Sáng sớm hôm sau, Cận Hải Dương và Thẩm Lưu Bạch cùng nhau đi ra ngoài ăn sáng.
Xe mới vừa chạy đến trước cửa Trung Tâm Pháp Y, anh nhìn thấy một chiếc xe SUV màu đen đậu không xa trước cửa lớn, cũng không biết đã đợi bao lâu.
Anh mở cửa sổ xe, cười nói với bảo vệ.
“Họ đang làm gì vậy?”
“Có một nam một nữ, nói là người nhà của cô bé nhảy lầu, sáng sớm đã đến đây.”
“Tôi nói với họ chưa đến thời gian làm việc, họ không đi đâu, chỉ chờ ở đó.
Chắc là…”
Bảo vệ nhìn biểu hiện, giọng nói khẳng định.
“Đã một tiếng.”
Cận Hải Dương gật đầu.
Anh kéo cửa sổ xe, quay đầu nhìn Thẩm Lưu Bạch đang ngồi trên ghế phụ.
“Người nhà em muốn hẹn đã đến…”
Lời nói còn chưa nói xong, liền thấy cửa xe SUV luôn dừng ở đó mở ra, có một nam một nữ bước xuống xe.
Mắt của Cận Hải Dương rất tốt, từ kính chiếu hậu anh thấy được mặt mũi của hai người đó, liền nhịn không được nhíu mày.
Nữ thì chưa từng gặp, nam thì mấy ngày nay lại gặp thường xuyên, là cái người cố gắng thuyết phục Thẩm Lưu Bạch làm việc chung với mình, Đồ Hạo Nhiên.
“Đó là Kha Tĩnh, vợ của Đồ Hạo Nhiên.”
Thẩm Lưu Bạch nhẹ giọng nói.
Khả năng nhớ người của cô rất tốt, cho dù đã nhiều năm không gặp, nhìn thoáng qua cô vẫn nhận ra người phụ nữ mặc váy hoa màu trắng kia chính là bạn học cũ của cô.
So với Kha Tĩnh trong trí nhớ của cô, Kha Tĩnh của bây giờ mang vẻ mặt u ám, bước nhỏ đi theo sau Đồ Hạo Nhiên, cô ấy không còn dáng vẻ thanh cao, quyến rũ như trước nữa.
Bọn họ hai người một trước một sau đi đến cửa, dường như là dáng vẻ muốn tìm hiểu tình hình hiện tại.
Cận Hải Dương không chút do dự khởi động xe, nhanh chóng bỏ hai người kia ở phía sau.
Hôm qua, từ sau khi ở hiện trường trở về, anh vẫn luôn ở phòng pháp y chờ kết quả nghiệm thi của Thẩm Lưu Bạch, việc tìm người nhà giao cho Cao Đại Thượng phụ trách, vốn không biết người nhà của Đồ Giai Giai lại là người quen.
“Chuyện này không đơn giản.”
Khi lùi vào chỗ đậu xe, anh trầm giọng nói.
“Đồ Giai Giai không chỉ có dấu vết bị đánh đập dã man mà còn quan hệ t1nh dục trước khi chết.
Nếu do người lớn gây ra thì rất có thể là do bạo lực gia đình.”
“Anh đã gặp cô bé ở bên ngoài không chịu về nhà vài lần, cô bé nói phải đợi ba, vậy rất có thể người đánh cô bé là vợ Đồ Hạo Nhiên.”
“Tiểu Bạch, em phải chuẩn bị tâm lý trước đi, anh cảm thấy cái gia đình này không dễ đối phó đâu.”
Cận Hải Dương cười nhắc nhở nói.
Anh không nói được việc mình vừa nhìn thấy Đồ Hạo Nhiên liền nghĩ người này chắc chắn có vấn đề, cũng không nói được vì sao lại cảm thấy việc Đồ Giai Giai nhảy lầu tự sát có liên quan đến anh ta, đây chỉ là phỏng đoán vốn không có chứng cứ, nói ra cứ như anh có lòng dạ hẹp hòi đang ghen tuông với người ta vậy.
Đến thời gian làm việc, Lý Thành dẫn hai người họ đến gõ cửa văn phfong của Thẩm Lưu Bạch.
“Giáo sư Thẩm, hai vị này là ba mẹ của Đồ Giai Giai.”
“Ông Đồ, bà Đồ, mời ngồi.”
Anh giới thiệu đơn giản về thân phận của Thẩm Lưu Bạch, sau đó yên lặng ngồi một bên, không nói gì nữa.
“Tôi là pháp y phụ trách vụ án của Đồ Giai Giai, Thẩm Lưu Bạch, hôm nay mời hai vị đến đây là vì vụ án của Đồ Giai Giai cần phải giải phẫu nghiệm thi, dựa theo quy định pháp luật, chúng tôi thông báo để người nhà được biết.”
Thẩm Lưu Bạch đứng dậy, lễ phép bắt tay họ, sau đó đưa quyết định giải phẫu đến.
