Cùng lúc đó, văn phòng của Thẩm Lưu Bạch cũng nghênh đón một vị khách không mời mà đến.
Kha Tĩnh, vợ của Đồ Hạo Nhiên, từng cùng là hoa khôi với Thẩm Lưu Bạch ở trung học tư thục Tây Duyên, là thủ lĩnh nữ sinh lần thứ 59, lại đột nhiên đứng trước cửa phòng Thẩm Lưu Bạch.
Cô có thân hình cao, mặc một chiếc đầm trắng đơn giản, thanh lịch cùng cách trang điểm tinh tế phối với túi xách, cô ây là đại diện hoàn hảo của người đẹp thành thị.
Chỉ là tại sao Kha Tĩnh bỗng nhiên đến văn phòng cô, Thẩm Lưu Bạch thật sự là có chút nghĩ không ra.
Khi ở trường cô cùng với vị thủ lĩnh nữ sinh này không có giao tình gì, sau khi tốt nghiệp cũng không nghe tin gì về nhau.
Nếu không phải hôm họp bạn vô tình gặp Đồ Hạo Nhiên, cô cũng không biết cô ấy đã kết hôn!
“Thẩm Lưu Bạch, đã lâu không gặp, cô đã cao lên không ít, chỉ là tính tình và cách sống không hề thay đổi.”
Kha Tĩnh đi thẳng vào văn phòng, có chút cau mày nhìn ghế sô pha trong văn phòng một lát, cuối cùng vẫn như tự hạ thấp địa vị của mình mà ngồi xuống.
Thẩm Lưu Bạch đương nhiên nhìn thấy sự ghét bỏ của cô, trong lòng cô hơi khó khó chịu, cũng không nói gì nữa.
Kha Tĩnh nói cô không thay đổi, thật ra, chính cô ấy cũng không thay đổi, vẫn hay soi mói, không dứt khoát như vậy.
Năm đó, khi cô vừa đến Tây Duyên, vị thủ lĩnh nữ sinh này đặc biệt chướng mắt cô, luôn cảm thấy cô hạ thấp đẳng cấp của họ.
Cô ít kết giao với người trong lớp, ngoại trừ do tính cách của cô thì nguyên nhân khách quan cũng là do Kha Tĩnh động tay chân cũng không ít.
So với Kha Tĩnh, vụ bắt nạt trong khuôn viên trường mà Cận Hải Dương nói đến cũng là một chín một mười.
Cũng may nữ vương Kha là một người sĩ diện, dịu dàng hào phóng là thể hiện hình tượng bên ngoài, cũng là bản chất của cô ấy.
Cho dù ra tay, cô ta cũng rất có cân nhắc, sẽ không gây ra chuyện gì lớn, đồng thời còn có thể khiến cho đối phương không thoải mái, đây là bản lĩnh của cô ấy.
Chẳng qua Thẩm Lưu Bạch cũng không quan tâm.
Bản thân cô cũng quen rồi, dù sao cô đến học ở Tây Duyên cũng chỉ để xóa bỏ quá khứ, chỉ cần những người đó không quá đáng, cô vui vẻ dung túng bọn họ.
“Cô tìm tôi có việc gì?”
Mắt thấy người đến không có ý tốt, Thẩm Lưu Bạch cảm thấy vẫn là đi thẳng vào vấn đề, nói rõ mọi chuyện.
Cô không cho rằng Kha Tĩnh rảnh rỗi đến tìm cô ôn chuyện cũ, đến lúc này, tám chín phần là có liên quan đến việc con gái cô ấy nhảy lầu.
“Tôi muốn cô cách xa chồng tôi một chút.”
Kha Tĩnh cười lạnh trả lời.
Từ khi bắt đầu nhìn thấy Thẩm Lưu Bạch, trong lòng cô bị dày vò như ở trong chảo dầu, lúc nào cũng không thấy yên lòng, cô muốn đem tình địch lớn nhất trong đời này loại bỏ.
Mười năm không gặp, cô càng trở nên xinh đẹp hơn!
Thẩm Lưu Bạch hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi cánh dơi màu xanh nhạt, chiếc quần âu đơn giản, dưới chân là giày tây.
Cô khẽ quay đầu lại, mái tóc xoăn quanh tai lộ ra ánh sáng lộng lẫy dưới ánh nắng, khiến đôi mắt màu hạt dẻ của cô càng trở nên thanh thoát, có trí tuệ và xinh đẹp thuần khiết.
Cô nhóc ngây ngô năm đó, bây giờ đã bước vào thời kỳ xinh đẹp nhất, xem như Kha Tĩnh không nhìn đến, cô cũng không thể không thừa nhận, chênh lệch giữa cô và Thẩm Lưu Bạch đã ngày càng lớn hơn.
Nhớ đến biểu hiện khó hiểu của chồng mình gần đây, ánh mắt Kha Tĩnh bắt đầu dữ tợn hơn.
“Thẩm Lưu Bạch, đừng cho là tôi không biết khoảng thời gian gần đây cô cứ quấn lấy Hạo Nhiên đúng không?”
“Cô biết xấu hổ chút đi! Anh ấy đã kết hôn! Chúng tôi đã kết hôn 9 năm! Từ lúc đi học tôi đã theo đuổi anh ấy, tình cảm nhiều năm của chúng tôi rất vững chắc, cô đừng mong làm người thứ ba chen chân vào.”
Thẩm Lưu Bạch không nghĩ đến cô ta lại muốn nói chuyện này, nhất thời cũng bị bất ngờ, rất lâu sau đó mới hồi phục lại tinh thần.
