Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Ấy Còn Ngọt Hơn Cả Trái Cây

Chương 11

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khoảng cách tạo nên kết cục tốt đẹp.

“Hàn Tử An, chúng ta nên giữ khoảng cách để có thể có một kết cục tốt đẹp…”

“Hạ Thanh Ninh, nếu em cách xa anh em liền trở thành một con nhóc không tự chủ, vậy thì làm sao có kết quả tốt đẹp được? Cho nên sau này em đừng cách anh quá xa nhé.”1. Sau khi có điểm thi tuyển sinh đại học, tôi cứ luôn quấn quýt, ước mơ của tôi là đại học Giang Thành, còn Hàn Tử An lại là đại học khoa học và công nghệ Giang Thành, tuy chỉ cách nhau vài chữ nhưng 2 trường lại xa nhau 10km, trừ đi du lịch, tôi với Hàn Tử An từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ cách xa nhau như vậy. Tôi bối rối vặn ngón tay nhìn Hàn Tử An. “Thật ra anh dư sức để vào đại học Giang Thành.” Anh xoa tóc tôi, ngồi xuống trên ghế salon, tôi lén nhìn tên Hạ Thanh Nghiên đang vui mừng hớn hở, thở dài, đến ôm eo anh. “Thật ra em cũng không muốn anh chiều theo em, anh cứ theo đuổi ước mơ của mình, khi rảnh em sẽ bắt xe qua thăm anh.” Đầu tôi thò ra từ trong ngực anh, một mùi hương thanh mát thoang thoảng rất dễ chịu. Anh thở dài, sờ tóc tôi, giọng nói đầy sức hấp dẫn, “Anh cứ nghĩ sau khi tốt nghiệp cao trung chúng ta có thể chính thức ở bên nhau, không ngờ…” Tôi nghịch nút áo sơ mi của anh, vì sao anh thích mặc sơ mi trắng thế nhỉ? Vì sao lại cài nút áo chỉnh chu như vậy? Tại sao lại để cho tôi có thể cảm nhận được cơ bắp của anh chứ? Quá đáng! “Anh thử nghĩ xem, giữ khoảng cách mới có kết cục tốt đẹp, thứ gì không có được mới là tốt nhất.” Tôi ngẩng đầu, sờ cái cằm góc cạnh của anh. Anh nắm tay tôi, giọng nói rất cam chịu: “Hạ Thanh Ninh, em tỉnh táo có được không? Nói năng lộn xộn, cái gì mà không có được mới là tốt nhất? Anh không bỏ được em, em không nhìn thấy rõ sao?” Tôi chu môi, tránh ra khỏi tay anh, kháng nghị: “Em cũng không bỏ được anh mà, nhưng mà cuộc sống có nhiều lần 4 năm lắm. Hai chúng ta ai cũng sẽ cố gắng, phấn đấu, quyết tâm làm việc nha!” Cái nút áo này có thể cởi ra được không nhỉ? Làm sao để cởi nó đây ta? Anh chau mày nhìn tôi, dùng ngón tay vuốt ve cằm tôi, trong mắt lóe sáng: “Được, nếu vậy em phải ngoan, không được nhìn các nam sinh khác được không?” Âm cuối có xu hướng nâng lên, không đoán được lý do vì sao. Tôi nhìn anh nhưng động tác nhỏ trên tay vẫn không ngừng. “Ừ, anh cũng vậy, không cho phép anh nhìn nữ sinh!” Cái nút áo này vì sao khó cởi như vậy…Ủa, cởi được rồi? Tôi lúng túng đỏ mặt nhìn Hàn Tử An, anh giật giật khóe môi, tôi nhìn được khẩu hình, là ba chữ. “Bé lưu manh.” “...” 2. Ngày thứ 1 không có Hàn Tử An, nhớ anh. Ngày thứ 2 không có Hàn Tử An, nhớ anh nhớ anh. Ngày thứ 3 không có Hàn Tử An, nhớ anh nhớ anh nhớ anh. Vân vân…Đây là nhịp thơ của Quỳnh Dao à? Không được, tôi muốn mình bình thường lại một chút. Vừa hết tiết đã nhận được tin nhắn của Đường Vũ Miên: “Cậu và trúc mã của cậu không học cùng trường, tốt quá, không bị nhét cẩu lương nữa hahahaha.” Đồ vô lương tâm cười trên nỗi đau người khác. Tôi lầm bầm, trừng mắt nhìn di động, tuy cách cả màn hình điện thoại nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự vui sướиɠ của cậu đó biết không hả? Nhớ anh quá, vừa nói vừa bấm điện thoại gọi đi. “A lô, Hạ Thanh Ninh, em đừng nói với anh là em nhớ anh á nha.” Giọng Hàn Tử An truyền tới vô cùng thân thiết. “Em…” Tôi nhìn con đường trồng đầy cây xanh, cả ánh nắng mặt trời đang chiếu xuống nữa, đưa tay che bớt ánh mặt trời, anh nói đúng, tôi nhớ anh. “Ra cổng trường đi, cổng nam nhé.” Không đợi tôi nói hết câu, anh đã lên tiếng, trọng giọng nói của anh tràn đầy ý cười. Tôi chạy một mạch đến cổng trường, đứng thở dốc. Hàn Tử An đang đứng dựa người vào thân cây, ánh chiều tà phủ lên người anh, hình bóng in trên đất đá, thấy tôi tới anh vẫy tay với tôi. Ánh sáng mặt trời cũng không sánh nổi với nụ cười ấy. Tôi lao vào ngực anh, không nói hai lời kéo tay anh đi quán ăn nhỏ gần đây. “Anh nhớ em hả? Là anh nhớ em đúng không!” Tôi đi phía trước anh, quay đầu lại mỉm cười. “Hạ Thanh Ninh, em lớn rồi mà vẫn loi nhoi vậy sao? Là anh nhớ em, được rồi chứ?” Anh bất đắc dĩ nhìn tôi. “Em không nhớ anh đâu, cuộc sống đại học còn biết bao nhiêu thứ vui vẻ!” Tôi nhìn đường, rồi lại nhìn anh, không biết sao hôm nay con đường này lại đẹp hơn nhỉ? Anh bật cười: “Đồ sói mắt trắng*, đúng là không có được mới là tốt nhất.” *: Vong ơn bội nghĩa. Tôi: “…” Đừng dùng lời nói của tôi tổn thương tôi được không? 3. Hiếm khi tôi với Hàn Tử An ra ngoài hóng gió, cùng nhau ăn ý bỏ lại Hạ Thanh Nghiên. Lúc tôi thấy Hàn Tử An gắp được ba con gấu bông, tôi không giữ được bình tĩnh: “Rõ ràng đều là 50 tệ, cùng một máy, vì sao một con em cũng không gắp được.” Hàn Tử An mặc áo khoác màu đen, chăm chú nhìn cần điều khiển, nhấn nút, quay lại nhìn tôi đang ôm thú bông: “Chắc là tụi nó thấy anh đẹp, nên muốn tự chui đầu vào lưới chăng?” Sau đó, tôi lại thấy thêm một con búp bê rơi xuống. “Anh đính chính, 50 đồng 4 con, em còn thích con kia hả? Để anh gắp giúp em.” Rồi aqnh lại gắp được thêm một con xì trum. Tôi: “Sao anh không nói luôn là bọn nó thấy anh đẹp trai nên ôm cứng cái cần không buông đi?” Hàn Tử An bình tĩnh nhìn tôi: “Có lý. Anh cũng nghĩ vậy đó.” Tôi: “…” Tối đó, chúng tôi đi đường dành cho người đi bộ, thấy một con chó nhỏ màu trắng ngoắc đuôi, lúc đi qua Hàn Tử An giẫm chân lên đôi giày trắng của anh để lại một dấu chân chó nhỏ, biểu cảm trên mặt Hàn Tử An cứng ngắc, vặn vẹo. Tôi nhìn anh đang đăm chiêu, nhín bóng lưng con chó nhỏ, lắc tay anh: “Có thể là do nó thấy anh đẹp trai hơn nó nên mới làm vậy đó?” Hàn Tử An: “…” Đem anh so sánh với một con chó chả có thành tựu gì… “Hạ Thanh Ninh, vì sao em lại thích anh?” “Là do anh đẹp trai, không nhịn được mà động lòng.” Thật ra tôi thấy lời thề đẹp nhất, là câu ‘cùng nắm tay đi đến bạc đầu giai lão’, dù có xảy ra chuyện gì bạn vẫn ở bên tôi, nắm tay tôi thật chặc. Có hôm tôi cùng với anh đi siêu thị, nhìn thấy một cặp vợ chồng già dắt tay nhau đi siêu thị, lúc đi qua quầy socola, tôi thấy ông lão mua cho bà lão một hộp, cẩn thận đặt một góc xe. Hành động nhỏ này làm tôi cảm động, kéo tay áo Hàn Tử An, đi đến nói nhỏ bên tai anh, anh cũng phối hợp với tôi hạ thấp người. “Anh biết không? Em vừa thấy ông lão mua cho bà lão một hộp socola, hai người đó thật lãng mạn.” Tuy