốn được dỗ dành không?” Hạ Thanh Nghiên nhìn tôi, sau đó hít sâu: “Vậy được, anh Tử An, anh cho em một cái ôm an ủi nào.” Gì? Không được! Tôi kéo Hạ Thanh Nghiên kịp thời: “Em trai yêu mến, nam nam thụ thụ bất thân!” Sau đó Hạ Thanh Nghiên y như một cô vợ nhỏ bị khi dễ, quay về ghế salon, ôm gối ôm nghiêng đầu qua một bên, không thèm nhìn hai chúng tôi. Tôi và Hàn Tử An liếc mắt nhìn sau, suy nghĩ phải làm gì mới có thể an ủi người bạn nhỏ này. “Anh giúp em, không phải chỉ là game thôi sao?” Sau hồi lâu, Hàn Tử An nói một câu, thành công thu hút sự chú ý của người bạn nhỏ. Nó chậm rãi quay đầu, ánh mắt trong suốt: “Thật ạ?” “Thật.” Hàn Tử An nhếch mép, đồng tiền lại xuất hiện. Nó khẽ gật đầu. Sao lại chìu nó như vậy? Tôi kéo tay Hàn Tử An: “Em ghen đó! Em cũng muốn được dỗ!” Hàn Tử An nhìn tôi, không khỏi buồn cười, sau đó anh nhẹ nhàng nói: “Hủ giấm nhỏ!” Nói em làm gì? Em còn chưa nói anh đâu nhé? Vua giấm! 6. Đường Vũ Miên bị Hàn Tử An cho vào danh sách đen là vì những chuyện sau: 1, thường xuyên cho tôi xem những chàng trai đẹp khác nhau, đúng, thường xuyên. 2, chiếm dụng thời gian bên nhau của tôi và anh. 3, luôn làm những hành động thân mật ví dụ uống chung một ly nước, ăn chung một tô phở. 4, kéo tôi đi các buổi concert hoặc ký tặng để vui chơi. 5, thường xuyên khıêυ khí©h anh bằng cách nắm tay tôi, giơ lên rồi cười đắc thắng. Để trả thù, anh cũng làm lại một số việc. 1, thanh trừ sạch sẽ những nơi trò chuyện của tôi và cô ấy. 2, lúc tôi và Đường Vũ Miên nói điện thoại sẽ hôn tôi để làm gián đoạn cuộc trò chuyện. 3, cũng trao đổi đồ ăn thức uống với tôi, thậm chí cùng ăn một xiên, một cây kẹo đường. 4, lúc chúng tôi đi concert hoặc ký tặng sẽ đứng ngoài cổng đợi chúng tôi. 5, trước mặt Đường Vũ Miên luôn nhướng mày nhướng mi khıêυ khí©h. … Hai người họ khiến tôi liên tưởng đến một câu nói: “Tới đây, cùng làm tổn thương nhau đi!” Tôi chỉ muốn nói: “Hai vị, không thấy mình rất ngây thơ sao?” Đường Vũ Miên, Hàn Tử An: “Không!” Tôi: “…” Được, tôi thua hai người. 7. Tôi: “Hàn Tử An, anh lấy nhiều giấm như vậy ở đâu?” Hàn Tử An: “Vì anh quá quan tâm em, càng quan tâm anh lại càng dễ ghen!” Trầm ngâm chốc lát: “Cho nên, anh làm càn cái gì cũng bị em biết sao?” Tôi: “Anh tưởng em ngu lắm chắc?” Hàn Tử Anh: “Là rất.” Hàn Tử An, anh là vua giấm đẹp trai nhất của em ~