Cô yên lặng nhìn Kha Tĩnh một lát, đôi mắt thâm trầm, trên mặt là sự thờ ơ.
“Cô đang nói gì vậy Kha Tĩnh, có phải cô hiểu lầm gì đó không?”
Nghe cô nói vậy, người phụ nữ đối diện càng thêm kích động.
“Tôi hiểu lầm? Sao tôi lại hiểu lầm chứ?”
“Năm đó nếu không phải cô cố ý câu dẫn, sao anh ấy lại nhớ mãi cô nhiều năm không quên?”
Kha Tĩnh dùng tay nắm chặt đập mạnh vào tay vịn, ngón tay trắng nõn lập tức đỏ bừng, nhưng cô không hề để ý xem có đau hay không.
Toàn bộ của tinh thần của cô bây giờ đều đặt trên người Thẩm Lưu Bạch.
Nếu như ánh mắt có thể gϊếŧ người, Thẩm Lưu Bạch hiện tại đã bị đâm thành cái sàng.
“Bây giờ tôi là vợ anh ấy, xin cô đừng phá hoại gia đình của chúng tôi được không?”
Cô vừa nói vừa đứng lên, run rẩy đi đến chỗ Thẩm Lưu Bạch, đưa tay phải nắm tóc của cô.
“Kha Tĩnh! Em đừng náo loạn!”
Đồ Hạo Nhiên không biết đến cạnh cửa lúc nào, anh ta nhanh chân đi đến, đưa tay kéo tay cô ta, kéo về chỗ ngồi.
Bởi vì tiếng thét sắc nhọn của Kha Tĩnh, trước cửa phòng Thẩm Lưu Bạch đã có không ít người, mọi người bàn tán ồn ào, đang suy đoán xem hai nữ một nam trong phòng này có quan hệ gì.
“Thật xin lỗi, Lưu Bạch, em đừng để ý, em ấy chỉ là quá thương tâm.”
Mặt Đồ Hạo Nhiên lộ vẻ áy náy nói.
Nghe được anh ta gọi thân mật như vậy, Kha Tĩnh lần nữa bị chọc giận, cô thoát khỏi tay Đồ Hạo Nhiên, lao về phía Thẩm Lưu Bạch.
“Anh ấy gọi cô là Lưu Bạch? Anh ấy gọi cô là Lưu Bạch!”
“Mấy người được lắm! Gọi thân mật như vậy! Chen chân vào gia đình người ta, cô có biết xấu hổ hay không!”
Cô bắt lấy vạt áo của Thẩm Lưu Bạch, dùng sức lay người cô, còn cảm thấy chưa đủ hả giận, muốn xông lên tát mặt cô.
“Kha Tĩnh! Em đừng làm loạn! Anh với Lưu Bạch không có gì! Đúng là anh rất thưởng thức em ấy, nhưng quan hệ của tụi anh chỉ dừng lại ở đó, em đừng nghi ngờ ghen tuông khóc lóc ồn ào ở đây!”
Anh ta nói những lời như vậy đúng là càng tô càng đen, giống như đổ dầu vào lửa, k1ch thích Kha Tĩnh đang bộc phát kia mất hết lý trí.
Cô ta lại lần nữa thoát khỏi sự kiềm chế của Đồ Hạo Nhiên, chỉ vào mặt cô mắng.
“Khóc lóc ồn ào? Ha ha ha ha ha ha ——!”
“Tốt! Thẩm Lưu Bạch! Cô giỏi lắm!”
“Kha Tĩnh tôi lăn lộn nhiều năm như vậy, người ở Hải Đô đều biết tôi là người vợ tốt lại hào phóng, vậy mà bây giờ chồng tôi lại nói tôi khóc lóc ồn ào?”
“Cô câu dẫn chồng tôi, tôi muốn đến báo với cục công an để cô biến đi! Bởi vì chẳng những cô chen chân vào gia đình tôi, mà còn làm pháp y cho vụ án của con gái tôi, trên đời này không còn thiên lý mà!”
“Tôi cho cô biết, tôi sẽ không buông tay Hạo Nhiên, chồng tôi chỉ chơi đùa cô mà thôi, cuối cùng anh ấy sẽ ở bên cạnh tôi, loại phụ nữ như cô tôi gặp nhiều rồi!”
“Tôi sẽ không ly hôn, gia đình tôi sẽ không để cô phá hoại, tốt nhất cô đừng nghĩ tới!”
“Đời này tôi phải đấu đến chết với bọn hồ ly tinh không biết xấu hổ mấy cô.
Vị trí bà Đồ cho đến chết cũng là tôi, cô đừng mong lấy được!”
Cô ta vừa mắng vừa xông đến phía trước, bất ngờ bị một ngọn núi ngăn lại.
“Bà chị này, ai mà thèm làm bà Đồ gì đó hả? Tôi nói chắc chị bị chứng vọng tưởng người bị hại rồi hả.”
“Chị?”
Anh nhìn vẻ mặt hung dữ của Kha Tĩnh, nhếch miệng cươi.
“Bà chị nghĩ quá nhiều rồi.”
“Tiểu Bạch nhà tôi muốn ngồi vị trí bà Cận, nhà mấy người vừa nghèo trắng tay, tên đàn ông kia muốn tiền không có tiền, muốn mặt mũi không có mặt mũi, còn mặt dày ăn bám, chị cho là Tiểu Bạch nhà tôi mù rồi sao!”.