đã nói nhỏ nhưng trong giọng của tôi không kềm được sự kích động. Hàn Tử An hơi chần chừ, “Cho nên…em cũng muốn ăn socola hả?” Anh nhìn theo tầm mắt tôi, đó là quầy socola. Đây là suy nghĩ của trực nam sao? Khi anh nói, tôi còn nghe thấy tiếng anh cười khẽ, đem mặt dựa về phía tôi, môi tôi phớt qua gò má của anh. “Đi thôi.” Anh đứng thẳng người, ung dung đẩy xe về trước. Anh dựa tay lên chỗ đẩy xe, một tay khác kéo tôi vào lòng: “Nếu như em đã chủ động hôn anh, thì em muốn ăn gì anh cũng sẽ chiều.” Rõ ràng là anh tự xê mặt lại gần tôi mà? Tôi nhéo eo anh, cơ bắp thật là cứng rắn, xem ra anh cũng tập luyện không ít. “Hạ Thanh Ninh, về nhà anh sẽ cho em nhéo, ở đây nhiều người, bông ra đi em.” Anh nhịn cười, cầm cổ tay tôi buông xuống dưới. Sao câu này có vẻ vui vậy nhỉ? Mình có lầm không ta? Anh khoác tay lên vai tôi: “Nếu như em có biến thành một bà lão thì anh cũng không chê em, em muốn ăn gì thì nói anh biết. Thích gì anh cũng mua, lúc đó chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm rồi, anh chắc chắn rất hiểu em.” Giọng anh nhẹ nhàng vang lên khiến tim tôi rung động. “Được, cho dù anh trở thành một ông lão, thì anh cũng là một ông lão đẹp trai nhất.” Tôi ngẩng đầu, có thể nhìn thấy ánh mắt của anh, trong đấy toàn là hình bóng của tôi. “Đi.” Anh nắm tay tôi và đẩy xe. “Đi đâu?” “Mua socola cho em.” … 4. “Chị, em hỏi chị, nếu như em và Hàn Tử An cùng rơi xuống nước, chị sẽ cứu ai trước?” Hôm đó Hạ Thanh Nghiên rãnh rỗi, đi lại gần tôi hỏi. Sao lại hỏi tôi chuyện này? Nó đổi giới hả? “À… chị sẽ cứu em, vì Hàn Tử An biết bơi.” Tôi nhìn vẻ mặt đầy mong chờ của Hạ Thanh Nghiên, trong đầu đều là suy nghĩ, bộ thằng nhóc này nay lại mất não à? “Nếu cả hai người chúng em đều không biết bơi thì sao?” Nó nháy mắt, sau đó tỏ vẻ đáng thương. Tôi cân nhắc, dù sao Hàn Tử An cũng không ở đây, vì vậy tôi trả lời: “Em.” Hạ Thanh Nghiên nhìn tôi một lúc lâu, oan ức nói: “Nếu em quan trọng như vậy thì tại sao chị và anh đi chơi không dắt em theo? Nhất là lần đi Thung Lũng Vui Vẻ đó.” Tôi với anh khó lắm mới có dịp hẹn hò, dẫn theo em…không còn vui nữa. Tôi: “…” Em trai ngoan, đừng giận chị. Sau đó, khi về nhà tôi nhận được tin nhắn của Hàn Tử An: “Nghe Hạ Thanh Nghiên nói, nếu anh và nó rơi xuống nước, em sẽ cứu nó trước đúng không?” Tôi: “…” Hạ Thanh Nghiên, em lại bán đứng chị. “Không! Em cứu nó xong sẽ xuống đó với anh mà.” Tôi nhớ hình như có câu trả lời như vậy, gần như hoàn hảo, sẽ không đắc tội với ai. Ngay lập tức, Hàn Tử An gửi tin nhắn tới. “Anh không chịu được cảnh em sẽ đi cùng với anh, và anh cũng không muốn em phải ở lại một mình.” Nhìn tin nhắn này thật cảm động á. “Cho nên, hè này anh sẽ dạy em và Hạ Thanh Nghiên học bơi.” Tôi: “…” Chuyện này có quan hệ gì tới tôi đâu? Hàn Tử An, kiếp này em nguyện giống như lời của Tiền Chung Sách tiên sinh nói: “Chỉ có cái chết mới ngăn cách được hai ta*.” Editor: Câu quotes của nhà mình là “Till deadth do us part”, nghĩa giống y câu trên:v.
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
Tác giả có lời muốn nói: Hạ Thanh Ninh: "Có lúc khoảng cách không tạo ra cái kết đẹp, mà tạo nên người thứ ba." Hàn Tử An: "..."
« Chương TrướcChương Tiếp »