Cô mặc áo bloúe trắng, kính gọng đen che đi đôi mắt ngọc, làm người khác không biết được cảm xúc.
“Thẩm Lưu Bạch? Cô là Thẩm Lưu Bạch?”
Không đợi Đồ Hạo Nhiên trả lời, Kha Tĩnh vẫn luôn ngồi bên cạnh bỗng nhiên nói.
Đôi mắt cô bình tĩnh, nhìn khuôn mặt cô gái thanh xuân như xưa, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Cô ta dường như còn muốn nói gì đó, lại bị Đồ Hạo Nhiên bên cạnh cầm tay, cả người liền bình tĩnh lại, dịu dàng cúi đầu không nói chuyện nữa.
“Lưu Bạch, thật không nghĩ đến em còn làm pháp y.”
Đồ Hạo Nhiên nói đầy ẩn ý.
Anh cho rằng cô chỉ là một học giả đơn thuần, hằng ngày chỉ nghiên cứu những vấn đề khó khăn thâm thúy trong phòng thí nghiệm, đơn giản và không rành thế sự.
Không nghĩ tới, hôm nay Thẩm Lưu Bạch thế nhưng lại thay đổi một thân phận, trở thành người giải phẫu cho con gái của anh, thật ra là nằm ngoài dự đoán của anh.
Nhưng mà như vậy cũng tốt.
Ánh mắt Đồ Hạo Nhiên khẽ sáng lên, sau đó trên mặt lộ ra vẻ đau thương.
“Sáng nay chúng tôi nhận được điện thoại, nói Giai Giai đã xảy ra chuyện, Giai Giai ngoan như vậy, là một đứa bé lương thiện, sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ? Vì sao con bé lại chết?”
Nghe ông ta nói vậy, Lý Thành ngồi bạn cạnh không nhịn được cười lạnh 1 tiếng.
“Ông hỏi chúng tôi à? Con mấy người cả đêm không về nhà, mấy người làm ba mẹ không hỏi thăm, cũng không đi tìm sao?”
Lý Thành đã nhìn thấy tình trạng thảm thương của cơ thể Đồ Giai Giai, anh hoàn toàn không có cảm tình tốt với cặp đôi vô trách nhiệm và nhiều khả năng là người làm ra những chuyện đó, biết rõ lúc này nói như vậy là không thích hợp nhưng cảm xúc phẫn nộ mãnh liệt trong lòng khiến anh phải nói ra.
Nghe anh ta nói vậy, Kha Tĩnh như sư tử bị chọc giận liền đứng lên.
Cô vừa muốn nói gì đó, lại bị Đồ Hạo Nhiên bắt lấy tay cô,cô lại lần nữa yên lặng ngồi xuống.
Mọi chuyện, Thẩm Lưu Bạch đều nhìn thấy được.
Cô không ngăn lại phẫn nộ của Lý Thành, cũng chưa nói gì về phản ứng của Kha Tĩnh.
Cô cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ Đồ Hạo Nhiên nói chuyện.
Quả nhiên, ngay sau đó, Đồ Hạo Nhiên ho nhẹ, khuôn mặt anh tuấn nho nhã lộ ra một tia cười khổ.
“Chuyện này là sơ sót của chúng tôi, vợ chồng tôi thật có lỗi với Giai Giai, không hoàn thành nghĩa vụ làm ba mẹ.”
“Phòng khám của tôi vừa mới thành lập, tôi cùng mẹ bé đều rất bận, bình thường làm việc cũng không rảnh lo cho bé.
Trường của bé là trường nửa nội trú, Giai Giai là đứa trẻ rất ngoan, ngày thường chỉ ở trường không đi đâu ra ngoài, cho nên khi bé không về nhà, chúng tôi liền cho rằng bé ôn bài trong trường.”
Anh ta nói có tình có lý, vẻ mặt chân thành, không hề lảng tránh trách nhiệm, điều này làm lửa giận của Lý Thành giảm đi không ít.
Sự việc cũng đúng là như vậy, nơi Đồ Giai Giai nhảy lầu là mái nhà tòa nhà dạy học, thời gian là đêm khuya, mà trung học Tinh Huy tối 9 giờ đã đóng cổng trường, bốn bức tường quanh trường học cũng không phải một cô bé 12 tuổi muốn nhảy qua là có thể nhảy.
Sau 9 giờ, Đồ Giai Giai vẫn còn ở lại trường học, nhưng hành tung của cô bé trước 9 giờ thì Thẩm Lưu Bạch cũng không cho rằng là giống như Đồ Hạo Nhiên nói, chỉ ở trường không đi đâu ra ngoài.
Cô nhớ rõ Cận Hải Dương từng nói, nhiều lần ở trên phố nhìn thấy cô bé đi tìm ba, chờ đến khuya cũng không muốn về nhà, việc này hoàn toàn tương phản với lời nói của Đồ Hạo Nhiên, cô không tin đối phương hoàn toàn không biết gì cả.
Như vậy, cuối cùng là vì sao Đồ Hạo Nhiên lại nói dối?.